Trong lòng canh cánh mt sự trả thù nhưng chàng không thể quay lại Thiên Toàn Bảo trước mt trăm ngày như lời dặn của Ng Tỉnh đại sư, mt người đã kỳ vọng nhiều ở chàng để cho bao nhiêu sinh linh khỏi ly toan bởi những mưu đồ đen tối.
Đã mấy ngày ròng rã, chàng tìm đường về Tam Bửu Tự để làm đúng như lời dặn của Ng Tỉnh đại sư. Đến chiều hôm đó, Trầm Kha đã đến trước khu rừng nho nhỏ mà trong khu rừng này là nơi ngôi Tam Bửu Tự tọa lạc. Ngôi chùa này là mt ngôi cổ tự mà khi Trầm Kha hỏi đến thì người ta tỏ ý sợ sệt, lấm lét không dám thốt lời nào.
Trước những thái đ đó, chàng không khỏi áy náy và cẩn trọng, nên khi đến bìa rừng, Trầm Kha quan sát thật kỹ lưỡng rồi tiến vào.
Đi qua mt đoạn đường rừng, dốc thoai thoải thì ngôi cổ tự đã hiện ra trước mặt. Xa xa cũng đã nhìn thấy mt bảng đá lớn dựng trên hai ct đá với ba chữ Tam Bửu Tự đã mờ phủ rêu phong.
Trầm Kha thấy cảnh chùa có vẻ vắng lặng song chàng cứ tiến buớc. Bỗng có tiếng quát:
– Đứng lại!
Kế đến có mấy bóng người từ phía sau hàng đại thụ xông ra cản đường. Trầm Kha sửng sốt về sự xuất hiện này vì mt ngôi chùa sao lại có sự tiếp đãi như thế này.
Trầm Kha chưa nói lời nào thì mt giọng khác trầm trầm hỏi lớn:
– Ngươi là ai? Đến đây với mục đích gì?
Rồi lần lượt từ sau những cây cổ thụ kéo ra tất cả mười sáu nhà sư. Người nào cũng mặc chiếc áo cà sa nhiều mảnh, và người nào cũng có mang mt thanh trường kiếm lủng lẳng như võ sĩ đạo hơn là những nhà tu hành đạo pháp.
Trầm Kha bước tới chắp tay bái mt lượt rồi mỉm cười đáp:
– Xin các vị cho biết có phải là người của Tam Bửu Tự không?
Người vừa hỏi là mt vị sư già mang áo cà sa có nhiều màu nhất, tướng mạo rất phương phi, tinh thần quắc thước. Người này ngạc nhiên nhìn Trầm Kha có vẻ kỳ dị, mt lát mới đáp:
– Phải! Bọn bần tăng đều là môn đệ của Tam Bửu Tự, song vì cổ tự này đã quá lâu không còn khách hành hương, nên thí chủ đây đt nhiên lại đến nên chúng tôi phải ngại ngùng là vậy đó. Trầm Kha vẫn cung kính nói: – Tôi có mt việc xin hỏi qúy vị là phương trượng ngôi cổ tự này có phải là Ng Thiền đại sư chăng? Tất cả những vị sư này đều tỏ vẻ ngạc nhiên. Vị sư già lại lên tiếng đáp: – Thí chủ là ai? Và hỏi phương trượng với mục đích gì? Trầm Kha giọng bình thản: – Vãn bối là Trầm Kha muốn yết kiến phương trượng để có việc riêng tư đàm thoại. Vị sư già giọng ngạc nhiên: – Thí chủ là Trầm Kha? – Dạ, đúng vậy! – Mt nhân tài với kiếm pháp tuyệt luân? – Đại sư quá khen chứ vãn bối đâu có tài mọn nào. Vị đại sư suy nghĩ mt thoáng rồi bảo: – Muốn yết kiến phương trượng hãy cho chúng bần tăng kiến thức về kiếm pháp của thí chủ. Trầm Kha chưa kịp đáp lời thì mười lăm vị đại sư kia cùng với vị sư già đều mt lượt tuốt kiếm. Chàng trầm giọng: – Các vị định làm gì? Chẳng lẽ… Vừa nói tới đó thì vị sư già đã chặn lời: – Thí chủ hãy chuẩn bị, đây là ⬘Thiên hoa kiếm trận⬙ của chúng bần tăng. Thí chủ có phá được kiếm trận này thì hãy nói đến việc gặp phương trượng. Nói xong, vị sư già vung thanh trường kiếm lên thành mt vòng tròn, tức thì mười lăm vị sư kia cũng nhất loạt hoa kiếm. Trong chớp nhoáng tình hình biến đổi, mt trận thế đã dàn xong. Trước sự việc này, Trầm Kha không thể làm gì hơn đành nhếch mép gằn giọng: – Đây là các vị bắt buc, phàm đao kiếm vô tình, khi đánh không còn nhân nhượng nữa. Nếu có rủi ro xảy ra chết chóc, việc ấy hoàn toàn ngoài ý muốn của vãn bối. Vị sư già cười nhạt, chận lời: – Nếu thí chủ có bản lãnh thì cứ ra tay giết sạch bọn bần tăng đi. Phương trượng cũng không trách móc gì đâu.
