Lý quản gia tuy đã quyết định, nhưng kế hoạch do nam nhân mặc đồ đen đó vạch ra vẫn khiến ông ta thoảng thốt. Lúc sắp đi, nam nhân bí mật đó kêu ông ta đứng lại:
– Lý Đại Nhị, hãy uống viên thuốc này.
– Đây là gì?
Lý quản gia cảnh giác hỏi.
– Khi nào ông làm trái lời hứa, viên thuốc này sẽ phát huy tác dụng, không giấu gì ông, đây là một loại kịch độc, chỉ có tôi mới có thuốc giải, nếu ông làm trái tức là ông giao phó mạng sống của ông cho tôi đó, suy cho cùng, chúng ta cũng là vì Phiêu Phiêu, đương nhiên ông có thể không uống viên thuốc này, bây giờ hối hận cũng chưa muộn, ông có thể lập tức quay về nói cho Quách Tiểu Phong biết chuyện này, với tài trí và sự thông minh của ông, muốn bắt tôi cũng không khó, chỉ có điều Phiêu Phiêu mãi mãi phải chịu khổ dưới suối vàng.
– Vị tiểu ca này, đang nói đùa cái gì vậy, tôi đã quyết định thì tuyệt đối không hối hận, để tỏ rõ quyết tâm, tôi sẽ uống viên thuốc này.
Lý quản gia nhận viên thuốc từ tay nam nhân mặc đồ đen, nhắm mắt nuốt lấy viên thuốc.
– Tiểu ca, còn việc gì sai bảo không?
Lý quản gia cung kính nói.
– Vẫn còn chuyện này nữa, cứ cách năm ngày ông lại đến đây gặp tôi một lần, tôi có thể cho ông thuốc giải, bằng không, không thể chết ngay, mà là sống không bằng chết, sự đau đớn này không ai có thể chịu đựng được, đã nhớ chưa?
Nam nhân đó đắc ý nói.
– Nhớ rồi, nhớ rồi, tôi có thể.
…………………………………………�� � � � �………………………………………�� � � �� ��…
– Ca ca, huynh thật có bản lĩnh, đại ân đại đức của huynh, muội suốt đời ghi lòng tạc dạ.
Giọng nói của Lý Phiêu Phiêu truyền lại.
– Haha…muội muội tốt của ta, ai bảo chúng ta có chung kẻ thù chứ, không phải vì muội thì ta vẫn muốn lấy mạng của Quách Tiểu Phong và Quách Thiên Hùng, ta vẫn muốn cảm ơn vì muội đã có một người cha tốt làm quản gia cho Quách phủ, haha….
– Chúng ta đâu cần phải cảm ơn lẫn nhau, cái này không quan trọng, quan trọng là, Quách Tiểu Phong, Quách Thiên Hùng, Quách Thiên Lễ, lần này Lý Phiêu Phiêu ta phải làm cho Quách phủ các người chó gà không yên, nhà tan người chết mới thôi, haha…
Lý Nghị này đúng là có vấn đề, tuy rất không muốn, nhưng Quách Tiểu Phong không thể không suy đoán như thế, sự suy đoán của hắn là có lý do cả. Quách Thiên Hùng có nói sớm nay trông sắc mặt Lý Nghị không được tốt, vậy nên đã để ông ta nghỉ ngơi một ngày, nhưng đêm qua chẳng phải Lý Nghị đi nghỉ từ rất sớm sao, vậy tại sao hôm nay tinh thần vẫn không tốt, chỉ có một khả năng, đó là đêm qua ông ta mất ngủ, tại sao mất ngủ, theo phỏng đoán của Quách Tiểu Phong, Lý Nghị là kẻ tóc bạc tiễn người tóc xanh, đêm qua chắc là do quá nhớ Lý Phiêu Phiêu, nhưng khi Lý Phiêu Phiêu chết, Lý Nghị cũng không đến nỗi như vậy, mà từ hôm qua tới hôm nay, hành vi của Lý Nghị rất khác thường. Lại nhớ tới việc trông thấy cỏ dại và những dấu chân lộn xộn bên mộ Phiêu Phiêu hôm qua, Quách Tiểu Phong đoán định Lý Nghị nhất định là có vấn đề, nhưng đó là gì Quách Tiểu Phong cũng chưa biết, chỉ biết trong lòng hắn cảm thấy vô cùng bất an. Lúc này, thím Thẩm dẫn Lai Phúc đến nói Lai Phúc tìm hắn có việc, Lai Phúc này đến Quách phủ từ hai năm trước, từ sau khi Hoàng Tam chết thì Lai Phúc tới và thay cho Hoàng Tam. Hai năm nay, Lai Phúc và Quách Tiểu Phong chẳng mấy khi nói chuyện với nhau, hôm nay bỗng dưng Lai Phúc tới nói là có chuyện muốn gặp, nên Quách Tiểu Phong cảm thấy rất lạ.
