Quân Lâm Dưới Thành

Chương 38 - Chương 38

trước
tiếp

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Tạ Trác vốn định phái người tới quận Quế Dương, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không yên lòng, cuối cùng quyết định tự mình đi một chuyến. LQĐÔN

Tới quận Quế Dương, mơ hồ cảm giác một bầu không khí trang trọng, hơn nữa cách vương phủ càng gần, bầu không khí này càng rõ nét, Tạ Trác nghĩ tới bộ dạng Tư Mã Vanh rất tự tin, tâm tư xoay chuyển, vào vùng đất của phủ vương càng cẩn thận quan sát, không nhịn được có chút hoảng sợ.

Tất cả thế gia vọng tộc Đại Tấn đều có bộ khúc, bộ khúc tức là tư binh, lúc chiến tranh loạn lạc thì làm quân dịch, ngày mùa thì làm tá điền, nhàn hạ nhất chính là hộ vệ trong phủ. Tư Mã Thiện được phong làm Cảnh vương, đường đường phủ vương có nhiều binh lính như vậy chẳng có gì lạ, kỳ lạ chính là những binh lính này kỷ luật vô cùng nghiêm minh, thần thái cử chỉ hoàn toàn khác hẳn những nhà làm quan khác, nếu số lượng nhiều hơn chút là xây dựng được một đội quân, thực lực sợ là không thể khinh thường.

Tạ Trác ngoài kinh hãi, không khỏi lau mắt nhìn Cảnh vương người thời gian qua được gọi là người thô kệch. Cảnh vương từ nhỏ đã thân thiết, hôm nay hắn lỗ mãng như vậy sợ là không thể thiếu Tư Mã Vanh chỉ điểm, nếu Tư Mã Vanh thật sự bị một kẻ không quen biết giả mạo, sao Cảnh vương lại tùy ý thừa nhận? Sợ là người đầu tiên không tha cho người nọ!

Tạ Trạc tạm thời không xác định được mình có nên tin mấy lời vô căn cứ kia hay không, nhưng Cảnh vương che giấu thực lực, liên hợp với bọn họ quả thật là biện pháp tốt ít mất mát nhất, nghĩ như vậy, người còn chưa xuống xe ngựa, trong lòng đã có tính toán.

Tư Mã Thiện và Tạ thị rất ít lui tới, nhìn thấy Tạ Trác đột nhiên tới thăm có chút kinh ngạc, vội vàng mời ông vào trong, gọi người dâng nước rót trà, hỏi: “Không biết lần này Tạ đại nhân tới có chuyện gì?”

Tạ Trác cười nói: “Dù hạ quan thân là cậu của Nhị hoàng tử, lại vì vào cung không tiện, rất ít khi gặp nó, bởi vậy trong lòng luôn áy náy, lần này nghe nói nó theo Cảnh vương đến đất phong, liền nhân cơ hội đến thăm nó.”

Nụ cười của Tư Mã Vanh khựng lại: “A… Bây giờ nhị đệ đang dưỡng bệnh trong núi, Tạ đại nhân thật sự muốn gặp đệ ấy?”

Tạ Trác nghe xong sửng sốt: “Trong núi?”

“Đúng vậy.” Tự Mã Thiện cười rất rực rỡ, hiển nhiên là vô cùng vui sướng: “Bổn vương tìm được một vị thế ngoại thần y trong núi, chỗ đó có con suối trị được bệnh, cực kỳ thích hợp với nhị đệ.”

Tạ Trác vừa nghe lập tức mặt lộ vẻ vui mừng: “Thì ra có chuyện tốt như vậy? Khó trách Cảnh vương muốn dẫn nó tới đây! Nếu tiện thì hạ quan quả thật muốn gặp mặt nó một lần.”

Tư Mã Thiện lộ vẻ do dự, đưa tay gãi cằm, đang nghĩ ngợi nên tìm cớ bế quan hay không thì nghe ông cười nói: “Cảnh vương muốn từ chối hạ quan?”

“Ha ha ha ha đương nhiên không phải!” Tư Mã Thiện vội vàng phủ nhận, “Chỉ có điều tính tình thần y này có chút cổ quái, không thích người khác quấy nhiễu ông ta nhỉ ngơi, bản thân bổn vương cũng không dám tới làm phiền ông ta.”

