Sa Mạc Thần Ưng

Chương 39 - Bước Hành Động Thứ Hai

trước
tiếp

Lữ Tam đương nhiên sẽ không chết.

Lão luôn tin rằng lão có thể sống lâu hơn bất cứ ai.

Lão luôn tin rằng vàng tiền là vạn năng, luôn cho rằng trên thế gian này không có chuyện gì mà vàng tiền làm không được, thậm chí ngay sức khỏe và tính mạng cũng thế.

Bất kể lão nghĩ đúng hay sai, thì ít nhất cho đến lúc này lão vẫn còn sống rất tốt.

Tam Hiệu, Thập Tam Hiệu, Nhị Thập Tam Hiệu đều đã chết, dường như vốn là chuyện đã ở trong dự liệu của lão.

Lão biết rõ ba người bọn họ tất sẽ chết, vậy tại sao vẫn bảo ba người đi? Tại sao không để cho bọn họ đồng thời xuất thủ?

Điều này Sa Bình cũng không hiểu rõ nổi.

Sa Bình chỉ hiểu rõ một chuyện việc mà Lữ Tam giao cho hắn làm, thì hắn phải làm được, vô luận khó khăn như thế nào cũng phải làm được.

Lữ Tam muốn hắn mang ba người bọn họ quay về bất kể sống chết đều phải mang về.

Sa Bình đã làm xong.

Nếu bọn họ đều chết dưới kiếm của Tiểu Phương, thì Lữ Tam nhất định muốn trong bốn giờ đồng hồ phải nhìn thấy được thi thể của bọn họ.

Đây là chuyện rất không dễ gì làm được, nhưng Sa Bình đã làm được, bọn họ chết trước lúc sáng sớm, đến trưa Lữ Tam đã nhìn thấy được thi thể của bọn họ.

Vô luận ở bất cứ tình huống nào cũng không thể bị người khác truy ra hành tung.

Muốn làm được điều này đương nhiên càng khó hơn. Ban Sát Ba Ná và Tiểu Phương tuyệt sẽ không bỏ qua bất cứ một cơ hội nào có thể truy tra ra nơi ẩn trốn của Lữ Tam, huống hồ cơ hội này rất có thể là một cơ hội cuối cùng.

Ngay điều này Sa Bình cũng làm được, hắn xác tín chắc chắn không ai có thể truy ra tăm tích của Lữ Tam ở nơi đây.

Hắn thậm chí có thể dùng cái đầu của mình để đánh cược.

Chuyện này hắn làm được như thế nào?

Ban Sát Ba Ná đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội, lúc Tiểu Phương vẫn còn chưa đâm chết Mã Sa, Ban Sát Ba Ná đã điều toàn bộ hảo thủ thuộc hạ chuyên theo dõi tung tích có kinh nghiệm phong phú nhất, khinh công ưu tú nhất bó trí mai phục và tai mắt trên mọi tuyến đường.

Sau khi Sa Bình mang thi thể đi, mỗi một nơi hắn đi qua, mỗi một chuyện hắn làm bọn họ đều điều tra rất kỹ lưỡng, thậm chí ngay những chuyện nhỏ bé không quan yếu, họ đều không bỏ qua.

Mỗi một chuyện bọn họ đều làm báo cáo rất tường tận.

Sa Bình dùng một chiếc xe lớn thuê được chở thi thể ba người Hồ Đại Lân bọn họ đi.

Tối hôm trước, Sa Bình đã thuê chiếc xe này rồi, trả một cái giá gấp năm lần bình thường, để người phu xe đợi ở cạnh đấy suốt đêm.

Lão vương phụ xe làm cái nghề này đã hai ba mươi năm, giữa bọn họ hoàn toàn không có mối quan hệ gì. Cửa hàng bán quan tài lớn nhất trong thành tên là Liễu Châu Trương Ký.

