Quỷ Bảo

Chương 84 - Đoạn Trường

trước
tiếp

Quỉ Bảo Chủ Nhân cúi đầu, lẩm bẩm:

– Có lẽ nào sư phụ và sư tổ ở ngoài, lại thu thêm đệ tử?

Hoàng Thượng Chí hình như nhớ việc gì, vội nói:

– Lúc cháu ở trong Tử Vong Cốc được nghe Hắc Bạch Song Yêu kể lại, sư thái tổ tức là Tử Vong Cốc chủ!

– Sao! Sư thái tổ?

– Phải! Còn có tên là Âu Dương Minh!

– Ta không ngờ sư thái tổ, còn tại thế! À! Nhưng cháu có gặp mặt ông ấy chưa?

– Không! Cháu không được cơ hội yết kiến, vì sư thái tổ đã năm mươi năm không ra khỏi cổng. Theo lời Hắc Bạch Song Yêu nói, thì cụ đó có tài tiên tri, đoán trước thế sự trên võ lâm. Lúc ấy cháu được nhận một tấm thiệp …

– Đâu, đưa lão xem thử?

Hoàng Thượng Chí lấy tấm thiệp dâng cho Quỉ Bảo Chủ Nhân.

Lão mở ra lẩm bẩm đọc:

“Giang hồ nhiều Quỷ vực, thảm họa khởi nơi Kỳ tường, Thù oán phân minh, là lúc phản nghịch chết”.

Đôi mày nhíu lại, vừng trán nhăn nheo, Quỉ Bảo Chủ Nhân nói rõ:

– Sao lại có nghĩa là anh em sát hại lẫn nhau? Thật ta không thể tin được! … Nhưng cháu nói là cháu gặp Hắc Bạch Song Yêu.

– Phải! Hắc Bạch Song Yêu xưa kia bị sư thái tổ điểm hóa, nhốt trong Tử Vong Cốc.

Rồi sư thái tổ đoán trước rằng:

“Năm mươi năm sau người nào vào Vong Cốc gặp Song Yêu trước nhất, tức là chủ nhân.

Thượng Chí thuật lại lúc chàng đột nhập vào Tử Vong Cốc.

Quỉ Bảo Chủ Nhân, và Đông Phương Huệ lấy là kỳ lạ. Có thể nói đó là việc kỳ bí trên võ lâm.

Chuyện ly kỳ được thuật xong, Thượng Chí cũng đứng sửng sốt nghĩ thầm:

– Xưa nay mình đinh ninh Huyết Sọ là người thù duy nhất, nhưng trái lại là sư tổ của mình! Như vậy kẻ thù là ai? Người nào lại mạo tên sư tổ của mình! Như vậy kẻ thù là ai? Người nào lại mạo tên sư tổ, để tạo nên vụ huyết án thảm tuyệt thế gian này? Tay độc ác đó hiện giờ ở đâu? …

À! Thất Hồn Nhân là người gì? Có lẽ bà là người trong Quỉ Bảo! Nhưng tại sao giờ này bà lại là người quan hệ trong Thiên Tề Giáo? Nếu không lý nào bà ta lại giữ được Thiên Tề Lệnh? Còn như bà ta là người của Thiên Tề Giáo tại sao bà ta lại giúp ta giết cao thủ Thiên Tề Sứ Giả? …

Không thể tìm hiểu được!

Bất giác Thượng Chí buột miệng, nói:

– Phải tìm bà ta mới được!

Quỉ Bảo Chủ Nhân sửng sốt, hỏi:

– Ai?

– Thất Hồn Nhân! Bà có thể biết được người giả danh của sư tổ. Nhưng khổ nỗi, bà hành động rất bí mật.

– Ừ! Tung tích người ấy thật khả nghi, cháu cần tìm cho được may ra mới hiểu chuyện nan giải này!

– Nhưng bà biến hóa như rồng thần, thấy đầu không thấy đuôi, khó tìm được.

