Vương Thuật Chi đã sớm mở cửa sổ nói thẳng với Tư Mã Vanh, một là hắn vốn tính tình phóng khoáng không chịu trói buộc, không thích che che lấp lấp, hai là cảm thấy nếu nội liễm quá thì khó có thể cạy mở lớp vỏ cứng của Tư Mã Vanh, bởi vậy sau khi hồi kinh, hắn không chút nào che giấu tâm ý của mình, mấy ngày ngắn ngủi làm tất cả mọi người trong phủ đều biết.
Dù Tư Mã Vanh thoát khỏi thân phận nô tịch, nhưng trước mắt người hầu lại không làm ra vẻ, bởi vậy đám người hầu vẫn gọi y là Vương Trì, còn lén lút thảo luận: Thừa tướng thật đáng thương quá, đêm nào cũng tới cửa phòng Vương Trì, đêm nào cũng bị y đuổi ra, cũng do Thừa tướng tốt tính, đổi thành người khách nhất định đã bị y chọc giận.
Vương Đình nháy mắt ra hiệu với Tư Mã Vanh, lén lén lút lút thì thầm với y: “Trong kinh thành biết bao nhiêu nam nữ ngưỡng mộ phong thái của Thừa tướng, người nào Thừa tướng cũng thấy chướng mắt, cứ nhất định treo cổ trên ngọn cây là ngươi, ngươi còn gì không hài lòng?”
Tư Mã Vanh dở khóc dở cười, liền nhàn nhạt trả lời: “Ta đây cây dài mọc lệch, sợ tương lai Thừa tướng hối hận.”
Vương Đình nghe xong vẻ mặt không hiểu, trợn mắt mờ mịt gãi đầu..
Ba tháng đã qua, Vương Thuật Chi khoác sương sớm lần nữa xuất hiện trước cửa hoàng cung, quan bào nghiêm chỉnh, mũ quan đoan chính, vẻ mặt tươi cười, hiện ra tác phong vô cùng nhanh nhẹn, phất tay áo chắp tay, đáp lễ từng quan viên lớn nhỏ ân cần hỏi thăm phía trước.
Mọi người đều có tâm tư, có cười cười, có oán thầm, có vui sướng, cũng có mất hứng.
Nghị triều thì Vương Thuật Chi sớm đã chuẩn bị xong tấu chương trình lên, lời trần thuật hùng hồn, làm một bài văn dài kể chuyện Thái tử đi thăm Vĩnh Khang vương, thấy khuôn mặt Hoàng đế xanh trắng đan xen, trong lòng cười thầm: Yến Thanh giỏi văn quá, nhìn Hoàng đế bị chọc giận kìa.
Ánh mắt Hoàng đế thâm trầm, thật sự tức giận không nhẹ, nặng nề đặt tấu chương qua một bên.
Vương Thuật Chi nghiêm mặt, cuối cùng nghiêm túc nói: “Bây giờ dân chúng đều nói Thái tử thất đức, nếu Hoàng thượng cố tình để Thái tử tiếp tục làm Thái tử, sợ là sẽ ảnh hưởng danh tiếng triều đình trong lòng dân chúng. Thử hỏi một Thái tử hung ác với trưởng bối, thậm chí ngay cả trưởng bối bệnh tật đau đớn cũng không để trong lòng, tương lai phục chúng thế nào? Làm sao thắng được lòng dân? Làm sao chấn nhiếp vua và dân? Không có lòng dân, nói gì đến an bang định quốc bình thiên hạ (Mang lại hoà bình và sự ổn định cho đất nước)?”
Hoàng đế hiển nhiên sớm có chuẩn bị, tuyên chỉ gọi Thái tử vào triều, rồi quay đầu nhìn hắn ta, hỏi: “Thái tử còn gì muốn nói?”
Thái tử hung hăng trừng mắt liếc Vương Thuật Chi, phẫn nộ hận thù nói: “Không phải nhi thần bất hiếu, Thừa tướng nói đi nói lại chẳng phải là bởi vì nhi thần không ở lại huyện Vĩnh Khang lâu sao?”
“Đâu có!” Vương Thuật Chi lộ vẻ kinh ngạc, dùng vẻ mặt “Làm sao ngươi có thể trợn mắt nói dối” nhìn hắn ta: “Chẳng phải lúc Thái tử điện hạ rời khỏi phủ Vĩnh Khang vương đúng lúc đụng phải hạ quan đi thăm ông ấy sao? Lúc ấy hạ quan và bao nhiêu dân chúng đều tận mắt chứng kiện Thái tử nói năng bất kính với Vĩnh Khang vương, thậm chí còn vu oan Vĩnh Khang vương động tay động chân vào xe ngựa mưu đồ hãm hại Thái tử, hạ quan có nói láo không?”
