Khóe mắt của Tiểu Phương đã bắt đầu thấy rát buốt vì mồ hôi đang chảy vào trong mắt chàng.
Chàng rất muốn đưa tay ra lau mồ hôi.
Nhưng chàng không thể.
Bất cứ một động tác không cần thiết nào thì đều có thể tạo nên những sơ suất và sai lầm trí mạng.
Ngoài sự công kích chống đỡ tránh né ra, bất cứ động tác nào cũng đều không cần thiết.
Mỗi cơ thịt trên người Tiểu Phương đã bắt đầu co rút đau đớn, giống như từng sợi dây cung bị kéo quá căng sắp bị đứt đi vậy.
Chàng biết tình trạng này không tốt, chàng rất muốn buông lỏng bản thân.
Nhưng chàng không thể.
Một sự buông lỏng trong tích tắc, có thể dẫn đến sự hủy diệt vĩnh hằng.
Tóm lại, trong bóng đêm ẩn giấu bao nhiêu sát thủ sát nhân? Sự công kích đến bao giờ mới ngừng.
Sự công kích đột nhiên dừng lại. Tuy nhiên không ai biết dừng lại lúc nào, cũng giống như không ai cách gì xác định giọt mưa cuối cùng rơi xuống lúc nào.
Không gian vẫn mang một mùi máu tanh lờm lợm rờn rợn, nhưng đại địa đã tịnh tĩnh trở lại.
Điều khiến Tiểu Phương sực tỉnh chính là bản thân hơi thở của mình.
Chàng ngẩng đầu lên, mới biết phía đông đã ửng sắc hồng, nhìn qua màn sương sớm trắng như sữa, vẫn có thể nhìn thấy những thi thể nhăn nhúm ngã nằm trên nham thạch cát đá, tuôn ra giống như những con rối rách nát.
Sự công kích đã kết thúc, nguy hiểm đã trôi qua, trời đã sắp sáng rồi.
Một sự mệt mỏi do hoàn toàn buông lỏng sinh ra, toàn bộ con người chàng cơ hồ đã hư thoát.
Chàng chưa ngã gục xuống, vì từ trong đám mây phía đông ánh thái dương đã chêiu soi qua, chiếu lên sơn nham, chiếu lên ngọn đá cao sững như ngọn tháp, chiếu cái bóng của cái tháp nhọn này lên mặt đất.
Tiểu Phương lao tới dụng lực phóng thanh kiếm trong tay ra, phóng vào đỉnh nhọn của cái bõng hình tháp.
Lưỡi kiếm chưa ngập vào cát đá, cán kiếm không ngừng dao động lắc lư.
– Chính ở nơi đây. Giọng Tiểu Phương vì quá hưng phấn mà khàn đi : Vàng ở đây!
Vàng ở đây.
Nơi đây chính là cội rễ của tất cả bí mật.
Đến lúc này, không ai tránh khỏi hưng phấn kích động.
Cơ thịt của chàng đột nhiên co rút lại, lòng bàn tay chợt ướt đẫm mồ hôi, con ngươi mắt của chàng cũng vì sợ hãi mà co rút lại.
Độc Cô Si đang đứng trước mặt lạnh lùng nhìn chàng, lưỡi kiếm trong tay y vừa vặn xuất thủ là có thể đâm ngập vào trái tim chàng.
Vầng thái dương dần mọc lên, nhưng trái tim của Tiểu Phương lại trầm xuống.
Chàng vẫn chưa quên lời nói của Độc Cô Si :
“Chỉ cần có cơ hội, là ta sẽ giết ngươi”.
Lúc này cơ hội của Độc Cô Si đã đến.
Bản thân Độc Cô Si đương nhiên biết, Tiểu Phương cũng biết.
Chỉ cần Độc Cô Si đâm kiếm ra, chàng cơ hồ hoàn toàn không thể tránh né chống đỡ gì được cả.
Trong tay Độc Cô Si có kiếm, vết máu trên kiếm vẫn còn chưa khô, bàn tay cầm kiếm gân xanh nổi hằn lên.
Độc Cô Si sẽ đâm kiếm ra chứ?
