Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn
Tiểu Phượng Hoàng đeo một cái túi nhỏ đựng đầy quà xin lỗi Cục than nhỏ. Nó bay rất nhiều nơi, đi qua rừng rậm mà bọn họ tập hợp để đánh thức Đế quân, đi qua cả cây hồng già mà nó cùng Cục than nhỏ ngồi ăn. Trời đổ tuyết lớn, Tiểu Phượng Hoàng trong tuyết tập tễnh bước đi, đã đi khắp mọi nơi rồi nhưng vẫn không thấy Cục than nhỏ của nó đâu.
Tiểu Phượng Hoàng có chút uể oải. Nó trưng cầu ý kiến lão hồng tinh: “Cây hồng gia gia, gần đây người có gặp qua một con hắc Phượng Hoàng đen thui, lớn lên rất giống ta không? Là cái con lần trước cùng ta ăn hồng của người ấy, bây giờ ta không tìm được hắn.”
Lão hồng tinh mơ hồ: “Ừm chưa thấy qua, trí nhớ ta không tốt, cũng không nhớ rõ.”
Tiểu Phượng Hoàng buồn buồn “A” một tiếng. Ngày hôm nay đặc biệt lạnh, các động vật nhỏ đều vùi mình trong ổ, trên mặt đất chỉ còn mỗi mình con chim là nó đây, xung quanh không còn một ai cả. Tiểu Phượng Hoàng ngồi xổm trong tuyết, nghĩ hôm nay mình không đợi được Cục than nhỏ rồi.
Nó giơ lên móng vuốt nhỏ sắp bị đông cứng, tập tễnh nhảy vài bước, dán cái bụng vào nhành cây khô của lão hồng tinh, tự làm cho mình một cái ổ: “Cây hồng gia gia, ta có thể ở đây tránh gió không?”
Nó rút một cọng lông đuôi, sau đó đứng dưới tàn cây nhỏ giọng nói: “Ta cho người một cái lông chim coi như thù lao, có được hay không?”
Lão hồng tinh có chút ghét bỏ: “Hứ hứ hứ, ai muốn lông chim của ngươi chứ, loài chim các ngươi suốt ngày ị trên đầu ta, ta còn hiếm lạ gì!”
Tiểu Phượng Hoàng ngồi xổm xuống thành một cục tròn vo, đột nhiên bị gió lạnh thổi tới làm lông mao dựng ngược cả lên. Nó nghe giọng lão Hồng đã dịu dịu đi thì nhanh chóng vươn cánh nhỏ, toàn bộ chim đều dán lên vỏ cây hồng, bộ dạng cực kỳ vô sỉ.
Cây hồng tinh dù sao cũng là một gốc đại thụ, lão nhìn con nhim nhỏ tròn vo dán sát cũng không cách nào đem chim nhỏ ném đi, vì vậy chỉ có thể ghét bỏ lay động thân cây, đem nhiều cành lá khô rụng xuống cho Tiểu Phượng Hoàng bóng màu đen.
Tiểu Phượng Hoàng ngây ra một lúc, sau đó vui mừng quá đỗi: “Cục than!!!!”
Nó liền đập cánh bay sang bên ấy, lửa cũng không thèm đốt. Nhưng cái bóng đen trong bụi cỏ cũng không có chút ý gì gọi là đứng lại chờ nó, Tiểu Phượng Hoàng hớn hở kêu vài tiếng: “Cục than! Cục than nhỏ! Ngươi chờ ta một chút – aizz!”
Móng vuốt của nó bị đông cứng, cánh nhỏ cũng đông cứng theo, bay cũng không bay xa được, lúc rơi xuống đất muốn đứng vững lên nhưng vẫn cứ lạch bạch mà té xuống, sau đó theo sườn núi tuyết mà lăn tròn đều…
Tiểu Phượng Hoàng luống cuống tay chân khống chế thân hình của mình nhưng không được như ý nguyện, nó lăn càng lúc càng nhanh, chính mình muốn ngưng mà không ngưng được chỉ có thể nhận mệnh mà lăn xuống, nó còn nghĩ đừng có mà đụng trúng tảng đá nào nhé chứ không là ngủm luôn đấy, chỉ sợ hôm sau toàn bộ tiên giới sẽ giật tít rằng “Thật đáng sợ! Phượng Hoàng niết bàn chỉ vì một chuyện chút xíu!”, hoặc là “Lời nguyền! Sườn dốc phủ tuyết sau Phù Lê cung có bí mật?”,…các loại tin đồn.