“Ngươi!” Thái tử bị hắn chọc nghẹn họng, dừng một lát, phất tay áo hừ lạnh một tiếng, quyết định không nhận lời hắn nói, nói với Hoàng đế: “Nhi thần không hề vu oan cho Vĩnh Khang vương, Vĩnh Khang vương lừa trên gạt dưới, xem thánh chỉ như rác rưởi, lại mưu âm hãm hại nhi thần, nên hỏi tội. Phụ hoàng không ngại phái người tới huyện Vĩnh Khang tìm hiểu đến cùng, Vĩnh Khang vương vốn không hề bị bệnh, tinh thần cực kỳ tốt.”
Phe Thái tử lập tức gật đầu, đều mở miệng tán thành: Thừa tướng cảm thấy Thái tử không thích hợp làm Thái tử chẳng qua cũng chỉ vì mấy lời đồn thổi, nếu như triều tra rõ Vĩnh Khang vương thật sự giả bệnh, lời đồn chưa phá tự vỡ, Thái tử tức giận cũng là chuyện thường tình của con người, không nên trách móc nặng nề quá đáng.
Hoàng đế gật đầu nói: “Ừ, trẫm đã hạ chỉ triệu Vĩnh Khang vương vào kinh, việc này nghị luận sau.”
Bên phe Vương thị lập tức có một vị ngôn quan (kiểu như chức quan có nhiệm vụ can gián vua) tóc hoa râm bước ra khỏi hàng, cao giọng nói: “Hoàng thượng không được vì Thái tử còn trẻ mà dung túng quá đáng, Vĩnh Khang vương có nói dối hay không, cùng chuyện Thái tử có hiếu hay bất hiếu cũng không liên quan. Chẳng lẽ Vĩnh Khang vương không nghe thánh chỉ, Thái tử có quyền bất hiếu với ông ta sao?”
Sắc mặt Hoàng đế không tốt, nhưng không tiện phát tác, đành phải nhẫn nhịn.
Vị ngôn quan này nói tiếp: “Tích năm đó Vương Thái bảo (Thái bảo là chức quan thấp nhất trong hàng tam công: thái sư, thái phó, thái bảo) lội xuống hầm băng mọi người đều biết, kế mẫu (Mẹ ghẻ) của ông nhiều lần trách móc nặng nề đối xử độc ác, ông lại lấy ơn báo oán, cha nương sinh bệnh thì Vương Thái bảo cực nhọc ngày đêm, không yên ổn nghỉ ngơi chăm sóc, thậm chí vì kế mẫu muốn ăn cá, vào trời đông giá rét cởi y phục lội xuống hầm băng, lấy thân làm băng tan ra để bắt cá chép, lại còn chăm sóc con của kế mẫu, ông hiếu kính bề trên được người đời khen ngợi.”
Vương Tường chính là tổ tiên của Vương Thuật Chi, bây giờ được lấy ra so sánh đối lập với Thái tử, Vương Thuật Chi chợt cảm thấy vinh quang, cười híp mắt nhìn Thái tử.
Thái tử nghẹn không nói ra lời, lại bị nụ cười như hồ ly của Vương Thuật Chi chọc giận nổi trận lôi đình, tay dưới tay áo xiết chặt thành nắm đấm.
Ngôn quan hiển nhiên chưa nói xong, không đợi hắn ta phát tác lại nói tiếp: “Hoàng thượng dung túng Thái tử như vậy, nhưng phải hỏi người đời, phàm là trưởng bối không tốt thì con cháu có thể oán trách phàn nàn sao? Chưa nói đến Vĩnh Khang vương có lỗi thật hay không, dù ông ta có sai, mà vì vậy Thái tử có thể bất kính bất hiếu với ông ta sao? Nếu như mọi người đều neo theo Thái tử, chuyện chui xuống bầm băng được mọi người ca tụng há chẳng phải bị chê cười?”
Vương Thuật Chi nín cười đến mức đau cả bụng: Lão già này, bình thường cổ hủ không chịu nổi, không ngờ tới thời khắc mấu chốt thì vô cùng được việc như vậy.
Lần này, ngay cả Hoàng đế cũng không biết nên phản bác thế nào, lúng ta lúng túng sau nửa ngày mới mở miệng: “Tiền đại nhân nói có lý, nhưng bỏ lập Thái tử là chuyện đại sự, không thể dễ dàng quyết định, Thái tử cũng không phạm sai lầm khác, không đến mức chịu trừng phạt nặng như vậy, chỉ cần dạy bảo lại nó, tương lai nó có thể làm bách quan tin phục. Vì cái gọi là biết sai còn có thể sửa là chuyện tốt, Tiền đại nhân có quá hà khắc với Thái tử không?”
