Quách Tiểu Phong đi tới giữa cầu, trừng mắt nhìn vào tờ giấy đó, rồi bỗng nhiên hét lớn, vận khí, trong nháy mắt tờ giấy đó tan tác như tro, Lý Thiên Tường và Thượng Quan Văn Cẩm chỉ biết há miệng trợn mắt mà nhìn. Sau đó hắn nhìn về phía xa xa, dõng dạc nói:
– Đại tặc không đầu, hãy ghi nhớ món nợ này cho ta, Quách Tiểu Phong ta sớm muộn gì cũng sẽ tính sổ rõ ràng với ngươi.
Nói xong hắn quay người đi lại bên chiếc đầu đã lìa khỏi thân của Ngô quản gia:
– Ngô quản gia, xin lỗi, đi, chúng ta quay về thôi.
Nói xong hắn vội bước đi ngay.
– Tiểu Phong, đợi chúng tôi với chứ.
Lý Thiên Tường cũng mặc kệ tất cả, đăt lên vai thi thể không đầu của Ngô quản gia đuổi theo Quách Tiểu Phong.
Ba người họ, một người thì giữ trên tay một cái đầu giống như một quả cầu, một người thì giữ thi thể không đầu, còn một người toàn thân dính đầy máu tươi, thật dọa người ta phát khiếp. Lúc quay về, Trịnh quản gia và Lưu quản gia thấy vậy, vội ra nghênh đón:
– Quách công tử, đây…đây….đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trịnh quản gia trông thấy cái đầu của Ngô quản gia thì ngẩn người, một lúc sau mới hoàn hồn.
– Là do Đại tặc không đầu, Trịnh quản gia, xin lỗi, Ngô quản gia vì bảo vệ tôi mà thành ra thế này, có muốn đánh, muốn trách xin cứ việc, tôi nhận hết, tôi không đáng làm người…
Trịnh quản gia do dự một hồi lâu, mới khẽ nói một câu:
– Quách công tử, không nên tự trách bản thân, ông trời đã cho mỗi người một số phận an bài, mạng của Ngô quản gia lần này cũng đã được định sẵn như vậy rồi, nhưng sao cậu lại cho rằng đó là do đại tặc không đầu làm? Ài, còn nhớ chuyện của lão Lý năm đó, bây giờ lại là lão Ngô, đại tặc không đầu này quả thật rất thâm hiểm.
– Nhưng Trịnh quản gia này, lần này đã xảy ra chuyện thế này, đại hội suy lý chắc không thể tiếp tục được rồi.
Lý Thiên Tưởng đặt thi thể không đầu xuống, nhìn Trịnh quản gia hỏi.
– Cái này, tôi vẫn phải đi hỏi ý kiến của đảo chủ, nhưng đã là chuyện liên quan đến mạng người, tôi tin là Hoàng đảo chủ sẽ không thể để chuyện này tiếp tục đâu. Các vị nên thu dọn hành lý, chuẩn bị rời khỏi đây thì hơn.
Trịnh quản gia nói xong thì thở dài một tiếng.
– Không, tôi không đi đâu hết, Trịnh quản gia vì tôi mà mất mạng, tôi nhất định phải báo thù cho ông ấy. Các người muốn đi cứ đi.
Quách Tiểu Phong lau nước mắt, rắn rỏi nói.
– Tôi cũng vậy, đại tặc này coi mạng người như cỏ rác, dám ra tay với Ngô quản gia trước mặt chúng ta, rõ ràng là không coi chúng ta ra gì, mối hận này tôi nuốt không trôi, ngay đến mặt mũi kẻ thù ra sao cũng chưa nhìn thấy mà đã rút lui, chuyện thế này tôi không làm nổi, phải không Văn Cẩm?
Lý Thiên Tường hùng hổ nói rồi nhìn về phía Văn Cẩm.
– Cái này, cái này…
Thượng Quan Văn Cẩm ấp úng.
– Sao phải do dự, muốn về cứ về, muốn ở lại thì cứ ở lại, cần gì phải phí lời?
Lý Thiên Tường phẫn nộ nói.
– Văn Cẩm, không cần phải nhúng tay vào những chuyện vô ích.