Tiểu Phượng Hoàng chán nản tưởng tượng, nhất định sẽ có chứ không phải không có đâu nha, đặc biệt là Nguyệt Lão và Phượng hoàng Minh tôn nhất định sẽ hợp tác với nhau cho ra sách, mặt trước là bức xuân cung đồ cùng với ba cái thể loại văn học tục tĩu, nhân vật chính vẫn là nó và Tinh Dịch, trong đó, cuốn tiểu thuyết “Cục tuyết gợi cảm: Mỹ nhân xinh đẹp và lãnh khốc Đế quân khuynh thế tuyệt yêu” và cuốn tranh vẽ “Bí mật nuôi tiểu Tròn tròn” làm đại diện, trong thiên đình nhân khí tương đối cao, Nguyệt Lão và Phượng hoàng Minh tôn nhờ vậy mà đã kiếm được một khoản lớn, Nguyệt Lão bắt đầu chuẩn bị hạ phàm đi đu lịch, còn Phượng hoàng Minh tôn thì mua rất nhiều dược liệu dưỡng sinh hằng ngày.
Đương nhiên, Tiểu Phượng Hoàng không biết là Tinh Dịch lại là người đầu tiên mua được những cuốn sách này, Nguyệt Lão bọn họ cũng không quản hắn có xem hay không nhưng xuất bản nào mới nhất đều phải đưa đến Phù Lê cung một quyển. Có bản bị Tinh Dịch đem làm cái kê chân bàn, có bản bị hắn đem đi đập lúa, nói chung đều có chỗ hữu dụng, Đại tiên nga còn muốn lấy nhóm lửa nhưng Tinh Dịch không cho: “Giữ lại, chờ không xuất bản nữa thì Phù Lê cung chúng ta xuất bản lần hai, thiết kế, số lượng, tranh minh họa sẽ do ta và Tròn tròn phụ trách, hiện tại bọn họ bán 40 linh thạch một cuốn, sau này chúng ta bán 1000 linh thạch một cuốn.”
Đại tiên nga nói: “Ngài và Tròn tròn thật giỏi buôn bán mà! Thế nhưng có một vấn đề, đó là Nguyệt Lão và Phượng hoàng Minh tôn chủ bút, chúng ta in trực tiếp từ nguyên tác ra thì không tốt lắm nhỉ?”
Tinh Dịch nói: “Trong sách bọn họ dám phá hủy hình tượng của ta và Tròn tròn, ta còn chưa tính sổ, lúc đó chúng ta ra giá năm con cửu sắc lộc để bán đứt bản quyền, sau đó tới chỗ Ngọc Đế và Vương Mẫu tố cáo bọn họ lấy thêm một khoản, phải làm cho Nguyệt Lão đến cái lưng quần cũng không còn, Phượng hoàng Minh tôn cũng không có cẩu kỷ để mà uống. Việc này tất nhiên không được cho Tròn tròn biết.”
Trở về tình hình hiện tại, Tiểu Phượng Hoàng vẫn còn đang lăn lăn… chỉ mong có ai đó sớm đến cứu vớt danh dự của một con Phượng Hoàng, mắt thấy bản thân mình sắp thành con chim cút nướng đâm thẳng vào cạnh đá phía trước kia thì bị một móng vuốt vững vàng đè xuống.
Tinh Dịch dùng móng vuốt khều nó một cái, sau đó thu lại trầm mặc không nói gì chỉ nhìn nó.
Tiểu Phượng Hoàng mở mắt ra, trước mắt là thân hình đen sì của Cục than nhỏ, rốt cuộc nó cũng nhìn thấy được đôi mắt đậu đen kia. Ánh mắt gặp nhau, thành công nhận thức được nhau, Tiểu Phượng Hoàng lập tức bật dậy: “Cục than nhỏ!”
