“Thiên mệnh một đường duyên lắc léo
Vừa kéo mạch Thần phụ sinh ra
Băng hà, đoạn mệnh, chia xa
Tam cục, tam kết, tam ngả
Hoa Sơn buồn bã khúc cầu hoàng
Đến nay chim phượng hết lang thang
Cố nhân còn đó mà duyên cạn
Xuôi cùng năm tháng, thiếp đợi chàng.”
Phong Trạch xoa bóp mi tâm, đóng bức thư đã đọc lần thứ một nghìn sáu trăm chín mươi tư. Rốt cuộc trong này ẩn chứa bao nhiêu bí mật?
Ô Vân lão tiên mất gần một trăm năm mới hoàn thành giao ước với Thiền Thị. Bức thư này là tất cả lời tiên tri của ông. Nhưng Phong Trạch đọc bao nhiêu lần cũng cảm thấy u mê.
Những từ ám chỉ cái chết dành cho ai?
Phượng hoàng hết lang thang, đây là nói về điều gì?
Cố nhân trong thư là người nào?
Thiếp và chàng là nói đến ai?
Dẫu biết tiên tri là sự hé mở không rõ ràng nhưng ít nhất phải cho người ta chút manh mối chứ! Phong Trạch chóng tay ôm đầu, mắt xoáy vào hai từ “Thần phụ”. Điều duy nhất hắn có thể khẳng định chính là hai chữ này. Thần phụ nhất định nói về Ma Thần, dẫu sao Ma Vương và Tố Minh Bảo đều là hậu thế của ông ta.
– Sư phụ…
Hàm Dương kính cẩn cúi đầu gọi, thành công thức tỉnh Phong Trạch đang mơ màng. Hắn nhẹ nhàng cất bức thư vào ngăn khóa
– Có chuyện gì?
– Dạ, thái sư phụ cho người gọi sư phụ đến đại điện.
Phong Trạch gật gật đầu, Hàm Dương không tiếng động liền rời đi. Từ ngày sư muội Linh nhi đi theo người kia đến Ma giới, tâm trạng của sư phụ thường không tốt. Người vốn định thuyết phục các trưởng lão để Tố Linh danh chính ngôn thuận trở về Hoa Đông, không ngờ rằng con bé lại nhất quyền rời bỏ nơi này. Lòng oán thù của Phong Trạch với ma tộc lại tăng thêm một bậc. Ngày thường nếu không có công văn cần xử lý thì chính là đem pháp bảo đi lùng sục chém giết. Cả tiên giới đều biết chuyện này, cách vài hôm sẽ lại nghe thấy tin tức hang ổ nào đó bị thảm sát, ngọn núi nào đó bị oanh tạc. Phong Trạch truy theo Tam điện hạ ma tộc, cho dù không biết có đánh lại hay không nhưng vẫn chưa từng buông tha. Sau vài lần chạm trán, Tố Minh Bảo đều là người rút lui , nếu không cần thiết thì luôn chọn đường vòng né tránh, không tha thiết đối đầu với Phong Trạch. Có thể nói cả tiên giới cũng chỉ có Phong Trạch ở Hoa Đông là dám đi tìm hắn, người được đồn thổi tân bốc thành vị thần bất khả chiến bại trong lục giới.
Phong Trạch cưỡi pháp bảo đáp xuống cửa đại điện. Khác với hai trăm năm trước, ngôi vị Thiên tôn ở trên cao đã có thêm một chiếc ghế vàng nhưng cũng giống như hai trăm năm trước, người ngồi ở chỗ đó chỉ có mỗi Âm Ti Thích.
– Sư huynh của con rốt cuộc đã chui vào xó xỉnh nào rồi?
Câu đầu tiên chào đón Phong Trạch là như vậy. Hắn hành lễ với sư phụ rồi dùng giọng không nhanh không chậm đáp lại:
– Hai ngày nay sư huynh không trở về, chắc là gặp chút chuyện cần xử lý. Huynh ấy bản lĩnh thế nào sư phụ cũng rõ, xin người đừng lo lắng…
Âm Ti Thích lắc đầu thở dài. Tên đồ đệ này đúng là ông chưa bao giờ nắm bắt trong tay. Lúc đề cử hắn lên ngôi vị thiên tôn, đã năm dặn bảy dò rằng phải hành xử có khuôn phép. Thế mà kết quả là nó vẫn tiếp tục chơi trò mất tích! Chờ đó, khi ngươi trở về để xem vi sư xử lý ngươi ra sao.