Không biết từ lúc nào, Thượng Quan lão phu nhân đã xuất hiện ngay sau Văn Cẩm, Thượng Quan Văn Cẩm nghiến răng, giậm chân nói:
– Hai người có bị điên không vậy, đại tặc không đầu đó lợi hại như vậy, vậy mà hai người vẫn muốn ở lại đây, tôi còn phải đi Kinh thành thi Trạng nguyên, tôi vẫn còn phải chăm sóc mẹ già. Hai kẻ ngốc này, ở lại đây chẳng phải là tự tìm lấy cái chết sao. Mẹ, chúng ta sẽ quay về, bây giờ sẽ đi luôn.
Nói xong Thượng Quan Văn Cẩm đỡ lấy Thượng Quan phu nhân bỏ đi.
– Văn Cẩm, cậu muốn đi hay muốn ở lại chúng tôi không thể ép cậu, vì dù sao cũng không nên đùa giỡn với tính mạng, nhưng, nếu cậu biết tôi và Thiên Tường bị đại tặc giết trên đảo Đào Hoa, vậy mong cậu thắp hương để xiêu thoát linh hồn cho chúng tôi.
Quách Tiểu Phong không ngờ Thượng Quan Văn Cẩm lại rút lui như vậy, nhưng đã là việc liên quan tới mạng người, bản thân cũng không nên nói nhiều làm gì. Cậu ta muốn đi thì cứ để cậu ta đi đi.
– Tiểu Phong, tiểu tử thối này…
Lý Thiên Tường ra vẻ muốn động thủ, phẫn nộ nói. Quách Tiểu Phong xua tay:
– Khỏi cần nhiều lời nữa, chuyện này liên quan đến mạng người, cậu ấy có sự lựa chọn của mình, chúng ta không có quyền can thiệp.
Nghe Quách Tiểu Phong nói vậy, Thượng Quan Văn Cẩm đột nhiên quay đầu lại.
– Tiểu Phong ca, tôi sẽ ở lại, tuy tôi không biết võ công, nhưng dù sao thêm một người cũng thêm được hai tay trợ giúp, đại tặc đó ngông nghênh hống hách như vậy, thật khiến người ta muốn phát hỏa, giờ mà quay về thì tôi chẳng phải là kẻ ham sống sợ chết sao.
Thượng Quan Văn Cẩm vô cùng kích động, thành thật nói.
– Văn Cẩm, đây mới là con trai tốt của ta chứ, mẹ muốn con hiểu rằng, làm người phải có nghĩa khí, phải có khí phách. Con đã muốn ở lại như vậy, mẹ cũng thấy rất mừng.
Thượng Quan phu nhân xúc động rơi nước mắt.
– Văn Cẩm, cậu quyết định ở lại thật chứ? Cậu phải nghĩ cho kỹ đó, đây không phải chuyện con nít đâu, là liên quan đến tính mạng đó.
Quách Tiểu Phong vô cùng cảm động, nhưng vẫn muốn xác nhận một chút.
– Không cần phải nhiều lời, tôi đã quyết định ở lại thì sẽ không đi đâu hết, chỉ mong sao có thể thu phục được đại tặc không đầu đó để an ủi linh hồn của Ngô quản gia trên trời.
…………………………………………�� � � …………………………………………�� � �
– Không hay rồi, đảo chủ, xảy ra chuyện lớn rồi.
Chu quản gia hớt hải chạy vào.
– Lão Chu, có chuyện gì mà nôn nóng như vậy, đảo chủ có việc nên đã ra ngoài rồi.
Trịnh quản gia trách móc.
– A, lão Ngô, sao có thể, lão Trịnh, lão Ngô sao lại thành ra thế này?
Chu quản gia thấy Ngô quản gia mình đầu hai nơi, không tránh khỏi kinh ngạc.
– Là thế này…
Quách Tiểu Phong bèn đem đầu đuôi sự tình kể cho ba vị quản gia, nghe xong họ cũng hết sức phẫn nộ.
– Đại tặc không đầu này đúng là không coi chúng ta ra gì, trước đã hại lão Lý, giờ lại đến lão Ngô, ta phải đi tính sổ với nó mới được.
Chu quản gia nói.
– Lão Chu, đừng kích động, nếu có thể dễ dàng đối phó với đại tặc này, thì nó đã bị chúng ta giết lâu rồi, huống hồ bây giờ ông đơn thương độc mã đi tìm nó, rõ ràng là đi tìm cái chết rồi.
