Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 109 - Thêu Y

trước
tiếp

Edit: Sahara

Tần Chung đi thi, một mình Lý Ỷ La trở về khách điếm cũng nhàm chán, thừa dịp tiết trời mát mẻ, Lý Ỷ La bèn đi dạo phố.

Đang đi, chợt, Lý Ỷ La nhìn thấy bảng hiệu Cẩm Tú Phường. Cẩm Tú Phường và Như Ý Phường không hổ là hai phường thêu lớn, đi tới đâu cũng có thể nhìn thấy phân phường của hai nhà này.

Còn đang miên man suy nghĩ, Lý Ỷ La lại nhìn thấy có mấy người nước ngoài tóc vàng đi vào Cẩm Tú Phường. Cảm thấy tò mò, Lý Ỷ La cũng nhanh chân bước vào theo.

“A, đẹp quá! Quá xinh đẹp! Chưởng quầy, tôi muốn mua món này!” Lý Ỷ La vừa bước vào Cẩm Tú Phường liền nghe thấy tiếng khen ngợi không ngừng của hai người nước ngoài vừa rồi. Nếu không phải tóc vàng mắt xanh, chỉ nghe khẩu âm thôi thì khó mà biết họ không phải người Đại Việt.

“Dạ được, dạ được, khách quan, mời vào trong bàn bạc ạ!” Cẩm Tú Phường là phương thêu lớn, nên sẽ có hạ nhân chuyên lo việc thương lượng giá cả với khách quan.

Chờ mấy người nước ngoài vào phòng riêng rồi, Lý Ỷ La mới đến bên quầy nhìn ngắm. Không tệ! Hàng thêu ở đây trông còn tinh xảo xinh đẹp hơn hàng thêu của phân phường ở huyện Vân Dương và phủ Ích Dương.

“Phu nhân, ngài muốn mua đồ thêu ạ?” Tiểu nhị ân cần tiếp đãi.

Lý Ỷ La nhìn một vòng: “Xin hỏi tiểu nhị ca, những người vừa đi vào lúc nãy là người của nước nào vậy?”

Tiểu nhị aiz một tiếng: “Mấy người nước ngoài ấy đều có vẻ ngoài giống nhau, tên cũng rất khó đọc. Chưởng quầy nhớ được, chứ mấy tiểu nhị chúng tôi thì không tài nào nhớ được.”

“Tiểu nhị ca, có phải hàng thêu của Cẩm Tú Phường được đưa ra hải ngoại bán rất nhiều không? Có nhiều khách nước ngoài đến tận đây mua như những người vừa nãy không?”

“Có rất nhiều! Cẩm Tú Phường chúng tôi có tú nương xuất sắc nhất Đại Việt, đồ thêu tinh xảo xinh đẹp nhất, mọi người đều phải tranh nhau mua. Cũng được đưa ra hải ngoại bán rất nhiều. Nghe nói, những người có tiền ở các nước khác đều xem chuyện mua được hàng thêu, mặc y phục thêu của chúng tôi là chuyện vẻ vang.” Vị tiểu nhị này cũng là một người thích nói nhiều, Lý Ỷ La chỉ hỏi hai câu mà y đã sổ một tràn dài liên miên bất tận. Có điều, những gì tiểu nhị nói cũng có phần khoác lác, Cẩm Tú Phường tuy có thanh thế lớn, nhưng nó còn có một đối thủ cạnh tranh không kém cạnh là Như Ý Phường.

Tuy nhiên, có một điều không thể phủ nhận, chính là đồ thêu của Đại Việt vô cùng được các nước khác hoan nghênh, còn được xưng tụng là ‘ảo thuật của Đông Dương’. Mỗi một món đồ thêu tinh mỹ đều là ngàn vàng khó mua, được xếp vào mặt hàng xa xỉ ở hải ngoại. Giá của nó rất cao. Nhiều thương nhân nước ngoài không tiếc vượt biển đến Đại Việt nhập hàng đem về nước bán lại, kiềm lời từ chênh lệch giá cả trong đó.

