Biên tập: B3
Sương Sương dùng lưng chặn cửa, lại nhìn thoáng qua Liên Đại ở bên cạnh, vẻ mặt nàng có chút hoảng hốt: “Liên Đại, có phải ta đang nằm mơ hay không?”
Liên Đại lắc đầu: “Sương Sương tỷ tỷ, tỷ không có nằm mơ! Thiếu gia thật sự muốn nạp tỷ làm thiếp!”
Sương Sương vội vàng lắc đầu, miệng liên tục lẩm bẩm: “Ta không thể làm thiếp của hắn.”
Nàng chạy đến bên cửa sổ, kết quả phát hiện căn bản không tài nào đẩy được cửa sổ ra, Liên Đại thấy Sương Sương đẩy cửa sổ thì không nhịn được mà nói: “Sương Sương tỷ tỷ, đừng đẩy nữa, hôm qua chúng ta vừa về thì cửa sổ đã bị bịt kín lại rồi.”
Chẳng qua cô bé không nói với Sương Sương mà thôi.
“Bịt kín?” Sương Sương bối rối: “Bịt từ bao giờ?”
Ổ Tương Đình thật là hèn hạ!
Thế này thì sao Sương Sương có thể chạy trốn được, mà mấy nữ nhân bên ngoài kia cũng đã không đợi được nữa, không còn sự ngăn cản của Sương Sương, bọn họ liền cứ thế đẩy cửa tiến vào.
“Phu nhân, chúng ta phải nhanh lên một chút, ngàn vạn lần chớ để lỡ thì giờ.”
Sương Sương còn chưa kịp nói được một câu thì đã bị hai nữ nhân kéo xuống ngồi trước bàn trang điểm.
Một nữ nhân trong đó thấy dung mạo của Sương Sương thì xuýt xoa khen ngợi: “Ban đầu Nguyên Nương ta còn không hiểu dạng nữ nhân thế nào mới có thể thu phục được Ổ Nhị thiếu gia, hôm nay thấy dung mạo của Phu nhân thì mới tâm phục khẩu phục. Tướng mạo này của Phu nhân, sợ là tất cả nam nhân trên đời này khi nhìn thấy đều không thể dời mắt.”
Sương Sương vẫn còn phản kháng lại: “Có phải các ngươi hiểu lầm không? Ổ thiếu gia không nói với ta chuyện này.”
“Không sai được, Phu nhân, Ổ thiếu gia đã phân phó từ nửa tháng trước rồi.”
Nguyên Nương vừa nói xong thì có mấy nữ nhân mang theo một cái rương đỏ đi vào, bà lập tức mở cái rương ra, sau đó lấy hỉ quan ra khỏi rương, mà hỉ quan (*) kia còn hoa lệ hơn hẳn so với hỉ quan mà Sương Sương đã từng đội ở Thược Kim Quật, bên trên gắn tổng cộng mười tám viên đá quý. Đa phần đá quý đều không ít thì nhiều còn dính chút tạp sắc, ngay cả đá quý gắn trên Phượng Quan (**) của Mẫu Hậu Sương Sương cũng còn không hoàn toàn thuần sắc, vậy mà từng viên đá quý gắn trên hỉ quan này đều thuần một màu, không có lấy dù chỉ một tí chút tạp sắc.
(*) Mũ cưới.
(**) Mũ Phượng.
Một nữ nhân khác thân hình hơi mập mạp vừa lấy bộ đồ cưới từ trong rương ra vừa nói với Sương Sương: “Phu nhân, hỉ quan này thật sự rất đáng quý, chiếc hỉ quan này ước chừng phải mất ba năm ba tháng mới hoàn thành, còn bộ đồ cưới này là do hơn mười vị nghệ nhân cùng làm. Mười tám viên đá quý trên hỉ quan kia được thu gom từ khắp thiên hạ, thợ thủ công đều chế tạo cẩn thận từng viên một, bởi vì mỗi một viên đá quý trên hỉ quan này có thể mua được cả một toà thành.”
Nữ nhân kia đưa tay sờ sờ lên bộ đồ cưới: “Ngoại trừ hỉ quan, đồ cưới này cũng không phải đồ thường, loại vải này không những đắt tiền mà còn vô cùng quý hiếm, đã vậy trước khi dùng để may thành đồ cưới còn ngâm trong nước nghiền dạ minh châu, cho nên bộ đồ cưới này sẽ mơ hồ phát sáng trong bóng đêm.”
Liên Đại đứng bên cạnh, hai mắt đã sớm lộ ra vẻ hâm mộ không thể che giấu.