Rồi vị sư già nhìn Trầm Kha hỏi luôn: – Bây giờ thí chủ sử dụng vũ khí nào đây? Trầm Kha trong lần sa cơ tại Thiên Toàn Bảo đã mất luôn thanh kiếm báu nên giờ này chàng chẳng có mt tấc sắt nào. Song chàng vẫn nói: – Lúc nãy đại sư có nói vãn bối lưu lại kiếm pháp là gì? – Nhưng hôm nay thí chủ đâu có ngọn kiếm nào? Chàng nhận thấy những nhà tu này chỉ là đi lốt nhà tu chứ bên trong đầy dẫy những mưu gian nên chàng cất giọng châm chọc: – Vãn bối xưa nay tánh hay lãng trí, đi đâu chẳng mang vũ khí, mà nhất là viếng chùa chiền nữa, nên lúc cần phải đối địch đành mượn tạm của đối phương vậy. Vị sư già sửng sốt: – Ủa! Làm gì có chuyện hoang đường như thế? Có kẻ thù nào bằng lòng cho địch thủ của mình mượn vũ khí để đánh lại mình? Trầm Kha cười lạt đáp: – Hôm nay đại sư có bằng lòng cho vãn bối tạm mượn không? Vị sư già nổi nóng, trợn mắt quát: – Súc sinh, chớ ngông cuồng quá trớn, ta chẳng dung tình. Trầm Kha xua tay mỉm cười, rồi nhanh như chớp, đưa tay bắt lấy cánh tay vị sư già và nạt lớn: – Có bằng lòng không, đáp ngay? Vị sư già vừa tức giận vừa sợ, vi ln người quay đi mt vòng, rút tay ra đồng thời rút thanh trường kiếm ra, đâm thẳng vào ngực chàng, miệng hét: – Phát đng kiếm trận tức khắc! Lập tức Trầm Kha xử dụng ngay thức ⬘Âm Dương Thủ⬙, mt tuyệt chiêu trong ⬘Cầm Nã Thủ⬙ với mt đng tác mau lẹ không tưởng tượng được để chụp lấy thanh kiếm trong tay vị sư già. Đôi mắt vị sư già bỗng hoa lên, thanh kiếm đã lọt vào tay của Trầm Kha rồi. Ngay lúc ấy, ⬘Thiên Hoa kiếm trận⬙ đã nhất tề phát đng. Vừa đúng lúc đoạt được thanh trường kiếm, Trầm Kha nhìn thấy khắp nơi, ánh sáng như lửa giăng, như sao xẹt thành muôn hoa lấp lánh, đồng thời hai luồng ánh sáng lạnh đã từ bên ngoài xuyên hẳn vào hông chàng. Trầm Kha không ngờ ⬘Thiên Hoa kiếm trận⬙ phát đng quá nhanh và lợi hại đến thế. Oai lực của kiếm trận quả kinh hồn. Tiếng kiếm rít vèo vèo, hòa với tiếng chưởng phát đi ầm ì như sấm đng, gió lng vù vù lạnh buốt.
Chàng thận trọng loang tròn thanh kiếm, ánh sáng ngời lên như bóng hoa lê, gạt phăng tám thanh kiếm của tám vị sư cùng tấn công hai bên sườn chàng cùng mt lúc. Những tiếng kêu phằng phằng, choang choang hòa với tiếng đùng đùng vang lên loạn xạ. Cùng lúc ấy, từ phía sau lưng chàng cũng có tiếng gió rít vi vu của những đường kiếm khác nhất tề đâm tới. Hai vị sư phía trước mặt vừa bị chàng gạt kiếm, chẳng biết đã dùng thủ pháp nào luồn ra phía sau tấn công. Đng tác đặc dị này của mấy vị sư đã làm cho Trầm Kha chắc lưỡi khen thầm. Mục đích của Trầm Kha là muốn gặp mặt phương trượng nên việc phá trận chỉ là sự bất đắc dĩ, chứ thâm tâm chàng chẳng muốn hại ai. Hơn nữa, chàng cũng muốn xem những trận pháp của kiếm trận này, nên dầu thấy hai vị sư từ sau đâm xốc tới bên sườn, chàng chỉ nhích b để né tránh chứ không tấn công lại. Cũng khi ấy, vị sư già hét lớn: – Tên cuồng đồ, nhà ngươi hãy lãnh giáo kiếm pháp của Thiên Hoa kiếm trận đi. Trầm Kha giật mình bước lui nửa bước, vung kiếm bảo vệ phía trước rồi thụt lùi lại mt trượng. Nhưng khi chàng vừa nhún mình đã có hai tiếng rít xẹt qua mang tai, hai luồng sáng bạc chia ra hai ngã quét mạnh sau lưng và trước bụng chàng. Thì ra trận pháp của kiếm trận là áp dụng hình thức chữ bát, rồi từ từ chuyển qua hai bên, bao luôn ra sau thành hình vòng cung rồi nhập lại. Với bản lãnh của chàng lại thêm vào toàn b công lực của Ng Tỉnh đại sư truyền sang nên ngày nay Trầm Kha đã tới mức đ cao siêu nhiệm mầu. Thân hình chàng tung tăng như chim én xoay ln trong làn kiếm ảnh, tránh né những tuyệt chiêu lợi hại. Vừa lách né được mt chiêu kiếm chém ngang hông, chàng đã lướt qua người vị sư bên phải, nhưng hai vị sư hai bên áp dụng trận kiếm liên hoàn nhất tề tấn công, hỗ trợ lẫn nhau, uy lực vô cùng dũng mãnh. Hai luồng sáng chớp lên qua lại nhịp nhàng khiến Trầm Kha không dám chậm trễ, vi vàng vận ni lực vào đôi tay, bặm môi xoay tít mt vòng bảo vệ lấy thân hình rất kín. Chỉ nghe hai tiếng ⬘choang choang⬙ thật lớn, lửa nháy xanh lè, hai thanh kiếm của hai vị sư khác đã chạm phải kiếm của Trầm Kha.