Lúc sáng sớm, Sa Bình đã mang thi thể của ba người bọn họ đến Trương Ký, trả một cái giá gấp đôi bình thường, mua ba cỗ quan tài thượng hạng.

Tự thân giám sát người làm công của Trương Ký nhập liễm ba thi thể, tuy dùng hương liệu tốt nhất để chống thối rữa, nhưng không cho phép bất cứ ai được động chạm vào thi thể của bọn họ, thậm chí ngay y phục cũng không thay đổi.

Sau đó tự thân Sa Bình lại áp giải ba cỗ quan tài đến một nghĩa trang lớn nhất dưới chân núi ở ngoại thành, dẫn theo một phong thủy sư nổi tiếng nhất thành chọn ra miếng đất.

Nghĩa trang nằm ở nơi hướng về mặt trời dưới chân núi, người đào mộ đều là những người lâu năm trong nghề, không đến một giờ đồng hồ quan tài đã ở trong đất.

Trong một giờ đồng hồ này, bia mộ cũng đã khắc xong, trên đó cũng đã khắc lên tên của ba người Hồ Đại Lân, Đỗ Vĩnh và Lâm Chí Hùng.

Sa Bình sau khi giám sát lập bia, tự thân thắp hương rồi mới đi.

Hắn còn đứng trước mộ, uống ba ly rượu, dường như có rơi vài giọt nước mắt.

Lúc hắn rời nghĩa trang, vẫn còn chưa đến chính ngọ.

Mỗi việc Sa Bình làm đều rất bình thường, đều là chuyện mà một người làm cho bằng hữu đã chết của mình, không một chút gì khả nghi.

Nhưng buổi trưa vừa trôi qua một khắc, Lữ Tam đã nhìn thấy thi thể của Hồ Đại Lân ba người bọn họ.

* * * * *

Ban Sát Ba Ná lặng lẽ nghe xong báo cáo của thuộc hạ, trầm tư rất lâu, mới ngẩng đầu hỏi Tiểu Phương đang ngồi trước mặt :

– Lữ Tam đã mướn ba người này đến giết ngươi, tại sao lại không để cho bọn họ đồng thời xuất thủ?

– Ta vốn cũng không nghĩ ra điều này.

Tiểu Phương nói :

– Nhưng bây giờ thì ta đã hiểu rõ rồi.

– Ngươi nói đi!

– Thứ nhất, cao thủ thuộc hạ của Lữ Tam rất đông, ba người này không phải là chủ lực công kích, bọn họ có sống hay chết, lão cũng không quan tâm.

– Không sai.

– Thứ hai, cho dù ba người bọn họ có đồng thời xuất thủ, cũng chưa chắc giết được ta, huống hồ ta cũng có thể có trợ thủ.

– Không sai!

Ban Sát Ba Ná nói :

– Điều này chắc chắn Lữ Tam thấy rất rõ. Lão vẫn không muốn chủ động đến tấn công bọn ta, vì lão vẫn chưa tính đúng được thực lực của bọn ta, hơn nữa vốn không thể tìm được ta.

Con người Ban Sát Ba Ná giống như một luồng gió, hành tung của y khó nắm bắt hơn Lữ Tam nhiều.

– Mục tiêu chủ yếu nhất của Lữ Tam là ta, không phải là ngươi.

Ban Sát Ba Ná nói :

– Nhưng bây giờ lão chắc chắn nghĩ rằng ngươi là nhân thủ chủ yếu mà ta dùng để công kích lão, vì vậy lão nhất định muốn tra rõ võ công của ngươi cao thấp thế nào trước đã!

– Không sai!

Tiểu Phương nói :

– Lão phái ba người đó đến, chắc chắn là để thử võ công của ta.

Chàng nói thêm :

– Chiêu thức kiếm pháp võ công của ba người đó khác nhau, cách giết người cũng khác.

– Lão phái bọn họ đến, chính là để muốn xem ngươi xuất thủ giết bọn họ như thế nào.