Lý Ỷ La mỉm cười, hàng thêu Đại Việt được các nước khác hoan nghênh như vậy, nguyên nhân chủ yếu là vì nó đẹp, nhưng một phần khác cũng là nhờ quốc lực Đại Việt hưng thịnh. Tầng lớp quý tộc Đại Việt thích đồ thêu, những người nước ngoài kia tất nhiên càng xem trọng đồ thêu Đại Việt hơn vài phần.

“Phu nhân, không biết ngài muốn mua đồ thêu gì? Nếu phu nhân không thích những mặt hàng ở đây, ngài có thể lên lầu xem thử những món khác.” Tiểu nhị nhìn cách ăn mặc của Lý Ỷ La, biết ngay là người có tiền: “Cẩm Tú Phường chúng tôi vừa nhập vài món đồ thêu từ phân phường ở huyện Vân Dương đến, phu nhân, ngài chưa thấy đó thôi, nếu ngài nhìn thấy, khẳng định sẽ bị hút hồn.”

“A, có đẹp đến vậy không?”

“Phu nhân cứ đi xem thử là biết ngay! Trùng hợp, mấy món đồ thêu ấy vừa được trưng bày, hiện ở trên lầu có rất nhiều phu nhân, tiểu thư đang tham quan. Nếu phu nhân thấy hứng thú thì cũng đi xem thử đi.” Chưởng quầy đã căn dặn, cứ nhìn trang phục, nếu thấy là người có tiền thì cứ mời lên lầu tham quan.

Lý Ỷ La hơi kinh ngạc, rồi đi theo tiểu nhị lên lầu.

Vừa tới lầu hai, Lý Ỷ La đã nghe thấy tiếng người la thét chói tai.

Tiểu nhị ân cần: “Phu nhân, mời bên này.”

Lý Ỷ La theo tiểu nhị đi vòng qua bình phong, vào một gian phòng lớn nhất ở lầu hai, bên trong quả nhiên có không ít phu nhân, tiểu thư đang ngồi.

Một vị nữ chưởng sự đừng ở giữa gian phòng, vừa thấy Lý Ỷ La bước vào, nàng ta mỉm cười, nói: “Lại thêm một vị phu nhân đến. Phu nhân, mời ngồi!”

“Chưởng sự, đừng mãi lo khách sáo nữa, mau mở vải đỏ ra đi! Rốt cuộc là y phục thế nào mà đáng cho các người hưng sư động chúng như vậy?” Có một vị phu nhân không chờ nổi nữa nên lên tiếng.

Chưởng sự mỉm cười: “Chư vị xin đừng nôn nóng! Tôi sẽ lập tức giải đáp thắc mắc cho mọi người ngay đây!” Dứt lời, nữ chưởng sự liền kéo mảnh vải đỏ bên cạnh xuống, để lộ vật che giấu bên dưới. Chính là y phục của Vân Từ Phường, còn là loại y phục đặc biệt mỗi tháng chỉ ra đúng ba bộ.

Các vị phu nhân, tiểu thư trong phòng lập tức im lặng, một lúc lâu sau mới có người hồi thần lại nói: “Đẹp quá!”

Có người trực tiếp đứng dậy, đi đến gần để ngắm, càng ngắm càng thích, ánh mắt đầy si mê.

Lý Ỷ La bật cười, bộ đồ này là vào tháng tư năm nay, Vân Từ Phường mới vừa đẩy ra, từ đầu đến cuối đều do đích thân nàng thêu. Mỗi tháng chỉ cho ra mắt đúng ba bộ, một khi đẩy ra đều gây nên chấn động.

Ba bộ y phục đặc biệt này của Vân Từ Phường đều được ra mắt cố định vào đầu tháng, được bán dưới hình thức đấu giá, ai ra giá cao thì được, mỗi người chỉ được mua một bộ.