Kiếm của Tiểu Phương cũng nằm ở chỗ mà chàng chỉ cần với tay là có được, nhưng chàng không đưa ra.
Chàng biết chỉ cần đưa tay ra thì sẽ chết ngay dưới kiếm của Độc Cô Si.
Nhưng nếu chàng không đưa tay ra, thì kết cục vẫn có thể như vậy.
– Nếu ta là ngươi, bây giờ chắc đã xuất thủ.
Tiểu Phương chợt nói :
– Vì vậy ngươi có giết ta, ta có chết cũng vô oán.
Độc Cô Si không mở miệng, không phản ứng.
Muốn giết người, thường sẽ không nói nhiều.
Tâm trạng của kẻ có thể bị giết bất cứ lúc nào thì khác.
Nếu có thể nói thêm một câu, thì nhất định sẽ tìm cách nói ra để có thể sống thêm được khoảnh khắc nào thì cũng tốt.
– Nhưng ta mong ngươi đợi một chút rồi hẵng xuất thủ.
Độc Cô Si không hỏi chàng tại sao.
Bản thân Tiểu Phương tự nói ra :
– Vì ta vẫn muốn biết một chuyện. Nếu ngươi có thể để ta tra ra chuyện này, thì ta có chết cũng không tiếc.
Trầm mặc rất lâu, Độc Cô Si mới nói :
– Một người phải chết mà vô oán rất không dễ dàng gì, phải chết mà không tiếc càng không dễ dàng.
– Ta hiểu rõ!
– Chẳng qua kẻ có tư cách làm đối thủ của ta không nhiều.
Độc Cô Si nói :
– Vì vậy ta đáp ứng ngươi.
Y chợt hỏi Tiểu Phương :
– Chuyện ngươi muốn biết là chuyện gì?
– Ta chỉ muốn biết số vàng đó còn nằm ở đây không?
Tiểu Phương đáp :
– Nếu không thì thật sự có chết ta cũng không nhắm mắt được.
– Ngươi có thể xác định vàng vốn thật sự nằm ở đây chứ?
– Ta có thể! Tiểu Phương nói : ta tận mắt nhìn thấy từ nơi này đào xuống, nhất định có thể nhìn thấy vàng.
Độc Cô Si lại nhìn trừng Tiểu Phương rất lâu :
– Được! Ngươi đào đi!
– Ta đào!
Tiểu Phương lại hỏi :
– Dùng gì đào?
– Dùng kiếm của ngươi đó.
Giọng Độc Cô Si lạnh băng :
– Nếu ngươi không muốn dùng kiếm của ngươi, thì dùng tay của ngươi.
Trong lòng Tiểu Phương trở nên nặng nề.
Vàng chôn rất sâu, bất kể dùng tay đào hay dùng kiếm đào, muốn đào đến chỗ chôn giấu vàng thì phải hao phí rất nhiều khí lực.
Bây giờ thì khí lực của chàng đã tận, nếu hao phí thêm một phần thì cơ hội sống sót sẽ giảm đi một phần.
Nhưng tiếc là lúc này chàng đã không còn chọn lựa nào khác.
Tiểu Phương đưa tay rút kiếm.
Độc Cô Si ở trước mặt, đúng vào lúc này, nếu Tiểu Phương đâm kiếm ra có lẽ có thể sẽ đâm trúng vào tim Độc Cô Si.
Nhưng chàng không làm như vậy.
Kiếm này chàng đâm xuống đất.
Dưới đất không có vàng, ngay một lạng vàng cũng không có.
Tiểu Phương không hề tỏ ra kinh ngạc, chuyện này dường như đã nằm trong dự đoán của chàng.
Độc Cô Si lạnh lùng nhìn chàng hỏi :
– Ngươi có nhớ sai vị trí không hả?
– Không! – Câu trả lời của Tiểu Phương rất khẳng định – Tuyệt đối không!
– Số vàng này xác thực ở đây chứ?
– Chắc chắn ở đây!
– Người biết số vàng chôn ở đây có mấy người.
– Ba người!
– Ngoài trừ ngươi và Bốc Ưng ra thì còn có ai nữa?
– Còn có Ban Sát Ba Ná!
