Bắc Hoang – đầm Vân Uyên.
Thiên đế và các thần tiên tháp tùng hạ mây xuống trên thượng uyển của đầm Vân Uyên, nhìn thấy chướng khí mù mịt thì đều lộ thần sắc ngưng trọng. Những năm gần đây đầm Vân Uyên liên tục bành trướng địa phận, không tới vài năm nữa chướng khí nơi này sẽ tràn đến cả Tiên giới, thậm chí còn có cơ nguy nuốt chửng tiên cảnh Hoa Nghiêm. Hoa Nghiêm vốn là một trong năm bí cảnh ở Tiên giới, liên quan đến vận mệnh của trời đất, không thể có bất kỳ sơ sẩy nào.
Thiên đế nói nỗi băn khoăn trong lòng với vị thượng thần đứng sau lưng mình xong thì nghe đối phương mỉm cười hỏi lại: “Hôm nay Thiên đế mời bổn quân đến đầm Vân Uyên là muốn bổn quân giăng kết giới bao vây nơi này lại, ngăn cản chướng khí lan rộng?”
Dù sao cũng là đang cầu cạnh người ta, nên cả Thiên đế cũng phải hạ mình đôi chút, “Bổn đế biết, thượng thần thích cuộc sống tiêu dao, từ lâu đã không màng đến sự vụ của lục giới. Nhưng chuyện này liên quan đến vận mệnh của trời đất, hệ trọng không gì sánh bằng. Coi như bổn đế thay chúng sinh cầu khẩn, mong thượng thần chớ từ chối.”
Chúng tiên quan đi theo cũng thi nhau lên tiếng: “Mong thượng thần chớ từ chối!”
Vị thượng thần áo trắng vỗ nhẹ lên vai Thiên đế, mỉm cười nói: “Thiên đế yên tâm, bổn quân hiểu được.”
Nghe vậy tảng đá lớn trong lòng Thiên đế liền được dỡ đi, nhưng vị tôn thần này dễ dàng đáp ứng như vậy quả thật là chuyện hết sức ngoài dự liệu.
Ngay cả sự kiện Quỷ tộc nổi loạn suýt nữa phá hủy lục giới hơn bảy vạn năm trước vị thượng thần này cũng thờ ơ không thèm đếm xỉa, sao hôm nay lại khác với tác phong thường lệ, nhanh nhảu đồng ý ra tay tương trợ như vậy? Có điều được đối phương đồng ý dĩ nhiên vẫn tốt hơn bị cự tuyệt. Chướng khí ở đầm Vân Uyên được sinh ra cùng thời với trời đất, muốn ở đây giăng kết giới vây chúng lại, trên đời này cũng chỉ có vị tôn thần trước mắt làm được.
Thiên đế chưa kịp ca ngợi nghĩa cử đẹp vì chúng sinh của đối phương thì bỗng nghe thấy một tiếng gọi lớn: “Phụ quân!”
Theo tiếng nhìn lại thì thấy là Trường Lăng dẫn hạ nhân đang vội vã chạy tới, Thiên phi Ngọc Kính đứng cạnh Thiên đế nhíu mày hỏi: “Lăng Nhi, tại sao con lại tới đây? Hôn thê của con đã đến thiên cung, sao con lại…”
Trường Lăng ngắt lời mẫu thân, trong giọng nói còn mang theo chút bất mãn, “Mẫu phi, ở cùng loại nữ nhân không chút phẩm hạnh như vậy, một ngày nhi thần cũng không chịu nổi.”
Thiên phi Ngọc Kính nghiêm mặt, nhận ra mục đích hắn đến đây thì không chút lưu tình quát lớn: “Không được nói bậy.”
Tuy biết bản thân ăn nói lỗ mãng nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, Trường Lăng sắp xếp lại câu chữ trong đầu rồi rành mạch nói ra lý do mình không muốn lấy nữ ma đầu của Không Động.
Thiên đế chưa nghe hết thì mặt đã đen thui, “Ngươi chạy đến tận đây chỉ vì chuyện này? Bổn đế đã nói từ trước, hôn nhân là chuyện đại sự, há có thể tùy ngươi nói muốn là muốn, nói không là không?”
Vẫn giữ vẻ mặt vô cùng kiên định, Trường Lăng bất chấp mọi thứ phân bua: “Phụ quân, ngài chưa thấy nữ nhân nào thô bạo như cô ta đâu. Ngài cũng biết nhi thần trời sinh tính ôn hòa, tất nhiên sẽ không thích nổi loại phụ nữ mạnh mẽ như vậy.” Nói rồi lại níu ống tay áo của Thiên phi Ngọc Kính, “Cầu xin mẫu phi khuyên nhủ phụ quân.”
