Sa Mạc Thần Ưng

Chương 35 - Không Phải Là Nhi Tử Của Ngươi

trước
tiếp

Cho dù là lúc đang soi kính, thì ai cũng phải biết cái người ở trong kính đang nhìn mình đó không phải là bản thân mình, chẳng qua chỉ là một cái bóng hư ảo mà thôi.

Chuyện này chỉ xảy ra ở trong mộng, thông thường là ác mộng.

Lúc này Tiểu Phương không phải đang nằm mộng.

Chàng không muốn nhìn bản thân mình.

Nhưng chàng đã dừng lại, ánh mắt đã bị một con người khác của chàng thu hút lấy.

Chàng chợt cảm thấy một nỗi sợ hãi khó tả, chỉ mong muốn bỏ chạy mau chóng rời khỏi đây.

Nhưng thân thể chàng không thể cử động được nữa, ánh mắt cũng cứng đờ.

Trong tích tắc này, đôi mắt chàng đột nhiên cảm thấy đau nhói, giống như có một cây kim đâm vào mắt, đóng chết cứng người chàng trên mặt đất.

Cơ thịt toàn thân chàng mơ hồ đau đớn đến tê dại cứng đờ co cứng người lại.

Chàng đã hoàn toàn không còn năng lực gì nữa.

Cảm giác của lão tứ lúc sắp chết có phải cũng giống như vậy hay không?

Chàng phảng phất nghe tiếng Tiểu Yến đang kêu la, tiếng kêu tràn đầy nỗi kinh hoàng lo sợ tha thiết.

Nhưng chàng đã không còn nghe thấy rõ nữa.

Tuy tay chàng vẫn còn nắm thanh Quỷ Nhãn của mình, nhưng đã không còn sức lực để đâm nữa.

Vì chàng đã hoàn toàn bị đôi mắt con người kia của chính mình khống chế, chàng đã nhìn thấy địa ngục trong đôi mắt đó.

Ngọn lửa đang bốc cháy, khắp nơi đều đang bốc cháy.

Trời nứt đất lở, cát đá mù trời.

Người sáp không mạng sống đột nhiên toàn bộ có được mạng sống trong lễ rửa tội của lửa, đột nhiên toàn bộ đều phóng bật dậy, xông vào đám đông người như ma quái.

Đám đông hỗn loạn, những tiếng kêu la thảm thiết hãi hùng vang lên.

Trong ngọn lửa có ánh máu.

Đây không phải là địa ngục, cũng không phải là ảo cảnh trong địa ngục.

Tiểu Phương biết không phải vậy, tuyệt đối không phải như vậy.

Đây là chuyện mà chàng tận mắt nhìn thấy.

Sau khi chàng nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ, liền hôn mê đi, chàng vẫn còn chưa biết rõ những chuyện này xảy ra như thế nào.

Biển xanh.

Sóng xanh.

Ánh nắng chói lòa, nước biển xanh biếc, sóng xanh dưới ánh nắng mặt trời trông dịu dàng như sóng mắt tình nhân.

Sóng mắt tình nhân cũng dịu dàng như sóng biển xanh biếc.

Đây không phải là ảo ảnh, mà là Tiểu Phương tận mắt nhìn thấy.

Lúc chàng tỉnh dậy liền nhìn thấy một màu xanh biếc, xanh tuyệt đẹp, xanh êm dịu.

Nhưng ở đây không có biển, cái chàng nhìn thấy không phải là sóng.

Cái chàng nhìn thấy là ánh thái dương.

Ánh thái dương màu xanh.

Lúc Tiểu Phương tỉnh dậy, Dương Quang đang nhìn chàng, sóng mắt êm dịu như sóng bể.

Chuyện này là thật hay sao? Là thật hay là ảo ảnh?

Dương Quang, tại sao nàng lại ở đây?

Tiểu Phương không tin được.

Lẽ nào đây chính là địa ngục? Lẽ nào ta đã tới địa ngục?

Ở địa ngục há không có lúc xuất hiện mỹ cảnh? Giống như trong sa mạc có lúc cũng xuất hiện ảo ảnh vậy.

Tiểu Phương muốn đưa tay dụi mắt.

Tay chàng mềm nhũn hoàn toàn không có chút lúc khí.