“Như vậy….” Tạ Trác gật đầu, “Thật không dám giấu giếm, lần này hạ quan tới đây, là nhận sự nhờ vả của công tử Yến Thanh bên cạnh Thừa tướng….”

“….” Tư Mã Thiện cả kinh trợn hai mắt lên, “Ngươi gặp y?”

Tạ Trác nâng mắt, thu hết thần sắc hắn vào mắt, chủ ý trong lòng càng thêm kiên định, vì vậy thuật lại sơ qua chuyện mình và Tư Mã Vanh bí mật nói chuyện trong rừng một lần cho hắn nghe, cuối cùng nói: “Không biết Cảnh vương còn gì muốn nói không?”

Tư Mã Thiện không thể tưởng tượng được nhị đệ nhà hắn lại to gan như vậy, cũng không sợ nhà họ Tạ không giữ mồm giữ miệng gây ra lỗ hổng lớn, sửng sốt nửa ngày sắc mặt cứng ngắc mở miệng: “Bổn vương tin đệ ấy… Ừm, một khi Tạ đại nhân đã biết việc này, vậy ta đây dẫn người vào núi một chuyến cũng không sao.”

Tạ Trác mỉm cười, chắp tay nói cảm ơn.

Vào núi, nhìn thấy trong rừng rậm có một ngôi nhà gỗ đơn sơ, xa xa chưa tới gần đã ngửi được mùi thơm mấy của các loại thảo dược trộn lẫn, gần nhà gỗ có suối nước nóng khói trắng lượn lờ, khí nóng bốc hơi, chỉ có điều hôm nay Nguyên Sinh đã ngâm bên trong mấy canh giờ, lúc này đang nghỉ ngơi trong phòng.

Lúc Tư Mã Thiện đi vào thì Nguyên Sinh đang nghiêng người dựa vào trên giường trúc, trong tay cầm một quyển sách mỏng, miệng lẩm bẩm, tựa như đang phân tích y học, còn bên cửa sổ có một ông già râu bạc trắng đứng đó, đưa lưng về phía hắn ta mặt mỉm cười lắng nghe.

Tư Mã Thiện cực kỳ tôn sùng ông cụ, vào cửa đầu tiên là chắp tay hành lễ với cụ.

Nguyên Sinh nghe tiếng động ngẩng đầu lên, vội thả sách trong tay xuống, khom người nói: “Bái kiến Cảnh vương điện hạ.”

Tạ Trác nghe một tiếng “Cảnh vương điện hạ,” không khỏi sửng sốt.

Sau khi Nguyên Sinh thấy có một người đi theo chưa từng gặp mặt, lại càng hoảng sợ, biết mình không cẩn thận lỡ miệng gọi, lập tức mặt lộ vẻ hoang mang, cẩn thận dè dặt nhìn Tư Mã Thiện, do dự có nên đổi giọng gọi một tiếng “Hoàng huynh” hay không.

Tư Mã Thiện không để ý lắm khoát tay.

Bọn họ ở lại trong nhà gỗ không bao lâu, Tạ Trác chỉ dùng thân phận làm cậu hỏi han một hồi rồi theo Tư Mã Thiện xuống núi, dọc đường đi trong lòng đều cân nhắc: Hai người quả thật bộ dạng giống nhay y đúc, nhưng vị trong nhà gỗ này tính tình hơi yếu đuối, vị trong rừng cây kia ngược lại càng giống cháu ngoại của mình hơn, không cần quản bọn họ có đang diễn trò hay làm khỉ gió gì nữa, một khi họ đã đạt được nhận thức chung, vậy mình nên xem vị kia là thật?

Trở lại Vương phủ, Tạ Trác nhìn dáng đi trầm ổn của Tư Mã Thiện phía trước, cười cười: “Không biết Cảnh vương có lời nào muốn hạ quan thay chuyển tới Nhị hoàng tử không?”

Tư Mã Thiện mặt lộ vẻ vui mừng, vui vẻ nói: “Bổn vương không thể rời khỏi đất phong, nếu không đã sớm gặp đệ ấy, một khi Tạ thái thú thấy tiện, không ngại đưa một phong thư giúp ta.” Nói xong liền kêu người mài mực, bản thân nâng tay áo, chấp bút rồng bay phượng múa viết thư.

Tạ Trác đảo tròng mắt, thấy trên cánh tay hắn có một vết sẹo rất dài, mà thoạt nhìn như mới bị thương, không khỏi lắp bắp kinh hãi: “Cảnh vương bị thương khi nào thế?”