Thiên phi Ngọc Kính nhìn thấy vẻ mặt khó chịu rõ rành rành của Thiên đế thì giật tay áo ra, hạ giọng quát: “Lăng Nhi, không được càn quấy.”
Dọc đường đi Trường Lăng đã tổng kết lại nguyên nhân vì sao chống đối thất bại, cảm thấy có lẽ là do hắn hơi quá mềm yếu, chưa từng kiên quyết từ chối. Nếu bây giờ hắn dùng cái chết để trao đổi, hẳn phụ quân sẽ mềm lòng?
Hạ quyết tâm xong, Trường Lăng lập tức quỳ xuống trước mặt Thiên đế, “Phụ quân, nhi thần từ nhỏ đến lớn chưa từng cầu xin phụ quân điều gì, duy chỉ có hôn sự này, khẩn cầu phụ quân khai ân. Xin phụ quân tha cho nhi thần.”
Sắc mặt Thiên đế đã trở nên vô cùng khó coi, ông ta sinh được chín đứa con trai nhưng chỉ có đứa con thứ hai này là khiến ông yên tâm nhất. Không ngờ khi ông hạ lệnh chỉ hôn, đứa con trai ngoan ngoãn nhất này lại năm lần bảy lượt kháng cự. Bình thường mình hắn làm trò thì cũng thôi, nhưng hôm nay còn đuổi đến tận đây to mồm, không thèm để ý sau lưng ông ta còn có nhiều tiên quan đi theo như vậy.
“Mau đứng lên cho bổn đế, như vậy còn ra thể thống gì nữa!”
Thiên phi Ngọc Kính cuống cuồng khuyên nhủ: “Thiên đế bớt giận.” Rồi nghiêm mặt nói với con trai: “Sao còn chưa chịu đứng dậy? Trước mặt bao nhiêu người như vậy mà cũng không biết xem hoàn cảnh.”
Trường Lăng lộ vẻ mặt thống khổ, “Mẫu phi, mấy ngày nay nhi thần đã tận mắt chứng kiến sự hung hãn của vị nữ đế quân kia, thật sự không có lòng tin có thể sống cùng cô ta đến cuối đời. Chẳng lẽ mẫu phi nguyện ý nhìn nhi thần đâm đầu vào chỗ chết sao?”
Thiên đế giận đến run giọng, “Ngươi vừa nói gì hả? Đồ nghịch tử!”
Trường Lăng vừa mới gạt lệ thì chợt nghe thấy bên cạnh vang lên một tiếng nói nhẹ bẫng, “Bổn quân từng gặp qua nha đầu Không Động, không hung hãn đến vậy đâu.”
Hắn lập tức ngẩng đầu lên nhìn bên người Thiên đế, là một thần quân lạ mặt, y phục trắng như tuyết, ống tay rộng rãi bay bay trong gió, tóc dùng ngọc trâm búi hờ, khóe môi điểm nụ cười nhàn nhạt.
Trường Lăng ngây người vì mỹ mạo của nam tử, lẩm bẩm: “Vị này là…”
Thiên đế nghiêm mặt nói: “Trước mặt Phượng hoàng mà làm ra hành vi vô phép vô tắc như vậy, thể diện của bổn đế bị ngươi vứt sạch rồi.”
Nhưng Phượng Chỉ chỉ ôn hòa cười cười, “Trẻ con không hiểu chuyện mà thôi.” Rồi lại hỏi Trường Lăng vẫn còn ngẩn ngơ, “Ngươi vẫn chưa trả lời bổn quân, nha đầu kia đã làm gì ngươi mà ngươi lại chống đối hôn sự này đến như vậy?”
Trường Lăng cuống quýt thu hồi vẻ mặt si ngốc của mình, đáp: “Không biết thượng thần đang ở đây, Trường Lăng thất lễ rồi. Nha đầu kia… cô ta… cô ta sỉ nhục vãn bối một trận xong liền không kể phép tắc chạy tới Yêu giới rồi.”
Nụ cười trên mặt hơi khựng lại, Phượng Chỉ *Ồ* một tiếng, trầm ngâm chốc lát mới thản nhiên cất lời: “Trầm Chu là thượng thần Không Động, vốn không chịu quản chế bởi các điều khoản của lục giới.” Tuy trên mặt vẫn đầy ý cười nhưng ánh mắt đã dần lạnh đi, “Nhị điện hạ nói nàng không kể phép tắc là ý gì?”