Trịnh quản gia giữ Chu quản gia lại, từ từ phân tích.
– À, ông vừa nói đã xảy ra đại sự không hay gì vậy?
Lúc này Chu quản gia mới bình tĩnh trở lại:
– Là thế này, gió mùa đã thay đổi rồi, sáng nay vẫn là gió mùa mùa đông, bây giờ lại biến thành gió mùa mùa xuân rồi, cho nên…
– Cho nên, ý của Chu quản gia là, bây giờ chúng tôi có muốn quay về cũng không được?
Quách Tiểu Phong vội hỏi.
– Chính là như vậy đó, phải đợi đợt gió mùa này trở thành gió mùa mùa đông, có thể phải đợi đến mùa đông năm sau.
Chu quản gia bất đắc dĩ nói.
– Cái gì, mùa đông năm sau, có đùa không vậy, lẽ nào chúng tôi phải ở trên đảo Đào Hoa này cả một năm trời sao?
Lý Thiên Tường sửng sốt.
– Đương nhiên cũng không dám chắc, từ xưa tới nay có vài năm, gió mùa mùa đông bỗng chuyển thành gió mùa mùa xuân, sau đó lại lập tức chuyển thành gió mùa mùa đông, song hiện tượng này là rất hiếm thấy.
…………………………………………�� � � ………………………………………….
Mạnh Kiều và Hoàng Bỉnh Phong chạy nhanh trên đường, đến cửa sơn động.
– Chính là trong này, Hoàng lão đảo chủ đúng là ở trong này.
– Cảm ơn Mạnh cô nương.
Hoàng Bỉnh phong vội đi vào trong, phải rất lâu sau, Hoàng đảo chủ mới gọi Mạnh Kiều vào.
– Sao rồi, Hoàng lão đảo chủ đâu?
Mạnh Kiều chạy vào trong nhưng ngoài Hoàng Bỉnh Phong ra thì không có ai khác, mọi thứ trong sơn động vẫn y nguyên như lúc trước.
– Mạnh cô nương, tôi nghĩ, cha tôi đã đi rồi.
Hoàng Bỉnh Phong hai mắt vô thần nói.
– Đi rồi, đi đâu?
Mạnh Kiều hiếu kỳ hỏi.
– Tôi không nói là đi đâu, mà là, có thể cha tôi đã đi sang một thế giới khác rồi.
– Ah, sao có thể, vừa lúc trước tôi còn trông thấy ông ấy mà, ông ấy đúng là đã ở đây mà…
– Cô nương xem.
Hoàng Bỉnh Phong chỉ tay vào vết tích màu đen trên mặt đất, nói với Mạnh Kiều.
– Gì vậy, đây chỉ là một vết bẩn mà thôi, Hoàng lão đảo chủ võ công cao siêu như vậy, sao có thể chết được chứ?
Mạnh Kiều an ủi.
– Tôi vừa mới ngửi thấy, ở phía trên có mùi máu tanh.
Hoàng Bỉnh Phong tiếp tục nói.
– Cái này, mùi máu tanh có thể dễ dàng giải thích mà, chẳng hạn như đó là máu của gà, của rắn …tóm lại không phải máu của Hoàng lão đảo chủ.
Mạnh Kiều ra sức an ủi, chấn an Hoàng Bỉnh Phong.
– Cô nương không cần nói thêm gì nữa, tôi biết cha tôi đã chết rồi. Cha tôi trước giờ rất ít khi ăn đồ tanh, cây tiêu này cũng là do cha tôi để lại, cha tôi thường nói: Tiêu tại nhân tại, tiêu vong nhân…
– Nhưng, ở đây không có thi thể của Hoàng lão đảo chủ, vậy ngài giải thích thế nào đây?
Mạnh Kiều không can tâm, tiếp tục hỏi.
– Cái này cũng không đơn giản, vì cha tôi biết tôi nhất định sẽ tới tìm ông ấy, cho nên ông ấy đã lặng lẽ biến mất. Cha ơi, sao cha lại nhẫn tâm như vậy, ngay đến con trai cũng không thể đến nhìn mặt cha lần cuối, cha…