Tay của chàng có thể đưa lên là do Dương Quang đã nắm lấy tay chàng.

Bàn tay lạnh như băng, ánh mắt lạnh như băng.

Nước mắt đang lăn dài xuống gò má của Dương Quang.

Trong giây phút này nàng trông như mãi mãi sẽ không buông tay Tiểu Phương ra nữa.

Nhưng nàng đã mau chóng buông tay ra.

Vì ngoài bọn họ ra, trong căn phòng nhỏ ấm áp này còn có ba người nữa.

Tiểu Phương cuối cùng cũng nhìn thấy ba người này.

Có hai người lớn, một đứa trẻ.

Đứng ở đầu giường của Tiểu Phương là Tề Tiểu Yến.

Nãy giờ nàng vẫn đứng lặng lẽ ở nơi đó nhìn Tiểu Phương và Dương Quang, nhìn cử động và biểu hiện của bọn họ.

Nàng bản thân không lộ chút vẻ gì, dường như đã hoàn toàn tê dại.

Nàng có thể làm gì được chứ? Nàng có thể nói gì được chứ?

Ngoài ra còn có một người, đứng xa xa ở góc phòng, tay ôm một đứa bé.

Nữ nhân này mặc bộ đồ màu xám nhạt, khuôn mặt trắng nõn không thoa phấn, mái tóc đen nhanh buông xõa bới lên một búi tóc, đôi mắt mỹ lệ thoáng một vẻ thương cảm bối rối.

Tay nàng đang ôm một đứa bẻ mặc y phục đỏ.

“Tô Tô, Tô Tô cũng có mặt ở đây”.

Đứa bé mà nữ nhân này ôm trong tay rõ ràng chính là hài tử của chàng.

Trái tim Tiểu Phương chợt đau nhói.

Tô Tô sao lại ở đây?

Dương Quang sao lại ở đây?

Tóm lại nơi đây là dâu? Sao chàng lại có mặt ở đây?

Những cảnh tượng mà chàng nhìn thấy ở Ưng Ký là thật hay giả?

Tóm lại là chuyện thế nào?

Còn những người sáp thần bí đáng sợ đó?

Điều mà Tiểu Phương đương nhiên vẫn không thể quên nổi chính là đôi mắt độc hiểm đó.

Nhưng những vấn đề này chàng đều không hỏi vì chàng vốn không biết phải hỏi ai.

Giường mềm mại, chăn sạch sẽ, chàng rất muốn nằm như thế này, nằm mãi mãi cả đời.

Nhưng chàng không thể không gượng dậy.

Chàng cuối cùng vùng đứng dậy, chàng duỗi hai tay ra, mơ hồ như muốn ôm lấy một người.

Nơi đây có ba nữ nhân.

Ba nữ nhân này đã ảnh hưởng đến cuộc đời của chàng, là những người mà cuộc đời này chàng khó mà quên được.

Người mà chàng muốn ôm là ai?

Tiểu Yến đang chờ đợi chàng.

Tô Tô cũng đang chờ đợi chàng.

Tiểu Phương đã lao tới Tô Tô.

Nhưng người mà chàng ôm lấy không phải là Tô Tô, mà là đứa bé mà Tô Tô đang ôm trong lòng.

Chàng ôm chặt lấy đứa bé chưa bao giờ gặp này.

Tiểu Phương đột nhiên chảy nước mắt.

Anh hùng vốn không nên có nước mắt.

Tiểu Phương rơi lệ, có phải vì chàng không phải là anh hùng?

Tiểu Phương yêu Tô Tô, nhưng bọn họ đã xa nhau quá lâu.

Tiểu Phương yêu Tiểu Yến, nhưng trong đáy lòng chàng có một cảm giác khác, bọn họ tất sẽ chia tay.

Truyền đời này sang đời khác, duy nhất ràng buộc máu thịt Tiểu Phương chỉ có đứa bé này của bản thân chàng.

Chàng và đứa bé của Tô Tô.

Đứa bé trong lòng.

Chàng đột nhiên phát giác tình cảm phức tạp thâm sâu đối với đứa bé ở trong lòng.

Ái tình lâu dài không phải không thuyên giảm.

Ái tình rất dễ tiêu biến đi.