Nguyên Nương mỉm cười: “Phu nhân mặc bộ đồ cưới, đầu đội hỉ quan này, lại bước chân vào cửa Ổ gia, nữ nhân trong thiên hạ này không có ai là không hâm mộ, người đời đều biết đến Ổ gia thành Kim Lăng chính là phú khả địch quốc.”
Dĩ nhiên là biết, nếu không thì Phụ Hoàng của nàng cũng sẽ không cố ý phong cho cha Ổ Tương Đình làm Vương gia khác họ, thậm chí còn mơ hồ có ý định để Ổ Tương Đình làm Phò Mã, làm vậy còn không phải là đang nhắm đến sản nghiệp của Ổ gia hay sao.
Ổ gia có bao nhiêu tiền? Có tiền đến mức dù cho đất nước đã đổi sang một vị Hoàng Đế khác, nhưng cũng không có ai dám động đến thành Kim Lăng, bởi vì Kim Lăng có Ổ gia.
Sương Sương đứng dậy: “Bụng ta không thoải mái, ta đi ra ngoài một chút.”
Nàng còn chưa bước được một bước thì đã bị hai nữ nhân ấn trở về, Nguyên Nương cười nói: “Ổ Nhị thiếu gia đã dặn dò qua, nói rằng Phu nhân rất hay xấu hổ, hôm nay vừa gặp đã thấy quả nhiên là như vậy.”
Sương Sương nghe xong lời này thì hoàn toàn chết tâm.
Trốn cũng không thoát, tránh cũng không tránh khỏi, Sương Sương cười khổ.
***
Một canh giờ sau, Sương Sương bị đưa tới kiệu hoa.
Bởi vì là nạp thiếp, nên không có đón dâu, mà Sương Sương cũng chỉ được kiệu hoa nhấc từ cửa hông mang vào Ổ gia.
Từ đầu đến cuối Sương Sương đều vùi mình trong kiệu hoa, ngay cả cử động cũng lười, ngày vui mà nàng tưởng tượng vốn không phải như vậy, nhưng nàng lại tự an ủi mình, thôi, ít nhất thì cũng được ra khỏi Thược Kim Quật.
Sương Sương hít mũi, lại nghĩ đến ngày vui không thể khóc, nàng nghe người ta nói, nếu như khóc trong ngày vui thì tương lai sẽ phải khóc cả ngày lẫn đêm.
Sương Sương lại nghĩ đến Ổ Tương Đình, nàng vốn chỉ muốn rời khỏi Kim Lăng, đi tìm Lan Tranh, bây giờ trở thành tiểu thiếp của Ổ Tương Đình, tìm Lan Tranh càng thêm khó khăn.
Bây giờ nàng không có tiền bạc, mặc dù Ổ Tương Đình hào phóng chuyện ăn mặc của nàng, nhưng một xu tiền cũng không cho, hơn nữa do lần trước nàng chạy trốn có mang theo đồ trang sức, nên Ổ Tương Đình đã ra lệnh cho thợ thủ công khắc gia huy của Ổ gia lên tất cả đồ trang sức của nàng, chỉ cần Sương Sương mang đồ trang sức đi cầm, chỉ trong chớp mắt là có thể bắt trở về.
Nghĩ đến việc bị bắt trở về, Sương Sương cũng không hiểu tại sao lần trước mình lại bị tìm được, mà chiếc lắc chân trên cổ chân nàng vẫn một mực không được gỡ ra, nàng nghi ngờ nguyên nhân chính là từ chiếc lắc chân này.
Nàng đã từng lén dùng chuỷ thủ chặt đứt lắc chân, nhưng đều không thành công, tựa hồ như chỉ có thể lấy được chìa khoá mới mở ra được, mà chìa khoá kia, hơn phân nửa là đang ở chỗ của Ổ Tương Đình.
Ổ Tương Đình mua nàng, nhất định Đỗ Nương sẽ chuyển giao chìa khoá sang cho hắn.
***
Kiệu hoa vào Ổ phủ, vẫn còn phải đi thêm rất lâu.
Không biết bao lâu sau, kiệu hoa mới dừng lại.
Sương Sương thấy kiệu hoa dừng lại thì trong lòng bắt đầu khẩn trương, nếu như trước đây khi nàng còn là hoa nương của Thược Kim Quật, Ổ Tương Đinh không thể làm gì nàng, bởi vì nàng không phải là người của Ổ Tương Đình. Còn bây giờ nàng trở thành tiểu thiếp của Ổ Tương Đình, Ổ Tương Đình sẽ hoàn toàn nắm trong tay quyền sinh sát với nàng.