Phong Trạch tiếp tục nói đỡ ít câu cho Chế Sâm, thay sư huynh làm mấy việc sau đó mới thở dài lui ra. Phong Trạch không về Kỳ Lâm Viện mà cưỡi pháp bảo bay thẳng xuống phàm giới, bởi vì hắn biết chính xác Chế Sâm đang ở đâu. Phong Trạch từ ngọn mây nhìn xuống, phát hiện Chế Sâm một thân lam y đang ngồi trên mái nhà, mắt nhìn về con phố kinh kỳ sầm uất, ở đó có một đám rước dâu vô cùng hoành tráng, chắc là hoàng thân quốc thích nào đó gả thiên kim.
Phong Trạch điểm ngón chân phiêu phiêu đáp xuống, vén tà áo ngồi bên cạnh Chế Sâm
– Huynh sao lại có hứng thú với mấy chuyện náo nhiệt này?
Chế Sâm cười cười, hất cằm về phía kiệu hoa
– Tứ công chúa của Đại Kim quốc được chỉ hôn gả cho tân trạng nguyên năm nay. Đám cưới thật hoành tráng nhỉ?
Phong Trạch nhìn xuống tân lang mặc áo đỏ hoang hỉ cưỡi bạch mã cùng với chiếc kiệu hoa lộng lẫy theo sau
– Nàng chính là người huynh vẫn theo đuổi?
Chế Sâm cười cợt
– Ừ, và đây cũng là lần thứ mấy trăm ta nhìn nàng đi lấy chồng rồi!
Phong Trạch trầm ngâm, có vẻ không hiểu nổi sư huynh
– Nếu đã vậy… tại sao huynh còn cố chấp? Nàng ấy không hề biết sự tồn tại của huynh, một tình yêu đơn phương như vậy rất mệt mỏi.
– Ừ, mệt mỏi, nhưng ta dựa vào sự mệt mỏi để sống… Mà khoan hãy nói chuyện này, tại sao đệ lại xuống đây?
Phong Trạch nhìn về hướng Tây bất đắc dĩ nói
– Sư phụ đang tìm huynh, đệ không nói cho sư phụ biết huynh ở chỗ này.
Chế Sâm xòe cây quạt phe phẩy, tay vỗ vỗ lên vai sư đệ
– Đa tạ, đa tạ, thật là huynh đệ tốt!
Phong Trạch buồn cười hất tay hắn đi
– Lần sau thì không có đâu. Chúng ta sớm trở về đi thôi…
– Sáng mai đi, ta vẫn còn chưa được uống rượu mừng!
Nói rồi hắn điềm nhiên đứng dậy, mắt nhìn chiếc kiệu đã đi qua cửa phủ trạng nguyên và đoàn sính lễ dài loằng ngoằng một đầu vẫn còn từ cửa cung đi ra. Haizz… của hồi môn của Tứ công chúa thật không tầm thường!
Tối hôm đó, phủ trạng nguyên tưng bừng rượu chè đàn hát, ánh đèn lồng sáng rực từ trong ra ngoài, khách khứa vào vào ra ra tấp nập. Chế Sâm đem theo Phong Trạch lẫn trong đám đông. Họ tựa như tàng hình vì không ai để ý tới, cũng không ai dòm ngó tò mò. Chế Sâm cầm một ly rượu, đến vỗ vai tân lang lúc này đang bận rộn tiếp khách
– Chúc mừng, chúc mừng… trạng nguyên gia song hỷ lâm môn!
Vị tân lang mặt mũi cũng không tệ, hắn vốn ngơ ngác không biết Chế Sâm là ai vậy mà sau ba giây tự nhiên tươi cười tiếp rượu
– Ôi quý hóa quá, thì ra Chế tiên sinh cũng tới dự tiệc, ta thật là thiếu sót không đón tiếp chu đáo.
Chế Sâm cười hề hề, tiêu soái đối đáp vài câu, rất có phong thái bạn cũ lâu năm. Phong Trạch đứng ở một góc buồn cười nhìn, hắn đem rượu trong tay đổ đi. Ai từng nếm qua các loại rượu tiên quả thì đệ nhất rượu của phàm giới cũng trở nên nhạt nhẽo như nước ốc.