Núi cao sông dài, sông núi cách trở, sẽ khiến ái tình dần dần phai nhạt đi, tiêu biến trong sự vô tình.

Ánh mắt Tiểu Phương, ánh mắt êm dịu, đang nhìn chằm chằm vào đứa bé.

Đứa bé cũng nhìn chàng ngây thơ với đôi mắt đen láy.

Tiểu Phương chợt cảm thấy đau nhói trong lòng.

Vì đứa bé chợt mỉm cười với chàng, nụ cười này giống nụ cười của Tô Tô.

Tiểu Phương ôm chặt đứa bé vào trong lòng.

Tiểu Phương nhìn Tiểu Yến, rồi lại nhìn Tô Tô.

Trong đầu chàng hiện lên niềm hoan lạc cùng sống chung với hai nữ nhân này.

Niềm hoan lạc này cuối đời chàng cũng khó mà quên.

Tình cảm của chàng đối với hai nứ nhân này vừa phức tạp, vừa thâm sâu.

Tề Tiểu Yến vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm Tiểu Phương.

Nhưng ánh mắt của Tô Tô lại không kinh ngạc chút nào.

Vì nàng hiểu rõ tình cảm của Tiểu Phương.

Vì nàng là mẫu thân của đứa bé, Tiểu Phương là phụ thân của đứa bé.

Mẫu tử tình thâm, phụ tử thâm tình.

Trong nguy nan, sau khi trải qua gian nan, chợt phát hiện bản thân mình có một đứa trẻ, đột nhiên nhìn thấy đứa trẻ này, chắc chắn sẽ dâng lên tuyến lệ.

Tô Tô đầy xúc cảm nhìn Tiểu Phương và đứa bé trong lòng chàng. Nàng chợt cảm thấy trong lòng ấm áp.

Nàng xưa nay không ngờ tình phụ tử lại sâu sắc, cảm động đến như vậy.

Nàng chỉ biết có tình mẫu tử.

Tình mẫu tử là tự nhiên, đã bắt đầu từ ngày mang thai, đã bắt đầu từ lúc đứa bé thành hình trong thân thể, mẫu thân lúc đó có một cảm giác rất đặc thù, mau chóng biến thành tình yêu thương.

Tình phụ tử không giống như vậy. Phụ thân nhất định phải nhìn thấy đứa bé rời khỏi thân thể mẫu thân, giáng lâm nhân gian thì mới yêu nó.

Tình mẫu tử là bẩm sinh, tình phụ tử sau này mới dần dần có.

Tình phụ tử dường như là một tình cảm học tập mới có.

Điều khiến Tô Tô cảm động chính là nàng phát hiện Tiểu Phương lại yêu đứa bé của nàng thâm sâu đến vậy.

Nàng chợt lao tới, ôm chặt lấy Tiểu Phương và đứa bé.

Tiểu Phương êm dịu đưa mắt nhìn vào mặt Tô Tô, ánh mắt lộ ra một vẻ cảm kích rất thâm trầm.

Cảm kích nàng đã cho chàng hậu thế.

Có hậu thế rồi, có chết chàng cũng không tiếc.

Có hậu thế rồi, tâm tình chàng chợt cởi mở phóng khoáng.

Chàng không ngại chết nữa, không ngại đối diện nguy nan.

Chàng sẵn sàng chết đi bất cứ lúc nào, chết vì Bốc Ưng, vì Tô Tô, vì Dương Quang, vì Tiểu Yến.

Lúc Tiểu Phương vừa tỉnh dậy thì cho là bản thân mình đã rớt vào địa ngục, còn bây giờ chàng biết là chàng đã không rớt vào địa ngục.

Người rớt vào địa ngục chắc chắn không phải là chàng.

Cho dù là có vào địa ngục, thì đó cũng là địa ngục mà “Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục?” Vì chàng chợt có quyết tâm :

– Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục.

Chàng quyết tâm phải tra rõ chân tướng của chuyện này.

Không tiếc trả giá, không tiếc tử vong hi sinh, chàng muốn tra xét ra kẻ âm mưu đứng đằng sau lưng là ai?

Chàng biết mình tất sẽ tra ra.

Vì chàng không có nỗi lo đằng sau nữa.