– Nhị thiếu gia, có chút chuyện muốn nói với cậu.
Lai Phúc e dè nói, hình như có chuyện gì đó không tiện nói ra. Quách Tiểu Phong trông thấy bộ dạng đó của Lai Phúc vội tiếp lời:
– Lai Phúc, có chuyện gì cứ nói, không phải sợ, hay là có người ức hiếp cậu.
Quách Tiểu Phong cho là như vậy, nhưng lần này hắn đã đoán sai.
– Không, không phải vậy, là thế này, Nhị thiếu gia, cậu có tin trên đời này có ma không?
Lai Phúc rụt rè nói, Quách Tiểu Phong vừa nghe thấy liền cảm thấy thích chí.
– Lai Phúc, có phải cậu đã gặp phải chuyện gì lạ không? Tuy tôi không tin trên đời này có ma, nhưng nếu cậu đã gặp phải chuyện gì, cứ mạnh dạn nói tôi nghe, biết đâu tôi lại có cách giải quyết giúp cậu.
Lai Phúc nuốt nước miếng, có vẻ như hạ quyết tâm rất lớn, vội kể lại sự tình:
– Là thế này, tối qua, trời không có ánh trăng, phòng của hạ nhân chúng tôi cách nhà tranh (nhà vệ sinh) khá xa, nhưng khoảng canh tư đêm qua, tôi vốn nhát gan , nhưng quả thực không chịu nổi nên đã trở dậy đi ra nhà tranh, lúc đi vẫn rất ổn, không xảy ra chuyện gì, chỉ có điều bên ngoài tối mò, giơ tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón tay, tôi vội chạy về phòng nghỉ ngơi, ai biết được khi đi qua phòng của Lý quản gia, bên trong lại truyền ra một âm thanh rất kỳ quái, tôi cứ ngỡ là có trộm, tôi ở Quách phủ cũng đã lâu, có trộm đương nhiên phải đi bắt, ai biết, ai biết…
Lai Phúc nói đến đây thì toàn thân run rẩy.
– Đã xảy ra chuyện gì, Lai Phúc đừng sợ, nói cho tôi biết.
– Ai biết, trong phòng Lý quản gia bỗng truyền ra giọng nói u uất của một nữ nhân, “Cha, cứu con, cha, cứu con…” , vô cùng đánh sợ.
Quách Tiểu Phong cũng hết sức kinh ngạc.
– Nói tiếp đi.
Tuy nói vậy nhưng Quách Tiểu Phong thật không có tâm tư để nghe. Bởi lẽ, hắn biết người có thể gọi Lý Nghị là cha, trong thiên hạ này chỉ có duy nhất Lý Phiêu Phiêu, nhưng Lý Phiêu Phiêu đã chết cách đây năm sáu năm, sao có thể sống lại chứ, sao có thể gọi Lý Nghị là “Cha” chứ?
– Tôi đương nhiên là sợ chết khiếp, cắm cổ chạy về phòng, sáng nay tôi có hỏi Cẩu ca, ai dè Cẩu ca nói rằng cách đây mấy năm con gái của Lý quản gia đã bị Nhị thiếu gia điều tra ra là hung thủ giết người, nên đã chết từ lâu, huynh ấy bảo tôi chớ có lo, cứ tới tìm cậu biết đâu cậu lại có cao kiến gì, Nhị thiếu gia, Nhị thiếu gia…
– Nghe cậu nói vậy thì chuyện này có vẻ rất kỳ lạ, nhưng bây giờ tôi chưa thể trả lời cậu, song, tôi dám khẳng định rằng chuyện này không phải do ma quỷ làm, cậu cứ về trước đi, đợi khi nào tôi nghĩ thông sẽ cho cậu một lời giải thích hợp lý.