Ban Sát Ba Ná một ẩn sĩ tịch mặc, một anh hùng dân tộc rất thích sự hâm mộ, một lãng tử cô độc, một chí sĩ ái quốc tràn đầy nhiệt huyết, một kẻ sát nhân máu lạnh, một kẻ mãi mãi không có ai có thể hiểu được. ngoài trừ bản thân ra, thì không có ai có một tính cách đầy mâu thuẫn phức tạp như Ban Sát Ba Ná.
Xưa nay không có ai biết Ban Sát Ba Ná ở đây? Từ đâu đến? Sẽ đi đâu? Cũng không ai biết Ban Sát Ba Ná đang muốn gì?
Càng không có ai có thể dự trắc Ba Ná sẽ làm gì?
Nghe thấy tên của Ban Sát Ba Ná, ngay vẻ mặt Độc Cô Si cũng có hơi biến sắc.
Rất lâu sau mới hỏi Tiểu Phương :
– Ngươi sớm biết vàng chôn ở đây chứ?
– Ta biết!
– Vàng có phải bị ngươi cướp đi không?
– Không phải!
– Ba mươi vạn lạng vàng tự thân biến mất?
– Không phải!
– Thế thì số vàng này biến đi đâu?
– Không biết!
Độc Cô Si chợt mỉm cười :
– Kỳ thực ngươi chắc biết!
– Tại sao?
– Vì cướp đi số vàng này chỉ có một người.
– Ai?
– Ban Sát Ba Ná.
Độc Cô Si nói :
– Chỉ có Ban Sát Ba Ná.
Lỹ lẽ này rất hợp lý, nhưng Tiểu Phương không đồng ý :
– Ngươi lầm rồi!
– Sao?
– Có thể mang số vàng này đi ngoài trừ Ban Sát Ba Ná ra, còn có một người nữa.
– Ai?
– Bốc Ưng!
Tiểu Phương nói :
– Ngoài trừ Ban Sát Ba Ná ra còn có Bốc Ưng.
– Ngươi cho rằng chính Bốc Ưng cướp số vàng này đi ư?
– Không phải cướp đi mà là mang đi.
Độc Cô Si hỏi :
– Tại sao Bốc Ưng lại muốn mang đi?
– Vì y không muốn số vàng này rơi vào tay người khác.
Tiểu Phương nói tiếp :
– Vì bản thân Bốc Ưng muốn dùng số vàng này để phục thù.
– Bây giờ vàng đã bị mang đi, có phải biểu thị rằng Bốc Ưng vẫn còn chưa chết?
– Phải!
Đôi mắt Tiểu Phương lóe sáng :
– Ta đã sớm nghĩ đến vàng sẽ không ở nơi đây, vì Bốc Ưng chắc chắn không chết, vô luận ai muốn cái mạng của Bốc Ưng cũng không phải là chuyện dễ.
– Muốn mang ba mươi vạn lạng vàng đi cũng không phải là chuyện dễ.
– Đương nhiên không dễ.
Tiểu Phương nói :
– Nhưng mà trên thế gian này có những người có thể làm được những chuyện mà người khác không thể làm được.
– Ngươi cho rằng Bốc Ưng là loại người như vậy ư?
– Bốc Ưng vốn là loại người như vậy.
Tiểu Phương nói :
– Vô luận ở dưới tình huống nào, Bốc Ưng đều có thể tìm được những kẻ không tiếc hy sinh tất cả sẵn sàng vì y tận tụy phục vụ trung thành đến chết.
– Còn ngươi?
Độc Cô Si hỏi :
– Ngươi có chịu chết vì Bốc Ưng không?
– Ta cũng như vậy.
Độc Cô Si chợt mỉm cười :
– Thế thì ta không hiểu được?
– Ngươi không hiểu ư?
Tiểu Phương hỏi ngược lại :
– Không hiểu gì?
– Chỉ có một điểm ta không hiểu!
Ý châm chích trong giọng nói của Độc Cô Si như kim nhọn :
– Ngươi đã chịu vì Bốc Ưng mà chết, thế tại sao Bốc Ưng không đến tìm ngươi?
Tiểu Phương không thấy bị tổn thương :
– Vì ta đã rời bỏ Bốc Ưng.
