Núi Hoa Sơn là một khối đá thẳng dài, cheo leo với sườn thẳng đứng. Đi lên núi, con đường duy nhất chính là ngự pháp bảo. Thiền Thị với tiên kiếm Đa Lục tỏa ánh xanh kì diệu và Gia Lăng với dải lụa trắng phiêu bồng. Hai người song song đáp xuống đỉnh Hoa Sơn. Thiền Thị gia gia vẫn bộ tóc trắng và khuôn mặt già nua nhưng hồng hào. Đôi mắt ông lấp lánh không hề bị tuổi tác che đi ánh thanh xuân. Gia Lăng bà bà quái lạ thay chính là một nữ nhân chừng ba mươi tuổi, mặn mà nhan sắc, xinh đẹp giống hoa mẫu đơn đã nở rộ hết cánh.
Thật ra trong hàng ngũ trưởng lão tiên môn, không tiên nữ nào nguyện để mình tóc bạc da mồi, đặc điểm của phái đẹp chính là yêu thích tuổi trẻ. Ví dụ như Gia Lăng bà bà đây, vốn dĩ đắc đạo năm 25 tuổi, hình dáng thực là một thiếu nữ môi hồng da trắng, nõn nà như búp sen, gương mặt lộ sự non nớt thơ ngây. Chính vì lẽ đó mà bà không thể chịu nổi khi trông thấy chúng đệ tử bề ngoài già dặn hơn mình khúm núm khom lưng. Gia Lăng không thích làm bà lão, vì vậy bà chọn hình dáng của thiếu phụ khoảng ba mươi, vừa đủ chính chắn, vừa không quá già.
Lúc này đây, một ông lão và một thiếu phụ đang ngẩng đầu trông lên tấm biển sờn cũ “Hoa Sơn trang” đặt xiên xẹo bên trên hai cây gỗ mục nát. Gia Lăng tiến một bước, giơ tay giật cái chông nho nhỏ bên dưới tấm biển. Cứ ngỡ sẽ nghe được tiếng leng keng, ai dè cái chuông kia lại cất giọng gào thét:
– Thái Thái! Có khách, có khách, ông lăn ra đây nhanh lên!!!
Gia Lăng không tỏ vẻ gì, khuôn mặt xinh đep điềm nhiên trầm tĩnh. Thiền Thị gãi mông cố nén cười. Thái Hành lão quân vẫn để cái chuông ồn ào này trông nhà, thật không biết đây là lòng hiếu khách hay là cố ý muốn đuổi khách nữa!
– Thái Thái! Đi đâu mà chưa chịu chường mặt ra? Đi nhà xí thì nhớ dội nước cho sạch, rữa tay cho kĩ mới tiếp khách nhé!!!
Lần này Thiền Thị không khách khí phá ra cười. Gia Lăng liếc mắt cảnh cáo nhìn ông một cái, lão già lập tức chấp tay ra sau lưng, ung dung vuốt râu, rất có dáng vẻ trưởng bối. Không để cái chuông la thêm một câu kinh thiên động địa nào nữa, Thái Hành đã chầm chậm đi ra đến cửa. Vị tiên nhân được xưng tụng là “lão quân” này thật ra rất rất trẻ, ngoại trừ mái tóc bạch kim bẩm sinh thì bề ngoài không khác gì thanh niên mười mấy đôi mươi. Tiên gia sống trăm vạn năm với dung mạo thế này thì không có gì lạ nhưng không hiểu sao hai người Gia Lăng và Thiền Thị đều sửng sốt không nói nên lời. Thiền Thị nghi ngờ hỏi một câu:
– Thái Hành lão quân?