Ban Sát Ba Ná tiếp :

– Lão sẽ thấy chiêu thức kiếm pháp của ngươi.

– Vì lão muốn tự tay giết ta.

Tiểu Phương cười gượng :

– Để đạt được mục đích, thì có hi sinh ba người lão cũng không quan tâm.

– Nếu lão thật sự vì mục đích này mà phái bọn họ đến thì lão chắc chắn muốn trong vòng một buổi phải nhìn thấy thi thể của bọn họ.

– Tại sao?

– Vì lão chắc chắn muốn nhìn thấy vết thương chí mạng của bọn chúng, thì mới có thể hoàn toàn biết rõ ngươi xuất thủ như thế nào.

Ban Sát Ba Ná nói :

– Thời gian nếu cách nhau quá lâu, vết thương có thể co rút biến hình.

– Ta cũng đã nghĩ đến điều này.

Tiểu Phương trầm ngâm tiếp :

– Nhưng ta càng không hiểu.

Ban Sát Ba Ná hỏi :

– Ngươi không hiểu gì?

Lữ Tam đã nóng vội muốn xem thi thể và vết thương chí mạng của ba người bọn họ, thế sao một kẻ thuộc hạ khác của lão lại vội vã chôn cất thi thể của họ đi?

Đây là một vấn đề rất chu yếu, cũng là một vấn đề rất khó giải thích trả lời.

Nhưng Ban Sát Ba Ná mơ hồ đã biết đáp án.

Y chợt hỏi người vừa rồi đã báo cáo chuyện này với y :

– Ba người đó mai táng ở đâu vậy?

– Chỗ hướng mặt trời dưới chân núi của nghĩa trang ngoài thành.

– Miếng đất đó ai chọn?

– Một phong thủy sư tên Liễu Tam Nhãn.

– Con người này bình thường thích làm gì?

– Thích đánh bạc, luôn cho rằng mình đánh bạc rất giỏi, nhưng mười lần đánh hết chín lần thua.

– Có phải tên ấy luôn cần tiền không?

– Phải!

Ban Sát Ba Ná mỉm cười, chợt quay lại hỏi Tiểu Phương :

– Ngươi có muốn đánh cược với ta không?

– Đánh cược cái gì?

– Ta dám đánh cược kẻ tên Liễu Tam Nhãn này bây giờ chắc chắn đã chết rồi.

* * * * *

Ban Sát Ba Ná chưa bao giờ nhìn thấy Liễu Tam Nhãn, thậm chí chưa bao giờ nghe qua cái tên này.

Nhưng Ban Sát Ba Ná không những đánh cược con người này đã chết rồi, mà còn đánh cược con người này đã chết cách đây một giờ đồng hồ.

Điều Ban Sát Ba Ná đánh cược thật là mơ hồ.

Nhưng Tiểu Phương không đánh cược.

Tuy Tiểu Phương không biết Ban Sát Ba Ná sao lại xác quyết Liễu Tam Nhãn đã chết, nhưng chàng biết y xưa nay không làm chuyện gì mà không nắm chắc.

Liễu Tam Nhãn quả thật đã chết, chết ở ngay trên chiếc giường của hắn.

Chưa đầy nửa giờ đồng hồ, kẻ điều tra đã quay lại, chứng thực chuyện này.

– Liễu Tam Nhãn bị người ta dùng một cây đũa tre đâm xuyên họng mà chết, thủ đoạn giết người sạch sẽ nhanh chóng, không để lại chút vết tích đầu mối nào, những người quanh đấy cũng không nghe thấy một chút động tĩnh nào.

Ban Sát Ba Ná không chút kinh ngạc, Tiểu Phương ngược lại nhịn không được hỏi :

– Làm sao ngươi biết hắn nhất định sẽ chết?

Ban Sát Ba Ná không trả lời, chỉ điềm nhiên cười nói :

– Còn một chuyện nữa ta cũng có thể đánh cược với ngươi, ngươi muố? đánh cược gì cũng được.

