Dứt lời, Diệp Mặc vươn tay, kéo cô gái đứng trước mặt vào lòng, Chu Cẩm cũng thuận thế ôm lấy eo anh, tựa vào ngực nằm im.
Cũng đã lâu rồi cả hai không có khoảng thời gian riêng tư để làm những chuyện thân mật như thế này, cô cũng không từ chối.
Diệp Mặc ôm lấy đầu cô, hôn nhẹ lên mái tóc mềm mại, rồi tựa cằm lên đó, nói:
– Hứa với anh, dù có xảy ra chuyện gì, cũng phải tự bảo vệ bản thân trước, tuyệt đối phải nghĩ đến sự an toàn của mình, được không?
Tay Chu Cẩm hơi dùng lực, cô ôm eo Diệp Mặc, đáp một cách thẳng thắn:
– Được em hứa với anh. Nhưng mà… em cũng cần anh hứa với em, phải tự bảo vệ mình nữa, biết không?
Diệp Mặc bật cười, siết chạt cánh tay đang ôm cô, trả lời:
– Anh biết rồi!
Hai người ôm chặt lấy nhau, truyền cho nhau hơi ấm của tình cảm mãnh liệt. Bọn họ tuy không thể hiện ra bên ngoài như những cặp đôi yêu nhau thắm thiết khác nhưng mà trong thâm tâm bọn họ, vẫn luôn đặt sự an toàn của đối phương lên hàng đầu. Có thể không nói những lời xa hoa, nhưng… dám thề sẽ bảo vệ nhau suốt đời.
Đang chìm đắm trong cảnh đêm yên bình, chợt, từ trên cao, trong bầu trời đen xuất hiện một tia sáng, bay nhanh xuống chỗ của Chu Cẩm và Diệp Mặc đang đứng.
Tia sáng chói một cách bốc lửa, với vận tốc nhanh đó, nó đâm thẳng vào khuôn viên của Diệp gia, tạo nên 1 chấn động nhỏ.
Chu Cẩm và Diệp Mặc đồng thời tránh qua một bên, sau khi tía sáng rơi xuống đất, để lại 1 thân hình con người đang bốc cháy bởi những ngọn lửa màu đen.
Diệp Mặc ngay lập tức lao tới chỗ thân thể nằm đó, anh cố áp đi những ngọn lửa trên cơ thể, sau đó lật người lại, giật mình khi phát hiện ra khuôn mặt quen thuộc, liền thốt lên:
– Hạch Hiền?
Nghe câu nói của anh, Chu Cẩm cũng chạy tới, cô nhíu mày nhìn thân xác của Hạch Hiền, hỏi:
– Có chuyện gì đã xảy ra với cô ấy vậy?
Diệp Mặc lắc đầu, anh đưa tay lên động mạch cổ Hạch Hiền, nói:
– Vẫn còn mạch đập, phải chữa trị cho cô ấy ngay.
Diệp Mặc vừa dứt lời, từ trong Diệp gia, đám Hướng Hàm liền chạy ra. Bọn họ nhìn Chu Cẩm, lo lắng hỏi:
– Tiểu thư, chị không sao chứ?
Tử Hân đứng bên cạnh quan sát tình hình, cô để ý đến Diệp Mặc, liếc mắt qua thì thấy người đang nằm dưới đất, theo bản năng hô lên:
– Hạch Hiền, cô ấy bị làm sao vậy?
Lời nói của cô ngay lập tức thu hút sự chú ý, đám người tiến tới chỗ Diệp Mặc, Jenny ngay lập tức dùng thuật trị thương của mình để cấp cứu cho Hạch Hiền.
Triết Như xoay người, cô nhìn hết xung quanh, liền tạo nên một lớp lá chắn ảo che đi cảnh bên ngoài. Mặc dù người làm Diệp gia đã về hết, nhưng vẫn nên đề phòng thì hơn.
Trong khi ai nấy đều đang bất ngờ vì sự việc, thì trời bỗng nổi gió lớn. Các cây trong khuôn viên Diệp gia lay động một cách mạnh mẽ, cát bụi bay hết lên.
Chu Cẩm nhíu mày, ngẩng đầu nhìn bầu trời, lúc này, từ trong màn đêm, xuất hiện một đám khí quen thuộc…