Tiêu diệt Lục Phân Bán đường.
Chu Nguyệt Minh cho rằng đây là một công lớn có thể lấy lòng hoàng đế. Nguyên nhân là hắn để ý quan sát, từ khi hoàng đế bị hành thích ở Huân Hương các tại hẻm Tiểu Điềm Thủy, cùng với chịu nhục tại Bát gia trang, đối với đám người võ lâm giang hồ đã canh cánh trong lòng, ăn ngủ không yên, đã sớm có ý diệt trừ những nhân vật lai lịch bất minh nhưng thân mang tuyệt kỹ này.
Có điều hắn cũng tiếp nhận ý kiến của Gia Cát Chính Ngã, không muốn trực tiếp lên án những nhân vật võ lâm thân mang tuyệt kỹ này, để tránh những tên giặc cỏ ngang ngược này liên thủ với nhau xúc phạm mặt rồng, khiến mình lâm vào hiểm cảnh.
Nhưng dẹp bỏ những hiểm họa này lại là tâm nguyện trong lòng hoàng đế.
Hơn nữa Chu Nguyệt Minh cũng nhìn ra, từ sau khi thánh thượng cách chức Thái Kinh, vui đùa phóng túng đều không bằng trước, hơn nữa nhiều lúc buồn bực khó vui, xem ra ngày phục chức cho Thái Nguyên Trường cũng không còn xa nữa.
Thiên tử muốn dùng lại Thái Kinh, nhưng đối với một đám nhân vật thần bí bên cạnh Thái Nguyên Trường, lại hơi cảm thấy bất an.
Cho nên, trước khi Thái Kinh lại nắm giữ quyền hành, Chu Nguyệt Minh chỉ cần thanh trừ các bang phái môn hội phức tạp ở kinh sư, như vậy hoàng thượng nhất định sẽ an tâm.
Một khi thiên tử đã an lòng, mình còn sợ không được thăng chức sao?
Thế nhưng, nếu muốn “đánh chuột” thì phải đánh một con “chuột lớn”.
Đánh “chuột lớn” mới có công lớn.
Nếu là công nhỏ làm nhỏ, Chu hình tổng hắn còn không để vào mắt.
Huống hồ hắn cũng không dám chính diện đối kháng với Kim Phong Tế Vũ lâu. Một là vì gần đây dưới sự lãnh đạo Thích Thiếu Thương, Phong Vũ lâu đang mạnh như thế lửa đầu gió, hai là vì hắn cũng không muốn chọc giận “đại lôi thần” phía sau Kim Phong Tế Vũ lâu, Gia Cát tiên sinh.
Gia Cát là người có thể lên tiếng bên cạnh hoàng đế, hắn chỉ muốn cùng với người này không trêu chọc nhau, bình an vô sự.
Chu Nguyệt Minh luôn luôn tự mình hiểu lấy, xưa nay hắn đều biết, có một số người là không chọc nổi, cũng không chọc được.
Về văn về võ, trong triều ngoài triều, Gia Cát Chính Ngã đều tuyệt đối là một người trong số đó.
Về phần Mê Thiên Thất Thánh minh thì đã sớm “gần đất xa trời”, không chịu nổi một kích, nói thế nào cũng không phải “chuột lớn”.
Còn những tổ chức như hai đảng Phát Mộng, Tượng Tị tháp, phần lớn lại có liên quan dính líu với Kim Phong Tế Vũ lâu, nếu muốn “động” đến những bang hội môn phái này, không bằng trực tiếp đi san bằng Phong Vũ lâu cho rồi.
Nơi này không thể đụng, nơi đóa không dễ đụng, có một số nơi lại không đáng đụng, kết quả là đành phải đi đụng Lục Phân Bán đường.
Lục Phân Bán đường cũng hoàn toàn phù hợp với điều kiện mà Chu Nguyệt Minh muốn “động”.
Thứ nhất, nó đích xác là “chuột lớn”.
Thứ hai, nó thật sự đang thất thế.
Thứ ba, nó là “hậu thuẫn giang hồ” của Thái Kinh.
Chu Nguyệt Minh nếu muốn lập công thì phải san bằng nó.
Do đó hắn đã ngầm truyền lệnh cho người của hình bộ, Lục Phiến môn, âm thầm quan sát Lục Phân Bán đường.
Lục Phân Bán đường nanh vuốt trải rộng, dĩ nhiên đã nhanh chóng biết được chuyện này.