Suy nghĩ của chàng không bị nỗi ám ảnh tử vong đeo bám nữa.

Một người không sợ hãi, thì kiếm thuật y sẽ phát huy cực điểm trăm phần trăm.

Chàng biết, đây là lúc chàng ra tay phát vấn.

Nhưng chàng chưa ra tay.

Chàng trước nhất ôm lấy đứa bé của mình.

Tiểu Phương không phải là thánh nhân, không thể là thánh nhân, cũng không muốn làm thánh nhân.

Trong một góc bí mật nào đó ở đáy sâu tâm hồn chàng, có lẽ chàng muốn ôm Tề Tiểu Yến trước nhất.

Vì chàng là nam nhân đầu tiên của nàng, nàng đã cho chàng cái quý nhất của một đời nữ nhân.

Chuyện này không những nữ nhân khó quên, mà nam nhân cũng khó quên.

Trong một góc bí mật khác ở đáy sâu tâm hồn, thì người mà chàng muốn ôm lấy có lẽ là Dương Quang.

Dương Quang là một nữ nhân trong sáng mỹ lệ, nhưng lại rất là si tình, chàng biết là trong đời chàng, chàng sẽ mãi mãi không có được nàng.

Nhưng chàng thích nàng, không những thích mà còn tôn kính.

Tình cảm của chàng đối với Dương Quang đã hòa lẫn tình bằng hữu của chàng đối với Bốc Ưng.

Tiểu Phương là nam nhân.

Tô Tô là một nữ nhân, một nữ nhân đầy đủ nữ tính, thậm chí có thể nói toàn thân nàng mỗi phân mỗi tấc đều là nữ nhân.

Tiểu Phương không thể quên được nàng.

Tình cảm mãnh liệt của nàng, sự dịu dàng của nàng sự uyển chuyển của nàng, vô luận nam nhân nào cũng khó mà quên được.

Trong thâm sâu đáy tâm hồn cg, người mà chàng muốn ôm lấy có lẽ là nàng.

Nhưng chàng phải ôm lấy đứa bé của mình trước đã.

Đó không chỉ là vì tình phụ tử, tình phụ tử phải qua bồi đăp lâu ngày mới có.

Chàng ôm lấy đứa bé của mình trước nhất có lẽ chẳng qua chàng cần sự cân bằng, một sự cân bằng tình cảm, để cho cảm xúc của mình có thể ổn định.

Bất kể như thế nào, chàng vẫn làm như vậy.

Tề Tiểu Yến nhẹ nhàng thoái lui ra sau, Dương Quang chậm rãi ngồi xuống, ngồi trên một chiếc ghế ở bên cạnh giường.

Tô Tô chợt cười, cười rất là kỳ quái.

Nụ cười của Tô Tô phảng phất vẻ châm biếm ác độc, ánh mắt của nàng cũng như vậy.

Tô Tô nhìn Tiểu Phương mỉm cười, chợt hỏi :

– Chàng thật sự cho rằng đứa bé này là của chàng ư?

– Lẽ nào không phải?

– Không phải.

Tô Tô lạnh lùng nói tiếp :

– Tại sao chàng không nghĩ xem, Lữ Tam giao đứa bé của chàng dễ dàng như thế sao?

Tiểu Phương ngơ ngác.

Chàng biết Tiểu Phương không nói dối, nhưng chàng cũng không bỏ đứa bé ở trên tay xuống, giống như một kẻ chết chìm biết rõ cái nhà mình chụp lấy không phải là khúc gỗ có thể giúp nổi trên nước được, nhưng vẫn không chịu bỏ ra.

Vẻmặt đang cười của Tô Tô chợt như biến thành một chiếc mặt nạ.

– Lữ Tam muốn muội mang đứa bé này đến gặp chàng, chẳng qua muốn muội nói với chàng là đứa bé của chàng đã lớn như thế này rồi, cũng hoạt bát đáng yêu như đứa bé này.

Tay Tiểu Phương lạnh băng.

Tô Tô chợt mỉm cười :

– Trước đây chàng có nghĩ tới hài tử của chàng không?

– Không! Tiểu Phương nói.

Chàng là một con người thành thật, có thể không là một con người tốt, nhưng chắc chắn là một con người thành thật.