Tầm mắt Sương Sương bị khăn trùm đầu che kín, không nhìn thấy người bên ngoài, chỉ có thể nghe thấy tiếng động.
Dường như có gió thổi vào, đây là có người vén rèm sao?
Lúc Sương Sương vẫn còn đang hoài nghi thì có một giọng nữ vang lên: “Nô tỳ Thanh Khi thỉnh an Phu nhân, nhất định Phu nhân đã cực khổ một đường rồi, để nô tỳ đỡ Phu nhân về phòng.”
Dứt lời, có một đôi tay đưa tới.
Sương Sương để mặc nha hoàn Thanh Khi đỡ nàng xuống kiệu, chẳng qua là xuống kiệu xong, nàng vẫn không nhịn được mà hỏi một câu.
“Ổ thiếu gia đâu rồi?”
Thanh Khi cười khẽ: “Phu nhân, bây giờ ngài phải đổi cách xưng hô rồi.”
Sương Sương hơi sửng sốt, sau đó giọng hơi nhỏ lại: “Hắn không có ở đây sao?”
“Thiếu gia, ngài nói gì đi.” Thanh Khi vừa cười vừa nói: “Ngài đứng bên cạnh nhìn Phu nhân không rời mắt, vậy mà Phu nhân vẫn còn tưởng rằng ngài không có ở đây đấy.”
Sương Sương nhất thời cứng đờ, sau đó nàng liền nghe được giọng nói lạnh nhạt của Ổ Tương Đình.
“Nếu như còn lắm miệng thì tự mình đi nhận phạt đi.”
“Vâng.” Dù Thanh Khi nói như vậy, nhưng giọng nói vẫn hàm chứa nụ cười: “Thiếu gia, ngài vẫn nên đi ra đằng trước đi thôi, ngài nạp tiểu thiếp, người trong cả thành Kim Lăng này như đều phát điên hết cả rồi.”
Thanh Khi lại nói mấy câu với nha hoàn nào đó: “Thước Chi, ngươi chăm sóc thiếu gia, để Mạc Thái Đa giúp thiếu gia cản rượu.”
Sương Sương lại nghe thấy một đoàn tiếng bước chân hỗn loạn, tựa như có rất nhiều người rời đi, mà Thanh Khi thì vẫn còn đỡ Sương Sương.
“Phu nhân, nô tỳ đỡ người về phòng, tuy hôm nay thiếu gia nạp tiểu thiếp, nhưng ngoại trừ việc không thể tự mình đi đón dâu, không thể bái đường ra thì tất cả những tiêu chuẩn còn lại đều làm giống như rước chính thê, hơn nữa thiếu gia còn thương Phu nhân, không nỡ để Phu nhân phải ra ngoài tiếp tân khách, nếu không cũng không biết là sẽ phải uống bao nhiêu rượu.” Thanh Khi vừa đỡ Sương Sương vừa nói chậm rãi: “Chờ lát nữa Phu nhân có thể ăn trước chút gì đó lót dạ, thiếu gia đã cố ý dặn dò, những việc này không cần phải theo quy củ. (***) Vả lại, tối nay hơn phân nửa là thiếu gia sẽ phải uống đến say khướt mới có thể trở về phòng, Phu nhân cũng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
(***) Bê: hình như theo quy củ là cô dâu vào phòng phải ngồi nguyên tại chỗ đợi đến khi nào phu quân vào mới được bỏ khăn trùm đầu và ăn uống.
Sương Sương nghe một tràng câu nói này xong thì chớp chớp mắt.
***
Sương Sương vào hỉ phòng, rốt cuộc mới thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nàng tự mình vén khăn trùm đầu lên, lúc này mới thấy rõ dáng vẻ của Thanh Khi, Thanh Khi đại khái khoảng mười mấy tuổi, mặt mũi thanh tú, nhưng hành vi và cư xử đều lão luyện, hẳn đây chính là Đại nha hoàn thiếp thân ở bên người Ổ Tương Đình.
Thanh Khi bưng cho Sương Sương một bát canh hạt sen: “Mời Phu nhân ăn cái này lót dạ trước.”
Từ sáng đến giờ Sương Sương còn chưa được ăn gì, những nữ nhân kia không cho nàng ăn, nói rằng ăn vào sẽ xui xẻo, vì thế nàng đã sớm đói bụng.
Sương Sương dùng xong canh hạt sen mới chính thức để ý tới hỉ phòng nàng đang ngồi.