Tiểu Phương nói tiếp :
– Bốc Ưng không đến kiếm ta, chỉ vì không muốn lại để ta rơi vào vòng xoáy.
– Vì vậy ngươi không trách cứ gì Bốc Ưng?
– Ta đương nhiên không trách.
– Nếu Bốc Ưng lại đến kiếm ngươi, ngươi có phải vẫn vì Bốc Ưng mà chết như vậy chứ?
– Phải!
Tiểu Phương trả lời không chút suy nghĩ.
Vầng thái dương đã mọc, càng ngày càng lên cao, bóng nhọn của phiến đá cao như tháp càng lúc càng co rút ngắn lại.
Không có ánh nắng thì sẽ không có bóng, nhưng đúng ngọ thì bóng cũng không có.
Trên thế gian có rất nhiều chuyện cũng giống như vậy.
Độc Cô Si đột nhiên thở dài. Tiếng thở dài giống như gió lạnh nơi viễn sơn thổi đến.
– Bốc Ưng đích xác là nhân kiệt.
– Đúng như vậy.
– Muốn giết Bốc Ưng đích xác không phải là chuyện dễ dàng.
– Đương nhiên là không dễ dàng.
Độc Cô Si chợt hỏi :
– Còn muốn giết ngươi?
Độc Cô Si hỏi Tiểu Phương :
– Muốn giết ngươi có khó hay không?
Độc Cô Si nhìn trừng Tiểu Phương, Tiểu Phương cũng nhìn trừng Độc Cô Si, rất lâu sau mới nói :
– Điều đó còn phải xem.
– Xem?
Độc Cô Si hỏi :
– Xem gì?
– Xem ai muốn giết ta? Muốn giết ta lúc nào?
– Nếu là ta muốn giết ngươi, muốn giết ngươi bây giờ.
Độc Cô Si lại hỏi :
– Dễ lắm không?
Có rất ít người chịu trả lời câu hỏi này, nhưng Tiểu Phương lại trả lời rất mau :
– Rất dễ dàng.
Vầng thái dương càng lúc càng cao, nhưng trong sa mạc vô tình này, ở cái nơi này, giữa Tiểu Phương và Độc Cô Si sức nóng của vầng thái dương dường như không có chút ảnh hưởng gì.
Tiểu Phương cảm thấy rất lạnh, càng lúc càng lạnh, lạnh đến nỗi mồ hôi lạnh cũng toát ra không nổi.
Sắc diện của Độc Cô Si lạnh như băng.
– Ngươi cho rằng ta sẽ không giết ngươi ư?
Tiểu Phương nói :
– Ngươi đã nói, chỉ cần có cơ hội thì sẽ giết ta.
– Câu nói này ngươi không quên chứ?
– Câu nói này thì ai quên được?
Tiểu Phương nhìn bàn tay cầm kiếm của Độc Cô Si :
– Ngươi là kiếm khách, bây giờ trong tay ngươi có kiếm, kiếm vô tình, kiếm khách cũng vô tình, bây giờ nếu ngươi giết ta, ta chết không oán, cũng không tiếc.
Trong tay chàng cũng có kiếm, nhưng tay cầm kiếm của chàng đã hoàn toàn buông lỏng.
Vầng thái dương mọc lên đằng đông, Độc Cô Si đứng quay lưng lại phía đông, một kiếm khách có kinh nghiệm tuyệt sẽ không đứng diện đối với ánh thái dương ở trước mặt đối thủ.
Bây giờ Độc Cô Si đã chiếm ưu thế hoàn toàn, đã ép Tiểu Phương ở vào một vị thế hoàn toàn bất lợi.
Tiểu Phương vẫn đang nghĩ hết cách không để cho bản thân trực diện với ánh thái dương, vì vậy mà vẫn có thể nhìn thấy kiếm của Độc Cô Si.
Vẻ mặt của Độc Cô Si vẫn giống như đá hoa cương, vừa lạnh vừa cứng, nhưng vẻ mặt y đã có biểu cảm.
Một sự biểu cảm rất phức tạp.
Nhãn thần của Độc Cô Si rất là hưng phấn.
Vô luận ai trước khi sát nhân đều có dạng như vậy, huống hồ kẻ mà Độc Cô Si muốn giết lại là đối thủ bình sinh hiếm thấy.