Chàng xưa nay không bao giờ nghĩ tới hài tử của mình, vì chàng vẫn còn chưa nhìn thấy hài tử đó bao giờ.

Tình phụ tử vẫn còn chưa có.

– Chàng biết muội đã có hài tử của chàng.

Tô Tô lại hỏi :

– Nhưng chàng không bao giờ nghĩ đến nó.

Tiểu Phương thừa nhận.

Nhưng bây giờ chàng bắt đầu đã nghĩ tới nó, vì chàng đã có một hình tượng cụ thể đối với hài tử của chàng.

Đây là nhân tính.

Bản tính của con người là thiện hay ác, trong nhân tính thường có nhược điểm.

Lữ Tam rõ ràng là người hiểu rõ nhược điểm này.

Lữ Tam muốn muội nói với chàng.

Tô Tô nói :

– Nếu chàng muốn đi gặp hài tử của mình thì trước nhất sphải làm cho lão một việc.

– Chuyện gì?

Tiểu Phương không thể không hỏi :

– Lão muốn ta làm chuyện gì?

Tô Tô vẫn còn chưa mở miệng, bên ngoài đã có người trả lời cho nàng :

– Lão muốn ngươi giết ta?

Đây là giọng nói của Ban Sát Ba Ná.

Một giọng nói rất lạnh lẽo, lại cũng rất nhiệt tình, chỉ cần nghe qua một lần là đã khó quên.

Ban Sát Ba Ná, người mà không ai biết trước là sẽ xuất hiện lúc nào, thì nay đã xuất hiện.

Ban Sát Ba Ná trông vẫn trẻ mãi.

“Trẻ” chữ này không đại biểu cho tuổi tác, mà là một hình tướng.

Ban Sát Ba Ná trông trẻ, vì Ban Sát Ba Ná trông mãi mãi vẫn kiên cường như thế cứng cỏi như thế, đầy sinh khí như thế.

Vô luận Ban Sát Ba Ná xuất hiện lúc nào cũng đều như thế.

Cho dù là từ vũng bùn đi ra, Ba Ná trông vẫn như một thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ, sạch sẽ, sáng chói, sắc nhọn.

Cho dù là đi ra từ vũng máu tươi của kẻ thù, Ban Sát Ba Ná trông vẫn không có chút màu tanh của máu.

Điểm duy nhất khác giữa lần này và trước đây, là lần này trong tay Ban Sát Ba Ná có xách một túi rượu.

Một túi da dê đầy tràn rượu.

Ban Sát Ba Ná bước tới, ngồi xuống một chiếc ghế, ở bên cạnh cái bàn nhỏ, nhìn Tiểu Phương nói :

– Ngồi.

Tiểu Phương giao đứa trẻ cho Tô Tô rồi mới ngồi xuống, ngồi ở đối diện.

Ban Sát Ba Ná đặt túi rượi lên trên bàn :

– Loại rượu này gọi là Cổ Thành Thiêu.

Ban Sát Ba Ná hỏi Tiểu Phương :

– Ngươi uống qua chưa?

– Ta uống rồi.

Tiểu Phương nói.

Chàng đương nhiên đã uống qua, loại rượu mà Bốc Ưng thích nhất chính là loại rượu này.

Loại rượu này uống vào giống như máu nóng nam nhi.

Ban Sát Ba Ná mở túi rượu hớp một ngụm lớn, rồi mới đưa túi rượu cho Tiểu Phương :

– Ngươi uống đi!

Tiểu Phương cũng hớp một ngụm lớn, rồi lại chuyển túi rượu cho Ban Sát Ba Ná.

Bọn họ không nhìn Dương Quang và Tô Tô, làm như trong phòng này không có ai khác. Bọn họ thi nhau uống rượu, hết ngụm này lại đến ngụm khác.

Rượu nồng hơn cả máu.

Rượu rồi cũng sẽ uống hết.

Ban Sát Ba Ná đột nhiên đập mạnh tay xuống bàn.

– Ta biết!

Ba Ná nhìn Tiểu Phương :

= Ta biết ngươi xưa nay không xem ta là bằng hữu.

– Sao!

– Ngươi xưa nay vẫn cho rằng chỉ có Bốc Ưng mới là bằng hữu tốt hay sao?