Mà họa tiết thêu trên mỗi bộ y phục đều khác nhau, đảm bảo mỗi một bộ đều là độc nhất vô nhị. Điều này càng làm tăng thêu giá trị của y phục Vân Từ Phường.

Cứ đến ngày đấu giá y phục Vân Từ Phường mỗi tháng, mặc kệ là thật lòng yêu thích, hay là muốn thỏa mãn lòng hư vinh, thì sảnh đấu giá của Vân Từ Phường đều thu hút rất nhiều hạ nhân các gia đình giàu có. Thậm chí có nhiều phu nhân, tiểu thư nhà quyền quý còn tự mình ra trận. Những người đó không phải chỉ là người huyện Vân Dương, có nhiều người đến từ các huyện lân cận, thậm chí còn có người đến từ các phủ khác.

Lý Ỷ La không cảm thấy lạ về chuyện Cẩm Tú Phường có thể mua được y phục thêu đặc biệt. Suy cho cùng, y phục bán đấu giá, ai ra giá cao thì được thôi.

“Các vị nhìn xem, ba bộ y phục này, bất luận là kiểu dáng hay là hoa văn, cũng đều thuộc hàng tinh xảo. Tay nghề thêu càng là có một không hai. Nhìn những đám mây trên y phục mà xem, có phải giống như trực tiếp lấy mây trên trời khảm vào y phục hay không? Điều kỳ diệu không chỉ dừng lại ở đây thôi đâu. Y phục bình thường nếu quá đẹp thì khi mặc lên sẽ làm chìm đi phong thái, khí chất của các vị, phạm vào điều khách lớn hơn chủ. Tuy nhiên, những bộ y phục này lại khác, bề ngoài xinh đẹp mỹ lệ làm người ta si mê không nói, khi mặc lên người lại còn làm tăng thêm vẻ đẹp của bản thân. Nếu mọi người không tin, có thể chọn ra một người lên mặc thử.”

“Ta muốn mặc thử.”

Nữ chưởng sự vừa nói xong, lập tức có người tự tiến cử bản thân.

Ở bên ngoài mà thay y phục, điều này đối với các vị tiểu thư, phu nhân là hơi bất nhã. Tuy trong lòng rất rất muốn mặc thử, nhưng họ không qua được một ải chướng ngại tâm lý này. Bây giờ thấy có người xung phong, những người khác liền cố kiềm chế, lẳng lặng chờ người kia đi thay đồ.

Không bao lâu sau, người vừa xung phong kia thay đồ xong trở ra.

Tất cả mọi người trong phòng chợt hít một hơi thật sâu.

Người kia là một vị phu nhân độ 27–28 tuổi. Ở Đại Việt, tuổi này đã được xem là trung niên. Diện mạo cũng không được xem là xuất chúng. Trước khi vị phu nhân này thay y phục, nhìn người này còn có vẻ khô khan xuống sắc.

Thế nhưng, vừa thay y phục xong, vị phu nhân kia lại giống như thay đổi hoàn toàn thành một người khác.

Diện mạo giống như không hề thay đổi, nhưng lại giống như đã thay đổi. Y phục mà vị phu nhân kia thay chính là bộ thêu họa tiết mây. Dưới sự phụ trợ của y phục, nàng ta chợt có thêm vài phần khí chất mờ ảo như tiên tử.

“Vị phu nhân này, mời ngài đi thử vài vòng.” Nữ chưởng sự vô cùng hài lòng về hiệu quả này.

“Đi vài vòng?”

“Đúng vậy, ngài cứ đi như bình thường là được!”

Thế là, vị phu nhân kia liền tùy ý đi lại vài vòng.

“Ôi!.. Đẹp quá…”

“Nhìn kìa, đám mây đó hình như đang chuyển động.”

“Sao ta lại có cảm giác như vị phu nhân này là tiên nữ hạ phàm vậy nhỉ?”

Vị phu nhân kia vừa di chuyển, người trong phòng liền kinh ngạc trợn tròn hai mắt. Một phàm nhân bỗng chốc đạp mây hóa thân thành tiên tử, chuyện kỳ ảo như vậy thật sự diễn ra ngay dưới mí mắt bọn họ?