Nhãn thần của Độc Cô Si tuy vì hưng phấn mà lóe sáng rực nóng hổi, nhưng góc mày khóe mắt lại toát vẻ bi thương bối rối.
Lợi dụng sự nguy cấp của người ta mà hại người, không phải là một chuyện vui vẻ vinh quang gì, nhưng Độc Cô Si phải cưỡng bách bản thân làm như vậy.
“Lương cơ nhất nhất, vĩnh bất tái lai” (cơ hội tốt để qua thì không bao giờ trở lại) cho dù vốn không muốn giết Tiểu Phương, thì cũng không thể đánh mất đi cơ hội này.
Tiểu Phương hiểu rõ tâm tình của Độc Cô Si.
Tiểu Phương biết y đã sẵn sàng xuất thủ.
Trong cái tích tắc nguy nan, sinh tử trong một hơi thở này, vẻ mặt của Độc Cô Si lại lộ ra sự thay đổi.
Vẻ mặt Độc Cô Si đột nhiên trở nên không chút biểu cảm.
Cũng trong tích tắc này, trái tim của Tiểu Phương đột nhiên như co thắt lại, vì chàng chợt cảm thấy có một người đang ở phía sau lưng chàng.
Kẻ đến là ai?
Tiểu Phương không quay đầu lại, cũng không dám quay đầu lại.
Chàng vẫn nhìn trừng Độc Cô Si, chàng đột nhiên phát giác trong mắt của Độc Cô Si tựa như có một sự thống khổ và phẫn nộ khó tả.
Sau đó chàng cảm thấy có một bàn tay mềm mại, trơn bóng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh băng đẫm mồ hôi của mình.
Đây là bàn tay của ai?
Ai đứng ở bên cạnh chàng vào lúc gian khổ nguy nan nhất nắm lấy tay chàng?
Chàng nghĩ đến rất nhiều người.
Dương Quang, Ba Oa, Tô Tô.
Bọn họ đều là những người có tình cảm với chàng, sẽ không bao giờ để cho chàng phải chết ở dưới kiếm của kẻ khác.
Nhưng chàng biết kẻ đến không phải là bọn họ.
Vì chàng biết bọn họ đối xử với chàng rất tuyệt, nhưng chàng lại không phải là một người quan trọng nhất đối với bọn họ.
Trong lòng Dương Quang còn có Bốc Ưng, Ba Oa còn có Ban Sát Ba Ná, Tô Tô còn có Lữ Tam.
Bất kể bọn họ đối với chàng có tốt bao nhiêu, bất kể bọn họ đã làm cho chàng chuyện gì, nhưng đến một tình thế đặc thù nào đó, bọn họ vẫn sẽ bỏ chàng mà đi.
Vì bọn họ vốn không thuộc về chàng.
Nhưng Tiểu Yến thì khác.
Bất kể là nàng ghét chàng, hay yêu chàng, ít ra trong lòng nàng xưa nay chưa có một nam nhân nào khác cả.
Chàng xưa nay vốn không coi trọng điều này, nhưng trong cái tích tắc sinh tử này, lúc nguy nan này, chàng mới phát giác điều này quan trọng như thế nào.
Chàng nhẹ nhàng hỏi :
– Có phải nàng đến không?
– Đương nhiên là ta đến!
Giọng nói tuy rất lạnh, nhưng lại mang một tình cảm mà ngoài trừ “bọn họ” ra thì không ai tin được cũng như không ai hiểu được.
Bọn họ không phải là hai nàng, mà là ba người.
Độc Cô Si cũng hiểu rõ tình cảm này, nhưng vẫn nhịn không được phải hỏi :
– Ngươi đến làm gì?
Độc Cô Si hỏi Tề Tiểu Yến :
– Có phải đến chết theo hắn không?
– Không!
Tề Tiểu Yến lạnh lùng nói :
– Hắn vốn sẽ không chết thì tại sao ta lại chết theo hắn chứ?
– Hắn sẽ không chết sao?
– Tuyệt sẽ không.