– Bốc Ưng vốn là bằng hữu tốt.

Tiểu Phương nói :

– Không những là bằng hữu tốt của ta, cũng là bằng hữu tốt của ngươi.

– Thế thì tại sao Bốc Ưng mãi không đến kiếm ngươi? Cũng không đến kiếm ta?

Ban Sát Ba Ná nhìn trừng Tiểu Phương hỏi :

– Ngươi có biết tóm lại là tại sao không?

Chàng không cách gì trả lời được câu nói này, ngoại trừ bản thân Bốc Ưng ra, vốn không ai có thể trả lời được câu hỏi này.

Câu hỏi như vậy chàng cũng đã không biết hỏi bản thân mình bao nhiêu lần rồi, gần đây chàng cũng không hỏi nữa, vì câu hỏi này thường sẽ làm tổn thương bản thân chàng.

Ban Sát Ba Ná cũng không hỏi thêm.

Ba Ná cũng đang uống rượu, uống không ít hơn Tiểu Phương.

Tiểu Phương chưa bao giờ nghĩ rằng Ban Sát Ba Ná vốn lạnh lùng kiên định như nham thạch cũng uống rượu nhiều như vậy.

Tiểu Phương nắm chặt túi rượu, không đưa cho Ban Sát Ba Ná nữa, có rất nhiều chuyện phải hỏi cho ra lẽ lúc bọn họ còn chưa say.

Nhưng Ban Sát Ba Ná lại hỏi chàng :

– Ngươi có nhìn rõ những người sáp ở trong cửa hiệu Ưng Ký hay không?

Tiểu Phương nhìn rất rõ.

– Trước đây ngươi có bao giờ nhìn thấy tượng sáp nào được đúc tinh xảo sinh động như thế không?

– Không!

Tiểu Phương nói :

– Ngươi đương nhiên không nhìn thấy rồi!

Ban Sát Ba Ná nói tiếp :

– Người sáp như thế trước đây, vốn vẫn còn chưa xuất thiện qua ở trung thổ.

– Vì ở dưới trời đất này chỉ có một người có thể đúc ra được những tượng sáp như thế.

Ban Sát Ba Ná nói :

– Tuyệt đối chỉ có một người.

– Người này là ai?

– Lăng Phật Liệt Kim.

Đây là một cái tên rất là đặc biệt, bất luận ai nghe qua một lần cũng sẽ nhớ in trong lòng.

– Lăng Phật Liệt Kim!

Ban Sát Ba Ná nhắc lại cái tên này một lần nữa :

– Ta tin rằng ngươi chưa bao giờ nghe thấy cái tên này.

Tiểu Phương đích xác chưa bao giờ nghe qua.

– Y có phải là người Hán không?

– Không phải!

Ban Sát Ba Ná nói :

– Y là người Ba Tư nhưng xưa nay sống ở một hải đảo của Anh Cát Lợi.

– Anh Cát Lợi?

Tiểu Phương chưa bao giờ nghe thấy cái tên của hải đảo này.

– Anh Cát Lợi ở nơi nào?

– Ở chân trời góc bể.

Ban Sát Ba Ná nói :

– Ở một nơi chốn mà bọn ta chưa bao giờ đến.

– Thế thì những tượng sáp mà y đúc sao lại có thể đến được nơi đây?

Ban Sát Ba Ná nói :

– Vì Lăng Phật Liệt Kim đã đến nơi đây.

– Y đến đây thế nào?

– Được người ta mời đến.

Ban Sát Ba Ná nói :

– Y là một kỳ nhân, những tượng sáp mà y đúc ra thiên hạ không ai có thể so được, nhưng y cũng phải sinh tồn cũng phải ăn cơm, chỉ cần có người chịu đưa ra giá cao thì nơi nào y cũng sẽ đến.

– Y được ai mời tới?

– Trong trời đất này, dường như chỉ có một người có thể mời được y.

Ban Sát Ba Ná nói :

– Ngươi có thể nghĩ tới người mà ta nói là ai.

Tiểu Phương đã nghĩ tới.

Dưới trời đất này, chỉ có một người có thể trả được cái giá như vậy, chỉ có một người có thể làm được chuyện này.

