Hắn cảm thấy vui chính là đệ nhất cao thủ đối phương đã ra sân, sau đó phe Pháp Vương tự sẽ không còn chiến lực gì mạnh nữa, buồn chính là chỉ sợ Phổ Hàng không phải là đối thủ của Sài Nhàn.
Trên lôi đài, sau khi hai người khách sáo đôi câu đã bắt đầu giao thủ.
Thiết Ngưu cùng Lợi Huyền giao thủ với nhau giống như đập sắt, hai người này lại khác, lấy nhanh đánh nhanh. Mới ban đầu Sài Nhàn cũng không dùng kiếm, Phổ Hàng cũng dùng tay không, quyền chưởng giao phong, đánh nhau khó phân thắng bại.
Một lát sau, thử dò xét kết thúc, Sài Nhàn lấy ra Đoạn Thủy Kiếm thành danh của mình, Phổ Hàng cũng lấy ra đôi thiết cầu kia.
Giao thủ tái chiến lập tức nhìn ra chênh lệch.
Khoái kiếm Sài Nhàn vẫn hơn Phổ Hàng một bậc, sau khi đánh mười mấy phút, một kiếm đâm bị thương bả vai Phổ Hàng.
Phổ Hàng không có đấu dây dưa thêm nữa, lập tức nhận thua nhảy xuống lôi đài.
Y chỉ phụ trách đánh lôi đài, cũng không muốn bán mạng vì Thiếu Lâm.
Bên kia bộ đầu tuyên bố, kết quả hai bên là một đều.
Mặc dù người của Pháp Vương tự thắng được một trận nhưng không vui vẻ 1 chút nào, bởi vì số người còn có thể xuất thủ của bọn chúng đã không nhiều lắm.
Trần Định Hậu Thiên trung kỳ đỉnh phong, chính là đệ nhất cao thủ rồi.
Nhưng Trận Định ra tràng, những con lừa trọc giảo hoạt Thiếu Lâm kia chắc chắn sẽ phải cao thủ nghênh chiến, cứ như vậy, bên mình không còn cao thủ nữa, nhất định phải thua.
Trong lúc y còn đang do dự, bên trong đám người đột nhiên truyền tới tiếng ồn ào, người nhà Trần Định vội vội vàng vàng chạy tới báo cáo:
– Lão gia, lão sư phụ ngài đã tới!
Trần Định cùng Sài Nhàn đều đứng lên, vội vàng chạy tới nghênh đón.
Ba trung niên mặc y phục văn sĩ, sau lưng đeo kiếm đi tới, Sài Nhàn vội vàng tiến lên làm lễ ra mắt:
– Sài Nhàn ra mắt ba vị sư huynh.
Trần Định cũng quỳ xuống dập đầu:
– Trần Định ra mắt sư tôn, ra mắt Đại sư bá, ra mắt Tam sư thúc.
Một trung niên thân khoác hoàng bào cười một cái đỡ Sài Nhàn, rồi nhìn Trần Định nói:
– Đứng lên đi.
– Cảm tạ Đại sư bá.
Mấy người cười cười nói nói đi về phía lều phe Pháp Vương tự, người ở bên trong vội vàng tránh ra, nhường chỗ ngồi cho mấy người mới tới.
Người đến bên này, bên kia Thiếu Lâm tự cũng nhìn thấy, sắc mặt Quan Sơn Nguyệt tỏ ra ngưng trọng nói với Hoắc Nguyên Chân nói:
– Phương trượng, sợ rằng thế cục có biến.
– Mấy người này là ai?
– Trung niên hoàng bào kia là Bôn Lôi Kiếm Trang Cầm xếp hàng thứ nhất trong Giang Nam Tứ Tiểu Danh Kiếm, cộng lực đã đạt đến cảnh giới Hậu Thiên viên mãn, không phân cao thấp cùng sư đệ ta.
Hoắc Nguyên Chân cũng khẽ nhướng mày, không ngờ rằng có một tên cao thủ Hậu Thiên đại viên mãn xuất hiện, lần này biến số tăng nhiều.
Quan Sơn Nguyệt lại chỉ chỉ một người vận hắc bào:
– Người kia là sư phụ Trần Định, Cuồng Phong Kiếm Hà Viễn xếp thứ hai trong Giang Nam Tứ Tiểu Danh Kiếm, cũng đã đạt đến Hậu Thiên hậu kỳ đỉnh phong, rất khó dây dưa.
– Còn tên vận thanh bào kia là Thiểm Điện Kiếm Thượng Minh xếp thứ ba trong Giang Nam Tứ Tiểu Danh Kiếm, thực lực gần tương đương với Hà Viễn, vẫn còn cao hơn Sài Nhàn mới vừa ra trận lúc nãy.
Hoắc Nguyên Chân cũng cảm thấy chuyện khó giải quyết, kẻ có thực lực kém nhất còn trên cả Sài Nhàn, lôi đài lần này quả thật khó khăn.