– Vâng, vậy phiền Nhị thiếu gia rồi, Lai Phúc xin cáo lui.
Xem ra sự lo lắng của mình không phải là thừa, nếu đêm qua đúng là Lý Phiêu Phiêu đã xuất hiện trong phòng của Lý Nghị, vậy có thể giải thích được tại sao đêm qua Lý Nghị mất ngủ, nhưng, Lý Phiêu Phiêu rõ ràng đã chết, sao có thể xuất hiện trong phòng của Lý Nghị được chứ? Chuyện không thể giải thích này tạm thời không để ý tới, mấu chốt là, cứ cho là Lý Phiêu Phiêu đã thành ma quỷ, tại sao lại chọn xuất hiện vào lúc này, động cơ của cô ta là gì, mặc kệ đi, chuyện này phải đi trao đổi với đại ca một chút, cho dù Lý Nghị có cách nghĩ gì, đại ca vẫn đáng tin hơn cả. Quách Tiểu Phong thầm nghĩ.
Quách Tiểu Phong hỏa tốc chạy tới phòng Quách Thiên Hùng, muốn nói chuyện của Lý Nghị cho đại ca để còn biết mà đề phòng, chỉ cần Quách Thiên Hùng biết được đầu đuôi sự việc, thì Quách phủ coi như tạm thời bình an vô sự. Đến nơi, Quách Tiểu Phong gõ cửa.
– Vào đi.
– Đại ca, đệ có chuyện muốn nói với huynh.
– Tiểu Phong, đệ tới rồi, có chuyện gì vậy?
Quách Thiên Hùng lơ đãng nói.
– Nhị thiếu gia, cậu tới rồi à, hai người có chuyện, vậy tôi xin phép lui ra ngoài trước.
Lý Nghị đang đánh cờ với Quách Thiên Hùng.
– Lý quản gia, ông đâu phải người ngoài, giữa huynh đệ chúng tôi có chuyện gì ông không được phép nghe sao, không phải đi đâu hết, chơi xong ván cờ này hẵng hay.
Quách Thiên Hùng nói vậy khiến Quách Tiểu Phong chỉ biết cười gượng:
– Cũng không có chuyện gì, đệ muốn hỏi huynh là chúng ta có nên tu sửa phần mộ của cha không, hôm qua huynh cũng trông thấy rồi đấy, mộ của cha đã bị phá nát nhiều quá.
Quách Tiểu Phong đâu phải kẻ ngốc, trước mặt Lý Nghị đương nhiên phải viện cớ khác.
– Vẫn nên tu sửa thì hơn, à Lý quản gia, sao ông….
Quách Thiên Hùng vừa nói xong liền ngất đi, Quách Tiểu Phong nhìn thấy lư hương gần bàn cờ vẫn đang bốc khói, trong lòng thầm nghĩ có chuyện không hay, mắc lừa rồi, muốn chạy ra ngoài nhưng đã quá muộn, hai chân không tài nào bước nổi, mọi thứ trước mắt dần trở nên mơ hồ, Quách Tiểu Phong ngã xuống đất, Lý Nghị đứng lên:
– Nhị thiếu gia, cậu chẳng phải có chuyện muốn nói với đại thiếu gia sao? Không thì để tôi nói lại cũng được, nhưng e là đại thiếu gia sẽ không bao giờ có thể nghe được nữa, haha…
Lý Nghị cười một cách cuồng dại.
– Lý thúc, không được, không được sai lại thêm sai, hãy tha cho đại ca ta…
Quách Tiểu Phong yếu ớt nói.
– Tôi cũng đâu muốn vậy, là cậu, tất cả đều do cậu gây ra, nếu không phải là cậu thì Phiêu Phiêu đâu có chết, tôi cũng đâu cần phải giết đại thiếu gia, tất cả đều do cậu gây ra…
Nói xong Lý Nghị giơ con dao nhọn lên đâm vào lưng Quách Thiên Hùng…