Khi tiệc đến đêm khuya thì bắt đầu tan dần. Tân lang trở về hỉ phòng chuẩn bị nghi lễ cuối cùng với tân nương. Chế Sâm ngồi trên nhánh cây, mắt đen láy nhìn không thấy đáy dõi theo bóng dáng của vị phò mã.
– A Trạch, nàng sẽ hạnh phúc chứ?
– Đệ không biết, hôn nhân nhà đế vương thường đi đôi với lợi lộc, hạnh phúc là thứ yếu.
Chế Sâm gật gù. Tứ công chúa 16 tuổi, nếu nàng có thể sống đến ba mươi thì cũng xem như đi nửa cuộc đời. Vị phò mã này tư chất không tệ, có điều lòng tham hơi lớn, vọng tưởng lại nhiều, hoàn toàn không thích hợp với bản chất lương thiện, khiêm nhường của nàng…
Phong Trạch đứng dưới gốc cây ngẩng đầu nhìn sư huynh, phát hiện một nổi cô đơn đến nao lòng. Chế Sâm thiên tôn cao quý của Hoa Đông lúc này đây lại một mình ngồi nhánh cây, nhìn nữ nhân yêu thầm mấy nghìn năm một lần nữa động phòng hoa chúc. Hắn thấy cảm thông cho mối si tình của sư huynh, tự hỏi phải có bao nhiêu yêu thương mới có thể bền bỉ chung tình như thế…
– Hay là… huynh thử một lần đi!
– Uhm? Thử cái gì?
Phong Trạch mím môi, bàn tay nhẹ đưa lên. Mấy bà tử canh gác ở hỉ vòng lập tức lăn ra ngủ
– Huynh không phải muốn nàng sao?
Chế Sâm nghiêm mặt lại
– A Trạch, không được làm bậy! Thần tiên không thể tham gia vào vận mệnh của phàm nhân
– Đệ biết… đệ không làm gì cả, chỉ cho họ ngủ say một đêm thôi. Cũng không ảnh hưởng gì lớn, che giấu kỉ một tí sẽ chẳng ai phát hiện…
Chế Sầm nhảy xuống đất, nhìn sư đệ mà cười
– A Trạch từ lúc nào bắt đầu học đòi làm chuyện mờ ám rồi?
Phong Trạch nhún vai
– Không phải là nhờ huynh chỉ dạy sao? Chuyện này đệ ra tay, có gì đệ sẽ chịu trách nhiệm, huynh đi đi, sau này nhớ báo đáp ta là được…
Chế Sâm bị ý tưởng này kích động, hắn nhìn sư đệ, nhìn về phía hỉ phòng, lại nhìn lên vầng trăng trên cao
– Có được không? Nàng… sẽ không muốn như vậy. Ta sẽ không tổn thương người đó, ta cũng không thích nàng lầm lẫn mình với ai khác. Ha ha ha… mà cũng buồn cười, nàng sẽ không biết ta là ai đâu, làm sao có thể chấp nhận chứ?
Phong Trạch mắt sáng lấp lánh
– Thử đi, gặp thôi cũng được. Ít nhất có thể chân chính nhìn một lần.
Chế Sâm nhếch môi, nụ cười buồn bả và thê lương
– Được rồi… lần nay ta nợ đệ một ân huệ!
Hắn thoáng cái đã biến mất. Phong Trạch lắc đầu, tiếp tục khoanh tay dựa gốc cây. Xem ra đêm nay có khả năng hắn sẽ phải đứng gác ngoài nay đến khi trời sáng…
.
.
Ít ngày sau đó, ở Ma giới tăm tối và ngộp ngạt, một con dơi đen mắt đỏ rất khả nghi bay chếch choáng trong tầng ma khí dày đặc. Nó cố chút hơi tàn đáp xuống khung cửa sổ, thả lá thư xuống chiếc bàn gần đó rồi tan biến thành sương khói ngay trước mắt Tố Linh. Nàng mừng rỡ nhặt lá thư lên, rất nhanh thắp thêm mấy ngọn đèn và xé bao thư ra. Bộ dáng gấp gáp như thể đã chờ đợi từ mấy chục năm.
Phong Trạch có nhắc tới lời tiên tri của Ô Vân, nói rằng mình đang đau đầu mà chưa giải mã được. Sau đó lại kể “đêm phong lưu” của Chế Sâm, một vị thần có gần vạn tuổi suốt ngày cười híp mắt bởi vì một chút kỉ niệm đi vụng trộm ở phàm giới. Phong Trạch tự hỏi có phải mình đã sai lầm “vẽ đường cho hổ chạy”, chạy đâu không chạy lại chạy đúng vào hang thỏ. Cứ ít ngày thiên tôn Hoa Đông lại mất tích một đêm, làm cho Phong Trạch rầu thúi ruột. Sư phụ mà biết thì cả hắn và sư huynh đều thảm!