Tiểu Yến nói tiếp :
– Vì bây giờ bọn ta đã có hai người, ngươi đã không nắm chắc sẽ đối phó với bọn ta, vì vậy ngươi đã không dám xuất thủ.
Độc Cô Si không nói gì, cũng không xuất thủ.
Y biết điều mà Tiểu Yến nói là sự thật, người như y, xưa nay không bao giờ tranh biện với sự thật, càng sẽ không khinh cử vọng động.
Nhưng y không buông lỏng bản thân.
Độc Cô Si vẫn giữ tư thế công kích, mọi lúc đều có thể phóng ra đòn chí mạng.
Vì vậy y bất động, Tiểu Phương và Tiểu Yến cũng không dám nhúc nhích.
Tay của bọn họ nắm chắc lấy nhau, mồ hôi trong lòng bàn tay họ chảy vào bàn tay của nhau. Hòa vào lẫn nhau như máu vậy.
Không ai biết cái cục diện này kéo dài đến lúc nào. Vầng thái dương mọc càng cao, sắc trời lại đột nhiên tối đi, tối không đúng cách, tối đáng sợ.
Lòng bàn tay Tiểu Phương chợt ướt đẫm mồ hôi lạnh, vì chàng chợt phát hiện gió thổi ở trên người đã trở nên rất lạnh.
Trong đại sa mạc nóng bỏng ban ngày, vốn không thể có ngọn gió lạnh như vậy.
Đối với đại địa vô tình này, chàng đã rất là quen thuộc, hơn một năm trước đây, vào một buổi sáng nóng bỏng như vậy, chàng cũng đã từng có kinh nghiệm như vậy, sắc trời chợt tối đi, gió chợt lạnh đi.
Sau đó sẽ là một trận gió bão to lớn đáng sợ, không ai có thể tránh né kháng cự lại được.
Bây giờ rõ ràng sắp có một trận gió bão đáng sợ như vậy sắp ập đến.
Chàng vẫn không dám nhúc nhích.
Chỉ cần nhúc nhích là có thể sẽ tạo nên sự sơ suất chết người.
Kiếm của Độc Cô Si, cách chàng vẫn gần hơn cơn gió bão sắp ập đến, vẫn đáng sợ hơn.
Vì vậy chàng chỉ còn cách đứng ở đó, đợi gió bão đến. Cho dù chàng biết rõ sau khi gió bão ập đến, mọi người cũng sẽ chết ở đây như thế thôi.
Vì chàng không còn có thể chọn lựa, cũng không cách gì tránh né.
Gió bão quả thật đã đến.
Gió càng lúc càng mạnh, gió mạnh thổi cát trắng mù trời, đập lên thân người như những đầu mũi tên.
Lúc trận gió mạnh mang cát vàng thổi đến, Tiểu Phương đã biết bản thân mình xong rồi.
Vì chàng tuy đã nghĩ đến mọi điều, nhưng vẫn còn sơ suất một điều.
Bất cứ một sai sót nào cũng sẽ tạo nên một sự sai lầm.
Chàng đã quên là mình đang đứng nghênh gió, gió cát thổi lên, đập thẳng vào mặt chàng.
Đến lúc chàng nghĩ đến điều này, sai làm lớn đã xảy ra không cách gì bù đắp.
Kiếm của Độc Cô Si như độc xà đâm thẳng về phía chàng, chàng chỉ nhìn thấy kiếm quang lóe lên, thì đã không mở mắt nổi nữa, thậm chí ngay kiếm này đâm vào nơi nào trên thân thể cũng không cảm thấy.
Lúc chàng ngã gục xuống, vẫn còn nghe thấy Tề Tiểu Yến đang la thét, sau đó chàng không còn nghe thấy gì nữa.
Gió đang gào thét, cát vàng bay mù mịt.
Tiểu Phương mơ hồ nghe thấy giọng nói của Tiểu Yến, tiếng nói tràn đầy nỗi thống khổ, đang kêu la cầu cứu với chàng. Cũng mơ hồ nhìn thấy Độc Cô Si đã xé toạt y phục của Tiểu Yến.
Kỳ thực là chàng không nghe thấy gì cả, cũng không nhìn thấy gì cả.