Thái Hành có chút xấu hổ gật gật đầu
– Là ta! Mời hai vị vào nhà…
Hắn vung nhẹ tay, cái kết giới vô hình mà chết người giăng ở xung quanh lặng lẽ biến mất. Thiền Thị nhìn Gia Lăng, có chút bất an đi vào trước. Thái Hành sống rất giản dị. Một ngôi nhà gỗ vắng vẻ, một cái bàn, đôi ba cái ghế, một chiếc giường đơn và một khu vườn hoa bỉ ngạn rực rỡ bên ngoài cửa sổ. Ngọc nữ Tú Thanh là người duy nhất sống cùng ngài, cô bé nhanh nhẹn và ngoan ngoãn, vốn là một con chuột bạch được lão quân cứu mạng rồi cho theo hầu hạ. Tú Thanh đem ấm trà ngon rót đầy vào ba cái tách, không ngẩng mặt nhìn ai rồi tiếp tục cúi đầu lui ra ngoài.
Gia Lăng và Thiền Thị không rời mắt khỏi Thái Hành lão quân. Họ tự hỏi có chuyện gì xảy ra.
– Được rồi, hai vị đừng nhìn nữa, uống chút trà đi. Ta biết hai người đến đây chắc chắn có điều muốn hỏi!
Gia Lăng nhấp một khụm trà thơm, thận trọng nói một câu
– Lão quân vẫn khỏe chứ ạ?
Thái Hành nhẹ cười
– Hai vị nhìn thấy cả rồi, ta rất không khỏe, ngay cả nguyên hình cũng bị lộ ra!
Qủa nhiên như vậy! Thái Hành lão quân từ lâu đã mang dáng vẻ già cỗi giống như Thiền Thị. Một khi họ muốn sửa sang lại bề ngoài của mình thì nó sẽ trở thành lớp vỏ bọc không thay đổi, trừ khi người đó bị trọng thương, bị mất tiên lực hoặc phải tu luyện loại pháp thuật nào đó đòi hỏi dùng nguyên hình. Vậy chuyện gì có thể khiến một Thái Hành đạo hạnh cao thâm nhất lục giới phải hiện nguyên thân trơ trụi thế này?
Gia Lăng bà bà từ đầu đã có cảm giác bất an, nàng mở tiên nhãn soi xét Thái Hành, một lúc liền phát hiện vấn đề
– Ngài… ngài sao lại có…
Thái Hành bối rối điểm ngón tay lên trán, sự bất thường nhanh chóng biến mất
– Không sao, nó sẽ không phát ra, chỉ trừ lúc tiên khí của ta suy yếu quá mức!
Gia Lăng sửng sốt, có chút hồ đồ hỏi
– Không phát ra? Ma khí thế nào lại phát ra? Tại sao nó lại ở trong nội đan của ngài?
Thái Hành đã tưởng tượng rất nhiều về cái ngày bị người ta hỏi câu này: Vì sao hắn có Ma lực? Thái Hành cũng đã chuẩn bị một trăm linh một lý do. Nói là hắn bị nhiễm từ trận đánh thiên cổ nào đó với Ma giới hoặc là hắn tu luyện loại pháp thuật cao siêu đến mức tẩu hỏa nhập ma… Có rất nhiều cách lý giải nhưng bây giờ đột nhiên hắn cảm thấy không cần nói dối. Ba mươi vạn năm rồi, cuối cùng thì hắn đã có thể nhìn thẳng vào sự thật, đối đầu vào con ma luôn ám ảnh mình, đối mặt với mọi chuyện sắp xảy tới trong tương lai…
Thái Hành vân vê một lọn tóc, nhìn ra vườn bỉ ngạn rực rỡ dưới nắng chiều
– Tại sao không thể có? Ta sinh ra đã mang sức mạnh nguyên thủy của Ma lực, chỉ là ta chọn tiên đạo bỏ qua nó mà thôi. Tiên và ma… như nhau cả! Ta chưa từng hối hận vì đã nhập tiên cũng như không còn xấu hổ vì mình là ma…
Gia Lăng quá đỗi kinh hoàng khi nghe những lời này nhưng Thiền Thị thì trầm ngâm lạ kì. Ông xoa xoa tách trà, cái trán nhăn nheo càng thêm nhíu lại. Thái Hành vô cùng dung dung hỏi:
– Thiền nhi! Chắc ngươi cũng đoán ra phần nào…
Dám gọi Thiền Thị hai chữ “Thiền nhi” này, khắp lục giới âu cũng chỉ có Thái Hành lão quân. Nếu phải xem xét kĩ bối phận của họ thì Thiền Thị phải gọi Thái Hành một tiếng Tổ sư thúc. Lão là đồ đệ thế hệ thứ ba của Sa Hà đế quân trong khi Thái Hành là đệ tử chân truyền. Ngày Thiền Thị bước vào tiên môn, Thái Hành đã là một biểu tượng uy vũ của Tiên giới.