Vị phu nhân kia nghe thấy tiếng kinh ngạc, trầm trồ của mọi người, tâm trạng lập tức lâng lâng như đi trên mây. Nàng ta nhẹ nhàng xoay một vòng, tiếng hút khí lập tức vang lên lớn hơn.

“Vị phu nhân này, mời ngài vào thay y phục, chúng tôi phải bắt đầu đấu giá rồi!”

“Ta mua nó là được rồi!” Vị phu nhân kia không nỡ thay y phục ra.

“Không được! Ở đây nhiều người muốn mua như vậy, đấu giá là công bằng nhất!” Vị phu nhân kia vừa nói muốn mua thì lập tức có người phản đối.

“Không sai! Mọi người đều đến để mua y phục, phu nhân này, người nên vào thay ra thì hơn.”

Vị phu nhân kia đành phải vào trong, để nha hoàn hầu hạ thay bộ y phục kia ra.

Y phục vừa cởi, tiên nữ đạp mây đi lại cũng biến mất theo, lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người là vị phu nhân khô khan xuống sắc.

Chỉ một bộ y phục mà có thể thay đổi một người đến mức độ như thế, nếu trước ngày hôm nay mà mọi người nghe thấy chuyện này, họ khẳng định sẽ không tin. Nhưng hiện tại, chuyện ấy lại vừa diễn ra trước mặt họ, không tin cũng không được.

Mọi người nhìn ba bộ y phục được trưng bày phía trên, ánh mắt đầy cuồng nhiệt.

Sau một vòng kêu giá kịch liệt, bộ y phục thêu mây được bán với giá một ngàn hai trăm lượng. Hai bộ còn lại cũng được bán với giá trên dưới chín trăm lượng.

Lý Ỷ La là người trong nghề, tự nhiên biết giá trị của y phục thêu như thế nào. Một món đồ thêu dù đẹp cách mấy thì cũng chỉ có tác dụng ngắm nhìn. Còn y phục thêu thì lại có thể mặc lên người. Thời điểm Lý Ỷ La thêu, vốn chỉ là vẽ rồng thêm mắt lên y phục của các nữ công may, tăng thêm sự sinh động cho hoa văn thêu trên y phục. Như vậy, y phục thêu đương nhiên càng có sức hấp dẫn hơn so với đồ thêu thông thường. Nữ tử theo đuổi cái đẹp đã là bản tính trời sinh khắc sâu vào xương cốt, cho nên, mấy bộ phục thêu này có thể bán được giá cao như vậy, Lý Ỷ La cũng không lấy làm kinh ngạc.

Y phục chỉ có ba bộ, ở đây lại đông người như vậy, tất nhiên là có rất nhiều người không mua được y phục. Sau khi đấu giá kết thúc, mọi người liền vây quanh nữ chưởng sự, hỏi nàng ta khi nào thì có y phục mới giống như vậy nữa.

Cẩm Tú Phường trăm phương ngàn kế mua được ba bộ y phục, còn bán lại với hình thức đấu giá, đơn giản xem đây là một mánh lới mở rộng tiếng tăm cho Cẩm Tú Phường.

Bọn họ hiển nhiên sẽ không để lộ đây là y phục của Vân Từ Phường, chỉ nói mơ hồ y phục tinh xảo như vậy là chỉ có thể ngộ, không thể cầu. Bọn họ không thể xác định khi nào lại có hàng, nếu có thì sẽ thông báo cho mọi người ngay, v..v…

Vừa rồi, tất cả mọi người đều tranh nhau kêu giá, chỉ có mỗi Lý Ỷ La là ngồi yên ở đó, động cũng không động.

Thời điểm Lý Ỷ La xem náo nhiệt xong, chuẩn bị cùng mọi người ra về thì nữ chưởng sự lại bất ngờ gọi nàng lại: “Vị phu nhân này, vừa rồi tôi thấy ngài không có tham gia kêu giá, có phải là do không hài lòng số y phục này không?”