Lúc chàng từ cơn ác mọng tỉnh dậy, mồ hôi lạnh đã thấm ướt đẫm y phụ, trước mắt vẫn là một màn cát vàng.
Chàng chưa chết.
Điều mà vừa rồi chàng nghe thấy nhìn thấy, chẳng qua chỉ là ảo giác trong giấc mộng mà thôi.
Nhưng Tề Tiểu Yến thì không biết đã đi đâu, Độc Cô Si cũng không biết đã đi đâu.
Chuyện xảy ra trong giấc mộng vừa rồi, trong thực tế cũng có thể xảy ra như vậy.
Nghĩ tới Độc Cô Si lõa thể đứng trong gió lạnh để Tiểu Yến lau rửa cho y, trong lòng Tiểu Phương chợt cảm thấy đau nhói như chưa từng xảy ra.
Chàng nhất định phải tìm được bọn họ, nhất định phải ngăn trở chuyện này xảy ra.
Chàng muốn vùng đứng dậy.
Nhưng chàng vừa cử động thì ở bên hông đau như dao cắt.
Không biết đây là vận may hay nỗi bất hạnh của chàng? Kiếm đó của Độc Cô Si vẫn không đâm trúng nơi hiểm yếu trên người chàng.
Bây giờ chàng vẫn còn sống, nhưng ngay bản thân chàng cũng không biết bản thân mình sẽ còn sống được bao lâu nữa.
Gió bão vẫn còn chưa dứt, vết thương của chàng bắt đầu chảy máu, môi của chàng bắt đầu nứt ra, cơ thịt vẫn đau nhức.
Lương thực và nước uống của chàng đã bị gió thổi đi mất, còn nữ nhân sinh tử có nhau với chàng bây giờ rất có thể đang bị người khác làm nhục tàn hại.
Nhục thể và tâm linh của chàng bị một sự dày vò khó ai có thể chịu nổi.
Chàng làm sao có thể sống tiếp được chứ?
Chỉ có người tự thân trải qua, mới biết muốn sống sót được trong gió bão sa mạc là một chuyện gian khổ như thế nào.
Tiểu Phương đã có kinh nghiệm này.
Lần trước chàng đã xém chết ở đây, lần này thì lại càng tồi tệ hơn cả lần trước.
Nếu chàng không phải là Tiểu Phương, có lẽ ngay bản thân mình cũng không muốn sống tiếp tục nữa.
Một con người nếu mất đi ý chí và dũng khí phấn đấu vì sự sinh tồn, thì còn có ai có thể khiến hai đó sống tiếp tục nữa chứ?
Chàng là Tiểu Phương.
Chàng không ngừng nói với chính mình.
Mình nhất định phải sống, nhất định phải sống.
Trời đất một màu vàng tối, không ai có thể phân biệt được bây giờ là ban ngày hay ban đêm.
Tiểu Phương nằm ở trên mặt cát lạnh băng, gió cát cơ hồ đã che lấp hoàn toàn thân thể chàng.
Chàng thật sự đã quá mệt mỏi, máu mất đi đã quá nhiều, muốn nhắm mắt lại ngủ một chút.
Bóng tối êm đềm, giấc mơ ngọt ngào, là một nơi chốn mỹ lệ biết bao!
Tiểu Phương chợt mở mắt ra, dụng toàn thân lực khí quay người, dùng góc trán chà vào mặt cát thô rám, dùng nỗi đau để thức tỉnh bản thân mình.
Và chàng biết, chỉ cần ngủ đi, là sẽ bị chôn sống ở trong cát.
Chàng không ngủ.
Góc trán của chàng đang chảy máu, vết thương nơi hông cũng đang chảy máu, nhưng chàng dã hoàn toàn tỉnh táo.
Chỉ cần có một chút nước, là có thể sống sót được.
Trong sa mạc vô tình này, trong gió cát cuồng bạo, đi đâu để có thể kiếm được nước chứ?
Tiểu Phương chợt bật dậy, dùng toàn lực đi tới trước mấy bước, nhưng chàng lại ngã đổ xuống, lúc này chàng phải bò đi tới trước như con thằn lằn.
Vì chàng vẫn còn có khát vọng sinh tồn.