Hai vị sư có cảm tưởng như chém vào bức thành thép, hai tay tê chồn, tay kiếm muốn sút mất. Cả hai hốt hoảng, vi vàng cùng mt lúc vung tả chưởng đập luôn vào ngực chàng để thoát nguy. Lập tức toàn thân Trầm Kha tung bổng lên không trung như mt quả cầu, cách mặt đất trên năm thước. Cùng khi ấy, song cước của chàng đá mạnh vào vai nhà sư đứng gần. Thân hình quá nhanh, đng tác mau như gió, làm cho nhà sư này vô phương tránh né, lãnh luôn song cước, kêu hc lên mt tiếng, cả thân hình bắn vọt ra sau xa hơn mt trượng. Cũng may chàng không có ác ý, không đá nhằm chỗ đc nên nhà sư ấy chỉ bị văng ra xa chứ không bị trọng thương. Đá xong, thân hình chàng từ từ đáp xuống nhẹ nhàng ngoài vòng kiếm trận. Vị sư già vừa tức giận vừa hoảngsợ, gầm lớn: – Oắt con, bổn trận vừa mới phát đng, tại sao không tiếp tục mà rút lui? Trầm Kha cười lớn: – Bao nhiêu đó cũng đủ rồi! Xét ra ⬘Thiên Hoa kiếm trận⬙ của đại sư cũng chẳng có gì xuất sắc, cần gì phải kéo dài nữa. Vị sư già gằn giọng: – Ngươi không xuyên qua ⬘Thiên Hoa kiếm trận⬙ thì chớ hòng gặp mặt phương trượng. Nói xong nhà sư vẫy tay mt cái, mười lăm nhà sư kia lại vung kiếm vòng thành mt trận khác. Mười lăm thanh trường kiếm tua tủa như rừng gươm chỉa thành hình rẻ quạt. Trong khi đó, lão đã lắc vai vọt về phía sau trận. Vì không muốn gây thêm đổ máu trước khi gặp Ng Thiền phương trượng, nhưng đã bị kiếm trận vây chặt nên chàng nghĩ thầm: – Nếu không cho mấy nhà sư này biết sự lợi hại của Qủy kiếm ắt họ sẽ còn gây nhiều phiền phức. Ý niệm đã vậy nên khi kiếm trận phát đng, chàng định thần quan sát để tìm yếu điểm của kiếm trận. Vừa lúc đó, mt nhà sư đang khoa thanh trường kiếm từ mé phải đã đánh tréo sang rồi đâm luôn vào vai trái của chàng, nên Trầm Kha vi vàng đẩy kiếm chém tạt trở lại. Mt tiếng ⬘xoảng⬙ vang lên, hàng vạn tia lửa xanh bắn tung ra tứ phía.
