Phượng Hoàng Lửa

Chương 89 - Thẩm Gia!

trước
tiếp

Người đàn ông kia nghe thấy tên mình, liền giật mình nhìn sang, khi nhìn thấy Mạc Tĩnh, không khỏi ngạc nhiên nói:

– Mạc Tĩnh! Là cháu sao?

Mạc Tĩnh cũng không ngờ mình được gọi như thế, liền đứng dậy lên tiếng:

– Bác Thẩm, lâu rồi không gặp!

Thẩm Lân thấy hai người nói chuyện thì không khỏi thắc mắc, cô quay lại nhìn cha mình, hỏi:

– Cha, người biết Lục Tứ phu nhân à?

Thẩm Sâm bây giờ mới nhận ra mình đã nói gì, có chút lúng túng trả lời:

– À… phải đó, có biết chứ ….. cái đó …….. phải rồi, Lân nhi …….. con xem trong bếp con đang đun trà hoa sen kìa, con vào đó xem thử đã được chưa?

Thẩm Lân gật đầu, xoay người chạy đi mất.

Lúc này, Thẩm Sâm mới đến chỗ Mạc Tĩnh, cúi đầu cung kính thưa:

– Lục Tứ phu nhân, đắc tội rồi!

Mạc Tĩnh tiến đến, đỡ lấy cánh tay Thẩm Sâm, nói:

– Bác Thẩm không cần khách khí với cháu như vậy! Cứ gọi cháu là Mạc Tĩnh như lúc trước là được rồi!

Thẩm Sâm có chút ngượng ngùng:

– Nhưng….. – Chưa nói hết câu Mạc Tĩnh liền cắt ngang:

– Ở đây không có ai cả, bác cứ thoải mái với cháu đi!

Nói rồi, Mạc Tĩnh dẫn Thẩm Sâm ngồi vào ghế, rót cho ông ấy một ly trà, lên tiếng:

– Thật không ngờ bác lại là y nhân pha trà cho phủ Lục Tứ gia, cháu cứ thắc mắc mãi không biết ai có thể pha ra vị trà ngon đến vậy!

Thẩm Sâm được khen cũng có chút tự hào, ông nói:

– Có là gì đâu, mấy loại trà này Thẩm Lân đang tập làm, nên bác có thời gian cũng bỏ chút chỉ bảo cho nó!

Thẩm gia là nhà quan lâu đời nhất trong hoàng cung, chuyên pha chế trà cung đình cho các quý tộc, vua hoặc hoàng hậu. Thẩm Sâm là đời thứ 24 của gia tộc họ Thẩm, ông có hai đứa con, một nam một nữ, nữ là cô gái vừa rồi – Thẩm Lân, còn nam tên là Thẩm Tước, hiện đang là y nhân pha chế trà chính của hoàng cung – cũng là người đương thời cho chiếc ghế người thừa kế đời thứ 25.

Tuy nói là vậy, nhưng Thẩm gia luôn xem trọng nữ nhi, đối với nam nhân, có chút khắc nghiệt trong việc chọn làm người thừa kế. Đời của Thẩm Sâm không sinh ra con gái nên bất đắc dĩ mới phải phá vỡ luật lệ, đưa Thẩm Sâm lên nối nghiệp, sau khi ông lên đứng đầu Thẩm gia, thay đổi quy tắc, nam nhân mới được coi trọng hơn một chút. Vì vậy, Thẩm Tước cũng được cho học trà, và dần trở thành người được dự đoán thay thế Thẩm Sâm trong tương lai.

Kể ra cũng lạ thật! Cô cứ tưởng người xưa trọng nam khinh nữ, không ngờ ở đây lại có dòng họ cao quý lựa chọn coi trọng nữ nhân hơn nam nhân!

Thế giới bao la, chuyện gì cũng có thể xảy ra! Kì diệu thật!