Vì vậy người lãnh đạo của Lục Phân Bán đường cũng căm hận Chu mập mạp.
Do vậy mới dẫn đến hôm nay Địch Phi Kinh dùng kế sách “một đá hai chim”, “một công đôi việc”.
Y đã nhường “chiến thần từ trời” kia cho Chu Nguyệt Minh.
Một chiêu “cởi bào nhường ngôi” này của y, kết quả như thế nào chưa biết được, nhưng Quan Thất và Chu Nguyệt Minh mỗi người đã trúng một chiêu.
Ít nhất là mỗi người giống như đã trúng một kích, trọng kích.
Địch Phi Kinh không xuất quyền, thậm chí cũng không xuất thủ, nhưng “công kích” thật sự đến từ y.
Đó là “kích” gì?
Công kíchđến mắt của y, ánh mắt.
Địch Phi Kinh vừa ngẩng đầu lên, trước tiên là nhìn Quan Thất một cái.
Quan Thất chỉ cảm thấy cặp mắt đau nhói, giống như có hai mũi kim đốt nóng đâm vào trong con ngươi của mình, giống như trúng phải hai luồng “Nhãn Đao”.
Y không để ý.
Nhưng mọi người đều thấy được, y đã dùng tay dụi dụi mắt, sau đó lại chiến đấu.
Y lao về phía Chu Nguyệt Minh.
Nhưng cùng lúc này, cặp mắt của y lại ứa máu, còn chảy xuống hai hàng lệ máu, nhìn thấy mà giật mình.
Người càng kinh hãi là Chu Nguyệt Minh.
Hắn đương nhiên không ngờ Địch Phi Kinh lại đột ngột nhắc tới hắn với Quan Thất, khiến cho hắn được sủng ái mà kinh hãi.
Địch Phi Kinh cũng không dùng tay “chỉ” về phía hắn, chỉ vào lúc thích hợp “nhìn” hắn một cái, cũng “trừng” hắn một cái.
Hắn lập tức cảm giác được giống như trúng phải hai đao, Nhãn Đao.
Thật đau.
Thực ra không chỉ Quan Thất trong nháy mắt có loại cảm giác này, ngay cả những người có mặt (bất kể là ai), tại giờ phút này nhìn vào Địch Phi Kinh (hơn nữa bất kể khoảng cách xa bao nhiêu), hai mắt đều có cảm giác đau nhói.
Ít nhất cũng cảm thấy cay xè.
Trong phút chốc này, ít nhất có mấy cao thủ (bọn họ vẫn luôn suy đoán tính tình võ công của Địch Phi Kinh đã lâu) đều đồng thời hiểu được một đạo lý, cũng có một chút suy đoán tương tự, hơn nữa đều liên quan đến nội tình của Địch Phi Kinh.
Thứ nhất, con người Địch Phi Kinh này quả nhiên cao thâm khó lường.
Thứ hai, Địch Phi Kinh quả thật có võ công hơn người.
Thứ, cho dù y đã “lộ”, cũng chưa chắc đã là tuyệt học duy nhất, tuyệt chiêu cuối cùng của y. Người này vĩnh viễn còn có tuyệt chiêu, vĩnh viễn sẽ lưu lại một chiêu cuối cùng.
Thứ tư, loại người như Địch Phi Kinh, không bay thì thôi, một khi bay sẽ đến tận trời; không kêu thì thôi, một khi kêu sẽ kinh người.
Thứ năm, cho nên y vừa ra tay là sử dụng “Đại Khí Tử Cầm Nã thủ pháp” có một không hai, y vừa ngẩng đầu lên là có thể dùng thị lực phát nội kình.
Thứ sáu, cũng kết luận là con người Địch Phi Kinh này không thể xem thường, chẳng những vậy mà còn phải xem trọng.
Đây là cách nhìn của Dương Vô Tà, Thích Thiếu Thương, Vô Tình và “người điểm canh” kia sau khi Địch Phi Kinh “vừa ra tay”.
Nhưng không phải Quan Thất.
Quan Thất là người đứng mũi chịu sào, trúng phải “hai đao” của Địch Phi Kinh, Nhãn Đao.
Mắt của y đau, lập tức nhắm hai mắt lại.
Phản ứng của y rất đơn giản, cũng rất trực tiếp.
Y chỉ ý thức được một điểm.
Giỏi, hóa ra nội lực có thể từ trong ánh mắt phát ra như vậy!
Hắn làm được, ta cũng có thể làm được!