“Nào có! Y phục đẹp như vậy, sao có thể không hài lòng? Chẳng qua là trong túi không mang đủ bạc, nên không cách nào tranh với mọi người.” Nếu nàng muốn mặc thì tự mình thêu là được, ngu sao mà đi lãng phí ngân lượng?

Khóe miệng nữ chưởng sự co rút, nàng có nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến lý do này, tiểu nhị làm việc kiểu gì thế không biết?

Lý Ỷ La rời khỏi Cẩm Tú Phường, đi dạo thêm một vòng trên phố. Không có Tần Chung bên cạnh, Lý Ỷ La nhìn cái gì cũng thấy vô vị, đi dạo không được bao lâu thì quay về khách điếm.

Thi hương cũng giống thi viện, tổng cộng thi ba môn, mỗi môn hai ngày.

Ở tiền triều, mỗi khi khoa thi bắt đầu, cổng trường thi đóng lại thì cả con ruồi cũng không thể bay ra, chỉ khi khoa thi kết thúc, thí sinh mới được ra ngoài. Lúc ấy, các thi sinh cơ hồ đều là bò ra

Đại Việt đã sửa lại chế độ khoa cử vô nhân đạo này. Chia ra làm ba lần thi, mỗi lần thi một môn, kéo dài hai ngày, tuy vẫn rất mệt nhọc, nhưng ít ra các thí sinh còn có thời gian để thở, nghỉ ngơi hồi phục tinh thần.

Hai ngày qua đi, cổng trường thi mở ra, các thí sinh ồ ạt ùa ra.

Lý Ỷ La tinh mắt, cộng thêm gương mặt lóa mắt của Tần Chung nổi bật giữa đám đông, nàng chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy ngay tiểu hồ ly nhà mình.

“Tướng công!” Lý Ỷ La đứng trên một bậc thang cao cao, phất phất tay với Tần Chung.

Nhiều người như vậy, âm thanh ồn ào vô cùng, khoảng cách hai người lại xa, theo lý thì Tần Chung không thể nghe được tiếng Lý Ỷ La mới phải, thế nhưng Tần Chung như là có giác quan thứ sáu, Lý Ỷ La vừa gọi dứt lời thì Tần Chung lập tức nhìn về phía nàng.

Lý Ỷ La đứng trên cao, Tần Chung ngước mặt liền thấy. Tần Chung mỉm cười với Lý Ỷ La, nhanh chân đi về phía thê tử, chỉ thoáng chốc đã đến trước mặt Lý Ỷ La.

“Mau xuống đây!” Tần Chung vội đỡ Lý Ỷ La xuống. Tuy biết với thân thủ của Lý Ỷ La thì độ cao này không đáng là gì, nhưng khi ngươi đã đặt ai đó trong lòng, thì tâm sẽ bất giác lo lắng mọi mặt cho người đó. Nàng uống nước, ngươi sợ nàng sặc. Mùa hạ, ngươi sợ nàng nóng. Mùa đông, ngươi sợ nàng lạnh,…..

“Tướng công, chàng đói rồi phải không? Đi! Ta tự mình xuống bếp nấu mấy món, chúng ta trở về ăn thôi!” Lý Ỷ La cười tủm tỉm ôm cánh tay Tần Chung, kéo hắn đi về phía trước.

Tần Chung buồn cười: “Ỷ La, nàng đã đặt cược sáu trăm lượng lên người ta, chẳng lẽ nàng không lo ta thi có tốt không sao?”

Lý Ỷ La ha một tiếng: “Bạc? Bạc quan trọng bằng tướng công à?”

Hai mắt Tần Chung lập tức đong đầy ý cười, mắc cỡ tự kéo kéo ngón tay mình: “Thật ra ta cũng không tốt như vậy.”

Trở lại khách điếm, Lý Ỷ La sai tiểu nhị bưng thức ăn nàng đã nấu từ trước lên. Thức ăn vừa dọn lên, hương thơm nức mũi liền tràn ngập sảnh đường.

