Cuối thu đầu đông, trong phòng đã phải bắt đầu dùng lò sưởi.
Kề bên Nhạc Phương Mộ Dung Phức có chút ngơ ngẩn hỏi, “Nhạc Phương, ngày sinh nhật của ngươi là bao giờ? Nhớ không?”
Nhạc Phương gật gật đầu, “Ta sinh ra vào đông chí1. Đúng vào một ngày vạn vật khô héo, ngày ngắn nhất mà đêm dài nhất…” Thanh âm của hắn trở nên rất nhẹ rất nhẹ, “Cho nên cha ta gọi ta là “Phồn”. Hy vọng ta cả đời phồn thịnh, cái gì cũng có…”
Mộ Dung Phức cứng lại.
Nhưng ngữ khí của Nhạc Phương mau chóng cao lên, “Trước kia, cảm thấy tên này thực châm chọc. Nhưng hiện tại, lại cảm thấy thực chuẩn xác. Hiện tại… Ta thật sự cái gì đều có, không phụ cái tên phụ thân tự mình đặt này…”
Mộ Dung Phức hơi thả lỏng, chôn mặt trong bộ ngực không phải là rất cường tráng của hắn.
Một năm. Nhạc Phương đến bên nàng… Một năm có dư. Nhưng nàng nhưng không có chút động tĩnh. Ngự y từng nói với nàng, đây là chứng cung hàn2, xác suất mang thai… không lớn.
Nhưng lòng nàng rất lạc quan. Nói trắng ra chính là thân thể không tốt, muốn thuốc bổ gì không có? Chữa trị là được.
Nhưng một năm như thế, lòng tin và lạc quan của nàng dần dần biến mất. Nàng nhớ mang máng, có người thân thể khỏe mạnh, dù làm cách nào cũng không thể mang thai. Cho nên không hề chẩn đoán các thai chứng…
Cũng không ai từng nghe đến chẩn đoán này.
Vốn nàng muốn có đứa bé, chính là không muốn ngày ngày ngắm đồng hồ cát. Nàng cũng là người, cũng có nhu cầu yêu và được yêu. Không thể có một gia đình đầy đủ các thành viên, nàng đương nhiên muốn vật nhỏ huyết mạch tương liên.
Hiện tại, hiện tại.
Hiện tại khát khao của nàng có vẻ phai nhạt, nhưng phiền não mới lại nảy lên.
Nếu nàng đủ ích kỷ, đủ vô sỉ, nàng có thể lệnh cho Nhạc Phương lưu lại, không cần lo ước định năm năm gì cả. Nhưng tựa như chính nàng cũng thực bất đắc dĩ, lòng của nàng, chính là không đủ ngoan.
Nếu sinh đứa bé. Nàng không thèm để ý nó mang họ ai, dù sao đều là tiểu hài tử của nàng. Có thể kéo dài phúc tổ tông, Nhạc Phương cũng không có gì tiếc nuối … Lưu lại hắn cũng không miễn cưỡng như vậy.
Nàng thừa nhận, nàng luôn là người thẳng thắn. Nàng thích Nhạc Phương, thực thích thực thích.
Tuy nàng vốn tưởng rằng, nàng sẽ thích kiểu võ tướng uy phong lẫm liệt. Nhưng Hà Tiến ái mộ nàng, nói đến cùng cũng muốn khống chế nàng. Nhưng nàng vẫn không buông tha cho mộng anh hùng, luôn tin tưởng tổng sẽ có cái loại đảm lượng hơn người này, xuất chinh làm soái vào triều làm tướng ở nơi nào chờ đợi nàng.
Có thể nói, cái loại người này hoàn toàn không dính gì đến Nhạc Phương.
Đáng giận. Nếu ta là nam nhân thì tốt rồi. Sẽ không biết luyến tiếc, tâm địa cứng như thép. Thích sẽ dùng tông pháp cấp bậc lễ nghĩa gì gì trói chặt là được rồi, không để hắn đào thoát.
Nhưng nàng không phải cái loại nam nhân cổ đại vô sỉ hạ lưu này.
Mang ưu tư khó có thể nói rõ này, nàng thường thực u buồn nhìn Nhạc Phương, hoặc là thực xúc động nhào qua một trận mãnh liệt. Nhạc Phương bị nàng náo loạn không thể hiểu được, nhưng hỏi thế nào, nàng cũng không nói.
Mãi đến ngày đông chí ấy, nàng vẻ mặt buồn bực thắt cho hắn một chiếc dây lưng đủ mọi màu sắc, “Sinh nhật vui vẻ. Đây là dây may mắn…” Nàng lộ cổ tay mình ra, cũng có “dây may mắn” hoa văn màu sắc giống nhau.
“Tạ điện hạ!” Nhạc Phương vừa kinh vừa hỉ, xem xét giải đai hình thoi kẻ hoa bằng tơ nhiều màu, “Cái này ở đâu ra? Chưa từng thấy có người bán…”
“Ta đan.” Nàng thở dài, “Chờ ta giúp ngươi buộc năm sợi dây lưng… Ước hẹn năm năm đã qua.” Giọng nói của nàng càng tiêu điều, “Chỉ còn bốn năm mà thôi.”
Còn chưa hết sung sướng như điên khi được “dây may mắn” Phức thân vương tự tay đan, đã bị “Bốn năm” dập tắt tất cả niềm vui.