Tư Mã Thiện nhìn theo ánh mắt ông, đôi mắt sắc chợt nặng nề lạnh xuống, “Bổn vương mạng lớn, nếu không phải tập võ nhiều năm, lần này sợ là phải cho người mang hài cốt nhập đất phong rồi.”

Tạ Trác nghe xong giật mình: “Từ trước tới giờ Cảnh vương giúp mọi người làm điều tốt, sao gặp phải chuyện như thế này? Ai to gan như vậy, dám hành thích Cảnh vương?”

“Cũng không phải hành thích bổn vương, là nhằm vào Nguyên Sinh, bổn vương không thể để hắn ta bị thương, dưới tình thế cấp bách liền cản một đao thay hắn ta.”

Tạ Trác vừa nghe lập tức hiểu, sắc mặt cũng tối xuống theo: “Nhị hoàng tử thân thể vốn đã ốm yếu, bọn họ vẫn không chịu buông tha, không phải là phải nhổ cỏ tận gốc mới bằng lòng bỏ qua!”

Tư Mã Thiện cười lạnh: “Chính vì thân thể nhị đệ ốm yếu mới có thể yên ổn sống đến hôm nay, mới kêu hắn ngày ngày kiêng kỵ, đêm đêm đề phòng, hôm nay thật vất vả mới xuất cung, cơ hội ngàn năm có một, sao bọn chúng có thể buông tha? Nhưng bây giờ đã tới đất phong, bọn chúng muốn gây sóng gió tiếp thì cũng phải nghĩ lại.”

Tư Mã Vanh nằm triền miên trên giường bệnh toàn bộ là do Dữu hoàng hậu ban tặng, đây là chuyện trong lòng hai bên biết rõ, chỉ là thứ nhất Hoàng đế ân sủng không công bằng, thứ hai họ không đưa ra được chứng cứ, bởi vậy từ đầu tới cuối không thể làm gì Dữu thị, vì kế hoạch hiện tại, chỉ có diệt trừ Thái tử mới có thể làm Dữu thị hoàn toàn sụp đổ.

Dữu hoàng hậu sử dụng một số thủ đoạn độc ác không thể công khai trong cung, hủy tương lai của Tư Mã Vanh, càng hủy đi hi vọng của Tạ thị, sau đó lại lo lắng Tư Mã Vanh tham vọng, cả ngày muốn nhổ cỏ nhổ tận gốc y, Tạ thị hận Dữu thị thấu xương.

Hôm nay có cơ hội tốt bày ra trước mắt như vậy, Tạ Trác đương nhiên không muốn buông tha, cầm thư rồi cáo từ, sai người chuyển tới tận tay Tư Mã Vanh.

Trong thư Tư Mã Thiện không không nhắn nhủ gì nhiều, chỉ nói sơ tình hình của Nguyên Sinh và binh lực vùng đất phong, cùng với chuyện trên đường gặp phải, ngược lại không nhắc tới một chữ chuyện mình bị thương, thứ nhất không muốn y lo lắng, thứ hai là cảm thấy cũng không đáng lo ngại.

Đêm đó, Bùi Lượng mặt đầy lo lắng đứng trước mặt Vương Thuật Chi, cung kính nói: “Thừa tướng, thật sự không điều tra công tử Yến Thanh một chút sao? Lần trước ở huyện Vĩnh Khang y một mình gặp Tạ thái thú, bây giờ lại nhận một phong thư trong chợ, người đưa tin này chính là tâm phúc của Hạ thái thú….”“Ừ.” Vương Thuật Chi thuận miệng đáp một tiếng, cầm ngọc Như Ý chống trán chìm vào suy nghĩ, ánh nến trên bàn chiếu vào đôi mắt thâm thúy của hắn, làm nhiễm lên nồng đậm rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn, chậm rãi quanh quẩn rối rắm trong đó, giống như tâm tình không được bình an.

Bùi Lượng thấy hắn sau nửa ngày không lên tiếng, chần chừ nói: “Thừa tướng……”

Ngọc Như Ý trong tay Vương Thuật Chi khẽ dao động, sau đó lại chìm vào suy nghĩ.