Chàng chợt nhớ đến những kẻ chết ở dưới kiếm của chàng và Độc Cô Si hôm qua.
Bọn họ đã chầu chực ở đây không chỉ một ngày, trên người bọn họ đương nhiên có nước là lương thực.
Suy nghĩ này như ánh chớp vụt qua toàn thân chàng, khiến chàng chợt cảm thấy như có một luồng sức mạnh.
Chàng quả nhiên mau chóng tìm đến được một thi thể thấy trên dây lưng thi thể này cột buộc một cái túi da.
Trong túi da có ba cọc bạc thỏi trọng lượng rất nặng, và một ít bạc vụn.
Trong túi da còn có một “Kim thủ”, “Kim thủ” mà Lữ Tam dùng để hiệu lệnh thuộc Hoa Bất La.
Lữ Tam! Phú Quý thần tiên Lữ Tam! Thù nhân bất cộng đái thiên, cường địch thệ bất lưỡng lập.
Nhưng Tiểu Phương bây giờ mơ hồ những hận thù này đều đã quên cả, vì trong lòng chàng đã hoàn toàn bị một tình cảm mãnh liệt chiếm cứ.
Khát vọng sinh tồn, mãi mãi là một loại khát vọng mãnh liệt nhất trong tất cả tình cảm của con người.
Trong túi da không có nước.
Còn túi da chứa nước kia thì đã bị đâm nát, người đâm nát túi nước này rất có thể chính là bản thân Tiểu Phương.
Đây quả là sự châm biếm bi ai đau đớn!
Nhưng Tiểu Phương không nghĩ tới.
Chàng không dám nghĩ tới.
Vì chàng biết, một con người nếu suy nghĩ quá nhiều, thì ý nghĩa đối với mạng sống sẽ phải đánh giá lại.
Lúc này đây đối với chàng mà nói, sinh mạng là vô giá, mãi mãi không có chuyện gì có thể thay thế được.
Vì vậy chàng tiếp tục bò lên phía trước.
Tim chàng đột nhiên đập mạnh, vì không những chàng đã tìm thấy được một thi thể khác, mà còn mò được một túi da đựng nước ở trên hông người này.
Túi đựng đầy nước.
Tiểu Phương biết rằng bản thân mình đã được cứu.
Tiểu Phương duỗi bàn tay run rẩy lạnh cóng ra, muốn dỡ cái túi da này ra, nhưng đúng vào lúc này, chàng nghe thấy một âm thanh.
Chàng chợt nghe thấy một loạt tiếng tim đập.
Trái tim người này vẫn đang đập, con người này vẫn chưa chết.
Bàn tay Tiểu Phương dừng lại, giống như chợt bị đông cứng lại.
Lấy một chút nước trên thân thể người chết để cứu sống bản thân mình, thì tuyệt không phải là một chuyện xấu.
Còn từ trên thân một kẻ còn sống sắp chết hoàn toàn không có sức đề kháng, đoạt lấy túi nước lại là một chuyện khác.
Tiểu Phương vẫn là Tiểu Phương.
Vô luận ở bất cứ tình huồng nào, chàng cũng là chàng, vì chàng mãi mãi không bao giờ mất đi chính mình – sẽ không mất đi lương tâm của mình, cũng sẽ không thay đổi nguyên tắc của mình, càng sẽ không làm những chuyện khiến cho bản thân mình cảm thấy có lỗi với lương tâm.
“Người chết” vẫn còn chưa chết này, chợt hỏi chàng với một giọng kỳ quái yếu ớt :
– Trong túi da của ta có nước, tại sao ngươi không mang đi?
– Vì ngươi vẫn còn chưa chết!
Tiểu Phương nói tiếp :
– Ngươi cũng cần nước này?
– Không sai! Ta vẫn còn chưa chết, nhưng ngươi cho ta một kiếm, ta sẽ chết ngay.
Người đó lại hỏi Tiểu Phương :
– Ngươi đã muốn nước của ta, tại sao không giết ta?
Tiểu Phương thở dài :
– Ta không thể giết ngươi, ta không thể vì lý do này mà sát nhân!
– Nhưng ngươi vốn muốn giết ta!
Con người này nói :
– Ta vốn đã phải chết ở trong tay ngươi!