Nhưng Cục than nhỏ của nó không cho nó bất kỳ lời đáp lại nào. Đôi mắt đậu đen đen thùi lùi kia vẫn liếc nó, sau đó thu hồi tầm nhìn, lạch bạch đi sang chỗ khác.
Tiểu Phượng Hoàng bỗng thấy khó chịu, nó chạy theo Cục than nhỏ: “Cục than nhỏ, ngươi không để ý tới ta?”
Nó còn chưa kịp làm ấm, móng vuốt còn cứng, tập tễnh chạy sau mông Tinh Dịch liều mạng xin lỗi: “Xin lỗi Cục than nhỏ, mấy ngày nay ta quá bận nên vẫn không có dịp tìm ngươi chơi, có phải ngươi đã đợi ta rất lâu phải không?”
Cục than nhỏ ngừng lại, nhìn nó, nhưng vẫn không có nói gì.
Tiểu Phượng Hoàng vỗ ót một cái tự như nhớ ra điều gì, nó chạy tới chỗ cây hồng tinh tha tới một bọc nhỏ quà đưa đến trước người Cục than nhỏ, có chút khẩn trương nói: “Xin lỗi Cục than nhỏ, đây là quà ta cho ngươi, vốn ta đi Vong Xuyên mang hoa bỉ ngạn sấy khô cho ngươi ăn nhưng có chút biến cố nên ta không mang về được. Vì vậy ta từ trong đống lễ vật của phu quân đem đến tặng cho ngươi.”
Cục than nhỏ cúi đầu nhìn một chút, dùng cánh nhỏ bao lấy để sang một bên: “Ta không lấy.”
Tiểu Phượng Hoàng đau lòng nhìn quà của mình, rồi lại nhìn sang Cục than nhỏ, cảm thấy nó dạo này gầy đi không ít, lông chim cũng rối hết cả lên, đôi đậu đen thì toát lên vẻ cô đơn tịch mịch khiến mình càng thêm tự trách.
Tiểu Phượng Hoàng đi tới, dùng bụng nhỏ cọ cọ cái bụng của Cục than nhỏ: “Cục than nhỏ à, ngươi tha lỗi cho ta đi, đều do ta không tốt. Ngươi có thể không nhận nhưng ngươi phải nói cho ta biết ta phải làm gì để ngươi không giận nữa?”
Tinh Dịch xem xét hồi lâu rồi lên tiếng: “Nếu ngươi không cần ta nữa thì tới tìm ta làm gì?”
Tiểu Phượng Hoàng đau đớn tâm can: “Ta không có không cần ngươi mà, ngươi là Tiểu Phượng Hoàng giống ta nhất, ngươi lại còn nhỏ như vậy, ta rất lo lắng cho ngươi. Ngươi xem, ngươi còn không có nhà, ta nghĩ chí ít cũng phải ở bên cạnh ngươi đến khi ngươi lớn lên, không cho ngươi học xấu – sau này sẽ không trở thành một con Phượng Hoàng không tiền đồ như ta, có biết không? Ta là một con Phượng Hoàng nghèo, hiện tại mọi chuyện đều phải dựa vào phu quân, ngươi không nên học theo ta. Chờ ta có năng lực có thể tự kiếm tiền, ngươi có nguyện ý đến chỗ ta cùng ta gây dựng sự nghiệp không?”
Tinh Dịch: “….”
Tiểu Phượng Hoàng nhảy nhót chung quanh, chăm chú lại khổ sở dùng mỏ cắt tỉa lông chim cho hắn, nó vừa vuốt từng sợi vừa nói: “Ngươi xem ngươi này, không có ta, tắm cũng không tắm, Phượng Hoàng chúng ta rất thích sạch sẽ xinh đẹp, ngươi như vậy là không tốt.”. Chải chuốt xong xuôi, nó lại hỏi tiếp: “Mấy ngày nay ngươi ăn cái gì?”
Tinh Dịch suy nghĩ một chút, run lông mao, không cẩn thận run hơi lố nên cả người cọ lên mấy hạt cỏ ngay tại cái bụi cỏ hồi nãy mà Tiểu Phượng Hoàng trông thấy. Tiểu Phượng Hoàng lấy một viên nếm thử, vừa đáng vừa chát phải nhổ ra: “Trách không được ngươi gầy như vậy, Cục than nhỏ, hôm nay ngươi đừng ăn cái này nữa, trước tiên ta mang ngươi đi sưởi ấm rồi sau đó ăn một tí nhé.”