Yến Thanh không phải Nguyên Sinh, điều này từ bộ dạng lần gặp Lục Tử Tu lần trước đã đoán được một hai phần, chỉ là sao y có thể đóng giả thành Nguyên Sinh? Dịch dung sao? Trên người y vốn có rất nhiều chỗ kỳ lạ, lúc này lại âm thầm gặp mặt Tạ Trác…. Nói không nghi ngờ là giả, nhưng lại không muốn truy đến cùng, một khi truy đến cùng, phần tin tưởng kiên trì gìn giữ trong lòng mình sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Bùi Lượng theo Vương Thuật Chi nhiều năm, lần đầu tiên thấy hắn không quyết định được như vậy, không khỏi càng thêm lo lắng: “Thừa tướng, không được xử trí theo cảm tính.”

Vương Thuật Chi lấy lại tinh thần, nâng mắt nhìn hắn ta, nhẹ giọng cười: “Ngươi không cần lo lắng như vậy, từ trước tới giờ trong triều Tạ thì luôn trung lập, cùng Vương thị chúng ta vốn không ân oán, hơn nữa, Yến Thanh không hề giống người Tạ thị sắp xếp tới, với tâm tư của y, không thể trở thành quân cờ cho Tạ thị được.”

Bùi Lượng ngẩn người, gật đầu như có điều suy nghĩ: “Thừa tướng nói có lý, lần trước trong rừng, công tử Yến Thanh và Tạ thái thú nói chuyện, thần sắc cử chỉ điệu bộ không có nửa phần làm kẻ dưới. Nhưng thuộc hạ cho rằng, y nhất định có chuyện giấu giếm, chỉ là không biết có nguy hại tới Thừa tướng hay không, với ý kiến vụng về của thuộc hạ, Thừa tướng nên đề phòng y một chút, tốt nhất là nên…”

“Không điều tra.” Vương Thuật Chi đứng dậy, nhẹ nhàng phẩy ống tay áo: “Ta biết ngươi trung thành, chỉ là việc này dừng lại ở đây, từ nay về sau không cần lén lút đi theo y nữa.”

“Thừa tướng!” Bùi Lượng kinh hãi.

Vương Thuật Chi phất tay áo với hắn ta, trong mắt ẩn hiện ý cười: “Cũng không phải tất cả đều xử lý theo cảm tính, y ở bên cạnh ta, từ trước tới nay đều là ta bày mưu tính kế, cho dù y cố tình lợi dụng ta, bất quá cũng là có mục đích giống như ta thôi, đối với ta không có bất kỳ ảnh hưởng gì. Về phần tương lai…. Ừm, vậy thì đánh cược một lần đi.”

Bùi Lượng không hiểu vì sao: “Đánh cược gì ạ?”

“Trái tim!” Vương Thuật Chi khẽ mỉm cười, nhấc chân bước ra ngoài cửa.

Bóng đêm dày đặc, Vương Thuật Chi nương theo bầu trời sao đi tới chỗ Tư Mã Vanh, đẩy cửa vào, thấy y đang ngồi đọc sách dưới đèn, vẻ mặt trầm tĩnh như bóng đêm, nâng mắt nhìn qua, đôi mắt đen sì như bầu trời đêm ngoài kia, sâu không thấy đáy.

Tư Mã Vanh đặt sách đứng dậy đón chào: “Thừa tướng.”

Vương Thuật Chi trở tay đóng cửa lại, lẳng lặng cười nhìn y, đợi y tơi gần đột nhiên đưa tay kéo y tới ôm lấy, quay người đè y lên ván cửa, cúi người bao phủ bóng đen xuống, không để y có cơ hội phản ứng gì, chống lên môi y hôn sâu.

Tư Mã Vanh bị hắn đột nhiên tập kích làm trở tay không kịp, chưa kịp kinh ngạc phản kháng đã bị hắn hôn đến mất trí, hay tai bên dưới nắm chặt nhưng không nâng lên đẩy hắn ra.

Tim đèn cầy phóng ra tia hoa lửa nho nhỏ, trong phòng thêm thanh âm thở khẽ mập mờ, Vương Thuật Chi buông y ra, hơi nghiêng người, để ánh sáng nhạt chiếu lên mặt y.

Tư Mã Vanh nhanh chóng nghiêng mắt qua một bên, cảm xúc dày đặc trong mắt chưa kịp thu hồi.

Vương Thuật Chi quan sát y một lúc, thu lại ý cười, giọng nói nặng nề: “Ta muốn xem ngươi có thể chống đỡ được tới khi nào.”

Hết chương 38


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.