Quan Sơn Nguyệt tiếp tục nói:
– Bốn người này ở Giang Nam uy danh hiển hách, chính là đệ tử của Thất Kiếm Tiên Chu Công Thân một trong Tứ Đại Danh Kiếm. Chu Công Thân ba mươi năm trước đã tiến vào Tiên Thiên, nhận lấy bốn đệ tử này, tất cả một thân kiếm thuật tinh tuyệt đều truyền thụ cho bọn họ, Tứ Tiểu Danh Kiếm này đánh một trận thành danh, chính là trận chiến tru diệt Hoàng Sơn lão ma.
– Hoàng Sơn lão ma kia khổ luyện tà công tiến vào Tiên Thiên, sau khi xuất quan không chuyện ác nào mà không làm, kết quả Tứ Tiểu Danh Kiểm liên thủ, lên Thiên Đô Phong chém chết Hoàng Sơn lão ma, thành tựu uy danh này.
– Hậu Thiên có thể tru diệt Tiên Thiên sao?
Hoắc Nguyên Chân có vẻ khó có thể tin.
– Đúng vậy, bốn người này thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, phối hợp ăn ý, có đấu pháp liên thủ, đánh một trận cùng Hoàng Sơn lão ma khổ chiến một ngày đêm, cuối cùng chỉ một trận mà thành danh.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, không nói gì nữa.
Quan Sơn Nguyệt suy nghĩ một chút nói:
– Một hồi nếu như một trong ba người này ra sân, phe ta phương trượng ngài không thể khinh suất ra sân. Nếu như đối phương đăng tràng chính là Hà Viễn hoặc là Thượng Minh, như vậy sẽ để cho Nhạc Sơn xuất chiên, nếu như là Trang Cầm đích thân ra sân, vậy để cho sự đệ gặp gỡ y một phen.
Mặc dù nói như thế, nhưng rất rõ ràng có thể nhìn ra Quan Sơn Nguyệt có vẻ lo lắng.
Tứ Tiểu Danh Kiếm ngang trời xuất thế, làm rối loạn hoàn toàn kế hoạch phe Thiếu Lâm, Quan Sơn Nguyệt cũng không có lòng tin tất thắng.
Không ngờ Hoắc Nguyên Chân lại khoát tay áo một cái:
– Không sao, cứ xem một hồi rồi hãy tính.
Tứ Tiểu Danh Kiếm tề tụ Đăng Phong, hấp dẫn lực chú ý rất nhiều người, bao gồm Ninh Uyển Quân cùng Tiểu Thúy trong xe ngựa.
Tiểu Thúy tay chống cằm, nói với Ninh Uyển Quân:
– Tiểu thư, lần này phiền phức rồi, bốn lão già này tới, ắt phe Thiếu Lâm phải thua.
Ninh Uyển Quân vén khăn che mặt lên, lộ ra nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, cũng lộ vẻ lo lắng ưu tư:
– Đúng vậy, bây giờ phe Thiếu Lâm cũng chỉ còn phương trượng kia cùng lão hòa thượng có sức đánh một trận, cùng với Nhạc Sơn. Nhưng bấy nhiêu vẫn chưa đủ, ngoại trừ mấy người bọn họ, Thiếu Lâm cũng không còn ai có thể xuất thủ, mà phe Pháp Vương tự còn có mấy tên cao thủ Hậu Thiên trung kỳ, trận chiến này hết sức khó khăn.
– Hay là chúng ta gọi vài người của phân đà Hà Nam tới đây, tối thiểu đối phó mấy tên Hậu Thiên trung kỳ kia cũng không thành vấn đề.
Ninh Uyển Quân lắc đầu một cái:
– Không được, nếu như người của phân đà lộ diện cũng sẽ bị người ta nhận ra, tuyệt đối không thể để cho bọn họ ra sân.
– Vậy làm sao bây giờ, Thiếu Lâm không thể thua, chúng ta còn trông cậy vào bọn họ đi tìm thứ kia..
Tiểu Thúy cắn cắn ngón tay tỏ vẻ rầu rĩ.
– Hy vọng vị phương trượng thần kỳ kia có thể lại sáng lập kỳ tích, còn nếu không được nữa, ta lên!
– Cái gì, tiểu thư lên ư? Người điên rồi, lão gia mà biết được sẽ giết chết tiểu tỳ.
Tiểu Thúy kinh hoảng thất sắc, xua tay lia lịa.
– Ta còn có biện pháp gì khác, người không thấy người của Ngũ Đài sơn cũng tới hay sao? Bọn họ tới trợ giúp Thiếu Lâm, khẳng định cũng có mục đích, ta đoán là cũng giống như mục đích của chúng ta. Dù sao năm xưa lúc tin tức này xuất hiện, cũng có người của Ngũ Đài sơn có mặt tại trường.
– Vậy thì chưa chắc, tin tức kia mơ hồ như vậy, cũng chỉ có tiểu thư mới đoán được vật ấy nằm ở hậu sơn Ngự Trại sơn, người khác làm sao có thể nghĩ ra.
Ninh Uyển Quân cười một cái:
– Ngươi đó, chớ có cố ý nịnh nọt ta. Vậy thì chưa chắc, thiên hạ còn có rất nhiều người thông minh, ta có thể nghĩ tới, những người khác cũng có thể nghĩ tới.