Nó thấy Tinh Dịch vẫn không động, vì vậy nghiêm mặt ưỡn ngực xuất ra phong thái gia trưởng, dùng cái bụng tròn vo cọ cọ hắn: “Đừng giận nữa mà, đi theo đại ca nhé, ngoan.”
Nó vừa đẩy vừa củng Tinh Dịch đến nơi mà nó nhóm lửa, lão hồng tinh đã nghe chúng nó nói chuyện từ xa, không đợi Tiểu Phượng Hoàng mở miệng dùng lông chim đổi hồng nữa, tâm tình phức tạp chủ động rụng mấy quả hồng ngọt xuống: “Các ngươi ăn đi, hôm nay ta tặng cho đấy, không thu tiền.”
“Thật vậy sao?” Tiểu Phượng Hoàng vội vàng gom mấy quả hồng lại, chỉ chốc lát sau lão hồng tinh lại rụng thêm mấy củ khoai mọc hoang: “Là bạn cũ khoai lang đằng kia cho ta, các ngươi cũng cầm đi.”
Tiểu Phượng Hoàng gom mấy cành lá khô vào, miệng phun lửa, đẩy mấy củ khoai xuống dưới, sau đó kiên trì giảng giải cho Cục than nhỏ nghe: “Chờ một lát là có thể ăn rồi.”
Tinh Dịch nhìn nó, bị đôi mắt trong suốt kia nhìn đến thất thần, vốn định giả bộ giận dỗ nó thêm vài canh giờ nữa nhưng lúc này hắn không rõ tư vị trong lòng là gì, thanh âm cũng mềm hẳn xuống: “Ừa.”
Tiểu Phượng Hoàng thấy hắn nguyện ý cùng mình nói chuyện liền cao hứng. Nó bỏ thêm củi, nhánh cây kia bị hàn sương ở Bắc Thiên thấm ướt nên nhóm vào lại ra khói khiến người phải sặc. Tiểu Phượng Hoàng liêù mạng dùng cánh nhỏ quạt khói để khói tản sang hướng khác nhưng cánh nó quá nhỏ, lại quá mềm mại nên khói vẫn như cũ tản ra, hướng về phía ót của nó.
Tinh Dịch cũng bị sặc khói. Hắn theo bản năng lui về sau một bước, muốn đem Tiểu Phượng Hoàng kéo qua nhưng chưa kịp tiến lên thì đã thấy cánh nhỏ của Tiểu Phượng Hoàng vươn tới, nghiêm túc đặt hắn xuống dưới… cái ót Tinh Dịch bị móng vuốt Tiểu Phượng Hoàng đè xuống tuyết, hắn còn cảm giác được móng vuốt Tiểu Phượng Hoàng đều ở trên người mình, cánh giang rộng che chắn hết cho hắn.
Tiểu Phượng Hoàng bị khói hun đến nước mắt lưng tròng, còn nhớ rõ nói với Cục than nhỏ: “Không được đứng lên, đứng lên là bị hun đấy! Cái này đốt thêm tí nữa thôi là tốt rồi!”
Tinh Dịch bị nó cậy mạnh mà đè nặng, trái phải không thể động đậy, cũng chỉ có thể nhận mệnh ghé vào trong tuyết. Đợi khói tản đi, Tiểu Phượng Hoàng nhảy xuống một bên buông hắn ra.
Con tiểu chim ú tuyết trắng bị khói hun hôi rình, nhưng đôi mắt đậu đen vẫn trong trẻo mà hữu thần: “Bây giờ được rồi, Cục than nhỏ, ta đi xem khoai lang đã chín chưa.”
Tinh Dịch nghiêng đầu nhìn nó, trầm mặc hồi lâu, sau đó hỏi: “Ngươi đều đối tốt với mỗi người như vậy sao?”