– Khổ thay, ta đã thề vĩnh viễn không ra khỏi bảo, nên những việc mờ ám này, cháu và sư cô cháu phải đi tìm!

Đông Phương Huệ lúc này cảm thấy như nát cả tim gan, mặt trắng nhợt, chỉ cúi đầu đứng lặng yên!

Thượng Chí nghe nói Phương Huệ là sư cô của chàng, nên điếng cả người, không thể nói được một lời!

Giữa chàng và Đông Phương Huệ, trước kia đã thố lộ nhiều tâm tình và rất hợp ý nên đã có lời thề sống chết bên nhau. Giờ này vì lễ giáo mà hai người trở thành xa cách không còn cách nào tránh được đau khổ!

Trước thì tình yêu tha thiết, sống chết không thay đổi sau là kết quả bi đát.

Trong óc lóe một tia sáng, chàng nghĩ thầm:

– Ngày kia ta rửa sạch hận thù sẽ cùng nàng xa lánh thế tục, đến một nơi không một bóng người. Nơi đó sẽ không còn hạn chế về lễ giáo nữa. Ta yêu người ta yêu, và ở chung bên nhau suốt đời. Nhất định ta phải cương quyết làm như vậy …

Quỉ Bảo Chủ Nhân phẩy tay, thân mật, nói:

– Hoàng điệt! Chúng ta ra sau đi!

Thượng Chí giật mình cúi đầu làn bước theo sau Quỉ Bảo Chủ Nhân, và Đông Phương Huệ. Chàng với Đông Phương Huệ đi kề nhau, nhưng không ai dám nói lên một lời, và cũng không dám nhìn nhau nửa mắt.

Tuy bề ngoài không dám nói, nhưng bên trong hai người cùng đau đớn như nhau.

Dãy nhà đá năm gian nhà, hiện rõ trước mặt, Quỉ Bảo Chủ Nhân dẫn Hoàng Thượng Chí vào phòng phía Tây.

Bước vào đến giữa nhà, chỉ thấy một cái sọ người phủ kín một lốp máu tươi, để trên bàn. Thượng Chí giật mình, nhìn cái sọ này thấy giống y như cái Huyết Sọ giả.

Quỉ Bảo Chủ Nhân đặt mình ngồi xuống chiếc ghế lớn rồi chỉ vào chiếc ghế kế bên, nói:

– Đồ tôn ngồi xuống đó.

Thượng Chí cúi đầu tuân lệnh.

Đôi mắt sáng quắc chăm chú nhìn Thượng Chí, Quỉ Bảo Chủ Nhân hỏi:

– Đồ tôn có phải là truyền nhân của Ma Trung Chi Ma không?

– Dạ phải!

– Đồ tôn làm chưởng môn của phái Thiên Nam?

– Đồ tôn đã chánh thức tiếp ngôi?

– Hay lắm! Cháu được gặp như vậy, thì cha cháu giờ này chắc cũng vui cười dưới cửu tuyền! Vậy cháu thuật lại vụ huyết án ở Hoàng Gia Trang cho lão phu nghe.

Đôi mắt ngấn lệ, Thượng Chí kể lại sự việc thảm khốc trong gia đình chàng.

Quỉ Bảo Chủ Nhân toàn thân run rẩy qua những tiếng thở dài thườn thượt. Tóc lão dựng ngược lên, đôi mắt đó ngầu như rướm máu.

Thượng Chí cắn răng, nuốt lệ, kể tiếp:

– Thiên Tề Giáo Chủ Dư Bỉnh Nam từng ra lịnh cho một người là Thiên Tề Sứ Giả mạo danh sư tổ …

– Nếu có chuyện như vậy, thì nhất định huyết án Hoàng Gia Trang có liên quan với Thiên Tề Giáo!

– Nhưng theo cháu biết thì việc giả tạo này, mới phát sinh! Thiên Tề Sứ Giả xuất hiện trên giang hồ chưa được bao lâu. Nay tên giả mạo đó đã chết dưới tay của đồ tôn!