Giọng nói vô cùng thản nhiên nhưng lại khiến Thiên đế giật thót, cuống cuồng xin tội cho thằng con đần của mình: “Nghịch tử còn nhỏ nên nói năng không giữ ý, kính xin thượng thần nể mặt bổn đế chớ so đo với nó.” Dứt lời liền nghiêm mặt khiển trách con trai: “Thượng thần Trầm Chu là đế quân Long tộc, ngươi có tư cách gì mà bình luận hành vi của nàng hả?”
Ý chí chiến đấu trong lòng đã bị câu nói này làm nguội lạnh hết nửa phần, Trường Lăng còn chưa mở miệng thì Thiên đế đã tiếp lời: “Nếu ngươi đã muốn quỳ thì cứ tiếp tục quỳ đi, quỳ đến lúc nghiệm ra bản thân sai ở đâu thì hãy đứng dậy!”
Thiên đế vốn định mời vị thượng thần bên cạnh di giá đến hành cung Bắc Hoang thì lại nghe hắn nói: “Bổn quân còn có chuyện quan trọng nên sẽ không phiền Thiên đế dạy dỗ con cái. Thiên đế yên tâm, chuyện giăng kết giới ở đây, bổn quân sẽ nghĩ cách.” Dứt lời hắn liền triệu mây bay đi.
Sau một thoáng sững người, Thiên đế liền rối rít dẫn đầu chúng tiên quan sau lưng cung tiễn Phượng Chỉ rời đi, song ánh mắt ông ta lại hơi tối đi. Hôm nay Phượng hoàng lại ở ngay trước mặt ông ta mở miệng nói chuyện giùm Long tộc, rõ ràng là tỏ ý đứng về phía Không Động rồi. Không ngờ một Không Động đã suy tàn như vậy nhưng vẫn là cái gai trong bụng không thể nhổ sạch.
Trường Lăng quỳ trên mặt đất cũng ý thức được bản thân suýt chút nữa đã gây ra đại họa thì cuống cuồng định lên tiếng xin tội, nhưng Thiên đế lại *hừ* một tiếng, sẵng giọng với Thiên phi Ngọc Kính theo bên cạnh: “Nhìn xem nàng dạy dỗ con trai tốt thế nào!”
Thiên đế rời đi, chúng tiên quan sau lưng cũng lũ lượt theo đuôi.
Thiên phi Ngọc Kính nhìn thoáng qua Trường Lăng quỳ trên mặt đất thì không khỏi thờ dài, khẽ lắc đầu trước ánh mặt phức tạp của hắn rồi nhanh chân đuổi theo Thiên đế, bỏ lại Trường Lăng quỳ đó mà khóc không ra nước mắt.
Hắn đã gây ra tạo nghiệt gì vậy, sinh ra từ Thiên tộc tôn quý nhất lục giới nhưng ngay cả hôn nhân đại sự cũng không thể tự mình chọn lựa. Hoàng tử Thiên tộc gì chứ, hắn thà không làm!
Phượng Chỉ một đường thẳng tiến về phía bắc, nghĩ đến hai chữ ‘hung hãn’ Trường Lăng dùng đế đánh giá Trầm Chu khi nãy thì không tự chủ cong môi khẽ cười. Tiểu cô nương mặt ngoài dữ tợn nhưng trên thực tế lại hệt như trẻ con, điển hình của thích mềm chứ không thích cứng.
Song nghĩ đến nàng vẫn còn tức giận mình, hắn không khỏi trầm ngâm, “Không biết bây giờ đã hết giận chưa…”
******
Yêu giới – thành Vạn Nhẫn.
Hoàng hôn buông xuống, yêu binh thủ thành đang buồn chán dựa vào tường thành lim dim thì đột nhiên cảm nhận được đỉnh đầu có một khí tức cường đại bay xẹt qua. Khí tức kia vượt xa của yêu thú nên đám yêu binh lập tức trở nên tỉnh táo, ngẩng đầu lên nhìn trời thì phát hiện là một cự thú lông trắng toát đang bay vụt về phía cung điện của Yêu hoàng.