Lời còn chưa dứt, phía dưới lập tức phần phật quỳ xuống đất, hơn phân nửa quần thần dập đầu xuống đất, cùng hô lên cầu xin Hoàng đế chọn người tài đức sáng suốt khác: Lập bỏ Thái tử chứ không phải trò đùa! Một hạt cát cũng không được phép! Huống chi tiếng bất hiếu không phải là cát mịn là mà hòn đá lớn! Hòn đá lớn như vậy bày trước mắt, Hoàng thượng ngài còn muốn dung túng Thái tử sao?
Thái tử nghe bọn họ ngươi một lời ta một câu, thiếu chút nữa nhảy lên cho bọn họ mỗi người một đạp.
Hoàng thượng thiếu chút nữa bị đám đại thần này chọc tức ngất đi, hắng giọng một cái, không vui nói: “Bây giờ cần gấp nhất là xác định Vĩnh Khang vương có thật sự lừa trên gạt dưới hay không, chuyện Thái tử sẽ nghị luận sau.” Nói xong cũng không quản bọn họ làm khỉ gió gì, nói “Bãi triều” rồi vội vàng rời đi.
Thái tử thấy Hoàng đế không muốn để ý tới bọn họ, trong lòng mừng rỡ, nhìn Vương Thuật Chi hừ lạnh một tiếng, phát tay áo rời đi trước.
Vương Thuật Chi cười đáp lại, hiển nhiên không để sắc mặt khó coi của hắn ta vào lòng, phẩy tà áo xoay người đi ra đại điện, lúc sắp tới cửa cung thì đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn ra sau, ánh mắt rơi vào trên mặt Thích Toại, vẻ mặt tươi cười đi qua: “Thích đại nhân.”
Khóe mắt Thích Toại hung hăng nhảy dựng, vội chắp tay: “Thừa tướng.”
“Thích đại nhân chuẩn bị đi đâu?”
“……” Thích Toại dừng một lát, bất chấp khó khăn nói: “Đài Thượng thư.”
Vương Thuật Chi làm ra vẻ kinh ngạc nhìn hắn ta: “Sao Thích đại nhân còn tới đài Thượng thư? Bổn tướng đã trở lại, chuyện đài Thượng thư phức tạp, cũng không dám phiền tới Thích đại nhân.” Nói xong duỗi tay ra trước mặt hắn ta, hiển nhiên là có ý hỏi hắn ta về thụ ấn.
Sắc mặt Thích Toại cứng đờ: “Chuyện này…. Bây giờ có một vài chuyện chưa xử lý xong, nửa đường chuyển qua cho Thừa tướng tiếp nhận, chỉ sợ là lại chậm trễ, Thừa tướng đi đường mệt nhọc, không ngại trước nghỉ ngơi vài ngày, chờ hạ quan xử lý xong mọi chuyện lại trả ấn ngọc cho Thừa tướng?”
Vương Thuật Chi cười nhẹ nhàng: “Chưa xử lý xong…. Ví dụ?”
Binh bộ Thượng thư bên cạnh cũng đi tới nói: “Thừa tướng, bây giờ sắp có chuyện quan trọng phải làm, là Dữu đại tướng quân sắp trở lại…..”
“À!” Vương Thuật Chi chựt bừng tỉnh hiểu ra, liên tục gật đầu, “Đúng đúng đúng, Dữu đại tướng quân bị thất bại, sao bổn tướng có thể quên chuyện quan trọng như vậy chứ.”
Sắc mặt Thích Toại khó coi.
Vương Thuật Chi chuyển qua nhìn hắn ta, cười nói : ” Thích đại nhân dù sao cũng chỉ là tạm thay mặt ba tháng, chắc hẳn không thể thuận buồm xuôi gió, thời gian qua thật sự là vật vả cho Thích đại nhân quá, vẫn là nên giao lại cho bổn tướng đi. Hơn nữa, Dữu đại tướng quân chiến sự thất bại chỉ là tạm thời, may có Đại tư mã tiếp viện kịp thời, bây giờ cuộc chiến ở phương Bắc đã thay đổi, nên sẽ không còn sai lầm nữa, như vậy cũng không cần vội vã quyết định thưởng phạt thế nào đối với đại quân Dữu thị.”
Thích Toại lập tức ấm ức không thôi, năm trước trong kinh biến động một phen, bọn họ vốn không nếm được chút ngon ngọt nào, bây giờ muốn ủng hộ Dữu Mậu thì lại bị Vương Thuật Chi ngăn cản, thật đúng là không thể báo cáo kết quả tốt cho Hoàng thượng.
