Tiếng mười vang lên cộc lốc, nói rõ lên rằng một trận huyết đấu bắt đầu.
Tần Quan Vũ tập trung tinh thần đối phó, và chàng thấy quả đúng như lời của Thần Bí Nhân đã nói. Đây là mở màn cho trận tử chiến giữa chính tà, danh dự của đôi bên đều do trần này quyết định.
Cho nên, nếu chẳng may chàng bị hại thì chẳng những sinh mạng bị hủy diệt, mà vô hình chung còn phát huy thế lực cho bọn tà môn.
Tần Quan Vũ nhích về phía Bất Tử Lão Cái, thấp giọng nói :
– Sư thúc, trận này chỉ có thể thắng mà không thể bại.
Bất Tử Lão Cáo trịnh trọng gật đầu đáp :
– Nhất định phải thắng. Nhưng có điều cần phải nói thẳng với hiền điệt rằng, tuy hiền điệt có dư hào khí, nhưng phong độ của một vị Bang chủ hãy còn chưa đầy đủ.
– Xin sư thúc cứ dạy rõ. Tiểu điệt quyết sẽ cải sửa, để cho Cái bang không phải thẹn vì tiểu điệt.
Bất Tử Lão Cái hỏi lại :
– Hiền điệt có biết như thế nào là một vị Bang chủ không?
Tần Quan Vũ ngập ngừng :
– Tiểu điệt chưa từng đảm đương trong trách ấy…
– Vậy thì sư thúc xin nói thẳng, mong hiền điệt đừng cho rằng sư thúc đã vượt quyền…
– Không đâu, xin sư thúc cứ nói.
– Là một vị Bang chủ, hiền điệt phải sử dụng đúng mức quyền hạn của mình.
Tần Quan Vũ hơi suy nghĩ rồi nói :
– Sử dụng đúng mức quyền hạn nghĩa là ra lệnh thì nhiều mà hành động thì ít. Nếu không phải trong trường hợp vạn bất đắc dĩ thì chỉ nên lược trận, chỉ huy chứ không tham chiến?
– Cho nên hiền điệt phải biết rằng với tình huống hiện nay, hiền điệt không nên ra tay, nếu không thì sẽ mất đi phong độ của một vị Bang chủ. Hiền điệt cứ đứng yên mà ra lệnh, còn việc đối phó với bầy rắn độc này thì đã có Tam lão. Hiền điệt tuyệt đối không nên nhúng tay vào.
Tần Quan Vũ lặng thinh có vẻ do dự.
Bất Tử Lão Cái nói tiếp :
– Nhất cử nhất động của một vị Bang chủ đều có ảnh hưởng rất lớn đến sự tôn nghiêm của bang phái. Hiền điệt chỉ cần đấu trí với địch nhân là đủ, còn về võ lực là chuyện của Tam lão. Hiền điệt hãy nhớ lấy điều ấy, chúng ta sắp bắt đầu ra tay đây.
Dứt tiếng, Bất Tử Lão Cái lắc mình sang đứng án ngữ về phía tay phải của Tần Quan Vũ.
Tần Quan Vũ cau mày suy nghĩ…
Làm một vị Bang chủ chỉ có thế thôi ư?
Bất giác, chàng bật cười khanh khách.
Đối phương tức tối quát lên :
– Tiểu tử, cái chết đã kề bên mà còn ráng gượng cười à?
– Cái bọn co đầu rút cổ các ngươi không dám nhìn mặt người mà còn dám đem cái chết ra hù dọa ai?
Tần Quan Vũ chấm dứt câu nói đó là một tràng cười dài như thách thức đối phương.
Tiếng cười của chàng làm cho Phượng Nghi vững dạ vô cùng. Nàng biết rằng chàng đã có kế sách đối phó hữu hiệu, nên mới cất giọng cười sảng khoái như thế.
Đột nhiên, Tần Quan Vũ nghe giọng Truyền Âm Nhập Mật từ xa vọng đến :
– Minh chủ, Thiên Tửu Cái nói rất đúng. Minh chủ chỉ cần đấu trí chứ không nên lao vào vòng chiến.
Tần Quan Vũ đành phải gật đầu.
Giọng Truyền Âm Nhập Mật nói tiếp :
– Minh chủ đừng quên rằng trong ngực của Minh chủ còn có nửa hạt minh châu.
Tần Quan Vũ sực nhớ ra, chàng à lên một tiếng nho nhỏ…
Giọng Truyền Âm Nhập Mật lại tiếp :
– Minh chủ đã có nửa hạt minh châu ấy thì không có gì phải sợ Kim Ty xà. Nếu cần, một lát nữa đây, khi Tam lão đánh rớt đủ số Kim Ty xà để hoàn thành Thiên Chi Giải Độc đơn rồi, thì Minh chủ cứ để cho rắn độc cắn, và khi thấy Minh chủ bị rắn cắn rồi mà vẫn không sao cả thì bọn Quỷ huyệt sẽ phải bay hồn bạt vía.
Tần Quan Vũ lại gục gật đầu.
Đối phương vụt quát lên :
– Phượng Nghi, quả thật nàng không đổi ý à?
Phượng Nghi cười khinh khỉnh, làm thinh không đáp.
Tần Quan Vũ cười khiêu khích, nói :
– Nếu không dám ra mặt để đối diện với người, thì hãy cút về mà lo việc nấu cơm xách nước đi cho rồi.
– Tiểu tử, ngươi muốn chết!
Như không còn chịu nổi với câu nói châm chọc của Tần Quan Vũ, đối phương rống lên một tiếng rồi đẩy mạnh ra một chưởng…
Một luồng kình lực kinh người ập tới Tần Quan Vũ…
Tần Quan Vũ chưa kịp nhấc tay thì Bất Tử Lão Cái đã tràn mình tới nói :
– Bang chủ, xin để cho thuộc hạ đối phó.
Vừa nói, Bất Tử Lão Cái vừa quạt mạnh bàn tay phải ra…
Ầm!
Hai luồng kình lực chạm nhau, từ cách ngoài hai mươi trượng vang lên một tiếng “hự” nặng nề.
Bất Tử Lão Cái cười ha hả :
– Chỉ có thế thôi à?
Đối phương lại gầm lên :
– Khá lắm! Hãy tiếp lấy!
Rồi có tiếng huýt gió vụt nổi lên.
Bất Tử Lão Cái lắc mình quay trở về chỗ cũ, tia mắt chăm chăm không rời đám Kim Ty xà.
Rào… rào…
Bầy rắn độc loi ngoi bò tới…
Vòng vây dần dần siết chặt lại…
Re… re…
Tiếng kiếm chao trong gió, Tần Quan Vũ giật mình đảo mắt nhìn quanh. Cái bang Tam lão đã chuyển kiếm sang tay trái.
Tần Quan Vũ biết Cái bang Tam lão sắp sửa ra tay…
Thình lình, một tiếng huýt gió ré lên như tiếng còi lâm trận.
Rào… rào… rào…
Như cả một vùng ánh sáng kim cương đang chuyển động, bầy Kim Ty xà vùn vụt phóng vào trong…
Cái bang Tam lão cùng hú lên một lượt, ba cánh tay đồng một lúc vung lên…
Như một cái máy, tay phải của họ vẫy ra và tay trái cầm kiếm cũng cất lên nhanh như chớp.
Y như một đám sao tua tủa, ánh kim bạc chớp sáng ngời ngời.
Bịch! Bịch! Bịch!
Từng loạt rắn độc thi nhau rớt xuống, số còn lại vẫn cứ phóng lên…