Quá trình người kéo vào xem này kéo dài gần nửa canh giờ, mắt thấy sắp sửa đến thời gian khai quang, người bên kia mới dừng lại không vào, cũng không còn chỗ nào chứa nữa.
Cửa viện đóng lại, đại lễ khai quang sắp bắt đầu.
Trước mặt mảnh đất trống nơi Đại Hùng Bảo Điện sắp sửa khai quang, có một đám hòa thượng đang ngồi xếp bằng.
Lúc này, rốt cục phía sau một đại hòa thượng đi ra, Hoắc Nguyên Chân vừa nhìn, lập tức nhận ra người quen cũ, chính là Lợi Huyền hòa thượng từng chạm mặt lúc trước đi vay mượn bạc.
Dưới sự chỉ huy của Lợi Huyền hòa thượng, một đám tiểu hòa thượng Pháp Vương tự bắt đầu tấu nhạc, các loại nhạc khí như chuông, trống, mõ, bạt vân vân đồng thời vang lên, bên cạnh còn có một số đông hòa thượng bắt đầu tụng kinh, thanh âm rất lớn.
Bên này thanh âm vừa vang lên, dân chúng bên kia cũng thôi không ồn ào nữa, mạnh ai nấy chăm chú quan sát.
Cổ nhạc trỗi lên, mọi người chú ý, Lợi Huyền hòa thượng có chút đắc ý, dõi mắt chung quanh, đột nhiên thấy hai cái đầu trọc ở chỗ ngồi của tân khách.
Nói chuẩn xác là nhận ra một người đầu trọc, bởi vì Lợi Huyền cũng không nhận ra Quan Sơn Nguyệt. Hơn nữa trước đây Quan Sơn Nguyệt là một lão nhân tóc dài, bây giờ là đầu trọc, lại đôi tăng y, trừ phi là người đặc biệt quen biết lào, nếu không thật sự không dễ dàng nhận ra.
Cho dù là Lợi Huyền biết Quan Sơn Nguyệt, vào lúc này có lẽ cũng không thể nào nhận ra, bởi vì trong mắt của y chỉ có một người, chính là Hoắc Nguyên Chân.
“Chính là hắn, không sai, hóa thành tro ta cũng nhận được hắn, không nghĩ tới thật sự dám đến Pháp Vương tự ta quan sát đại lễ khai quang, phương trượng Thiếu Lâm Nhất Giới!”
Ánh mắt của Lợi Huyền nhìn chằm chằm Hoắc Nguyên Chân, Hoắc Nguyên Chân cũng không có vẻ sợ hãi chút nào nhìn chằm chằm trở lại đối phương.
Lúc ở trước mặt người khác thường là phải giữ dáng vẻ phong thái cao tăng, nhưng lúc này trước mặt đồng đạo kia, Lợi Huyền không cần. Vốn đã gai mắt lẫn nhau, khách sáo một chút cũng là dư thừa.
Dường như Lợi Huyền muốn nói gì đó với Hoắc Nguyên Chân, nhưng nơi này nhiều người như vậy, hết sức bất tiện, hơn nữa y cũng không có nắm chắc có thể dùng ngôn ngữ đánh bại Hoắc Nguyên Chân.
Trong lòng Lợi Huyền, những chuyện Hoắc Nguyên Chân có thể cầu thông cùng Phật tử nhất định là giả. Nếu như có thể trao đổi cùng Phật tổ, cũng có thể tùy tiện hiện ra thần tích, vậy đâu cần làm rườm rà như vậy, trực tiếp giáng xuống một Thiếu Lâm tự có phải hơn không.
Cho nên Lợi Huyền mới có lòng tin, bằng vào Đại Hùng Bảo Điện này nhất định có thể đoạt lại danh tiếng Thiếu Lâm tự.
Hoắc Nguyên Chân tới đây làm cho y có hơi bất ngờ, suy nghĩ một chút, rốt cục y quyết định bẩm báo với phương trượng chuyện này.
Không đợi y trở về bẩm báo, tiếng cổ nhạc bên kia cất cao lần nữa, một đám người từ phía sau đi ra.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào nơi này.
Hoắc Nguyên Chân cũng không ngoại lệ.
Đi ở phía trước là ba người, ở giữa cùng bên phải đều là hòa thượng, bên trái là một người dáng vẻ quan viên.
Đi ở bên trái quan viên là một người chừng bốn mươi tuổi tuổi, sắc mặt trắng nõn, tựa hồ là một người đọc sách.
Quan Sơn Nguyệt chỉ chỉ, nói với Hoắc Nguyên Chân:
– Phương trượng sư huynh, người này chính là Trịnh Châu Tri phủ Lục Học Chương, những năm trước đây từng thi Thám Hoa, sau đó đi tới Hà Nam nhậm chức. Người này có chút tài hoa, được Thiên Chiếu nhìn trúng, sau khi Thiên Chiếu được sắc phong Tiết Độ Sứ bèn bổ nhiệm người này nhận chức Tri phủ Trịnh Châu.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu, lại chỉ chỉ hai hòa thượng kia:
– Hai người này thì sao?
