Quách Tiểu Phong Phá Án

Chương 80 - Thách Thức Mới

trước
tiếp

Với bộ dạng này của Âu Dương Tiên, nhất định là không thể tiếp tục tham gia đại hội suy lý lần này, tạm thời phải ở lại đảo Đào Hoa để điều trị vết thương. Trải quan một ngày vất vả, Quách Tiểu Phong giờ đang mệt mỏi vô cùng, sau đó Chu quản gia dẫn Quách Tiểu Phong đến phòng nghỉ, Bạch Nguyệt Quang đã ở đó từ lâu, căn phòng này tuy nhỏ nhưng lại được bày biện rất công phu, khiến người ta có cảm giác như được quay về nhà mình vậy.

– Chàng đã đi đâu vậy? Sao tối thế này mới về, y phục của chàng đâu?

Bạch Nguyệt Quang trông thấy bộ dạng mệt mỏi của Quách Tiểu Phong thì quan tâm hỏi. Quách Tiểu Phong gượng cười lắc lắc đầu, đem hết sự tình kể cho Bạch Nguyệt Quang, nghe xong Bạch Nguyệt Quang thấy chuyện này còn ly kỳ và đáng sợ hơn chuyện của Trịnh Vô Tình mà cô vừa được biết. Hai người họ vô cùng mệt mỏi, hàn huyên một hồi thì chìm sâu vào giấc ngủ. Đêm khuya thanh tịnh, hoa tuyết lặng lẽ rơi…

Sáng sớm ngày thứ hai, thức dậy sớm nhất phải kể đến Thượng Quan Văn Cẩm. Tối qua cậu ta sốt cao, ngủ từ rất sớm nên hôm nay đã dậy từ lúc tờ mờ sáng, người cũng cảm thấy nhẹ nhõm sảng khoái hơn hẳn, cậu ta trông thấy Trịnh quản gia đang ngồi ngủ say bên cạnh giường mình, sắc mặt vô cùng mệt mỏi, vội lấy một chiếc áo khoác ngoài đắp cho Trịnh quản gia. Thượng Quan Văn Cẩm xuống giường, đi ra ngoài cửa, bên ngoài là cảnh tuyết rơi trắng xóa, man mác, thê lương. Thượng Quan Văn Cẩm biết lúc này mọi người vẫn chưa thức giấc, vội khoác lên người một áo khoác bông dày rồi đi dạo trên đảo. Đảo Đào Hoa này quả là mang lại cho người ta một phong vị riêng, rõ ràng là như tiên cảnh chốn nhân gian, đi được một đoạn, Thượng Quan Văn Cẩm trông thấy một dãy nhà, bên trên còn đề mấy chữ. Phía trên cửa của một phòng còn có tên mình, Thượng Quan Văn Cẩm hết sức tò mò, bèn đi vào bên trong căn phòng có đề tên mình. Bên trong có phòng bếp, phòng ngủ, lúc này cậu ta mới biết đêm qua mấy người Phi Vũ đã nghỉ ngơi ở đây

Quách Tiểu Phong ngủ say như chết, không biết ngủ được bao lâu thì bị Bạch Nguyệt Quang đánh thức.

– Tướng công, dậy đi, tướng công…

Bạch Nguyệt Quang lay đầu Quách Tiểu Phong, Quách Tiểu Phong xoay người.

– Ừ…

Quách Tiểu Phong đáp lại một tiếng rồi lại ngủ tiếp, Bạch Nguyệt Quang thấy vậy, cười một tiếng:

– Tướng công, Triệu đại nhân tới rồi, ông ấy nói có chuyện gấp muốn nói với chàng.

Quách Tiểu Phong nghe thấy vội bật dậy lao ra khỏi giường.

– Cái gì, cái gì, Triệu đại nhân đến à, sao nàng không đánh thức ta dậy, thật là, nàng còn ngồi ngẩn ra đó làm gì, mau lấy y phục cho ta, nhanh lên, không kịp bây giờ.