– Lần này ngươi đánh cược chuyện gì?

– Đánh cược quan tài của ba người bọn Hồ Đại Lân bây giờ đã không còn ở trong phần mộ của họ nữa.

* * * * *

Quan tài của ba người bọn Hồ Đại Lân thật sự đã không còn ở trong phần mộ của bọn họ nữa.

Phần mộ đã trống rỗng.

Ba cỗ quan tài thượng hạng đựng ba xác chết đương nhiên không phải chợt tự nhiên biến mất.

Vậy chớ ba cỗ quan tài ở đâu?

Quan tài bị người khác mang đi trong địa đạo.

Bên dưới phần mộ này đã sớm được đào một địa đạo rất dài.

Ban Sát Ba Ná hỏi Tiểu Phương :

– Bây giờ thì ngươi đã phải hiểu rõ, tại sao ta có thể đoán chắc Liễu Tam Nhân đã chết rồi?

Tiểu Phương không nói gì.

Cho dù chàng có hiểu rõ, chàng cũng không mở miệng. Vì chàng đã phát hiện ra, trước mắt Ban Sát Ba Ná tốt nhất là nên im lặng.

Vì vậy Ban Sát Ba Ná sẽ tự mình giải thích :

– Người mai táng ba cỗ quan tài này tên là Sa Bình, tuy không có tiếng tăm trong giang hồ, nhưng lại là một trong những trợ thủ đắc lực nhất trong số thuộc hạ của Lữ Tam.

Tiểu Phương đã nhìn thấy ra điều này.

– Hắn đã sớm chuẩn bị phần mộ này, đã sớm đào bên dưới địa đạo này.

Ban Sát Ba Ná giải thích :

– Để tránh sự tình nghi của bọn ta nên mới kiếm Liễu Tam Nhân làm màn che.

Ban Sát Ba Ná nói tiếp :

– Liễu Tam Nhân đang cần tiền, Sa Bình liền dùng tiền mua hắn, đợi sau khi chuyện thành rồi đương nhiên sẽ giết hắn diệt khẩu.

Dùng một cây đũa tre giết chết người khác trong sự vô tri vô giác, Sa Bình xuất thủ rõ ràng nhanh hơn, hiểm hơn Mã Sa.

Ban Sát Ba Ná nói :

– Nhưng trí mưu của Sa Bình còn đáng sợ hơn đòn xuất thủ của hắn, vì hắn đã nghĩ ra được cách thức này.

Cách thức này rõ ràng là cách duy nhất có thể thoát khỏi sự truy tung của thuộc hạ Ban Sát Ba Ná. Chỉ có dùng cách này mới có thể nhanh chóng đưa thi thể của ba người bọn họ đến chỗ của Lữ Tam.

Tiểu Phương cuối cùng cũng mở miệng nói :

– Bất kể thế nào, ba cỗ quan tài chứa ba xác chết, không thể tự nhiên mà biến mất được, bất kể ba cỗ quan tài đi đến đâu cũng phải có người khiêng đi.

– Không sai!

– Khiêng ba cỗ quan tài nặng như vậy, bất kể đi đến đâu, ít nhiều cũng phải để lại dấu vết.

– Theo lý mà nói thì phải là như vậy.

– Tại sao bọn ta không truy theo?

– Nếu ngươi muốn truy theo thì bọn ta đi!

Ban Sát Ba Ná nói :

– Chẳng qua ta vẫn có thể đánh cược với ngươi một lần nữa.

– Đánh cược gì?

– Đánh cược bọn ta chắc chắn không thể truy theo được.

Lần này Tiểu Phương cũng không đánh cược.

Cửa ra của địa đạo ở phía Bắc núi.

Cửa ra đương nhiên có vết để lại, vô luận bên ngoài cửa là đất cỏ, đất khô hay đất bùn, muốn vận chuyển ba cỗ quan tài đi, trên mặt đất nhất định có vết tích để lại.