Thiền Thị tự nhiên có cảm giác bé nhỏ trước vị lão quân khó đoán này. Ông thận trọng nói lên suy nghĩ của mình:
– Tiểu bối từng có một lần nói chuyện với Ô Vân tiên nhân. Khi nhắc tới ngài, Ô lão có chút biểu hiện kì quái. Ngài có nói với ta về một loại nghi thức gọi là “Lời chúc phúc”. Thần giới sẽ thực hiện nghi thức này với hậu duệ mà họ công nhận. Lời chúc phúc là một hình thức san sẻ Thần lực, đem tới nền tản vững chắc để Thần linh vượt qua kiếp số của mình. Chính vì vậy mà hầu hết bán Thần không thể sống tới Thần kiếp thứ 9 bởi vì họ sinh ra là một quái thai, Thần phụ hoặc Thần mẫu không hề công nhận con cái của mình. Bán Thần chỉ có cách tự lực tự cường. Cho tới nay duy nhất ngài và Ma vương là còn sống sót. Như vậy… chắc chắn thân phụ hay thân mẫu của ngài đã ban cho ngài “Lời chúc phúc” mà người có thể làm điều đó chỉ có một!
Thiền Thị dừng lại, quan sát nét mặt Thái Hành, thấy ngài không có tức giận mới can đảm nói hết:
– Người đó… là Ma Thần!
Thái Hành khẽ cười, gật gật đầu xem như xác nhận. Thiền Thị vẫn tinh tế như ngày nào!
Trái ngược với thái độ hòa hoãn của hai nam nhân chính là bộ mặt kinh hoàng của Gia Lăng bà bà. Là người từng trãi qua cuộc chiến chống lại Ma Vương bà rất hiểu cái gọi là “Thần lực” kinh khủng đến dường nào. Thần lực đi đôi với Ma lực chính là điều đáng sợ nhất trên đời này! Không thể nào tin được hai vị bán thần duy nhất sót lại đều là hậu duệ của con ác quỷ khủng khiếp nhất lục giới. Ai cũng biết Ma Thần là vị thần đối nghịch với chính nguồn gốc của mình.
Theo một số truyền thuyết cổ xưa thì Ma Thần và Thiên quân đều do Thần Mẫu thụ thai. Thuở Bàn Cổ khai thiên lập địa, Yêu giới chính là bộ phận tác quái ghê gớm nhất, chèn ép các giới còn lại. Hai đứa con của Thần Mẫu mang mệnh anh hùng, sau mấy vạn năm mới thuần phục được Chúa Yêu. Hắn bị nhốt vào một cái lồng thép vàng rồi bị lửa Hỏa Diện thiêu chín chín tám mươi mốt năm mới tan biến. Lồng thép ấy chỉ có hai anh em Thiên quân mới biết câu mật chú hóa giải.
Sau khi Yêu giới bị chỉnh đốn, Cửu Trùng Thiên được lập ra, là nơi dung thân cho Thần giới và là ngôi vị chí tôn của lục giới. Người anh làm Thiên quân giành lấy những công trạng vốn do hai anh em lập được. Người em bất mãn với sự ích kỷ của anh trai liền rời Cửu Trùng Thiên, không thèm làm Chiến thần đế quân do Thiên quân phong mà tự mình làm vua một cõi, lập ra Ma giới. Yêu giới thảm bại trong tay Thần giới, mang lòng thù hận cũng quy hàng nhập vào con dân của Ma Thần. Kể từ đó họ luôn luôn đối chọi nhau.
