Nam tử trung niên không ngừng kinh ngạc than thở, không ngừng quan sát Hoắc Nguyên Chấn trong đám người.
– Phương trượng này tuổi tác không lớn, lại có thể cầu thông cùng Phật tổ, người này không đơn giản, các ngươi có từng điều tra lại lịch của hắn chưa?
– Đại gia, điều tra rồi, tiểu hòa thượng này pháp danh gọi Nhất Giới, từ nhỏ ở Thiếu Lâm tự. Sư phụ của hắn chết đi, hắn tiếp nhận chức chương trượng, có một sư huynh cùng một sự đệ, võ công mấy người này cũng không ra hình ra dáng gì. Thiếu Lâm tự cũng là môn phái võ lâm nhỏ nhất trong núi Thiếu Thất, mà võ công Nhất Giới cơ hồ có thể coi như là người thấp nhất trong núi Thiếu Thất.
– Hừ, ta thấy kết quả các ngươi điều tra không phải là có thể tin được, không phải mới vừa rồi người còn nói, ngày hôm qua tiểu phương trượng này dùng đầu đón đỡ một đạo của tên lưu manh kia mà không bị thương chút nào sao? Nói như vậy, hắn đã luyện công phu ngoại gia đến cảnh giới tương đương, tối thiểu cũng phải là Thiết Đầu công. Thực lực như vậy lại coi như là đệ nhất nhân từ dưới đếm lên trong núi Thiếu Thất, tài nghệ võ lâm Hà Nam chúng ta đã đạt tới độ cao này từ lúc nào vậy?
Trên trán người áo xanh bên cạnh lập tức đổ mồ hôi lạnh, gật đầu lia lịa:
– Dạ, dạ, đại gia khiển trách chí phải, nhất định là chúng ta sơ sót rồi. Từ trước tới nay thanh danh Thiếu Lâm tự này vốn không nổi bật, cũng không ai chú ý bọn họ, quả thật chúng ta cũng không biết nhiều lắm về nơi này.
– Được rồi, sau này chú ý kỹ hơn là được. Võ công tiểu phương trượng kia đạt tới trình độ nào, hôm nay hắn là có thể thấy được, không phải người nói tên Ngưu Nhị kia cũng có chút bản lãnh hay sao, cứ để cho y đi thử tài của phương trượng này xem sao. Y đã tới chưa?
– Tới rồi, hiện tại bọn chúng có hai ba mươi người, đang trà trộn bên trong đám người, chỉ là không biết lúc nào động thủ.
Trung niên cẩm y gật đầu một cái:
– Ngươi đi lấy thêm đuốc, ta muốn nhìn rõ ràng một chút, nhưng nhớ lấy, nhất định phải cho người âm thầm bảo vệ phương trượng này. Không ngờ rằng hắn có thể cầu thông cùng Phật tổ, chuyện này hết sức quan trọng đối với bản… đối với ta.
– Dạ, xin đại gia bất tất phải nhọc lòng..
Người áo xanh gật đầu, sau đó phất phất tay với người bên cạnh, một ít người áo xanh chung quanh nhanh chóng trà trộn vào trong đám người không nhìn thấy nữa.
Hoắc Nguyên Chân đang thu bạc đều đều, nhưng trong lòng có hơi không yên.
Hắn đã quan sát thấy bọn Ngưu Nhị trà trộn bên trong đám đông, nhân số cũng không ít.
Dĩ nhiên sau khi mình nắm được Sư Tử Hống, chỉ cần những tên vô lại này dám tụ tập đến trước mặt mình, bằng vào Sư Tử Hống, vẫn có nắm chắc một chiều chấn ngất bọn chúng.
Chẳng qua là nội lực mình quá kém, chỉ cần rống lên một tiếng đã gần như mất đi năng lực chiến đấu, đến lúc đó cần bọn Nhất Tịnh động thủ mới được.
Nhưng với cục diện trước mắt, người người đông đúc tấp nập, muốn thi triển Sư Tử Hống nhất định là không được. Trừ phi có thể tụ tập những người này lại với nhau, hơn nữa tìm một địa điểm không người để cho mình hét lớn một tiếng.
Dĩ nhiên đây là không thực tế, huống chi cho dù là những người này tụ tập lại, bởi vì tối ngày hôm qua Hoắc Nguyên Chấn luyện tập Sư Tử Hống khiến cho hiện tại nội lực không đủ, cũng không cách nào tạo thành uy hiếp đối với bọn chúng.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân có hơi nóng nảy, đang suy nghĩ làm thế nào đối phó những người này.
Nghĩ tới nghĩ lui, chân mày Hoắc Nguyên Chân khẽ động, đã có kế hoạch. Hắn gọi bọn Nhất Không lại ghé tai dặn dò mấy câu, sau đó đứng lên.