Nhà sư lảo đảo thân hình nhưng thanh trường kiếm còn nắm vững trong tay, không chịu thối lui nửa bước, thì mt nhà sư khác đã thốc kiếm tới tấn công vào mé hữu của chàng thật nguy hiểm. Mặc dù chỉ có mười sáu nhà sư, nhưng cứ chia thành nhiều tốp, mỗi tốp hai ba người tới lui, khi hiệp, khi tan; kiếm khí chói sáng ngời tựa như hàng trăm người đang ứng chiến. Trận thế càng quay cuồng uy lực càng mãnh liệt. Đến lúc này, Trầm Kha thật sự chưa tìm ra bí quyết của kiếm trận mặc dù chàng chưa bị lâm nguy nhưng cũng khiến cho chàng phải suy nghĩ nhiều. Vừa lúc ấy, chàng đẩy lui mt ngọn kiếm thì chớp mắt ở phía trước cả bốn, mỗi bên hai nhà sư cũng nhất tề tấn công tới nữa. Chàng định vung kiếm tấn chống đỡ nhưng bỗng cảm thấy có luồng kiếm khí tấn công ở phía sau lưng. Chàng tức tốc đổi ý chẳng cần nhìn lại, Trầm Kha trở tay xoay kiếm mt vòng ra phía sau lưng theo thế ⬘long hồi qui hải⬙ thật tuyệt diệu vô cùng. – ⬘Xoảng⬙ Quả nhiên, phía sau có mt nhà sư thừa lúc Trầm Kha chú ý vào bốn nhà sư tấn công mặt tiền, nên nhà sư này liền phóng kiếm điểm ngay vào lưng chàng. Trầm Kha chợt hiểu nghĩ thầm: – Cái bí quyết của kiếm trận nầy là như vậy. Lúc nào cũng lấy hư làm thực, lấy thực làm hư, khiến cho đối phương phải đến làm hoa mắt, xoay trở không kịp mà bị hạ. Bốn nhà sư tấn công phía trước tuy có vẻ hùng mạnh nhưng chỉ là những hư chiêu khiến cho chàng để tâm chống đỡ, thật ra ngón đòn chính lại là mũi kiếm của nhà sư từ sau lưng đâm tới. Sau sự đụng chạm này, thanh trường kiếm của nhà sư đâm từ sau lưng, rơi tay văng ra xa mười mấy trượng, cả thân hình của lão cũng bị ni lực của cánh tay đẩy văng ra xa lắc, quay tròn như cái vụ. Trầm Kha nhíu mày suy nghĩ, rồi đt nhiên chàng cứ quay nửa vòng tròn liên tiếp như vậy mấy lượt rồi tự nhủ: – Then chốt là nhà sư vận áo đỏ, như vậy muốn trận kiếm nầy tan rã không cần phải hạ hết mười sáu nhà sư mà buc lòng phải hy sinh mt người mới giải quyết được. Cùng lúc nầy, bóng kiếm như chớp dựng dầy đặc, chớp ngời như muôn ngàn cánh hoa lấp lánh. Rồi đt nhiên mt tiếng hô lớn: – Thiên Hoa!
Tức thì rừng hoa kiếm chớp ngời loạn xạ phủ chụp vào người Trầm Kha cùng mt lúc! Không chậm trễ nữa, chàng liền bước xéo về phía trái rồi bất thần quay nửa vòng thân hình, đồng thời trường kiếm lóe lên ánh chớp. – Á! Á!… Kiếm trận đang biến chuyển, tiếng la vang lên làm kiếm trận rối loạn, rừng kiếm hoa xạ vào nhau gây mt loạt âm thanh hỗn tạp gồm tiếng người la và tiếng binh khí chạm nhau. Trong khi ấy, Trầm Kha thân hình như cái pháo vọt lên trên không trung, rơi là đà đáp phía ngoài kiếm trận gần bảy tám trượng. Đưa mắt nhìn lại kiếm trận, chàng không khỏi ngạc nhiên vì sự kiện vượt qua ngoài dự định của chàng. Trên mặt tràng, nhà sư áo đỏ đã chết lịm trên vũng máu đào, còn tất cả những nhà sư kia đều bị thương vì những lưỡi kiếm của đồng bọn. Vị sư già ôm cánh tay tét máu căm hờn và sợ sệt: – Đúng là Qủy kiếm… Vị sư già nói xong liền ra hiệu cho mt nhà sư ôm xác nhà sư áo đỏ rồi cùng mt lúc băng mình khuất vào cánh rừng mất dạng. Trầm Kha trong giây phút bàng hoàng sửng sốt vì tại sao mấy nhà sư này không chạy vào chùa mà lại cùng phóng vào rừng mt cách kỳ lạ như vậy? Cảnh vật trở về yên lặng rợn người. Ngôi cổ tự vẫn im lìm khép kín cửa. Trầm Kha hết sức phân vân nhưng vẫn cứ bước tới trước cửa ngôi cổ tự. Chàng đưa mắt quan sát ngôi cổ tự nguy nga đồ s, kiến trúc lng lẫy, nhiều ngọn tháp cao vút uy nghi, vậy mà cửa đóng chặt, khắp nơi vắng lặng hoang phế tiêu điều. Tuy vậy chàng cũng tới cổng tam quan đưa tay khõ nhẹ vào cái khay đồng mấy cái. Không có ai trả lời, chàng lại khõ nữa. Nhưng vẫn im lặng. Chờ mt chặp lâu vẫn không thấy mở cửa, Trầm Kha định đẩy cửa thì chợt cánh cửa lại hé mở. Mt nhà sư đứng tuổi ló đầu nhìn ra rồi chắp tay nói: – Hiện nay phương trượng bổn tự đang ở trong thời kỳ bế môn tham thiền luyện công phu nên không tiện tiếp khách. Phiền thí chủ chờ hôm khác sẽ trở lại. Nói xong đưa tay định đóng cửa trở vào. Trầm Kha nhận thấy nhà sư này như không hiểu gì về việc vừa xảy ra trước chùa mà thấy nhà sư định quay vào nên vi vàng bước tới chận ngang hỏi: – Xin cho biết khi nào phương trượng sẽ mở cửa tiếp khách?