Tiểu Phượng Hoàng ngây ra một lúc, móng vuốt lăn lăn củ khoai dừng lại giữa không trung, có chút chần chừ: “Cái gì mà tốt chứ? Cục than nhỏ, ngươi là tiểu đệ của ta, nhất định ta sẽ che chở cho ngươi. Tất cả mọi người tốt với ta, thì ta cũng tốt với mọi người.”. Nó suy nghĩ một chút, có chút xấu hổ bổ sung thêm, “Nhưng mà tốt nhất vẫn là phu quân của ta, ta đối với hắn tốt nhất nhất. Cục than nhỏ, ngươi đừng giận, phu quân và bạn bè không giống nhau, không thể so sánh. Ta đối với người trong nhà đều là tốt nhất.”
Tinh Dịch nhìn nó: “Ngươi đối với phu quân ngươi là tốt nhất sao? Ta thấy hắn không giống người tốt.”
Tiểu Phượng Hoàng vui vẻ trả lời: “Ngươi hiểu lầm rồi, trên trời dưới đất này hắn chính là thần tiên tốt nhất, do hắn quản số mệnh của tất cả nên thường hay đắc tội với rất nhiều người, thế nhưng phu quân ta rất ôn nhu, nguyện ý nhặt nhạnh ký ức cho Thỏ ngọc, nguyện ý thu dưỡng chim nhỏ, còn hay để mọi người nghỉ ngơi. Ta là chim nhỏ của hắn, đương nhiên phải giống hắn là đối với tất cả mọi người đều tốt, cho tới tận bây giờ Vi Kiêm vẫn rất ôn nhu.”
Tinh Dịch chẳng bao giờ nghĩ tới cái từ “ôn nhu” này sẽ xếp trên đầu mình, hắn giật giật người, thấp giọng nói: “Có lẽ hắn không tốt như ngươi nghĩ đâu.”
Một lát sau hắn lại nói tiếp: “Có lẽ hắn rất xấu, biểu hiện khoan dung độ lượng nhưng bên trong lại không muốn ngươi đối tốt với tất cả mọi người, cũng không nguyện ý để ngươi đối tốt với các… chim nhỏ khác.”
Tiểu Phượng Hoàng có chút tức giận, hai cánh chống nạnh, chăm chú nói cho nó biết: “Hắn rất tốt nhé Cục than nhỏ, ngươi gặp qua hắn sẽ biết. Được rồi, chúng ta không nên bàn cái chuyện này nữa, ngươi xem khoai lang chín rồi.”
Tiểu Phượng Hoàng thử khoai, bị nóng đến giật mình, cuối cùng vẫn là miễn cưỡng dùng móng vuốt đem khoai chín kéo ra ngoài, sau đó mổ vài cái đặt vào trong tuyết lạnh. Mãi khi khoai nguội bớt thì nó tha về, mổ một ngụm đút cho Tinh Dịch: “Cục than nhỏ, tới ăn thôi.”
Ngay cả Tinh Dịch là lần đầu tiên biến thành chim, hắn vẫn biết loài chim có thiên tính dùng miệng đút miệng, chỉ làm vậy với người thân nhất để biểu đạt sự yêu thương. Hắn ngồi xổm xuống, Tiểu Phượng Hoàng kiên nhẫn từng miếng từng miếng đút cho hắn ăn, mãi cho đến khi hắn ăn hết chỉ còn dư lại nửa củ khoai lang.
Tinh Dịch nói: “Vì sao ngươi lại đút ta?”
Tiểu Phượng Hoàng nhìn nó: “Bởi vì ngươi mới nở không lâu, ta là Tiểu Phượng Hoàng, còn ngươi là Tiểu Tiểu Phượng Hoàng, là hậu bối của ta.”
Tinh Dịch nói: “Vậy sau này ngươi đừng làm như vầy với Tiểu Tiểu Phượng Hoàng khác được không?”
Tiểu Phượng Hoàng ngây ra một lúc. Nó còn chưa phản ứng thì Cục than nhỏ bên người đã bắt đầu hành động. Hắn lẻn đến bên cạnh người của nó, dùng cái bụng đẩy nó lên thân cây, dùng cái cổ chim củng củng nó. Cục than nhỏ chiêm chiếp kêu vài tiếng, lộ ra dáng vẻ ngang tàng: “Ngươi đáp ứng rồi.”
Red: Hết nợ!! =]]]]]]]]]]]]z
Hoàn chương 46