Thần giới đầy rẫy quy tắc hà khắc, Ma giới hoàn toàn vô phép vô thiên. Thiên quân không công nhận bán thần là con cháu của mình, Ma thần lại xem trọng tất cả bọn họ. Thiên quân cho rằng bán thần là sự tồn tại sai lầm, không xứng được ban “lời chúc phúc”, Ma thần thì sẵn sàng thực hiện nghi thức này cho các con của ngài.
Đây gọi là nhân quả.
Rốt cuộc thì chỉ có hậu duệ của Ma Thần sống nổi qua các số kiếp, huyết mạch duy trì tới ngày nay.
Đây rốt cuộc là phúc hay là họa? Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh được.
Gia Lăng nghĩ tới đây mới ép buộc mình bình tĩnh lại. Bà vẫn nhớ như in những gì Thái Hành lão quân đã làm cho Tiên môn. Không có ngài, Tiên giới không hưng thịnh như bây giờ!
Thái Hành thu hết biểu cảm của Gia Lăng vào mắt, hắn chỉ ung dung nói:
– Gia Lăng tiên tử, ngươi không cần phải hoảng như thế, nếu ta muốn gây khó tiên giới thì đã không chờ tới hôm nay. Gần đây ta đã nghĩ thông một số việc. Họ nội của ta – những vị Thần xét cho cùng là những kẻ uy quyền nhưng ích kỷ. Họ không công nhận bán thần với lý do “tạp chủng” hay “dơ bẩn” đều là ngụy biện. Thực chất họ sợ hãi phải cưu mang những sinh linh yếu đuối hơn mình. Thần kiếp của bán thần thai không nặng hơn nguyên thần là bao nhưng sức chịu đựng của bán thần chỉ bằng phân nửa nguyên thần. Muốn những đứa trẻ bán thần sống sót tới khi trưởng thành, “lời chúc phúc” phải mang nhiều sức mạnh hơn trong khi nó lại là hình thức “san sẻ quyền lực”. Họ không muốn chia chát dù là với con cái ruột thịt. Vào thời thần giới, nguyên thần sinh ra không nhiều nhưng bán thần thì lại rất nhiều. Các vị thần dựa vào khe hở mà Thần tắc tạo nên, thay vì tìm kiếm lạc thú từ đồng loại rồi miễn cưỡng chia chát sức mạnh cho hậu thế, họ thà tìm kiếm phàm nhân hoặc tiên nhân. Thỏa mãn nhu cầu về thể xác mà không phải chịu trách nhiệm trước sự ra đời của hàng loạt sinh linh đáng thương… Thần giới vốn đã thối nát từ rất lâu rồi!
Lần đầu nghe một người vạch trần mặt trái tệ hại của sự thật, Gia Lăng và Thiền Thị không khỏi bị sốc. Thần giới- Thần lực, nó vốn là niềm khao khát, là biểu tượng thờ phụng của Tiên môn. Hôm nay lại bị chính miệng hậu duệ của mình phê phán, giống như đem thần tượng cao quý đốn ngã, bôi tro trét trấu!