– Ít nhất cũng ba năm! Trầm Kha kinh ngạc lập lại: – Ba năm! Những ba năm sau? Rồi quay lại nhìn ngay nhà sư trịnh trọng hỏi: – Lâu quá, không thể chờ đợi được, tại hạ nhận lời ủy thác của người ta đem mt tín vật quan trọng tới trao tận tay phương trượng đại sư, nên xin được gặp người ngay. Nhà sư l vẻ xúc đng hỏi: – Thí chủ nhận lời ủy thác của ai? Chàng do dự rồi đáp: – Xin thứ lỗi! Việc nầy chưa tiện nói ra. Nhà sư suy nghĩ trầm ngâm mt lát rồi nói: – Nếu vậy cảm phiền thí chủ tạm đợi nơi phòng khách, liễu tăng sẽ vào bẩm báo cùng trực nhật trưởng lão xem người định đoạt như thế nào hẵng hay. Nói dứt lời, nhà sư kéo cánh cửa rng ra mt chút để Trầm Kha bước vào. Đưa chàng qua mt lần đại điện, đến mt phòng khách khá rng và mời Trầm Kha ngồi. Không bao lâu, mt chú tiểu sa di bưng lên mt chung trà thơm rồi cùng nhà sư lớn tuổi lui ra. Phòng khách đắm chìm trong yên lặng. Những gian phòng kế bên cũng im phăng phắc, chung quanh không thấy mt bóng nhà sư nào lai vãng, đâu đâu cũng vắng vẻ lạ thường. Đã từng va chạm với nhiều hạng người trong giang hồ và cũng trải qua vài lần bị hại, nên ít nhiều kinh nghiệm cũng đã giúp cho chàng có cái nhìn với sự phán xét về sự sâu hiểm dối trá của người đời. Trong lòng còn nhiều nghi ngờ, thắc mắc nên mặc dù chung trà thơm ngào ngạt thật hấp dẫn, chàng không dám đng tới. Hồi lâu mới nghe có tiếng chân người bước tới. Bầu không khí quá vắng lặng khiến tâm hồn Trầm Kha càng thêm căng thẳng. Hình như có mt cái gì đang đe dọa mt cách nặng nề. Nơi này quả chẳng phải nơi lành. Bỗng từ phía sau đi ra mt số nhà sư, đi đầu là mt hòa thượng tuổi chừng bảy chục, đôi hàng lông mày rậm rạp đã bạc phếu phủ xuống gần mắt, tinh thần quắc thước mạnh mẽ. Đôi mắt vị hòa thượng sáng quắc, long lanh như chiếu hào quang, nhìn về phía Trầm Kha đứng để dò xét.
Phía sau có bốn nhà sư, kể cả nhà sư đứng tuổi vừa dẫn Trầm Kha vào khách sảnh vừa rồi. Vừa rảo bước vào phòng khách, vị lão hòa thượng đã chắp tay niệm Phật hiệu rồi hỏi: – Có phải thí chủ muốn gặp phương trượng bổn tự không? Trầm Kha vi vàng chắp tay thi lễ rồi đáp: – Thưa phải! Lão hòa thượng cất tiếng hỏi: – Xin thí chủ cho biết qúi danh và lý do muốn tiếp kiến cùng phương trượng bổn tự? – Tại hạ tên Trầm Kha. Vì nhận lời ủy thác của mt ân nhân nên tại hạ cần được diện kiến cùng qúy phương trượng để hỏi người mt vài điều hệ trọng. Lão hòa thượng từ tốn nói: – Phương trượng của bổn tự đang ở trong thời kỳ đóng cửa tu luyện, bần tăng không dám phá lệ để thông báo làm xúc đng đến ngài. Nếu được xin thí chủ cứ trình bày cùng bần tăng, để chờ đến giờ đem cơm hầu ngài, bần tăng sẽ tấu trình lại. Trầm Kha lắc đầu nói: – Vì người ủy thác đã căn dặn tại hạ phải thân hành đàm thoại cùng ngài phương trượng Ng Thiền, nên xin cảm phiền đại sư… Lão hòa thượng chợt chận lời: – Nhưng thí chủ có gì làm bằng chứng để đúng là muốn diện kiến cùng phương trượng bổn tự? Nghe hỏi vậy chàng gật gù rồi cho tay vào túi áo lấy cái chuông của Ng Tỉnh đại sư đã giao lại, đưa ra cho lão hòa thượng xem. Vừa thấy quả chuông, lão hòa thượng sắc mặt hơi biến đổi, song lấy lại bình tĩnh nói: – Quả chuông này ở đâu thí chủ có được? – Tại hạ đã nói là của người ủy thác. – Như vậy là Ngô Tỉnh đại sư? – Đúng vậy! Bỗng lão hòa thượng tươi cười nói: – Quả thật phương trượng của bổn tự đoán không sai? – Đại sư nói thế nghĩa là thế nào?