“A…. Hôm nay hạ quan quên mang thụ ấn….”
«Hả? Chẳng phải vừa rồi Thích đại nhân nói muốn tới đài Thượng thư sao ? Không có thụ ấn sao xử lý công việc ? ” Vương Thuật Chi nhíu mày, lại đưa tay ra, lòng bàn tay sắp chạm vào mũi hắn ta, ngón tay giật giật, giống như cười giỡn nói : ” Không phải Thích đại nhân thích làm chức Lục Thượng thư đấy chứ, muốn bổn tướng rảnh rỗi ở nhà à ? ”
Sắc mặt Thích Toại đại biến, liên tục phủ nhận, lại làm ra vẻ lục lọi trong tay áo hồi lâu, lúc bấy giờ mới từ từ móc thụ ấn ra, ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nói : ” Hạ quan nhớ nhầm, cũng may là có mang theo. ”
Vương Thuật Chi cười nhận lấy, lắc đầu thở dài : ” Thích đại nhân thời gian này vật vả quá độ, trí nhớ trở nên kém hơn cũng không thể tránh được, may là bổn tướng tuổi còn trẻ, ngược lại có thể ứng phó. ”
Nụ cười của Thích Toại cứng đờ, đại thần xung quanh nín cười không thôi.
Vương Thuật Chi nhận lại thụ ấn, rồi bận bịu đến sắp tối mới về phủ Thừa tướng, buổi tối gọi Tư Mã Vanh vào cùng dùng cơm, nhìn y nói : ” Yến Thanh, ngày mai ngươi thay ta tới Mạc phủ một chuyến. ”
” Dạ. ” Tư Mã Vanh để đũa xuống : ” Có chuyện gì à ? ”
” Sau này ngươi sẽ nhậm chức Trưởng sử Mạc phủ, ngày mai tới làm quen một số chuyện nội bộ trước. ”
Tư Mã Vanh hơi sững sờ : ” Thuộc hạ vừa tới đã nhậm chức Trưởng sử sợ là không ổn, nếu Thừa tướng thật sự muốn thuộc hạ nhậm chức, không ngại đi lên từ chức Chủ bộ. ”
” Tại sao vừa tới ? Ngươi cũng đã theo ta lâu như vậy. ” Vương Thuật Chi cười rộ lên, ý tứ sâu xa liếc y một cái, hạ thấp giọng nói : ” Hơn nữa, ngươi không phải muốn lợi dụng ta sao ? Trưởng sử chính là quản lý tất cả mọi chuyện của Mạc phủ, ta cho ngươi lợi ích như vậy, ngươi lại còn không cần ? ”
Tư Mã Vanh không nói gì nhìn hắn : ” Thừa tướng, ngươi không có chuyện gì chứ ? ”
Vương Thuật Chi lắc đầu, vẻ mặt vô tội nhìn y : ” Thật không muốn ? ”
Tư Mã Vanh khẽ cười một cái : ” Thuộc hạ lười biếng, chỉ thích chức nhỏ. ”
” Ngươi nghĩ rằng ta đang thử dò xét ngươi ? ”
” …. Không phải. ”
” Nếu ngươi không muốn làm Trưởng sử, vậy thì làm Chủ bộ đi, ta cho Quý chủ bộ lên chức, ngày mai ngươi tới tìm hắn ta. ” Vương Thuật Chi nói xong thì dừng một chút. ” Ta chỉ muốn…. Muốn nâng cao thân phận ngươi một chút. ”
Tư Mã Vanh nháy mắt mấy cái, ánh mắt khẽ đung đưa, vội rũ mắt tránh ánh mắt hắn : ” Thừa tướng có lòng. ”
Ban đêm, Tư Mã Vanh nghĩ tới câu nói sau cùng của Vương Thuật Chi, một hồi lâu mà không thể ngủ say, nghiêng người, nhìn nửa bên giường kia trống trơn, cuối cùng nhắm mắt lại thở dài một hơi, rốt cuộc không biết ngủ tự lúc nào.
Hôm sau Tư Mã Vanh không vội tới Mạc phủ, khoát tay với người đánh xe một cái : ” Ta tới sông Tần Hoài một lát, đợi ta về. ” Nói xong liền đi ra Ô Y Hạng, đưa tay vuốt ve mi tâm, đè xuống suy nghĩ hỗn loạn.
Đi tới góc rẽ, đột nhiên trước mắt tối sầm, Tư Mã Vanh nâng mắt, còn chưa kịp phản ứng đã bị một người xa lạ bịt miệng mũi, trong lòng kinh hãi, vừa muốn phản kháng lại bị gã giành trước trói chặt hai tay, sau đó bị gã kéo một cái, lôi ném lên chiếc xe ngựa bình thường.