– Như vậy cháu nhận thấy việc giả mạo đó có mục đích gì?

– Có lẽ chúng mượn danh của sư tổ, để hoàn thành âm mưu của Thiên Tề Giáo Chủ Dư Bỉnh Nam, là để tiêu diệt hết các môn phái khác! …

– Cháu đi trên giang hồ có nghe tung tích của Hình Thế Kiệt không? Người đó chính là đại sư bá cháu đấy!

– Cái tên đó cháu chưa có nghe ai nói qua cả!

– Theo ta suy nghiệm thì cái bản thiệp mà sư thái tổ tặng cho cháu đấy, đáng lưu ý nhất là câu:

“thảm họa khởi Kỳ tường”. “Kỳ tường” hai chữ có nghĩa anh em tranh nhau, còn câu chót là “thù oán phân minh, lúc phản nghịch phải chết” như thế phản nghịch chỉ cho người nào? Cha cháu có cả thảy sáu người vừa huynh và muội. Hiện giờ cha cháu với Trương Thông đã chết! Mẹ cháu tái giá rồi, sư cô và tiểu sư thúc hiện ở trong bản bảo. Chỉ còn có đại sư bá của cháu là Hình Thế Kiệt hiện tung tích không ai rõ, nên lão phu có ý nghĩ đến Hình Thế Kiệt mới có thể giả mạo được!

Thượng Chí Hoàng mặt đỏ phừng phừng, đôi mắt trợn ngược đến đứng tròng, gằn giọng hỏi:

– Có thể không? Hình Thế Kiệt vì sao làm như vậy?

– Thôi, điều ấy cần nhất là cháu và sư cô phải đi tìm tung tích đại sư bá. Theo lão phu biết trước hai mươi năm nay, thì sư bá cháu hiện ở tại trường sa thành ngoài mười lăm dặm cách Hình gia trạch, còn một đường nữa là Tố Hồn Nhân cũng có thể đến đích được.

Hoàng Thượng Chí gật đầu, lập lại:

– Trường sa thành ngoài Hình Gia Trạch là mười lăm dặm?

Đông Phương Huệ buồn bã, ngồi im lặng.

Quỉ Bảo Chủ Nhân ngừng một lát, nói:

– Hoàng điệt! Cháu có biết danh hiệu của sư tổ không?

– Đồ tôn chưa rõ!

– Càn Thiên Nhất Quái Đông Phương Lượng!

Hoàng Thượng Chí liền nhớ lại, lần trước lãnh sứ mệnh thay mặt sư phụ chàng đến hứa lời với Quỉ Bảo. Chàng đã độc thuộc lòng câu “Nhứt ma xuất, nhứt ma tiêu, Ma Trung Chi Ma hội nhứt miêu”. Giờ này chàng mới rõ ý nghĩa câu ấy, là hàm chứa ngoại hiệu của sư tổ.

Tiếp đến, Quỉ Bảo Chủ Nhân tay run run cầm cái Huyết Sọ, nói:

– Đây là đệ nhị Nhiệm Bảo Chủ Nhân, cũng là cái xác chết của Châu Chỉnh Hoàng là nhị sư thái tổ của cháu!

Lời nói này, không riêng Hoàng Thượng Chí kinh hồn, mà Đông Phương Huệ cũng phát run lẩy bẩy. Vì xưa nay nàng chưa được nghe cha nàng nói đến lai lịch Huyết Sọ!

Từ cử chỉ rung động, biến qua vẻ nghiêm nghị, Quỉ Bảo Chủ Nhân trầm giọng, nói:

– Sư thái tổ Âu Dương Minh, là người sáng tạo bản bảo, nhưng năm xưa kia có một việc hiểu lầm, giận dỗi bà sư thái tổ, nên bà sư thái tổ mới đoạn tuyệt cõi đời, cạo đầu đi tu ở trên Đại Hoan Sơn …

Thượng Chí liền chận lời, hỏi:

– Tức là Đại Hoang Thần Ni phải không?

– Đúng! Sao cháu biết?