– Nghĩa là ngài phương trượng đã biết có ngày hôm nay nên trước khi ngài bế môn luyện công, đã có căn dặn bần tăng hãy thay ngài tiếp nhận ý kiến của người đến gặp ngài cho chu đáo. Trầm Kha tình thật tình ngay. Chàng định cất lời nói ra, nhưng bỗng giật mình dừng lại. Cứ nhìn qua tướng mạo và dáng điệu của vị lão hòa thượng, Trầm Kha thấy vị này có nhiều điểm đáng nghi ngờ. Trên nét mặt tuy cố tình che đậy, vẫn l nhiều bản chất gian hiểm man trá. Ngoài ra, việc nầy Ng Tỉnh đại sư cũng có dặn là phải hỏi ngay với Ng Thiền đại sư mới biết được mọi bí mật của những ngôi chùa liên quan đến Thiếu Lâm đại tự và vị phương trượng nơi đây. Cũng vì vậy mà chàng e dè, ngập ngừng không mở lời, thì lão hòa thượng đã nói: – Sao thí chủ có vẻ ngập ngừng do dự thế. Hay là thí chủ không tin lời bần tăng? Chàng lắc đầu: – Không phải không tin. Nhưng chỉ phiền mt việc… – Việc gì? – Vì tại hạ chịu lời ủy thác phải dốc lòng làm tròn nhiệm vụ với Ng Tỉnh đại sư, nên tại hạ cần gặp thẳng Ng Thiền phương trượng mới bàn định được. Đó là điều không thể thay đổi. Lão hòa thượng cười khà khà: – Thí chủ rất đáng phục vì đã giữ đúng tín nghĩa, nhưng người quân tử cũng cần phải biết quyền biến mới được. Vì trường hợp đặc biệt, nếu phương trượng bổn tự không thể gặp được thí chủ, chẳng lẽ thí chủ lại về không? – Việc này, nếu cuối cùng không gặp được Ng Thiền phương trượng, có lẽ tại hạ buc lòng phải dùng cách ấy chứ sao. – Hà hà! Như thế quả nhiên là cố chấp. – Đó chỉ là điều vạn bất đắc dĩ, tại hạ đâu muốn như vậy. Bây giờ xin cho phép tại hạ được cáo từ. Trầm Kha có ý định phải trực tiếp gặp mặt Ng Thiền để hỏi cho biết mọi việc liên quan đến Huyền Đắc, kẻ gia thù nên chàng không thể hành đng khác hơn. Hơn nữa cứ xem tướng mạo vị sư già có nhiều điểm đáng nghi ngờ và thiếu thành thật, do đó chàng chỉ muốn tạm lánh khỏi chốn này rồi sau sẽ hay. Cho nên vừa dứt lời, Trầm Kha chắp tay vái chào rồi quay mình định bước trở ra.
Nhắm không thể thuyết phục nổi, lão hòa thượng cười khà khà nói: – Nếu thí chủ muốn đi ngay, sự việc không quá dễ dàng được như thế đâu nhé. Miệng nói có vẻ bình thường, chân tay không hề cử đng, nhưng đã có mt luồng âm lưu nhẹ nhàng vô thanh vô sắc bất thình lình bắn vút ra. Âm khí tuy có vẻ nhẹ nhàng, nhưng kình lực bắn đi rất mãnh liệt, nếu chạm phải người bình thường, không gãy xương thì cũng đứt gân. Mặc dầu hành đng lén lút bất ngờ, nhưng Trầm Kha đã nhận thấy ngay và đề phòng. Chàng vẫn giữ thái đ bình thản cười nói: – Chẳng lẽ lão thiền sư muốn dùng quyền lực cưỡng bách kẻ này sao? Trong khi ấy chàng lẳng lặng dùng ni lực đẩy ra chận đón. Lão hòa thượng bỗng cảm thấy mt sức mạnh vô hình như núi bạt vào người, lảo đảo cưỡng lại không nổi, tái mặt thối lui bảy tám bước. Trầm Kha vẫn giữ nụ cười hồn nhiên trên môi, đứng sững nhìn không nhúc nhích. Lão hòa thượng kinh hồn không thể tưởng tượng người đứng trước mặt lão như không xử dụng mt tí công lực mà cũng đã làm cho lão điên đảo. Tuy vậy lão