Y vốn có thể làm được.
Năm đó trước trận chiến Tam Hợp lâu, y chỉ nhìn một cái, ngay cả người có đấu chí mạnh mẽ, dã tâm vô cùng như Bạch Sầu Phi cũng lập tức mất đi đấu chí, thậm chí nảy sinh tử chí.
Chết.
Nếu không có quan niệm đạo phật như thiên đường địa ngục, nhân quả tuần hoàn, sinh sôi không ngừng, luân hồi đầu thai, vậy thì chết chính là chết, chết chính là kết quả của sinh mệnh, mất đi tất cả.
Chu Nguyệt Minh giống như đang niết bàn, bởi vì dáng vẻ của hắn giống như một tòa phật.
Chiếc đầu lớn, khuôn mặt núc ních, thân thể mập mạp, híp mắt cười, giống như một tòa phật cười bụng bự có thể chứa chuyện thiên hạ.
Hắn đương nhiên không phải phật.
Ngay cả hắn cũng thường tự giễu “ta là đầu phật tâm xà”. Một kẻ dục vọng tham lam giống như hắn, hắn cũng tự cho là đương nhiên không thể thành phật. Hắn cũng muốn tu phật, có điều giống như những người bình thường khác, chỉ bái thần, thắp hương, mùng một mười lăm ăn chay, ngày thường thỉnh thoảng bố thí tích đức, làm một chút việc thiện, hi vọng có thần linh phù hộ, ra vào bình an, sống lâu phú quý.
Lúc bái thần phật, hắn đương nhiên tạm thời đem bàn tay giết chóc, một đời máu tanh của hắn ném sang một bên.
Đối với đạo, thích, nho, hắn đều có học vấn, cũng rất có kiến thức. Nếu không thì hắn cũng sẽ không thuận buồm xuôi gió lao lên vị trí có ảnh hưởng lớn như vậy.
Hắn dùng học thức của mình để nịnh hót cấp trên, cai quản đồng liêu, cũng đối phó với kẻ địch của hắn, khống chế thuộc hạ của hắn, kết giao bằng hữu của hắn.
Một người giống như hắn đương nhiên là tham sống sợ chết.
Hắn muốn sống.
Sống được phú quý, vui vẻ, hơn nữa còn phải sống lâu trăm tuổi, tốt nhất là một trăm năm mươi tuổi, làm một người may mắn tráng tráng kiện kiện, khoái khoái hoạt hoạt, nếu không thì làm một lão rùa hắn cũng không quan tâm, không để ý.
Chỉ cần sống tiếp là tốt.
Thế nhưng trong nháy mắt này, hắn cũng đột nhiên nảy sinh ý muốn chết.
Nguyên nhân không có gì khác.
Hắn vốn đang cười, cho dù chiến đấu vô cùng kinh hiểm, nhưng hắn vẫn vui vẻ tràn đầy.
Nở nụ cười như lượm lấy được, đó luôn luôn là thái độ của hắn, cũng là vũ khí của hắn.
Tục ngữ có câu “quyền cứng không đánh kẻ tươi cười”. Hắn cười giống như Di Dà phật, ai sẽ nhẫn tâm đánh hắn? Ai sẽ nhẫn tâm xuống tay được?
Nếu như ngươi không hạ thủ được, hắn sẽ có thể đánh ngươi.
Hắn một khi ra tay, ngay cả gà chó mèo vịt cũng không để lại.
Chỉ có điều, hắn luôn luôn ít khi tự mình ra tay, hơn nữa không đến giây phút cuối cùng hắn cũng không ra tay.
Thế nhưng hôm nay, khi hắn cho rằng có thể khoanh tay đứng nhìn, lại đột nhiên có một vị khách không mời xông đến.
Đấu thần từ trời.
Nụ cười của hắn vẫn đang còn, đông cứng trên mặt, Quan Thất đã ra tay với hắn.
Vừa ra tay chính là độc thủ, “Đại Khí Tử Cầm Nã thủ”.
Đây là chiêu thức vừa rồi Địch Phi Kinh đã sử dụng với Quan Thất.
Mặc dù Quan Thất dường như còn không kịp thông hiểu đạo lí, không kịp tiêu hóa hấp thu, nhưng “Khí Tử Cầm Nã thủ” sơ sài này vẫn có thần của nó, cũng có ý của nó, thậm chí còn có thanh, có thế.
Càng đáng sợ là thế tới của Quan Thất.