Đến khi yêu quân thủ thành tập hợp thuộc hạ đuổi đến quảng trường phía trước cung điện của Yêu hoàng thì cự thú kia đã đáp xuống đất. Khí tức mãnh liệt quanh thân nó khiến đám yêu binh dù thân kinh trăm trận cũng không nhích đến gần được bước nào, ngay cả yêu quân thống lĩnh là Cảnh Diễm cung phải nắm chặt yêu đao, thầm nghĩ trong bụng: Vị khách không mời mà đến này rốt cuộc là thần thánh phương nào thế?
Cảm giác khẩn trương cực độ nhanh chóng truyền khắp quảng trường tĩnh lặng như tờ, thế rồi đột nhiên có tiếng thiếu nữ oán trách: “Mi có phải thần thú thượng cổ ‘cơ trí’ trong truyền thuyết hay không vậy? Trong một ngày mà lạc đường những hai lần… mi không thấy hổ thẹn với hai chữ ‘cơ trí’ này à?”
Đáp lại lời của nàng là một giọng nói trầm thấp có lực, không giống tiếng người: “Ta tự xưng ‘cơ trí’ hồi nào? Đều do mấy phàm nhân kia tự mình gán ghép cho ta thôi.”
Thiếu nữ thở dài một hơi rồi lại cất giọng réo rắt như chuông bạc: “Thôi, có thể kịp đến nơi trước khi mặt trời lặn, coi như mi cũng gắng hết sức rồi.”
Yêu quân Cảnh Diễm lạnh giọng quát: “Kẻ nào dám có gan lỗ mãng trước cung điện của ngô hoàng, có biết đây là cấm khu ở Yêu giới không?”
Hắn vừa dứt lời thì từ trong bụi khói có hai thân hình một lớn một nhỏ chậm rãi bước ra, nhìn thấy thiếu nữ đi bên cạnh cự thú, hắn không khỏi ngẩn người.
Tuy Bạch Trạch là thần thú thượng cổ vạn năm cũng khó có duyên gặp được, nhưng chẳng rõ vì sao ánh mắt hắn lại bị thiếu nữ bên cạnh hấp dẫn. Hắn thất thố như vậy, một là vì dung mạo xuất chúng của nàng, hai là vì hắn không ngờ ngay cả thần thú cao ngạo như Bạch Trạch cũng cam lòng đi sau thiếu nữ này nửa bước.
Ánh mắt của các yêu binh còn lại cũng rơi vào trên người cô thiếu nữ mặc chiếc váy đỏ như chu sa.
Trên trán nàng có thần ấn tượng trưng cho thân phận, tiểu cô nương còn chưa trưởng thành hoàn toàn này chính là vị thượng thần nổi danh háo sắc tùy tiện của Không Động đó sao?
Trầm Chu quét mắt nhìn một lượt, cuối cùng dừng tầm mắt trên người yêu quân Cảnh Diễm, “Chẳng phải Lưu Quang đang đợi bổn thần ư? Bây giờ bổn thần tới rồi, còn không mau dẫn đường đi.”
Cảnh Diễm lập tức biến sắc khi nghe nàng gọi thẳng tục danh của Yêu hoàng, yêu đao trong tay cũng bắt đầu run run mãnh liệt.
Trong nháy mắt Trầm Chu cũng cảm nhận được sát khí dữ dội, lướt mắt tìm kiếm chỗ phát ra sát khí thì phát hiện thanh đao trong tay yêu quân trước mặt đã rời vỏ hết gần nửa, lưỡi đao lóe lên sắc đỏ yêu mị.
Nàng không nhịn được tán thưởng: “Có thể cảm nhận sát khí của chủ nhân rồi lập tức phản ứng, đao của ngươi không tệ.” Dứt lời thì thần sắc hơi đổi, “Có điều, bổn thần cũng như Lưu Quang, không thích đôi co nói nhiều.”
Cảnh Diễm nhớ đến lời dặn của Yêu hoàng thì đè nén cảm xúc muốn đánh một trận với thiếu nữ trước mặt. Yêu tộc trước giờ vốn ham chiến, hắn cũng không ngoại lệ, yêu đao trong tay hắn càng vọng động hơn, chỉ mới nhìn thấy thiếu nữ này thì đã suýt kìm nén không được, muốn lập tức rời vỏ.
Đi theo hắn mấy trăm năm, đây là lần đầu tiên yêu đao của hắn thiếu kiên nhẫn như vậy.
Cảnh Diễm khẽ động ngón tay đẩy lưỡi đao trở về trong vỏ rồi chắp tay nói với thiếu nữ ở đối diện: “Thì ra là thượng thần Trầm Chu, ngô hoàng ở trong điện Tịch U chờ thượng thần đã lâu.”