– Đồ tôn với lão bà đó đã gặp qua một lần.

Sự thật, trước đây Hoàng Thượng Chí muốn cản trở Ngô Tiểu My xuất gia, nên đã mạo hiểm đến Đại Hoan Sơn. Khi vào chùa chàng bị Đại Hoang Thần Ni buộc đính hôn với Ngô Tiểu My, dĩ nhiên ấn tượng đó khiến chàng đâu có thể quên được!

Nhưng duyên nợ này, đâu phải là ý nguyện của Thượng Chí, nhớ lại chàng chỉ thêm đau khổ.

Thình lình chàng nhớ đến việc chủ mưu đó là Thất Hồn Nhân …

Thượng Chí buột miệng, nói:

– À! Đồ tôn nhớ đến một việc khả nghi!

Quỉ Bảo Chủ Nhân vội hỏi:

– Việc gì?

– Ngày xưa trên Đại Hoan Sơn, cháu cũng có gặp Thất Hồn Nhân ở trong điện!

– Ừ! Có lý Thất Hồn Nhân là người được sư thái tổ thâu để làm môn nhân. Thành thử bà ấy mới biết rõ quy luật của bản bảo, và cả võ công, nên mới giải được huyệt Đoan Chưởng của cháu!

– Sao cháu nghe bà ta gọi Thần Ni bằng lão tiền bối?

– Việc này chắc có nhiều bí ẩn, hiện giờ chúng ta chưa thể giải được! Cháu nên tìm tung tích của đại sư bá, và Thất Hồn Nhân là hơn!

– Đúng vậy!

– Giờ cháu nghe lão phu kể sơ qua việc của đời trước. Sư thái tổ Âu Dương Minh xưa kia vì tình hận mà rời bảo, nên qua mấy mươi năm lão phu cũng chẳng hề biết được tung tích. Trước đây mười bốn năm, nhị sư thái tổ Châu Chỉnh Hoàng, bị mấy trăm cao thủ bao vây tại Hội Kế Sơn. Rồi sau chỉ cho người mang về bảo, một cái đầu nhuộm máu đỏ …

Nói đến đây, Chủ Nhân Quỉ Bảo mặt đầy sát khí, mắt đỏ ngầu như chứa nhiều uất hận, nghẹn lời một lát rồi mới nói:

– Lão phu lúc đó tức giận như người khùng, nên giữ cái đầu của nhị sư thái tổ, để làm ký hiệu đi báo thù. Từ lúc đó các thù nhân cứ lần lượt mà rơi đầu ngã gục! …

Thượng Chí là người đã từng gây cảnh hãi hùng trên võ lâm, và cũng từng chứng kiến cảnh xương tan thịt nát, nhưng nghe đến đây phải lạnh cả xương sống. Thật là chuyện cổ tích ly kỳ chưa nghe bao giờ.

Nối đến đây, Quỉ Bảo Chủ Nhân nhìn Đông Phương Huệ, nói:

– Huệ nhi! Con dẫn cháu vào sau Bảo ăn cơm đi, rồi lo thi hành việc đã hoạch định, không cần đến gặp cha nữa!

Dứt lời, lão xoay mình đi vào phòng riêng.

Đông Phương Huệ và Thượng Chí lo ăn cơm và thu xếp hành lý, rồi ra khỏi Quỉ Bảo.

Hai người sánh vai đi trên quan đạo, nhưng tâm tình của hai người rất nặng nề.

Thượng Chí không thể nén được lòng cảm động, nên dịu lời gọi:

– Huệ muội. Anh có một việc …

Đông Phương Huệ giật mình, thảm thiết nói:

– Ta! … Ta là sư cô của …

Thượng Chí sững sờ, miệng há hốc như nghẹn lời. Nàng là sư cô của chàng, sư muội của cha mẹ chàng, điều đó là sự thực không thể từ chối được, nhưng tình yêu giữa chàng với Phương Huệ thì dù chết sống không thể xa nhau kia mà!