Bạch Nguyệt Quang bật cười đắc ý, cô thích nhất là được trông thấy bộ dạng cuống lên như vậy của Quách Tiểu Phong. Thấy Nguyệt Quang vẫn ung dung ngồi đó, lúc này hắn mới sực nhớ ra là vẫn đang ở trên đảo Đào Hoa, thì ra mình bị cô ấy lừa.

– Được lắm, ngay đến tướng công mà mà nàng cũng giỡn được, nàng càng ngày càng to gan rồi đấy…

Quách Tiểu Phong kéo Bạch Nguyệt Quang vào lòng, Bạch Nguyệt Quang vội chỉ tay về phía giường ngủ của Tiểu Hùng, Quách Tiểu Phong mới nhớ ra con trai bảo bối đang nằm ở đó. Nhìn sang giường của Tiểu Hùng nhưng chỉ thấy giường trống.

– Nguyệt Quang, Tiểu Hùng đâu?

– Tiểu Hùng được Mạnh Kiều và Thiên Lễ dẫn ra ngoài ngắm cảnh tuyết rơi rồi, chàng nói xem có người cha nào như chàng không, con trai đi đâu cũng không biết.

– Tiểu Hùng không có ở đây, vậy chúng ta lại…

– Lại cái đầu chàng ấy, mau dậy đi, Ngô quản gia đã gọi chàng cách đây nửa canh giờ rồi đó, chuẩn bị cho cuộc khảo nghiệm ngày hôm nay, mau dậy ăn sáng thôi, không thì không kịp mất.

– Ừ, xin tuân lệnh nương tử của ta.

Thay xong y phục, đẩy cửa ra ngoài, bên ngoài giờ đã một màu trắng xóa.

– Oa, Nguyệt Quang, nơi này đẹp thật đấy.

– Quách công tử, xin chào, tôi là Ngô quản gia.

Quách Tiểu Phong bỗng nghe thấy một giọng nói ở gần đó vọng lại.

…………………………………………�� � � � �………………………………………�� � � �� ��………

– Thiên Lễ, mau lên nào, thật là hết chỗ nói, một nam tử hán như huynh mà cũng không theo kịp một tiểu cô nương như muội đây.

Mạnh Kiều trèo lên đỉnh núi, nói với Quách Thiên Lễ vẫn đang vất vả đi lên. Nghe Mạnh Kiều nói vậy, cậu ta chỉ biết gượng cười rồi thầm nghĩ: “Muội không phải bế Tiểu Hùng, đương nhiên là nhanh hơn ta rồi…”, nghĩ vậy nhưng ngoài miệng vẫn nói:

– Muội đợi chút, ta lên ngay đây.

Tiểu Hùng tròn xoe đôi mắt.

– Thúc thúc, thúc thúc, xem kìa, dì Mạnh Kiều trèo cao quá, Tiểu Hùng cũng muốn lêm, Tiểu Hùng cũng muốn lên trên đó…

Thiên Hùng quả thật cũng rất muốn bay luôn lên trên đó, sớm biết thế này đã không mang theo nhóc con này đi, nghĩ vậy, nhưng giờ cũng hết cách, đàng phải cắn răng mà trèo tiếp, mãi một hồi lâu mới trèo lên được đỉnh núi.

– Thiên Lễ, huynh mau nhìn xem, nhìn bên kia kìa, không…không, bên này, bên này, ôi, đẹp quá, huynh xem huynh kìa, mới trèo có một chút thôi mà đã thở hổn hển như vậy rồi, thật là…

Quách Thiên Lễ cảm thấy rất lạ, rõ ràng là mình nào có thở hổn hển gì, sao Mạnh Kiều lại nói vậy nhỉ, Quách Thiên Lễ cũng đã nghe thấy âm thanh đó, nó mỗi lúc một rõ ràng hơn.

– Mạnh Kiều, ta cảm thấy chuyện này có gì đó rất lạ.

– Nói bậy à, có gì bất thường chứ, theo muội ngoại trừ tiếng thở của huynh thì chẳng có gì lạ cả.

Mạnh Kiều đang mải mê ngắm phong cảnh, buột miệng nói vậy.