Vô luận khiêng bằng người hay bằng xe cũng vậy.

Nhưng lần này nếu Tiểu Phương đánh cược với Ban Sát Ba Ná, thì kẻ thua là Tiểu Phương.

Vì bên ngoài cửa địa đạo không xa lắm, có một con sông nhỏ.

Người bị truy đuổi chỉ cần xuôi theo dòng nước thì cho dù là chó săn loại ưu tú được huấn luyện kỹ lưỡng cũng không thể đuổi được.

Bầu trời trong xanh, mạch núi xanh tím, dòng nước cuộn chảy, ven sông có một hàng cây bắt đầu trụi lá.

Dưới cây có người, rất nhiều người, nhưng chỉ có người, không có quan tài.

Tiểu Phương và Ban Sát Ba Ná vừa rời đại đạo, thì có một người đi về phía họ.

Một người rất mực thước, bước đi ngay ngắn, y phục chỉnh tề, ngôn ngữ thần thái đứng đắn.

Tiểu Phương đã từng nhìn thấy loại người này, nhưng chưa bao giờ nghĩ là sẽ gặp loại người này ở đây.

Tổng quản nô bộc trong danh môn thế gia, chủ nhân cửa hàng tửu lâu lâu đời nổi tiếng đều là hạng người này.

Vì bọn họ thường đều xuất thân tôi tớ, từ nhỏ đã chịu sự huấn luyện nghiêm khắc, trải qua gian khổ mới leo lên được địa vị ngày hôm nay.

Vì vậy bọn họ không bao giờ làm những chuyện gì vượt quá khuôn phép, tuyệt không để cho bất cứ ai ghét bỏ.

Một loại người như vậy sao lại xuất hiện ở nơi đây?

Con người này bây giờ đã bước tới, mỉm cười hướng về Tiểu Phương và Ban Sát Ba Ná hành lễ.

Tiểu nhân Lữ Cung.

Nụ cười và thái độ của Lữ Cung tuy cung cẩn hữu lễ nhưng không khỏi khiến người khác cảm thấy có chút nịnh bợ :

– Tam gia đặc biệt muốn tiểu nhân cung hầu đại giá của hai vị.

– Tam gia?

Tiểu Phương hỏi :

– Lữ Tam ư?

– Phải!

– Ngươi biết bọn ta là ai ư?

– Tiểu nhân biết!

– Lão muốn ngươi đợi bọn ta ở đây để làm gì?

Tiểu Phương hỏi :

– Có phải muốn ngươi dẫn bọn ta đi gặp lão phải không?

– Không giấu hai vị, tiểu nhân tuy đã đi theo Tam gia nhiều năm, nhưng hành tung của Tam gia, tiểu nhân cũng không rõ được.

Lữ Cung nói rất thành khẩn, cho dù là người đa nghi nhất cũng sẽ không cho rằng hắn nói dối. Tiểu Phương và Ban Sát Ba Ná không phải là những con người đa nghi.

Nhưng bọn họ đều tin Lữ Cung không nói dối, vì kẻ nói di trước mặt bọn họ thì chỉ cần nhìn một cái là họ biết ngay.

Vì vậy Tiểu Phương lại hỏi :

– Lữ Tam muốn ngươi đến kiếm bọn ta làm gì?

– Tam gia biết nhị vị đã lâu, nhưng chưa hề gặp mặt.

Lữ Cung nói :

– Vì vậy đặc biệt muốn tiểu nhân đến đây chờ đợi nhị vị, thay mặt Tam gia chiêu đãi nhị vị một bữa cơm.

– Lão muốn ngươi thay mặt lão mời cơm ta ư?

Lữ Cung nói :

– Phải! Chẳng qua chỉ là một bữa cơm thường thôi.

Tại sao Lữ Tam muốn mời Tiểu Phương và Ban Sát Ba Ná ăn cơm?