Chàng tự hỏi:

– Có thể phũ phàng như vậy sao?

Nghĩ đến đây, chàng lại run run giọng gọi:

– Huệ muội! Em! …

Hai hàng lệ rơi từ từ Đông Phương Huệ khóc òa lên một tiếng, và buột miệng gọi:

– Chí ca …

Chân nàng xiểng liểng không bước được, mình nàng như muốn ngã xuống hố sâu.

Hoàng Thượng Chí hoảng hồn, vội đưa tay đỡ Đông Phương Huệ, nhỏ nhẹ hỏi:

– Em Huệ! Sao thế?

– Vì vận mệnh?

– Có lẽ nào chúng mình không thể cải lại vận mệnh khắt khe ấy? Phải kháng lại!

– Chí ca, có thể được thế không?

Bốn mắt nhìn nhau rưng nước mắt. Bất giác trên nét đau khổ hai người đền nở một nụ cười âu yếm.

Đau khổ như đã gói chặt trọn lòng yêu đương, hai người không nói được một lời, chỉ nhìn nhau thông cảm. Họ trao nhau vài cái hôn âu yếm, để chôn vùi mối hận lòng.

Đang lúc hai người đang say sưa, bỗng một tiếng than thê thảm vọng đến. Thượng Chí và Phương Huệ, giật mình đảo mắt nhìn tứ phía, thì không một bóng người!

Một bên quan đạo là dòng sông uốn khúc, sóng bủa xạt xào, tung lên như hoa tuyết trắng ngần rơi lã chã, một bên là rừng cây cô tịch lạnh lùng.

Thình lình, Thượng Chí tung mình lên, phi thân vào rừng, chỉ thấy một bóng người trắng muốt, giống như một bóng ma lượn theo chiều gió, chen vào kẹt cây, kẻ lá.

Tính mạo hiểm trong người Thượng Chí phát lên ý nghĩ:

– Ta phải đuổi theo bóng người lạ thường này mới được.

Chàng phi thân vun vút theo như vệt khói xám.

Cái bóng trắng đó, thủ pháp phi thân lẹ làng, hiếm có.

Cánh rừng bao la, đá cây chập chờn, chỉ thấy một bóng người tẩu thoát, với một bóng người đuổi theo. Chốc lát đã vượt qua năm sáu dặm, Hoàng Thượng Chí thấy bóng trắng đó, là một người đàn bà hơi quen, chàng lại càng đuổi nhanh hơn.

Bóng trắng thường thay đổi hướng đi, nhưng không vượt ra khỏi rừng, chỉ lanh quanh trong đám cây rậm, khiến cho Thượng Chí đuổi theo thật khó khăn.

Đông Phương Huệ thấy Hoàng Thượng Chí vào rừng đã lâu, mà không trở ra, nên định đuổi theo …

Bỗng, sau lưng nàng có một giọng nói rất quen thuộc gọi:

– Đông Phương cô nương! Cô nương quên hẳn lời nói của tôi à?

Phương Huệ giật nẩy người, tim như ngừng đập, run rẩy xoay mình lại, thấy một bà che mặt đứng cách chừng hai thước. Chính người đàn bà huyền bí này là Thất Hồn Nhân.

Đông Phương Huệ đứng sững sờ như một xác người chết oan chưa nhắm mắt!

Thất Hồn Nhân tiến tới gần, thấp giọng nói:

– Đông Phương cô nương! Sao cô nương không dứt khoát với mối tình ngang trái ấy?

Phương Huệ nghẹn ngào nói:

– Tiền bối! … Tôi … tôi thấy mặt chàng … thì không còn nghĩ gì được!

Nước mắt chảy ròng ròng xuống đôi má tái nhợt của nàng.

Thất Hồn Nhân nghiêm giọng nói:

– Đông Phương cô nương có biết giữa cô nương và Hoàng Thượng Chí có quan hệ thế nào không?