vẫn lạnh lùng nói: – Phương trượng bổn tự có ủy thác cho bần tăng tiếp đón thí chủ, vì vậy thí chủ cứ nói ý định đi rồi muốn đi đâu tùy ý. Nếu không chỉ e rằng… Trầm Kha cười lạt hỏi: – E điều chi? Lão hòa thượng sẵng giọng nói: – Dù rằng thí chủ có mt bản lãnh hơn người, cũng chưa chắc đối chọi lại với bao nhiêu người trong chùa này. Muốn thoát khỏi Tam Bửu Tự phen nầy e khó lắm! Khó lắm! Trầm Kha nhướng đôi mày kiếm nói: – Ta đã muốn đi thì không ai giữ nổi ta đâu. Trước khi ra tay ta cần nói rõ: ⬘Tránh ta thì sống, chống ta thì chết⬙! Tuy bề ngoài nói cứng, nhưng lúc nãy đã nếm thử mt chiêu đầu của Trầm Kha, lão hòa thượng đã e ngại, nên quay mình lui ra sau cùng bốn nhà sư đi theo đứng hàng ngang chận ngay nhà khách. Trầm Kha bỗng cất tiếng cười lớn, chàng gằn giọng: – Nếu các vị không tránh đường, xin chớ trách kẻ hèn này sao quá ác đc. Nói xong chàng liền bước tới mt bước, bỗng có tiếng niệm Phật rang rảng, mt sư già từ trong bay vụt ra nhanh như chớp, lão hạ giọng nói:
– Hãy khoan xuất thủ. Trầm Kha dừng b, định thần nhìn kỹ. Nhà sư này tuổi đến bát tuần nhưng da mặt hồng hào, hai bên gò thái dương nhô lên cao chứng tỏ mt thần lực tích tụ thâm hậu. Thoạt trông thấy đã biết ngay là mt ni gia danh thủ. Lão hòa thượng mày trắng cung kính chắp tay thi lễ rồi nép mình sang mt bên. Vị sư già mỉm cười đưa cặp mắt sáng quắc nhìn qua Trầm Kha rồi gật đầu nói: – Bần tăng tài sơ đức mọn, nhận chức Thủ Tọa Trưởng Lão trong bổn tự. Suốt thời gian phương trượng bế môn luyện công, bần tăng tạm quyền xử lý tự vụ. Trầm Kha nghiêm nghị nói: – Vãn sinh hân hạnh được bái kiến lão thiền sư. – Lão bần tăng cũng biết rõ mục đích và sứ mạng của thí chủ trong cuc viếng thăm này. Rất tiếc vì kỷ luật sư môn bó buc, bần tăng không dám gõ cửa thông báo lên phương trượng. Ngẫm nghĩ mt lúc lão nói tiếp: – Đúng canh tư đêm nay là tới phiên bần tăng theo thường lệ vào báo cáo tình hình tự vụ. Nhân dịp này, bần tăng sẽ xin đem ý kiến của thí chủ trình bày. Nếu bổn phương trượng bằng lòng cho tiếp kiến, bần tăng sẽ xin kính mời thí chủ. Nếu trái lại bần tăng sẽ xin tiễn đưa thí chủ ra khỏi chùa. Trầm Kha chưa biết phải nói sao thì Thủ Tọa Trưởng Lão thiền sư đã nói tiếp: – Bổn tự xưa nay ít khi lưu đãi khách tục, cảm phiền thí chủ miễn lễ cho. Huyền Thọ đại sư sẽ cố gắng làm hài lòng thí chủ. – Xin đa tạ thiền sư. Rồi quay sang hòa thượng mày trắng tức Huyền Thọ thiền sư bảo: – Hãy sửa soạn nơi nghỉ và cơm chay để khoản đãi thí chủ. Trầm Kha vi vã khước từ: – Không dám làm phiền quí vị thiền sư. Xin để vãn bối ngồi chờ tạm cũng được. Huyền Thọ thiền sư cười ha hả nói: – Thí chủ đừng ngại ngùng gì cả, thí chủ là kẻ ở xa xôi, đã vì bổn phương trượng lặn li về đây thì chúng bần tăng đây phải cung phụng chu đáo chứ! Liếc mắt nhìn qua mt cái lão tiếp: – Chậm nhất đầu canh năm bần tăng sẽ báo tin trả lời cho thí chủ. Thủ tọa trưởng lão nói xong chắp tay cáo từ. Huyền Thọ hòa thượng cùng bốn vị sư kia cũng lần lượt lui hết.