– Ngươi nói Lữ Tam ư?

– Ngoài y ra thì còn ai nữa chứ?

– Tại sao Lữ Tam phải đặc biệt mời Lăng Phật Liệt Kim đến nơi đây?

Tiểu Phương lại hỏi :

– Lẽ nào muốn y đến để làm những người sáp đó?

– Phải!

– Tại sao Lữ Tam muốn làm như vậy?

– Vì rất nhiều nguyên nhân.

Ban Sát Ba Ná nói :

– Nguyên nhân chủ yếu nhất, chính là y muốn dùng những tượng sáp này để sát nhân.

– Giết ai?

Câu hỏi này kỳ thực không nên hỏi cũng không cần hỏi, nhưng Ban Sát Ba Ná vẫn trả lời :

– Giết ngươi, giết ta, giết Bốc Ưng!

Ban Sát Ba Ná giải thích :

– Những tượng sáp đó đều trống cả, trong mỗi người sáp đều ẩn giấu một người, trong đó có cao thủ sử dụng độc, có danh gia sử dụng ám khí.

Độc mà bọn chúng sử dụng là một loại kịch độc vô sắc vô vị người khác hoàn toàn không phát giác ra.

Ám khí của bọn họ từ ống kim lò xo bắn ra người khác không thể nhìn thấy được.

Tiểu Phương đã nghĩ đến điều này.

– Vì vậy bất kể ai chỉ cần bước vào cổng cửa hiệu Ưng Ký đều sẽ chết dữ đột ngột.

Ban Sát Ba Ná nói :

– Phải! Bất kể ai chỉ cần bước vào là chết chắc.

Ban Sát Ba Ná lại nói :

– Người chết nhiều, bọn ta đương nhiên sẽ biết, bất kể bọn ta ở đâu cũng đều nghe thấy tin này.

Tiểu Phương tiếp lời :

– Nếu bọn ta nghe thấy tin này, đương nhiên sẽ nhịn không nổi mà đi xem!

– Nếu bọn ta vẫn chưa thấy ra những bí mật trong tượng sáp đó, vừa bước vào sẽ chết ngay.

Tiểu Phương thừa nhận.

Chàng cơ hồ đã chết qua một lần rồi.

– May mà ngươi đã nhìn ra.

Ban Sát Ba Ná nói :

– Phải, ta đã nhìn ra! Vì vậy ta vẫn còn chưa chết, ngươi cũng không chết.

Tiểu Phương thở dài, lại nhịn không được hỏi :

– Có một điều mà ta vẫn không hiểu.

– Điều gì?

Tiểu Phương nhớ lại :

– Đôi mắt đó! Chẳng qua ta chỉ nhìn nó một cái, thì dường như đã trúng độc rồi!

– Ngươi nghĩ không ra chuyện đó như thế nào ư?

– Ta nghĩ không ra.

– Thật ra chuyện đó không khó giải thích.

Ban Sát Ba Ná lại chợt hỏi Tiểu Phương :

– Ngươi đã gặp người bị bệnh thạnh nhân chưa?

– Ta đã gặp.

– Ngươi có nhìn vào mắt những người này hay không?

– Có lúc ta khó tránh nhìn hai mắt.

– Ngươi có cảm giác thế nào?

– Ta cảm thấy đôi mắt mình cũng không dễ chịu.

– Nếu ngươi nhìn lâu một chút, có lẽ ngươi cũng sẽ nhiễm bệnh mắt này.

Ban Sát Ba Ná tiếp :

– Nếu ngươi nghĩ cho kỹ, ngươi nhất định sẽ có kinh nghiệm.

Tiểu Phương đích xác đã có kinh nghiệm :

– Nhưng ta không hiểu đó là vì cái gì?

– Đó là vì ngươi đã trúng độc.

– Trúng độc?

Tiểu Phương kỳ quái :

– Trúng độc thế nào?

– Vì trong mắt bệnh của người đó có một loại độc trùng truyền cho người khác.

Ban Sát Ba Ná nói :

– Ít nhất có vài loại bệnh mắt có loại trùng này.

– Nhưng ta chỉ nhìn hai mắt mà thôi.

– Nhìn hai mắt đủ rồi.

– Tại sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.