Mấy thi sính bụng kêu ục ục vừa ngửi thấy mùi thơm này, bao tử càng co thắt nhanh hơn. Không it người nuốt nước miếng ừng ực: “Tiểu nhị, mau cho ta một bàn thức ăn giống Tần huynh.” Tần Chung là thi sinh đỗ hạng nhất kỳ thi viên phủ Ích Dương năm ngoái, nên hiện tại rất nổi tiếng trong khách điếm.

“Khách quan, thật ngại quá, mấy món kia là Tần nương tử tự mình nấu, trong khách điếm không có những món này.”

Những người khác nghe thấy vậy thì suy sụp hoàn toàn.

Tần Chung cảm nhận được ánh mắt hâm mộ của mọi người, lỗ tai giật giật, giọng nói hơi cao lên: “Nương tử, mấy món này thơm quá, ăn ngon thật!”

“Canh này thật ngon……”

“Thịt này thật mềm, vừa vào miệng là tan, nương tử, sao nàng lại biết ta thích ăn thịt?” Tần Chung gắp một miếng thịt, không biết Lý Ỷ La thái cách nào mà miếng thịt rất mỏng, gần như trong suốt nhưng lại có độ dai nhất định, bị đũa kẹp còn hơi tưng tưng.

Tần Chung gắp thịt, lại cố tình không ăn ngay, còn hơi lớn tiếng tiếp tục khoe khoang.

Lý Ỷ La liếc mắt trừng Tần Chung một cái: “Được rồi, mau ăn đi!” Cũng đâu phải lần đầu ăn đồ nàng nấu, đừng tưởng nàng không biết chút tâm tư muốn khoe khoang nương tử của hắn.

Tần Chung cười đáp một tiếng được, cuối cùng cũng chịu nhét miếng thịt kia vô miệng. Nhìn Tần Chung nuốt miếng thịt xuống, mọi người cũng vô thức nuốt theo.

Tần Chung híp mắt.

Kỷ Dục cũng ăn cơm ở đại sảnh. Từ sau ngày hôm đó, Kỷ Dục không tìm Tần Chung nói chuyện nữa, vì hắn cảm thấy mình và Tần Chung không phải người đồng đạo, hơn nữa, hắn cũng thấy chướng mắt dáng vẻ mọi chuyện đều nghe theo Lý Ỷ La của Tần Chung. Kỷ Dục nhìn dáng vẻ Tần Chung ăn vô cùng hưởng thụ, hắn im lặng gắp một đũa thức ăn cho vào miệng: Khó trách Tần Chung nghe lời nương tử như thật, thì ra là vì y thị nắm được dạ dày Tần Chung.

(*y thị: cách gọi người phụ nữ, cũng giống như nàng, cô ta, ả,… Nhưng thường thì từ này dùng để gọi người phụ nữ đã có chồng nhiều hơn.)

Ba môn thi hương cuối cùng cũng kết thúc, sau mỗi kỳ thi, bỏ xuống áp lực thi cử, các thí sinh lại bắt đầu ăn chơi điên cuồng. Một mặt chơi đủ các trò để giải trí, một mặt thì nóng lòng mong đợi kết quả khoa thi.

Cuối tháng tám, kết quả thi hương chính thức được công bố.

_______

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Chung: Đây là nương tử ta! Hì hì hì hì hì…..

_______

****Sa: kịch ngắn:

Một ngày kia, Tần Chung làm đại thần khuynh đảo triều chính bị ám sát. Khi thích khách bị bắt, Tần Chung thẩm vấn thích khác.

Tần Chung: “Nói! Tại sao ám sát bổn quan?”

Thích khách: “Ngươi luôn khoe thê tử.”

Tần Chung lạnh giọng: “Ngươi muốn giành nương tử ta?”

Thích khách khinh thường, liếc mắt: “Là chướng mắt ngươi suốt ngày khoe khoang.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.