Lẽ nào đây lại là một cái bẫy?

Trong món ăn phải chăng có bỏ kịch độc giết người cực mạnh?

Tiểu Phương nhìn nhìn Ban Sát Ba Ná, Ban Sát Ba Ná cũng nhìn nhìn Tiểu Phương.

– Ngươi có đi không?

– Ta đi!

Ban Sát Ba Ná nói :

– Ta nhất định phải đi.

– Tại sao?

– Vì đã lâu ta chưa ăn một bữa cơm bình thường.

Lữ Cung không nói dối, Lữ Tam mời Tiểu Phương và Ban Sát Ba Ná ăn một bữa cơm thực sự bình thường.

Nhưng từ một góc cạnh khác mà nhìn, thì bữa cơm bình thường này lại rất đặc biệt.

Ban Sát Ba Ná là một con người rất đặc biệt, y thích cô độc, thích lang thang.

Y thường một mình ở trong đại sa mạc tịch mặc lạnh lẽo vô tình, lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, chỉ cần món gì ăn được là y ăn ngay.

Vì y cần phải sống.

Nhưng món ăn y ưa thích nhất không phải thịt khô lương khô mà là cơm trắng.

Đối với một người mà quanh năm lang thang trong sa mạc, thì cơm trắng thật sự khó có hơn bất cứ món gì khác.

Món mà Lữ Tam muốn Lữ Cung chuẩn bị cho bọn họ là cơm trắng.

Tiểu Phương là một lãng tử đời như lá rụng nước trôi.

Nhưng lúc chàng tỉnh rượu giữa đêm, không thể ngủ được thì điều mà chàng nghĩ tới là nhà của chàng, mẫu thân của chàng.

Chàng cũng đã từng có nhà.

Nhà của chàng giản dị thanh bần, cơ hồ rất hiếm có những ngày có thịt ăn.

Nhưng tấm lòng của một mẫu thân đối với nhi tử độc nhất của mình, sẽ không vì bất cứ lý do gì mà thay đổi.

Mẫu thân chàng cũng giống như những mẫu thân khác, cũng mong muốn nhi tử của mình trở nên cao to mạnh khỏe cường tráng.

Vì vậy, chỉ cần có cơ hội, mẫu thân của chàng cũng sẽ cố gắng nấu một món ăn bình thường ngon miệng bổ dưỡng cho chàng ăn.

Lữ Tam cũng bảo chuẩn bị những món ăn bình thường ngon miệng bổ dưỡng như vậy.

Ngoài ra Lữ Tam còn chuẩn bị rượu, rượu ngon thật sự thì ai cũng thích.

Ban Sát Ba Ná uống trước một ly, rồi mới hỏi Lữ Cung đáng đứng chầu bên cạnh :

– Có phải là ngươi thấy kỳ quái lắm không?

– Kỳ quái cái gì?

– Kỳ quái là tại sao ta không sợ trong rượu có độc?

– Tiểu nhân không kỳ quái!

Lữ Cung nói :

– Nếu Tam gia bỏ độc trong rượu để ám sát Ngũ Hoa tiễn thần thế thì Tam gia không khỏi quá hạ thấp bản thân.

– Hoàn toàn chính xác!

Ban Sát Ba Ná lại uống một ly, nói :

– Ngươi quả thật không hổ thẹn đã đi theo Lữ Tam nhiều năm, thế nhưng ngươi vẫn còn sai lầm một chuyện.

– Chuyện gì?

– Ngươi thật sự cho rằng Lữ Tam chẳng qua chỉ muốn để bọn ta ăm cơm thôi ư?

– Lẽ nào không phải vậy?

– Đương nhiên không phải!

Ban Sát Ba Ná nói :

– Lão mời bọn ta ăn bữa cơm này, chẳng qua muốn bọn ta hiểu rõ là lão hoàn toàn hiểu rõ mọi điều đối với bọn ta thậm chí ngay bọn ta thích ăn gì lão cũng đều biết rõ.