– Nhưng ta đâu có thở gấp như vậy

– Huynh không thở nghĩa là sao, huynh nói gì vậy?

Mạnh Kiều như sực tỉnh ngộ.

– Đó đó đó…âm thanh đó là gì vậy? Ah….

Mạnh Kiều hét lên.

– Thiên Lễ, huynh mau nhìn này.

Mạnh Kiều chỉ tay về phía bụi cỏ gần đó.

– Cái gì ?

Quách Thiên Lễ tò mò nhìn vào đám cỏ, hình như có thứ gì đó đang di chuyển, có vẻ như cực kỳ nguy hiểm. Nhìn về con đường nhỏ lên núi thì trông thấy một con bạch xà đang bò về phía họ, hóa ra âm thanh đó là từ đó phát ra, Quách Thiên Lễ thở phào nhẹ nhõm.

– Mạnh Kiều, đừng sợ, âm thanh đó là của con rắn đó, không cần phải căng thẳng như vậy.

Quách Thiên Lễ ôm lấy Mạnh Kiều và Tiểu Hùng trấn an.

Lúc đầu âm thanh đó rất nhẹ, nhưng sau đó mỗi lúc một vang dội, lúc này ngay đến kẻ ngốc cũng không thể tin tiếng động đó chỉ do một con rắn gây ra. Lúc này, bầu không khí như ngưng trệ, sự cân bằng chỉ là tạm thời, cũng giống như sự yên tĩnh trước khi trời có mưa bão, mang lại cho người ta một cảm giác sợ hãi và bất an. Bỗng nhiên, từ bụi cỏ hiện ra một con rắn dài khoảng năm sáu mét, một con, hai con… Quách Thiên Lễ vội rút thanh kiếm mang theo bên người, nháy mắt, hai con rắn đó đã phơi thây dưới lưỡi kiếm của Quách Thiên Lễ, cậu ta đắc ý, lộ ra sự uy phong của bản thân.

– Thiên Lễ, nhiều rắn thế này chúng ta phải làm sao bây giờ?

Mạnh Kiều sợ hãi kêu lên, chẳng mấy chốc tứ phía bò lại hơn chục con, bọn chúng như đang trừng mắt nhìn mấy người Quách Thiên Lễ.

– Thiên Lễ cẩn thận.

Thiên Lễ cảm thấy bất an vô cùng, con rắn chúa quả rất lợi hại, nhưng đường kiếm của Thiên Lễ cũng rất dứt khoát, con rắn chúa bị thương, nó mau chóng bò vào trong bụi cỏ rồi biến mất.

Nhưng một cơn đau kịch kiệt bất giác nhói lên trong đầu, Quách Thiên Lễ cảm thấy trời đất điên đảo rồi ngã xuống.

– Thiên Lễ, Thiên Lễ…huynh sao vậy?

Mạnh Kiều vội chạy lại đỡ cậu ta, còn Tiểu Hùng thì khóc thét lên. Thiên Lễ nhìn Tiểu Hùng:

– Tiểu Hùng ngoan, tam thúc không sao cả.

Nói vậy nhưng thực ra Quách Thiên Lễ đã sức cùng lực kiệt, có vẻ như con bạch xà đó có mang kịch độc. Thiên Lễ nhìn sang Mạnh Kiều.

– Mạnh Kiều, xin lỗi, xin lỗi nhé, thật ra ta…từ rất lâu, từ rất lâu rồi…ta đã thích muội. Xin lỗi…

Quách Thiên Lễ yếu ớt nói.

– Thiên Lễ, huynh không cần phải nói, không cần phải nói, muội biết, trước giờ muội vẫn biết mà. Huynh đừng cử động, để muội đi tìm chị Nguyệt Quang cứu huynh, muội đi ngay đây, huynh phải đợi muội quay về đấy, không được cử động…

Nói xong Mạnh Kiều quay đầu chuẩn bị rời đi. Quách Thiên Lễ dùng chút sức lực cuối cùng nắm lấy cánh tay Mạnh Kiều…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.