Ngọc Long Tuyết Sơn!
Đúng như cái tên của nó, hoa tuyết lả tả rơi, đóng thành từng lớp dày trên đá, xa xa đỉnh núi trắng xóa một màu.
Trời bắt đầu vào Đông, tuyết càng lúc càng phủ xuống nhiều, tàng cây hốc đá lú nhú như những đống bông gòn khổng lồ sừng sững giữa trời mây.
Từ triền núi bên trái, hai bóng đen vút thẳng lên, in rõ bóng nhân ảnh trên nền tuyết trắng.
Lên gần tới đỉnh, chiếc bóng dẫn đầu dừng lại, nói :
– Vũ nhi, chuyến đi này nguy hiểm thì ít mà gian khổ thì nhiều, nhất là thời gian, nó đòi hỏi ta phải thực hiện xong cho kịp lúc. Nếu không, Tử Vong yến hội sẽ đem tai họa tày trời cho toàn thể võ lâm.
Lúc bấy giờ, mặt tuyết được phản chiếu ngời ngời, nếu đứng cách trong vòng một trượng, ai cũng có thể nhận ra hai người nọ chính là Lan Tâm Phi Tử và Tần Quan Vũ.
Im lặng một lúc, Lan Tâm Phi Tử nói tiếp :
– Bọn Tiêu Phượng Hoàng muốn đánh một mẻ lưới hốt trọn cả Thất đại phái trong đêm Tử Vong yến hội. Cho nên, nếu ta không hoàn thành việc này kịp thời thì sẽ không làm sao phá vỡ được âm mưu của chúng.
Thấy Tần Quan Vũ tỏ vẻ ngần ngừ, Lan Tâm Phi Tử gạn hỏi :
– Hình như Vũ nhi có điều gì thắc mắc?
– Dạ! Vũ nhi lấy làm lạ là đã một lần có nghe Tương Phi nói với Tam Quốc miếu chủ Âu Chính Cầm rằng: “Chẳng lẽ muội muội chờ cho đến lúc cốt nhục tương tàn…”
Lan Tâm Phi Tử mỉm cười :
– Thì Mai Tương Phi và Âu Chính Cầm là hai tỷ muội chứ sao.
– Là hai tỷ muội ư?
– Phải, họ là hai tỷ muội cùng cha khác mẹ.
Tần Quan Vũ trố mắt :
– Nếu thế thì Tam Quốc miếu chủ đời trước, người đã chết chung với song thân của tiểu điệt tại Quỷ huyệt là…
Lan Tâm Phi Tử lắc đầu :
– Vũ nhi hiểu lầm rồi. Phụ thân của Âu Chính Cầm và Mai Tương Phi đã chết lâu rồi.
Còn người cùng giao đấu và cùng chết với song thân hiền điệt và Vạn Tuyệt Độc Tôn thì lại là Tam Quốc miếu chủ, mẫu thân của Âu Chính Cầm.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, khi vừa nói đến đó thì đã tới tận cùng của đỉnh núi. Lan Tâm Phi Tử dừng lại nói :
– Đây là chỗ quyết định về việc được, hay không được hai quyển Huyền kinh.
Chưa hiểu hết ý câu nói của bà, Tần Quan Vũ đưa mắt nhìn như dò hỏi.
Lan Tâm Phi Tử không nói gì, chỉ dắt tay chàng bước về phía trước, và đưa tay chỉ xuống dưới chân.
Vị bị tuyết phủ trắng một màu nên Tần Quan Vũ không trông thấy rõ, bây giờ định thần nhìn kỹ, chàng chợt rùng mình, lạnh toát mồ hôi.
Dưới chân nơi hai người đang đứng, không phải là sườn núi thoai thoải dốc ngược như mé vừa mới trèo lên, mà đó là một mặt vách dựng đứng, y như trái núi bị xẻ làm hai và từ trên đỉnh nhìn xuống âm u hun hút.
Tần Quan Vũ khẽ cau mày.
Lan Tâm Phi Tử giải thích :
– Đứng ngay giữa đỉnh núi này mà buông mình xuống, độ khoảng lưng chừng sẽ có một miệng hang vừa một người chui lọt. Khi vào được trong miệng hang đó là kể như đã cầm trong tay hai quyển Huyền kinh.