Nhìn đám người đông đúc bên dưới, hắn lên tiếng nói:
– Các vị hương thân phụ lão, xin hãy nghe bần tăng vài lời.
Lúc này mọi người đã tương đối có trật tự, người muốn thỉnh Phật đều xếp vào hàng ngay ngắn, những người không có tiền hoặc là tạm thời không có tiền đều ở xa xa quan sát thần tích Phật tháp.
Đối với Hoắc Nguyên Chân, vị phương trượng có thể biết trước Phật tổ sẽ hiển linh này, mọi người vô cùng tôn kính, nghe hắn lên tiếng nói, tất cả mọi người đều yên tĩnh trở lại.
– Các vị hương thân, Thiếu Lâm tự chúng ta được Phật tổ che chở, ngày sau còn sẽ không ngừng triển hiện thần tích, Phật tổ đã ghé mắt xanh Thiếu Lâm, ghé mắt xanh mảnh đất này.
Người bên dưới ai nấy lộ vẻ vui mừng, cho dù là không có tiền thỉnh tượng Phật thờ cúng bên trong Phật tháp, nhưng tối thiểu mảnh đất này được Phật tổ phù hộ, hẳn mưa thuận gió hòa là không thành vấn đề.
Thấy mọi người mừng rỡ, Hoắc Nguyên Chân tiếp tục nói:
– Nhưng lại có người muốn phá hủy Thiếu Lâm, muốn cho Phật tổ ghét bỏ nơi này, năm lần bảy lượt tới tìm Thiếu Lâm gây phiền phức. Bọn chúng làm như vậy không những là địch nhân của Thiếu Lâm ta, cũng là địch nhân của mọi người.
– Xin các vị hương thân suy nghĩ một chút, các vị hoặc là thỉnh Phật hoặc là tế bái ở Vạn Phật tháp này, nhưng những người này muốn phá hủy Thiếu Lâm, đầu tiên chính là muốn phá hủy Vạn Phật tháp. Một khi bọn chúng thành công, Phật tháp không còn, tiền của mọi người cũng không còn. Các vị nghĩ xem chúng ta có thể chấp nhận được hành vi này không?
Hoắc Nguyên Chân kể lể vô cùng lợi hại, lại thêm dẫn dụ, rất nhanh đã khiến cho mọi người sinh lòng căm phẫn.
Vào thời kỳ này có rất nhiều phong tục tập quán cổ hủ, chuyện lấy người sống tế bái sơn thần hà bá cũng thường có. Mà những chuyện ấy đều không có thật cũng có rất nhiều người tin, huống chi là thần tích xảy ra trước mắt mọi người chân thật như vậy.
Có kẻ muốn phá hư thần tích không dễ gì có được này, chuyện này ngàn vạn lần không thể nào tha thứ.
Chỉ trong phút chốc, quần tình công phẫn.
– Phương trượng, ngài nói đi, là con rùa đen nào ăn phải gan hùm mật gấu, dám nhắm vào Thiếu Lâm tự và Phật tháp, lão phu sẽ là người thứ nhất không tha cho kẻ đó.
Vị viên ngoại bỏ ra một trăm lượng bạc mua công đức bài lập tức đứng ra, bất chấp một đống tuổi trên đầu, nhanh chóng xắn tay áo, để lộ bắp thịt nhỏ yếu.
Dường như chỉ cần Hoắc Nguyên Chấn chỉ ra là ai, lão sẽ lập tức xông lên liều mạng với đối phương vậy.
Không riêng gì lão, những người quyến tiền thỉnh Phật thảy đều đứng ra nườm nượp. Muốn đùa sao, vừa mới tốn nhiều tiền thỉnh Phật tổ phù hộ, đã có người tới đòi hủy chùa phá miếu. Không được, tuyệt đối không được! Ai dám động tới một viên đá của Vạn Phật tháp này, những người này sẽ đánh nát thấy kẻ đó.
Rất nhanh cục diện trở nên vô cùng hỗn loạn, mọi người rối rít hỏi han Hoắc Nguyên Chân rốt cuộc là ai dám chọc giận mọi người, dám đưa phụ lão hương thân Đăng Phong huyện vào vòng bất nghĩa.
Vốn bọn Ngưu Nhị vẫn còn có chút do dự, hôm nay tới nơi này quả thật muốn lấy lại thể diện của mình. Nhưng khi bọn chúng nhìn thấy Vạn Phật tháp đột nhiên xuất hiện, thấy mọi người xung quanh dâng hương khấn cầu hết sức thành kính, đã cảm thấy hơi sợ sệt. Hiện tại gây chuyện ở Thiếu Lâm tự này quả thật là chọc giận đám đông.
Mặc dù bọn chúng là lưu manh vô lại, nhưng cũng không ngu, lúc này chọc giận đám đông có bị đánh chết cũng không biết đi đâu nói lý.