Cách sau không bao lâu, hai chú tiểu sa di song song đi vào, mang theo đầy đủ chăn màn cơm nước. Trầm Kha cảm thấy bụng đói nhưng cố nhịn không dám ăn vì ngại có thuốc đc. Chàng cố tìm cách gạn hỏi hai chú tiểu sa di. Nhưng hai cậu này nhỏ quá mới được mười mt, mười hai tuổi. Hỏi thứ gì cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn và lắc đầu không biết. Rốt cuc rồi chàng cũng không biết thêm được tí gì mới lạ. Thời gian dần dần trôi qua trong không khí bồn chồn chờ đợi. Màn đêm đã rơi xuống, vạn vật chìm đắm trong bóng tối rùng rợn. Trầm Kha nóng rut ngồi mãi không yên, cứ đi đi lại lại trong phòng khách phân vân suy nghĩ mãi. Trong chùa vắng lặng như tờ. Ngoài tiếng gió lng lào xào qua cành cây kẽ lá, không mt tiếng tụng niệm hay chuông mõ. Để trấn tỉnh tâm thần, chàng ngồi xếp bằng tròn trên đất để vận công điều tức. Thình lình có tiếng gọi văng vẳng đưa tới tai chàng: – Thí chủ! Thí chủ! Trầm Kha giật mình lắng nghe, mặc dù năng lực thính giác nhạy hơn người, chàng vẫn chưa phân biệt được tiếng ấy từ đâu tới. Hồi lâu chàng lại nghe tiếng gọi: – Thí chủ! Người không nhận ra tôi sao? Tiếng nói lần này rõ hơn, hình như phát ra từ dưới đất ngay chỗ chàng đang ngồi. Chàng không ngờ trong chùa có bố trí cơ quan bí mật. Tuy nhiên, đối với Trầm Kha cũng không có gì đáng ngạc nhiên, vì nhìn qua sắc diện xảo trá của mấy nhà sư vừa rồi, chàng đã dự đoán trước được phần nào. Chàng vi vận dụng đủ mười phần h thân cương lực nhún mình nhảy vọt tới chỗ phát ra tiếng nói, se sẽ hỏi lại: – Người là ai? Ở đâu? Lập tức có tiếng đáp lại: – Thí chủ đừng nói lớn tiếng. Trước hết hãy ngó chừng phía ngoài phòng khách xem có ai tới không? Trầm Kha nhìn khắp chung quanh chẳng thấy gì cả, se sẽ trả lời: – Chả lẽ người không phải ở trong chùa nầy sao? – Phải, nhưng vì mt lẽ.
– Sao không thấy xuất hiện ra đây? – Tiểu tăng mạo hiểm tới đây. Ngay lúc đó có tiếng đng khẽ, mt tấm đá vuông bằng phẳng lát trên mặt đất từ từ xích qua mt bên. Mt chiếc đầu nhẵn thín từ dưới đất chui lên. Quả nhiên đây là lối vào của mt con đường hầm bí mật. Trầm Kha vận dụng công lực sẵn sàng chờ đợi. Nhà sư ấy lẹ làng bò lên mặt đất, đưa mắt nhìn quanh tứ phía rồi nói nhỏ: – Nếu thí chủ muốn gặp Ng Thiền phương trượng, xin mau mau theo tiểu tăng này. Trầm Kha cười lạt hỏi: – Đây có phải là mt âm mưu do trong chùa này bố trí phải không? Nhà ngươi nhận lệnh Huyền Thọ hòa thượng thi hành phải không? Nhà sư sửng sốt vi nói: – Chẳng dấu gì thí chủ, quả nhiên Huyền Thọ hòa thượng đang cố tìm cách hãm hại thí chủ, nhưng tiểu tăng nào phải là người của hắn. Vì cảm kích thịnh tình của Ng Thiền phương trượng đã từng ra ơn chiếu cố nên hôm nay tiểu tăng mạo hiểm tới cứu thí chủ thoát khỏi âm mưu đen tối của Huyền Thọ hòa thượng. Đồng thời hướng dẫn thí chủ đi giải thoát cho Ng Thiền phương trượng luôn. Trong lúc hoảng hốt, nhà sư nói năng ln xn thiếu mạch lạc. Nhưng Trầm Kha cố ý theo dõi nhận xét để hiểu. Chàng chận lời ngay: – Vậy thì Ng Thiền phương trượng không đang trong thời kỳ đóng cửa luyện công à? Nhà sư trố mắt nhìn Trầm Kha đáp ngay: – Đóng cửa luyện công ư? Chính người đang bị cầm tù trong nhà đá ở tận dưới đất. Trầm Kha sửng sốt hỏi dồn: – Bị cầm tù sao? Tại sao? Vì kẻ nào? – Nguyên nhân ra sao tiểu tăng không biết rõ. Khi nào gặp Ng Thiền phương trượng thí chủ hỏi thì tức khắc hiểu ngay. Cứ nhìn vào dáng điệu và lời nói của nhà sư có vẻ chất phác và đáng tin tưởng. Trầm Kha hỏi ngay: – Ng Thiền phương trượng bị giam ở chỗ nào? – Tại mt hầm đá sâu dưới đất, phía sau đại điện này. Rồi đưa tay chỉ vào mt miệng hang sâu tối om ở dưới đất, nhà sư nói luôn:
– Cứ theo lối này có thể đi thẳng đến nhà đá ấy được. Trầm Kha suy nghĩ mt chút rồi nói: – Xin cảm phiền nhà sư hướng dẫn tôi tới nơi đó. Nếu có gì man trá xin đừng trách kẻ này không nói trước đấy nhé. Nhà sư đáp: – Thí chủ cứ yên lòng, tiểu tăng xin đi trước dẫn đường. Dứt lời, y lẹ làng chui xuống đất. Trầm Kha đề khí vận công phòng ngừa mọi bất trắc, rồi dè dặt tiến bước xuống lỗ hổng theo nhà sư mất dạng…