Tần Quan Vũ nhìn xuống một lúc, rồi ngạc nhiên hỏi lại :
– Nếu chỉ có thế thì đâu phải là chuyện khó, cứ buông mình xuống đó rồi bám vào là vô được miệng hang…
Lan Tâm Phi Tử mỉm cười, cắt ngang câu nói của Tần Quan Vũ :
– Hiền điệt hãy với tay sờ thử mặt vách đá này xem.
Tần Quan Vũ ngồi xuống đưa tay sờ vách núi.
Một lớp tuyết đóng dày lút nửa cánh tay mới đụng tới đá, và vách núi trơn trượt phẳng lỳ như gương, y như vách cây được bào gọt kỹ càng.
Lan Tâm Phi Tử nói tiếp :
– Mặt vách như thế này thì buông mình bám vào đâu? Cho dù có bám đúng miệng hang thì cũng không làm sao giữ thân mình cho vững được, và nếu tuột luôn xuống đáy thì kể như không thể trở lên.
Tần Quan Vũ nhìn xuống một lần nữa, vực sâu không thấy đáy y như tuột vào lòng đất, chàng khẽ nhăn mặt, lắc đầu ngao ngán.
Đúng như lời Lan Tâm Phi Tử nói, tuyết đóng vào mặt vách trơn như gương, dù bất cứ ai có thuật khinh công cao cường đến mức nào, nhưng khi tuột xuống vực thì cũng sẽ không làm sao bám vào được vì tầm sâu của nó.
Chàng quay lại nhìn Lan Tâm Phi Tử hỏi :
– Di nương đã có đến đây quan sát rồi ư?
Lan Tâm Phi Tử lắc đầu :
– Vì sợ lộ bí mật nên ta chưa dám đi, song đã được người khác chỉ dẫn kỹ càng.
Tần Quan Vũ ngạc nhiên hỏi lại :
– Thế còn đường đi nước bước để đến Bá Hoa viên mà Tương Phi đã chỉ điểm cho tiểu điệt thì sao?
Lan Tâm Phi Tử đáp :
– Đường đi nước bước đến Bá Hoa viên mà Tương Phi nói đó chỉ là một trong những truyền thuyết giả tạo của giới giang hồ mà thôi.
Tần Quan Vũ càng thắc mắc :
– Vực này trơn trượt như vậy thì chúng ta làm cách nào để xuống đó?
Thấy Tần Quan Vũ vẫn còn ngơ ngác, Lan Tâm Phi Tử nói luôn :
– Vì khó khăn như thế nên trong thời gian qua, một mặt ta phải giải quyết những khó khăn khác, còn một mặt thì ta hết lòng tạo cơ hội gián tiếp khiến cho hiền điệt được tăng cường nội lực, đặc biệt nhất là khinh công.
Sực nhớ đến hôm nọ lúc trưởng lão Trại Ca Thạch của Quỷ huyệt đã khai phá sinh tử huyền quan, và khinh công của mình đột nhiên tăng tiến dị thường, Tần Quan Vũ hiểu ra và vô cùng thán phục sự bố trí chu đáo của di nương.
Nhưng chàng vẫn còn thắc mắc :
– Di nương, nhưng sao lại không chọn người nào khác, mà phải là tiểu điệt đi lấy Huyền kinh?
– Thứ nhất, hai quyển đầu của bộ Huyền kinh thuộc về Huyền Âm, nam nhân tuy có thể luyện được, nhưng sẽ không thể bì được với nữ nhân. Cho nên, nếu chỉ dùng Huyền Âm thần công và Huyền Âm lục chưởng thì nhất định hiền điệt sẽ không làm sao chống nổi bọn Ngọc Thường Nga. Riêng về hai quyển thứ ba và thứ tư, chúng thuộc về Huyền Dương, chỉ dành cho nam nhân mà thôi, và nữ nhân cũng không sao luyện được. Về phần hai quyển này, nó đòi hỏi người luyện phải là một đồng nam. Hiền điệt còn nhớ lời dặn sau cùng khi tiến vào Tam Quốc miếu chứ?