Tố Linh khúc khích cười, giở trang thư tiếp theo. Phong Trạch nói Hàm Dương đã cầu hôn lần thứ chín mươi hai, cuối cùng Tống Thanh Vân cũng đồng ý nhưng lại ra điều kiện khi nào hắn có thể đánh bại Trương Chí Thanh thì sẽ gả cho. Hàm Dương vừa mở cờ trong bụng liền bị cái “điều kiện” kia đạp chết từ trong trứng nước. Hắn bắt đầu nghĩ cách đi hối lộ Trương đại ca. Phong Trạch chê bai đệ tử không có tiền đồ!
Sau đó hắn lại nhắc tới Trạch Trạch. Con cá chép sống ở Kỳ Lâm Viện gần đây rất tiến bộ, không còn mọc râu mỗi khi bị căng thẳng hay giật mình nữa. Bây giờ nó làm hết những công việc Tố Linh trước kia vẫn làm, quét lá vàng, cho cá ăn, mài mực, dọn dẹp thư phòng… Phong Trạch khá là hài lòng, thỉnh thoảng sẽ trò chuyện với nó mà chủ đề giữa họ luôn luôn là “Linh nhi”…
Cuối thư, vẫn như mọi khi, Phong Trạch viết: “Thư hồi âm của Linh nhi lần trước sư phụ đọc rất kĩ, phát hiện tâm trạng của con rất không bình thường. Hơn bốn trăm năm rồi, con còn muốn ở lại chỗ bẩn thỉu đó tới khi nào? Linh nhi à, chúng ta là tiên, nói thế nào cũng không cùng đường đi với ma đạo. Con ở đó rất không an toàn, nhất định phải cẩn thận từng chút, Tố Minh Bảo cũng phải nhất mực đề phòng, đừng để hắn làm thương tổn mình. Linh nhi, khi nào con mới chịu trở về? Chỉ cần nói với ta một tiếng, dù có khó khăn tới đâu, sư phụ cũng sẽ đưa Linh nhi rời khỏi đó!”
Tố Linh thấy mắt mình ẩm ướt. Nàng giơ tay khẽ lau, sau đó đi tới lấy cái hòm gỗ giấu thư ra. Tố Linh vuốt ve bìa thư, đặt ngay ngắn vào trong rồi lại phát hiện cái hòm không đủ lớn, bắt đầu không chứa hết thư từ rồi. Nàng ngẩn ngơ nhìn hồi lâu, chỉ thấy cảm xúc ngổn ngang…
– Làm gì vậy?
Một giọng nói gần bên tai làm nàng hoảng hốt, theo phản xạ đứng bật dậy. Hòm thư bị động mạnh, một phát rơi xuống đất, từng xấp giấy vung vãi trên nền nhà. Tố Minh Bảo cũng bị phản ứng của nàng làm giật mình. Hắn cúi đầu nhìn đám bừa bộn dưới chân, có thiện ý ngồi xuống giúp nàng thu nhặt. Ai ngờ Tố Linh lại giật lấy đồ trong tay hắn, vội vội vàng vàng quơ tất cả đem ôm vào lòng.
– Cái… cái này…
– Ta biết! Là thư của sư phụ nàng!
Tố Linh mở to mắt lắp bắp nói
– Sao… sao… Bảo nhi biết?
Minh Bảo cười nhạt, đứng lên chỉ ra ngoài cửa
– Nàng quên xung quanh đây có bao nhiêu kết giới à? Nếu ta không muốn, chẳng lẽ mấy con dơi tầm thường đó đủ sức bay xuyên vào đây?
Hắn điềm nhiên xoay người, cởi ngoại bào bám bụi ra
– Thế nào? Phong Trạch lại dùng cách gì để khuyên nàng trở về?
– NGƯƠI ĐỌC THƯ CỦA TA!
Tố Linh lớn giọng tố cáo.
– Ngươi… giám sát ta, theo dõi ta! Ngươi xem ta như món đồ chơi đùa bỡn trong tay! Tố Minh Bảo, đứng quên ta là sư phụ của ngươi, chính ta dạy dỗ nuôi lớn ngươi. Một ngày làm thầy, suốt đời là mẹ!