Thái Hành uống một chút trà, lại không ngừng nói tiếp:
– Mà phụ thân ta – Ma Thần trớ trêu thay là người duy nhất thấu hiểu mọi thứ! Gần đây ta chợt nhớ ra nhiều chuyện cũ mà đã quên mất từ ba mươi vạn năm trước. Khi còn bé, ta không được yêu chiều nhưng phụ thân không bạc đãi ta, đối xử lạnh lùng nhưng bao dung, nghiêm nghị nhưng không bức ép. Có một lần duy nhất ngài đưa ta ra khỏi Ma giới, nhìn mặt trời mọc. Hôm đó ta gặp được một vị thần có mái tóc xanh lục, ăn vận giống như quấn rong rêu trên người. Phụ thân gọi ông là…
Thái Hành tự nhiên mỉm cười, ngừng lại chốc lát nhìn ra vườn bỉ ngạn ngoài cửa sổ
– Đêm trước ta mơ thấy giấc mơ đó, lúc này mới biết phụ thân gọi ngài là Sa Hà, chính là vị thần cai quản sông Sa tiên cảnh và cũng là… sư phụ sau này của ta! Ngày đó ta quá bé không nhớ nổi nhiều chuyện. Bây giờ mới hiểu vì sao sư phụ không tra hỏi nguồn gốc, dễ dàng nhận ta làm đồ đệ. Thật ra người tạo thành Tiên giới có lẽ là Ma Thần đứng sau giật dây! Ta nhớ trong cuộc gặp gỡ, phụ thân đã kéo ta ra phía trước để Sa Hà đế quân nhìn mặt. Ngài nói “Ông xem đi! Đây là Thái Thái, con trai của ta, một nửa dòng máu phàm nhân chảy trong người nó nhưng ta cam đoan nó sẽ sống hiên ngang hơn bất cứ nguyên thần nào trên đời này! Bởi vì ta cho nó lời chúc phúc tuyệt vời nhất, Thần lực bảo vệ nó, Ma lực yểm trợ nó… thằng bé sẽ không thể chết!”
Thái Hành ngậm ngùi kể lại câu chuyện cũ, thấy khóe mắt mình cũng bắt đầu ướt
– Ta nghĩ phụ thân mới chính là một vị thần thực thụ. Ta không còn hận ông vì đã nhẫn tâm giết mẫu thân, cũng không hận ông vì đã ra tay đánh ta một chưởng… ta không còn bất cứ lòng oán thù nào… bởi vì… ngài đã làm được một điều mà tất cả Thần linh đều chưa làm được: công nhận một đứa con bán thể, chia sẻ tình thương cho nó và trao cho nó một cuộc đời toàn vẹn!
Thái Hành lau khóe mắt, nở nụ cười
– Dù Tiên môn suy nghĩ thế nào, ta cũng muốn nói với các người, ta tự hào vì mình là Nhị hoàng tử của Ma giới, là con trai thứ hai của Ma thần.
Thiền Thị và Gia Lăng trầm lặng nghe hết câu chuyện. Họ dường như cũng bị cảm động lay. Ai mà ngờ được phía sau một kẻ tội đồ bị người người căm ghét như Ma thần lại có một bộ mặt thế này. Có lẽ tiên môn phải suy ngẫm lại, phải nhìn về lịch sử sai lầm mà họ được dạy dỗ. Phía sau mỗi trang sách về thời đại đã qua luôn ẩn chứa một bí mật. Liệu có ngày nào đó người ta sẽ phải kéo tượng Thiên quân xuống thay bằng tượng thờ Ma thần hay không?
Ba người với ba tâm trạng trầm ngâm ngồi dưới ánh hoàng hôn. Chợt lúc này Gia Lăng nhìn thấy một tấm lụa đỏ phát ánh kim quang.
– Xảy ra chuyện rồi, có môn phái nào đó nguy cấp!
Thiền Thị cũng đã sớm phát hiện. Ông đứng dậy trông về thông điệp chói sáng trên nền trời
– Là… Song Nguyệt phái!
Thái Hành ngẩng đầu nhìn, không nói một câu. Gia Lăng gấp gáp giục
– Chúng ta phải tới xem sao. Thái Hành lão quân, ngài đi cùng chúng tôi chứ?
Nàng hỏi câu này chính là đã hoàn toàn khôi phục lòng tin như trước đối với Thái Hành. Hắn nhẹ cười rồi lắc đầu:
– Ta không đi, hai ngươi cũng ở lại uống trà đi. Đến đó không làm gì được đâu. Các ngươi còn chưa biết vì sao ta thành cái dạng này mà! Chính là vì giải thoát cho kẻ đang náo loạn kia! Tháo một cái phong ẩn cũng làm ta trọng thương quay về nguyên hình, các người nghĩ tiên môn có ai chạm vào được hắn – chạm vào một NGUYÊN THẦN?
Gia Lăng và Thiền Thị như bị sét đánh, hai miệng một lời:
– CÁI GÌ???