Ban Sát Ba Ná thở dài tiếp :

– Mọi người đều nói Bốc Ưng là nhân kiệt, Lữ Tam lẽ nào không phải?

Tiểu Phương chợt hỏi :

– Còn ngươi?

– Ta?

Ban Sát Ba Ná lại thở dài :

– Nếu ngươi hỏi ta là con người như thế nào, thì ngươi đã hỏi lầm rồi!

– Tại sao?

– Vì ta chưa bao giờ hiểu rõ chính bản thân của ta cả?

Ban Sát Ba Ná không để cho Tiểu Phương nói tiếp, mà hỏi ngược lại Tiểu Phương :

– Còn ngươi? Ngươi có biết bản thân ngươi là con người như thế nào không?

Tiểu Phương im lặng, Ban Sát Ba Ná đã trả lời thay cho chàng :

– Ngươi là quái nhân!

– Sao?

– Ngươi là kẻ giang hồ, là kẻ lãng tử, luôn sẵn sàng đổ máu liều mình vì chuyện của người khác.

Tiểu Phương thừa nhận.

– Ngươi ham rượu, ham sắc, nhiệt tình xung động.

Ban Sát Ba Ná tiếp :

– Nhưng vừa rồi ba lần ta đánh cược với ngươi, ngươi đều không đánh cược.

– Ta không thích đánh cược.

– Chính vì ngươi không thích đánh cược, vì vậy ta mới lấy làm lạ.

Ban Sát Ba Ná nói :

– Loại người như ngươi thì không một ai là không thích đánh cược.

– Ta cũng thích đánh cược.

Tiểu Phương nói :

– Nhưng ta chỉ đánh cược với một hạng người.

– Bằng hữu của ngươi?

Tiểu Phương nói :

– Không! Ta chỉ uống rượu với bằng hữu.

– Thế thì ngươi chỉ đánh cược với hạng người nào?

– Kẻ thù!

– Các ngươi thường đánh cược gì?

– Mạng sống!

Ban Sát Ba Ná cười nói :

– Ta hiểu rõ ý của ngươi, nhưng vẫn không hiểu được con người của người.

Tiểu Phương hỏi :

– Lẽ nào ta vẫn còn có điểm kỳ quái?

– Đương nhiên có!

Ban Sát Ba Ná nói :

– Có rất nhiều nam nhân coi nữ nhân trọng hơn bằng hữu, nhưng ngươi thì không.

– Sao?

– Ngươi đối xử với bằng hữu của ngươi quả thật tuyệt vời, nhưng ngươi đối xử với nữ nhân của ngươi quả thật quá tồi.

Ban Sát Ba Ná nói :

– Bất kể là nữ nhân mà ngươi thích hay là nữ nhân thích ngươi đều như thế.

– Sao?

– Tỉ dụ như Dương Quang.

Nàng có thể xem như là bằng hữu của ngươi.

Tiểu Phương thừa nhận.

– Nhưng những ngày này ngươi luôn tránh gặp mặt nàng.

Ban Sát Ba Ná nói :

– Chính vì nàng là nữ nhân hơn nữa ngươi ít nhiều cũng có thích nàng.

Tiểu Phương không phủ nhận.

– Còn có Tô Tô!

Ban Sát Ba Ná nói :

– Bất kể nàng là nữ nhân như thế nào, nàng cũng đã sinh cho ngươi một hài tử, bất kể nàng tại sao đến, thì bây giờ nàng cũng đã đến rồi.

Ban Sát Ba Ná chợt hỏi Tiểu Phương :

– Nhưng ngươi đã đối xử với nàng thế nào?

Ngươi nhìn thấy nàng giống như nhìn thấy quỷ sống vậy, ngươi vừa nhìn thấy nàng đi tới là bỏ chạy rồi.