Tất cả mọi nơi đều là màu đỏ, bao gồm cả người Sương Sương.
Nàng sắp bị màu đỏ làm cho nhức hết mắt rồi.
Thanh Khi thấy vẻ mặt của Sương Sương, có lẽ cũng đoán ra suy nghĩ trong lòng Sương Sương, nàng ta mỉm cười: “Phu nhân, đồ đạc trong phòng này đều do thiếu gia phân phó hạ nhân bày biện, nếu Phu nhân cảm thấy màu đỏ quá nhức mắt thì cũng không cần lo lắng, cùng lắm cũng chỉ phải chịu đựng màu đỏ chói này trong bảy ngày thôi, qua bảy ngày sẽ lại khôi phục dáng vẻ như ban đầu.”
Căn hỉ phòng này rất lớn, tất cả đồ trong phòng đều là trân phẩm, chẳng qua thoạt nhìn không hề giống như căn phòng từng có người ở.
“Đây là phòng của hắn sao?” Sương Sương hỏi.
“Người nói thiếu gia?” Thanh Khi lắc đầu: “Không phải vậy, trước đây căn phòng này vốn không có ai ở, sau này sẽ là phòng của Phu nhân.”
Điều này có nghĩa là nàng không phải ở cùng một phòng với Ổ Tương Đình?
Sương Sương hơi thả lỏng một chút.
***
Sương Sương ở trong phòng không có việc gì làm, đợi từ chiều đến tận đêm khuya cũng không thấy Ổ Tương Đình quay lại. Thật ra nàng hy vọng tốt nhất là Ổ Tương Đình cứ say đến bất tỉnh nhân sự đi, như vậy thì tối nay nàng mới được an toàn.
Nhưng nàng vừa mới nghĩ xong, ngoài cửa liền truyền tới tiếng ồn ào.
“Ổ Nhị, huynh cho chúng ta nhìn mỹ thiếp của huynh một lần đi, đừng dễ nổi giận như thế mà.”
“Đúng vậy, trước đó ngay cả ánh mắt lỗ mũi chúng ta cũng chưa kịp nhìn thấy, huynh đã đưa mỹ nhân tới Vĩnh Thành, chúng ta chờ mỹ nhân trở lại, kết quả thì huynh giỏi rồi, đùng một cái nạp nàng làm tiểu thiếp. Sợ là đêm nay tất cả nữ nhân thành Kim Lăng đều mất ngủ mất thôi.”
“Không ngủ được? Không sao cả, tối nay Ổ Nhị cũng sẽ không ngủ.”
Không biết lời này của kẻ nào nói ra, vừa dứt lời, bên ngoài liền cười rộ lên.
Ngay cả Sương Sương ở trong phòng cũng không nhịn được mà đỏ mặt xấu hổ.
“Ngủ cái gì mà ngủ? Tối nay Ổ Nhị không cần ngủ, một khắc ngày xuân đáng giá ngàn vàng nha.”
Giọng nói của Ổ Tương Đình vang lên, hình như hắn đã bị chuốc rất nhiều rượu, lời nói cũng có mấy phần mơ hồ: “Huynh… Các huynh bớt ở chỗ này nói nhảm đi, cút.”
“Ái chà, Ổ Nhị tức giận, không cho nhìn mỹ nhân kìa.”
Sương Sương hơi sợ rằng những người đó sẽ đi vào, mặc dù nàng chưa từng nháo động phòng bao giờ, nhưng ngày Thái Tử ca ca thành hôn, nàng vẫn có nghe được một chút. Nghe nói Thái Tử ca ca bị cởi cả quần, cho dù có là Thái Tử của một nước thì khi gặp bằng hữu tới nháo động phòng, vẫn không có cách nào ngăn cản.
“Thanh Khi, bọn họ sẽ không vào chứ?”
Sương Sương vừa dứt lời, cửa liền bị gõ.
“Tẩu tẩu, tẩu mở cửa ra đi, Ổ Nhị uống say, chúng ta muốn đưa huynh ấy vào.”
Có người ở bên ngoài hắng giọng kêu.
Hết chương 20.
Tác giả có lời muốn nói:
Bằng hữu của Tiểu Đình: Tẩu tẩu, mở cửa, đón Tiểu Đình.
Sương Sương: Không nhận!
Lời của Bê Ba: Sương Sương chính thức trở thành Quý Thiếp của Ổ Nhị thiếu:3 Này thì không thèm Tiểu Đình làm Phò Mã này, không thèm ảnh làm Phò Mã thì ảnh cho chị làm “hẳn” thiếp của ảnh luôn nhá =))))))