Bốn năm.
Vốn cảm thấy năm năm rất dài, không ngờ nháy mắt một cái, một năm cứ như bay qua dễ dàng đến thế.
“Vốn ta nghĩ…” Mộ Dung Phức vẫn quyết định thẳng thắn một lần. Tuy rằng chỉ có thể có được hắn năm năm, nhưng đối nàng mà nói, đây cũng là người duy nhất, khiến nàng thích như vậy, thích đến mức bất cứ điều gì đều có thể nói với hắn, thích đến muốn nghĩ cách lưu hắn lại.
“Mà ta… Bụng ta đây không cố được rồi.” Nàng cười khổ, “Mặt khác cho ngươi mướn thiếp, ta sợ ta sẽ ra tay giết người. Dù sao tính tình ta thật sự không tốt lắm… Cho nên…”
Nhưng nàng chung quy không có thể nói “Cho nên” như thế nào. Bởi vì nàng lần thứ hai ngã nhào xuống đất, cái gáy lại đụng sưng u.
Đau đến nhe răng trợn mắt, Nhạc Phương lại hôn tới tấp như mưa rền gió dữ.
Ồ?
“Điện hạ… Điện hạ…” Nhạc Phương khóc nức nở, “Thỉnh vẫn đan dây lưng vì ta… Đến tận khi ta chết. Làm cho ta, làm cho ta… Luôn luôn ở bên cạnh người.”
“Nhưng nhưng nhưng mà…” Mộ Dung Phức hiếm khi cà lăm, “Hương khói nhà các ngươi làm sao bây giờ? Ta không biết có thể hay không…”
“Đáng lẽ ta đã chết rồi! Đáng lẽ ta đã chết từ lâu…” Hắn một mặt khóc một mặt hôn mặt Mộ Dung Phức, “Thân vương, điện hạ… Ta theo ngươi, cho ta theo ngươi…”
Mộ Dung Phức nằm trên sàn, có chút không biết nên khóc hay cười.
Nguyên mẫu tình nhân anh hùng, tràn ngập khí khái nam tử, xuất chinh làm soái vào triều làm tướng của ta… Tạm biệt, đôi ta vô duyên.
Thật không ngờ, thật sự hoàn toàn không ngờ, người ta yêu, cũng yêu ta, là mỹ thụ yếu ớt, lại đang khóc thật sự thê thảm.
Mặt trăng có tối sáng tròn khuyết, thế sự từ xưa khó toàn vẹn. A, hình như là “Mặt trăng có tối sáng tròn khuyết, chuyện từ xưa khó toàn vẹn”3… Thôi kệ. Ngoại trừ ta ra, ai sẽ biết bài thơ bị biến dạng kì quái a?
“Ngươi mà đi yêu người khác, ta băm ngươi!” Mộ Dung Phức bình tĩnh uy hiếp.
Nhạc Phương vì vậy nín khóc mà cười.
“Đương nhiên, nếu ta thay lòng đổi dạ đi yêu người khác, ngươi cũng hoàn toàn có thể băm ta. Làm người phải công bằng thôi.” Mộ Dung Phức rất rộng rãi nói, “Giúp ta đứng lên … Nhìn một cái xem gáy ta có sưng lên hay không.”
Lúc này Nhạc Phương mới tỉnh đại mộng, một mặt xin lỗi, một mặt đỡ nàng đến nhuyễn tháp ngồi, cẩn thận xoa cái u sưng lên của nàng, hốc mắt còn hàm lệ.
Ha! Ta Mộ Dung Phức cả đời đắc ý, cuối cùng người trong đáy lòng lòng hoa mỹ nam văn nhược như vậy. Người ta nói nam trồng trọt nữ dệt vải, nếu là Nhạc Phương… Nam dệt vải nữ trồng trọt cũng được. Quan trọng là, cùng vượt qua mưa gió, nâng đỡ lẫn nhau.
Lúc nàng đau chân, không phải là nguyên mẫu tình nhân xuất chinh làm soái vào triều làm tướng cõng nàng, mà là Nhạc Phương xương cốt cũng chẳng rắn chắc gì, cõng nàng đi qua sơn đạo thật dài.
“Trăng sáng tự bao giờ? Nâng cốc hỏi trời xanh. Không biết thiên cung khuyết, buổi tối nay là năm nào.
Ta muốn cưỡi gió trở lại, e sợ cho gác quỳnh điện ngọc, nơi cao lạnh không chịu nổi. Múa lên chơi đùa với chiếc bóng, nào giống nhân gian.
Chuyển lầu tía, cúi xuống rèm gấm, chiếu người không ngủ.
Trăng hận gì, sao cứ tròn lúc xa nhau?
Người có thăng trầm, trăng có tối sáng tròn khuyết, chuyện từ xưa khó toàn vẹn
Chỉ mong người lâu dài, ngàn dặm cộng thiền quyên…”
Bên Nhạc Phương, nàng xướng cả bài hát không đúng nhạc cho lắm. Nhạc Phương nắm tay nàng thật chặt, nhắm mắt lại, lông mi thật dài còn có một giọt lệ, khóe miệng cũng hiện một nét cười vô cùng ngọt ngào, cảm thấy mỹ mãn dị thường.