Tố Linh vì tích tụ cơn giận lâu ngày, không kiềm chế được. Nàng trừng trừng mắt, ngồi trên đất nhìn Bảo nhi. Chỉ thấy sắc mặt hắn trầm xuống, từng câu đối đáp lại:
– Thật không may, ta đã quên rồi, quên nàng là “sư phụ” gì đó. Cho nên chuyện dạy dỗ nuôi nấng không cần bàn nhiều. Ta cũng không vong ân bội nghĩa ngược đãi nàng. Ha ha… cái gì mà “một ngày làm thầy, suốt đời làm mẹ” chứ?
Minh Bảo cũng mất bình tĩnh, hắn đã nhẫn nhịn rất lâu, giả như mắt mù tai điếc để mặc họ thư từ qua lại. Bởi vì hắn nghĩ Tố Linh cũng có bí mật của riêng mình, cũng cần một không gian riêng trong cái thế giới lạc lõng này. Nhưng hôm nay nàng dùng thái độ đó để đối xử với hắn, cứ y như hắn là kẻ thứ ba phá đám mối tình duyên tốt đẹp của nàng với Phong Trạch. Minh Bảo có cảm giác hình tượng của mình trong mắt Tố Linh cực kỳ xấu, đến nổi nàng sợ hãi hắn chạm vào đồ đạc của mình, sợ bẩn!
Tố Minh Bảo từ trên cao liếc mắt nhìn xuống, miệng lưỡi độc địa nói:
– Làm thầy làm mẹ gì cơ chứ? Có mẹ nào trèo lên giường ngủ với con mình không? Nàng vốn không xem đạo sư sinh ra gì kia mà. Cũng từng phá giới với chính sư phụ mình…
Minh Bảo bỗng nhiên ngừng lại, môi hắn run run, cuối cùng chỉ có cách dùng răng cắn chặt. Hắn lấy tay nâng trán, dứt khoát xoay người đi ra khỏi phòng
– Xin lỗi, ta không cố ý, chúng ta tự bình tĩnh lại thì tốt hơn…
Cánh cửa phòng khép lại, chỉ có mỗi Tố Linh chật vật ngồi giữa đám giấy bừa bộn, đáy mắt trống rỗng lấp lánh tia lệ. Nàng úp mặt vào lòng bàn tay, một lúc sau ngoài phòng nghe thấy tiếng nức nỡ…
Minh Bảo chẳng đi đâu cả, hắn chỉ trượt xuống ngồi ngồi bẹp ngoài cửa phòng. Hắn không muốn tổn thương nàng, nhất là khi bản thân chẳng đem đến bao nhiêu hạnh phúc. Người ta vẫn nói yêu thương rất dễ nhưng chung sống, dung hòa thì rất khó. Nàng là tiên, hắn thân sinh đã là ma, tiên ma yêu nhau không có gì lạ nhưng để có thể hòa thuận một chỗ, tình yêu thôi thì chưa đủ!
Minh Bảo chưa bao giờ hoài nghi tình cảm của nàng. Kể từ bốn trăm năm trước, khi nàng đứng chung một vòng sinh tử với hắn, khi nàng chọn đi theo hắn… Minh Bảo biết Tố Linh thật có tình. Chỉ tiếc là tình yêu đó nàng dành cho tiểu độ đệ ngày trước mà Minh Bảo bây giờ không phải hắn. Minh Bảo chỉ là Bảo Bảo, một cổ nhân đem theo linh hồn âm u, đem theo thù hận và nghiệt kiếp. Tất cả bắt đầu từ khi nàng cứu vớt đứa trẻ trôi sông năm đó… lại là nghiệt duyên!
Nếu lấy về kí ức, có lẽ hắn sẽ hiểu người Tố Linh yêu rốt cuộc mang bộ dạng gì. Đó sẽ là một Tố Minh Bảo tách biệt với quá khứ, vô tư hồn nhiên với hồng trần. Tiếc thay, con người hắn không thể nông cạn như thế, hắn cũng ước mình không là ai cả, không gòng gánh trách nhiệm gì, chỉ sống như ý muốn, chỉ yêu nàng mà thôi…
“Phụ thân, thật ra Bảo Bảo hiểu hết, con biết người yêu mẫu thân đến dường nào… bởi vì con cũng đang yêu một người như vậy!”