Tần Quan Vũ trố mắt :
– Thì ra…
Lan Tâm Phi Tử mỉm cười :
– Đúng thế! Lời dặn hiền điệt phải giữ thân trong sạch trước khi có được trọn bộ Huyền kinh là do ta sai người dùng Truyền Âm Nhập Mật để nói với hiền điệt, chứ không phải là người của Tam Quốc miếu đâu. Bởi vì kẻ nào lấy được trọn bộ Huyền kinh thì sẽ là đệ nhất cao thủ trong võ lâm, là người duy nhất đủ sức trừ ba tên dâm nữ. Cho nên không thể để nó lọt vào tay một thiếu niên nào khác, nhất là không thể để nó lọt vào tay của một kẻ trẻ tuổi không đủ khí phách và nghị lực, vì biết đâu kẻ đó sẽ a tòng với bọn Tiêu Phượng Hoàng mà gây đại họa cho võ lâm thì sao?
Tần Quan Vũ nghe xong ngọn ngành câu chuyện thì ngạc nhiên hết sức.
Sự an bày lâu dài của Lan Tâm Phi Tử quả là một khổ công và cực kỳ chu đáo.
Trời đã quá nửa đêm, tuyết càng phút càng rơi đông đặc, Lan Tâm Phi Tử nắm tay Tần Quan Vũ rồi nói :
– Bây giờ chúng ta xuống đấy là vừa.
Như nhớ ra, Tần Quan Vũ ráng hỏi :
– Di nương, nghe đâu Huyền kinh còn có quyển thứ năm nữa kia mà.
Lan Tâm Phi Tử bật cười :
– Làm gì có chuyện ấy, đó chẳng qua chỉ là chuyện bịa đặt để đánh lạc hướng thiên hạ đấy thôi.
Trước khi nhảy xuống vực, Tần Quan Vũ chợt nhớ đến thời gian mà Lan Tâm Phi Tử nói với Mai Tương Phi, chàng hỏi luôn :
– Như vậy nếu vô được trong hang rồi thì chuyện lấy Huyền kinh không có gì khó nữa, thế sao di nương lại hẹn với Tương Phi tới những hai tháng?
– Thời gian đó không phải khẳng định như thế, và tuy chưa nắm chắc lắm, song ta biết rằng phần sau của bộ Huyền kinh không phải là hai quyển sách, mà là những sơ đồ và khẩu quyết được khắc lên những khối đá trong hang này. Ta không thể sao chép hay mang ra ngoài vì sức ta không chắc giữ được nó, cho nên hiền điệt phải ở trong đó tập luyện cho xong, và chúng ta phải hết sức thận trọng đề phòng vì đây là việc tối quan hệ cho toàn cuộc.
Nói đến đây, Lan Tâm Phi Tử chợt nhón chân nhìn về hướng dãy núi xa xa…
Lan Tâm Phi Tử nói nhanh với Tần Quan Vũ :
– Chưa biết kẻ đến là người hay thú, chúng ta phải đề phòng trước là hơn. Hiền điệt hãy tập trung nội lực dồn ra cả tay chân, và vận dụng Thiên Cân Trụy.
Tần Quan Vũ nghe lời, vội vận lực rồi cả hai người nắm chặt tay nhau và cùng lao xuống vực sâu…
* * * * *
Một ngày trôi qua…
Một tháng trôi qua…
Vào một đêm ánh trăng vằng vặc phản chiếu mặt tuyết lóng lánh như kim cương, từ dưới vực sâu của Ngọc Long Tuyết Sơn chợt có hai bóng đen bắn vọt lên cao như hai chiếc pháo thăng thiên. Hai chiếc bóng đó vọt lên nhanh đến mức không còn nghe hơi gió.
Khi chân vừa chấm lên đỉnh núi, chiếc bóng dẫn đầu buông tay chiếc bóng nương theo sau, và bật cười ha hả :
– Di nương, kể như chúng ta đã thành công!
– Vũ nhi, hiền điệt hãy ráng giữ sao cho xứng đáng là hậu nhân của họ Tần. Đại sự của võ lâm, ta đều ký thác cả vào nơi hiền điệt đấy.
Người thiếu phụ vừa dứt lời thì vẫy tay về phía trước, cả hai quay mình như hai mũi tên xé gió, lao nhanh về hướng Quỷ huyệt.