Quan Sơn Nguyệt nói:
– Người bên phải chính là phương trượng Lợi Không Pháp Vương của Pháp Vương tự, bản lĩnh lão hòa thượng này cũng chỉ tầm thường, hơn bảy mươi tuổi còn chưa đạt tới Hậu Thiên hậu kỳ, thành tựu có hạn.
Thấy lão hòa thượng này chính là người viết thiệp mời mình, Hoắc Nguyên Chân xem xét cẩn thận một phen.
Mặc đại hồng áo cà sa, thân hình hơi mập, râu dưới cằm bạc trắng, nhưng cũng không phải là từ mi thiện mục gì.
Nhìn một chút, Hoắc Nguyên Chân lại nói:
– Nói vậy hòa thượng ở giữa chính là Đại Tướng Quốc Tự Lợi Trí thiền sư rồi.
Quan Sơn Nguyệt cũng nhìn một chút:
– Người này đệ cũng không quen biết, nhưng có thể đi ở chính giữa hắn cũng chỉ có lão có được tư cách này, dáng vẻ nhìn qua tựa hồ có chút đạo hạnh.
Quả thật, tướng mạo Lợi Trí thiền sư tốt hơn rất nhiều so với Lợi Không Pháp Vương, cũng gần giống như cao tăng hữu đạo trong phim ảnh tiền kiếp.
Lợi Không Pháp Vương cùng Lục Học Chương đi bên người Lợi Trí thiền sư, thần thái cung kính.
Đúng lý ra Lục Học Chương không cần tỏ ra cung kính quá mức với Lợi Trí thiền sư như vậy. Mặc dù Lợi Trí thiền sư thân phận cao quý, thấy Hoàng thượng cũng không cần hành đại lệ, nhưng Lục Học Chương là người của Tiết Độ Sứ Quan Thiên Chiểu, thủ hạ của Tiết Độ Sứ đối với triều đình từ trước đến giờ cũng không tỏ ra cung kính.
Nguyên nhân cung kính như vậy có thể là bởi vì y cũng tín ngưỡng Phật tổ, theo bản năng tỏ ra kính trọng đối với Đại sư bực này.
Mấy người đang chuẩn bị đi tới dãy ghế trên đài cao trước mặt, Lợi Huyền bước nhanh tới, rỉ tai Lợi Không một trận, sau đó thỉnh thoảng chỉ về phía Hoắc Nguyên Chân.
Lợi Không Pháp Vương cũng nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân, sau đó lại nói chuyện với nhau mấy câu cùng Lục Học Chương và Lợi Trí thiền sư, sau đó đi lên đài cao, cùng cũng không đến tìm Hoắc Nguyên Chân gây phiền phức.
Theo mấy nhân vật chủ yếu ngồi xuống, bên kia cổ nhạc cũng ngưng.
Dưới ánh mắt của hàng ngàn người chú ý, phương trượng Lợi Không Pháp Vương Pháp Vương tự đứng lên.
– A Di Đà Phật!
Lợi Không Pháp Vương rất cao tuổi, nhưng thanh âm lại không nhỏ chút nào, đứng trên đài cao, thanh âm hùng hồn niệm một câu Phật hiệu.
– Chư vị thí chủ, hôm nay là đại lễ khai quang Đại Hùng Bảo Điện thần tích Pháp Vương tự ta, nhờ Phật tổ ưu ái, trời giáng công đức bảo điện xuống Pháp Vương tự. Với ý nghĩa hoằng dương Phật pháp, phổ độ chúng sanh, bản tự cố ý cử hành miếu hội lần này, để cho chư vị thí chủ cùng nhau chiêm ngưỡng thần tích, công đức cùng hưởng.
Phía dưới vang lên tiếng vỗ tay không phải là nhiệt liệt, hiển nhiên ảnh hưởng Thiếu Lâm tự mang tới vẫn chưa biến mất, người đến đây lần này cũng có một số cho rằng thần tích Pháp Vương tự cũng không thể tin.
Lợi Không tiếp tục nói:
– Thần tích giáng xuống, tứ phương chấn động, nhưng thần tích chính là Phật tổ ban tặng, tuyệt không phải bình thường. Trong những ngày gần đây, trong núi Thiếu Thất lời đồn đại nổi lên bốn phía, một ít tiểu môn tiểu phái cũng vọng xưng lấy được thần tích Phật tổ, thật sự là hoang đường hết sức.
– Vì để tránh cho tình huống như thế lan tràn, tránh cho dân chúng khỏi bị lừa gạt, bần tăng ngày đêm cầu Phật tổ, xin cho thân tích giáng xuống. Hôm nay vừa để cho chư vị cùng hưởng công đức, cũng là để cho mọi người cảnh giác, không nên tiếp tục bị một ít môn phái có dụng ý khác lừa gạt.
Lợi Không Pháp Vương vừa nói xong, phía dưới có dân chúng không đồng ý, lớn tiếng nói:
– Lợi Không phương trượng, chúng ta tận mắt nhìn thấy thần tích giáng xuống ở Thiếu Lâm tự, ngày đầu không có Phật tháp, ngày thứ hai thì có, ngày đầu ban đêm không có sơn môn, ngày thứ hai cũng có.