– Thẩm Lân cũng là người ở đây sao? – Mạc Tĩnh hỏi.

Thẩm Sâm gật đầu, thừa nhận:

– Phải, con bé mới đến đây khoảng hai tuần trước thôi!

Mạc Tĩnh À” lên một tiếng cũng không nói gì thêm, nhưng nhìn lại ly trà hoa hồng này, cô quay sang Thẩm Sâm, nói:

– Bác Thẩm, thật ra trước đây cháu từng gặp Thẩm Tước một lần trong cung, trà của cậu ấy, quả thật rất ngon! Nếu so ra với bác, tài nghệ chỉ có hơn chứ không kém.

Thẩm Sâm nhận được lời khen, đáp:

– Vậy sao?

Mạc Tĩnh nói tiếp:

-Tuy nhiên, nói thật lòng, trà của cậu ấy, có thể là làm theo đúng công thức, sản phẩm hoàn hảo đến từng chi tiết, nhưng khi cháu uống trà Thẩm Lân làm, hương vị khác biệt vô cùng!

Thẩm Sâm nghe vậy, nhìn cô chăm chú như muốn nghe tiếp:

– Trà của cô ấy, dùng cánh của hoa hồng non mới nở, hương vị vừa tươi mát vừa mới mẻ, cô ấy còn đặc biệt không dùng những cánh gần nhụy hoa, để tránh không bị pha màu của chúng. Nếu như là bình thường, màu của trà hoa hồng, chắc chắn sẽ không trong đến vậy, điều này chứng tỏ, trà của cô ấy được chắt nước nhiều lần, nhưng không những làm hương vị thêm đậm đà hơn mà còn làm nó đẹp mắt hơn! Bác thấy có phải rất sáng tạo hay không?

Thường khi pha trà, người ta chỉ chắt lấy nước một lần, hoặc là không chắt lấy nước cốt luôn. Bởi người ta quan niệm, phần trà đã được xử lý hoàn hảo, đậm nhạt vừa phải, nếu chắt nước nhiều lần, hương vị sẽ nhạt đi!

Nhưng cô bé này lại có thể chắt nước hoa hồng nhiều lần đến vậy, mà nó không những không nhạt, còn đậm hương và tươi hơn! Thật sự rất tài giỏi!

Thẩm Sâm uống trà cũng biết, vị trà đúng là rất đặc biệt.

Mạc Tĩnh cười một tiếng, hôm nay tâm trạng cô tốt, nên cô nhiều chuyện hơn tí vậy, đóng góp nhân tài cho đất nước:

– Bác Thẩm, công bằng mà nói, nếu đem ra so sánh, với khả năng này của Thẩm Lân, nhất định sẽ làm vang danh cả gia tộc họ Thẩm. Thẩm Tước với kĩ năng của cậu ấy, đoán chắc là giỏi nhất kinh thành, nhưng còn Thẩm Lân, cháu khẳng định năng lực của cô ấy không chỉ dừng tại đây đâu, suy cho cùng, thì thiên tài bẩm sinh cũng hơn hẳn những người tài khác! Nên cháu cũng hi vọng bác có thể xem xét lại chuyện kế thừa cho gia tộc của mình.

Thẩm Sâm nghe xong góp ý của cô, ông thở dài, đáp lại:

– Mạc Tĩnh, tại sao ta lại không biết khả năng của Thẩm Lân chứ, chỉ là…. nó còn quá nhỏ, sáng tạo thì có, nhưng kĩ năng cơ bản vẫn chưa vững vàng. Nó lại ham chơi, một lòng không muốn tiếp nối gia nghiệp, ta cũng là hết cách!