– Tôi biết rồi! Nhưng người ấy …

Thất Hồn Nhân cảm động nói:

– Huệ muội! Hãy kêu ta bằng tỷ tỷ nhé! Muội muội có nhận thấy ta ác nghiệt lắm không?

– Không! Tỷ tỷ cư xử đúng lắm. Em là sư cô của người ấy, nên không thể kết hợp được! …

– Sao Huệ muội lại đắm đuối vậy?

– Ôi! Tình cảm của em đã gởi trọn cho người ấy rồi! Nên lúc gặp nhau em không thể …

– Muội muội nên nén đau khổ hy sinh cái tình yêu ngang trái đó, để tránh hậu quả sau này qui luật tông môn không thể tha thứ được!

Khóc không ra tiếng, nước mắt như cũng cạn hết, Đông Phương Huệ chỉ biết ngẩng mặt lên như đem nỗi thống khổ hút vào khoảng trời cao vô tận.

Trước tình cảnh đau khổ, thảm thiết của Đông Phương Huệ, Thất Hồn Nhân cảm động nói:

– Huệ muội! Chị biết việc này muội muội đau khổ nhiều lắm, nhưng chị sợ sau này cha muội hay được thì không thể tránh được khổ lụy! …

Huỵch một tiếng ngã! Thân thể Phương Huệ run rẩy dưới đất vì cha nàng, Cang Thiên Nhất Quái Đông Phương Lượng là Quỉ Bảo Chủ Nhân, thì càng thấy rõ hậu quả rùng rợn hơn nữa!

Đông Phương Huệ gượng hết tàn lực nói:

– Tôi! … Tôi phải làm cách nào?

– Xa lánh nó! Vì qui môn muội muội cần phải mạnh dạn hy sinh tình yêu đó mới được!

– Phải! Phải cách xa chàng! Hy sinh mối tình này!

Miệng nàng nói theo lời Thất Hồn Nhân, nhưng đầu óc quay cuồng đau đớn:

– Nếu xa chàng thì đời mình còn ý nghĩ gì nữa? Mình còn nên sống không? Vận mệnh độc ác thế này, sao trước kia Hoàng Thượng Chí không chết trong Liên Hoàn Thao?

Hay chàng chết ở Tử Vong Cốc?

Sống! Sống không thể kết hợp! Chết! Chết không được đồng mộ! Cuối cùng chịu hủy diệt trong ảo ảnh!

Đời là giả tạo! Không khác gì mây trôi, bèo dạt tạm thời! Chỉ chớp mắt tiêu tan mất!

Thất Hồn Nhân thương hại nói:

– Huệ muội đã rõ đạo nghĩa chưa?

– Tôi … đã rõ nhiều lắm rồi!

– Vậy để chị nói điều này cho muội muội nghe. Hiện nay Thượng Chí với Ngô Tiểu My đã hứa hẹn hôn nhân rồi!

– Cái gì? Thượng Chí …

Toàn thân Phương Huệ run rẩy dưới mặt đất, như bị một tiếng sét đánh vào đầu óc, nàng gượng lời hỏi tiếp:

– Thật không?

– Sự thật! Sư thái tổ mẫu của muội muội là Đại Hoan Thần Ni làm chứng nhân! …

Đông Phương Huệ chỉ ngẩn mặt cười ngất như người mất trí. Tiếng cười càng lúc càng thảm thiết nghe rợn tai. Nàng không phải cười mà cũng không phải khóc. Đó chỉ là những tiếng rú quái rợ xuất phát trong cõi lòng tan nát.

Tiếng đó, làm cho người nghe phải lạnh mình. Giọng thảm thiết ấy dù cho người gan đồng da sắt cũng phải rơi lệ.

Những áng mây trôi như ngừng lại gói kín cả mặt trời, nhuộm bầu vũ trụ một màu xám ngắt. Trời đất cũng đang chia buồn với thiếu nữ bất hạnh ấy.

Thất Hồn Nhân bất giác sợ hãi bước lui ra, nhỏ nhẹ hỏi:

– Huệ! … Muội … Muội … làm gì vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.