Người đời đều biết, Thẩm Tước là con riêng của Thẩm gia, vợ Thẩm Sâm vốn mắc bệnh nan y, thời gian sống không có nhiều, cứ tưởng bản thân sẽ không có người nối dõi, Thẩm Sâm bèn cưới thêm một người thiếp, mong rằng có con cháu nối nghiệp. Chỉ là, người tính không bằng trời tính, người thiếp đó sinh ra con trai – chính là Thẩm Tước. Trong lúc tuyệt vọng, người vợ chính của Thẩm Sâm lại mang thai, khi sinh ra Thẩm Lân, vì không qua khỏi bệnh mà qua đời. Ngạc nhiên là Thẩm Lân lại không bị di truyền bệnh từ mẹ, lớn lên bình thường và khỏe mạnh như bao đứa trẻ khác. Nhưng lúc đó, Thẩm Sâm đã truyền dạy thuật pha chế trà cho Thẩm Tước, nên cậu bé liền biết nhiều hơn Thẩm Lân, lâu dầu theo Thẩm Sâm vào cung, càng bộc lộ khả năng của mình, nên Thẩm Lân dần bị lu mờ.

Thẩm Lân sinh ra là con cháu nhà họ Thẩm, gia tộc hiển hách với nền móng pha chế trà có một không hai. Dù thế nào, trong máu của cô ấy vẫn mang dòng máu thuần khiết của họ Thẩm! Có những cách pha trà đến Thẩm Sâm còn không biết, bởi những cái đó đều được để lại truyền dạy cho nữ nhi.

Thẩm Lân với khả năng sẵn có của mình, cộng thêm sự truyền dạy của bà nội là Thẩm Quyên, kĩ năng đã tiến bộ hơn nhiều, chỉ là danh tiếng không bao nhiêu, mãi cũng không có dịp bộc lộ năng lực.

Mạc Tĩnh nhìn Thẩm Sâm, nói:

– Bác Thẩm, vốn dĩ chuyện nhà người khác, Mạc Tĩnh sẽ không tham gia, nhưng xin phép cho cháu nói một lời thật lòng. Thẩm Lân có tài, điều đó là không ai phủ nhận được, nhưng bác không có quyền cho cô bé không được tranh giành quyền thừa kế! Cháu luôn tin vào các luật lệ, dù cho luật lệ sinh ra là để người khác phá vỡ, bới vì đôi khi luật lệ là lẽ phải, cũng là lý lẽ chính xác, trong chuyện này, cháu ủng hộ việc tiếp tục để nữ nhi kế thừa Thẩm gia. Thẩm Lân thật sự nên có một cơ hội để chứng minh tài năng của mình!

Thẩm Sâm nghe xong, cũng có chút suy nghĩ, Mạc Tĩnh thấy vậy cũng biết lời nói của mình đã có tác động, cô đứng dậy,bước chân ra khỏi khuôn viên, để Thẩm Sâm một mình ngồi suy nghĩ.

Lúc cô đi ngang nhà bếp, lại thấy Thẩm Lân đang lục đục bên trong, Mạc Tĩnh tiến vào, hỏi:

– Đang làm gì vậy?

Thẩm Lân đang canh lửa bị giật mình, lúc nhìn thấy Mạc Tĩnh, thì nuốt tiếng hét ngược vào trong, nói:

-Lục Tứ phu nhân!

Mạc Tĩnh phì cười, cô lên tiếng dịu dàng:

– Giật mình như vậy? Đang chế trà sao?

Thẩm Lân gật đầu như giã tỏi, nói:

– Cha mới chỉ em cách pha chế trà hoa sen, em đang nấu thử!

Mạc Tĩnh lại gần ngó nghiêng một hồi, liền nói:

– Em nấu bao lâu rồi?

Thẩm Lân đưa tay tính nhẩm thử, lên tiếng:

– Gần một canh giờ rồi ạ!

Mạc Tĩnh nhướng mày, mở nắp nồi, bên trong đang đựng trà hoa sen đun cách thủy, thấy có mùi hương nhẹ bay ra, cô nói:

– Được rồi, em nhấc xuống đi!

Thẩm Lân nghe lời, nhấc nồi trà xuống, cô mở nắp ra, lấy bình trà bên trong mang ra ngoài. Cô lấy ly, rót ra hai ly trà nóng, mời Mạc Tĩnh uống trước.

Mạc Tĩnh thổi thổi ly trà đang bốc hơi, nhấp thử một ngụm, sau đó cô đặt xuống, nhìn ánh mắt chờ mong của Thẩm Lân, nói:

– Ngon lắm!

Thẩm Lân vui mừng, reo lên:

– Thật sao?

Mạc Tĩnh gật đầu, nói:

– Ừm, em cứ uống thử xem!

Thẩm Lân nghe vậy cũng bưng ly trà lên uống, quả thật rất ngon. Cô nhìn Mạc Tĩnh, hỏi:

– Lục Tứ phu nhân, sao người biết đun như vậy là lấy xuống được rồi? Lúc nãy, em còn định để thêm nửa canh giờ nữa!

Mạc Tĩnh nhìn cô gái xinh xắn với hai cái má bánh bao này, cô lắc đầu, thầm than haizzz cô gái này quả là đúng như Thẩm Sâm nói, căn bản vẫn chưa nắm được, thấy vậy, cô bất lực giải thích:

– Loại trà nào cũng nên nấu một canh giờ là vừa ngon, đối với một số loại đặc biệt hơn thì mới nấu lâu. Nếu em nấu trà này quá lâu, tầm hơn một canh giờ, trà sẽ nhanh đen, và mùi cũng sẽ bị đắng!

Thẩm Lân gật đầu, như kiểu đã hiểu, cô mím mối, hỏi:

– Lục Tứ phu nhân, người biết về trà sao?

Mạc Tĩnh lắc đầu, nói:

– Không biết nhiều lắm, đủ dùng thôi! Phải rồi, sau này cứ gọi ta là Mạc Tĩnh tỷ, không cần cứ gọi lễ nghi vậy đâu, nếu như có chỗ nào không hiểu, đến tìm ta, ta sẽ dạy em!

Thẩm Lân vui mừng, hét:

– Thật sao? Vậy sau này em sẽ thường xuyên đến nhờ Lục…. à không Mạc Tĩnh tỷ chỉ bảo!

Mạc Tĩnh cười, cô nhìn nắp ấm trà đang để một chiếc lá sen mỏng, mới nhận ra, đứa trẻ này nếu được gọt dũa chắc chắn sẽ rất tài giỏi. Biết lấy lá sen nấu chung với cánh sen, tăng thêm vị ngọt và mùi thơm, thật là thông minh mà!

Mạc Tĩnh nhìn cô gái xinh xắn như búp bê này, tính cách như một trang giấy trắng, vô tư hồn nhiên không một vết bẩn! Thật giống…. Lệ Anh!

Mạc Tĩnh nói vài câu rồi ra khỏi phòng bếp, trước khi đi, cô quay đầu nhìn Thẩm Lân đang vui vẻ với ấm trà của mình, thầm nghĩ.

Đứa trẻ này, hi vọng sẽ không bị cuốn vào vòng xoáy của cô. Mong rằng sau này, có thể ở bên cạnh cô, để cô có thể bảo vệ sự trong sáng này thật lâu.

Cô vừa mong cô gái này có thể trở thành thiên tài, lại vừa mong không phải, bởi vì một khi bước vào cuộc chiến tranh giành thừa kế, ai rồi cũng sẽ bị thay đổi, dù là biến thành đen hay hóa trắng, thì đều có hại chứ không có lợi.

Nhưng nếu muốn trưởng thành, thì cô bé buộc phải làm thôi!

Cô thật muốn nhìn xem, cô gái này sẽ trưởng thành thế nào, liệu sẽ có kết cục khác với Lệ Anh hay không!

Lệ Anh! Nhìn cô bé này, ta lại nhớ đến em!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.