Tiểu Phương trầm mặc.

– Còn Tề Tiểu Yến nữa!

Ban Sát Ba Ná lại nói :

– Bất luận thế nào ta thấy nàng đối với ngươi không tồi, còn ngươi đối với nàng thế nào?

Y thở dài :

– Sau khi nàng đi, ngươi không hỏi một câu, ngươi không quan tâm đến nàng đi đâu, không quan tâm đến nàng sống chết như thế nào.

Tiểu Phương chợt đặt ly rượu xuống, nhìn chằm Ban Sát Ba Ná :

– Cho dù ta có quan tâm đến bọn họ đi nữa thì có ích lợi gì chứ?

Chàng hỏi :

– Ta có thể nói với họ cái gì có thể làm gì cho họ!

– Nhưng ngươi ít ra cũng nên biểu thị sự quan tâm của ngươi đối với bọn họ.

– Ngươi muốn ta biểu thị như thế nào?

Tiểu Phương uống cạn ly rượu đầy :

– Ngươi muốn ta quỳ xuống, quỳ trước mặt bọn họ, xin bọn họ tha thứ cho ta, hay muốn ta đập đầu vào tường, đập cho vỡ đầu chảy máu?

Ban Sát Ba Ná không nói gì.

Tiểu Phương nói :

– Cho dù ta có làm như vậy, thì biểu thị được gì?

Chàng lại hỏi Ban Sát Ba Ná :

– Có phải ta làm như vậy, mới có thể biểu thị tình cảm của ta đối với bọn họ sao?

Ban Sát Ba Ná không cách gì trả lời, Tiểu Phương lại hỏi :

– Nếu ngươi là ta, ngươi sẽ làm như vậy chứ?

Ban Sát Ba Ná cuối cùng thở dài :

– Không! Ta không làm thế!

– Ngươi sẽ làm thế nào?

– Ta cũng sẽ như ngươi, không làm gì cả!

Ban Sát Ba Ná cũng uống cạn ly rượu đầy :

– Đến lúc cần thiết, có thể bọn ta cũng sẽ chết vì bọn họ, nhưng lúc này, bọn ta sẽ không làm gì cả.

Sắc mặt y cũng rất nặng nề :

– Một nam nhân một nam tử hán thật sự, có lúc bất cứ chuyện gì cũng làm, có lúc vô luận chuyện gì cũng không làm.

– Đúng!

Tiểu Phương nói :

– Đúng là như vậy.

Ban Sát Ba Ná lại thở dài, đưa ly uống cạn :

– Có lẽ đây chính là sự bi ai của hạng người như bọn ta.

Lữ Cung nãy giờ vẫn đứng hầu ở bên cạnh bọn họ cũng chợt thở dài :

– Kỳ thật mỗi hạng người đều có sự bi ai của bản thân họ! Như hạng người tiểu nhân đây, cũng có sự bi ai.

– Ngươi nói ra thử xem!

– Tiểu nhân không thể nói.

– Tại sao?

– Vì hạng người như tiểu nhân vô luận làm chuyện gì cũng không được tự do chủ động, cho dù trong lòng có chuyện khó chịu, thì cũng dồn nén không thể nói ra.

Lữ Cung tiếp :

– Có lẽ đây là sự bi ai lớn nhất của hạng người tiểu nhân.

Vẻ mặt hắn chợt lộ ra một vẻ kỳ lạ, như hạ quyết tâm nào đó :

– Nhưng vô luận hạng người nào vô tình cũng sẽ gây ra vài chuyện mà ngay bản thân mình cũng sẽ cảm thấy không ngờ, cho dù người đó biết rõ sau khi nói ra sẽ hối hận, thì cũng không thể không nói ra.

– Ngươi muốn nói gì?

Tiểu Phương hỏi.

– Hai vị vừa rồi có phải nhắc đến một người là Tề cô nương?

– Phải!

– Tề cô nương, Tề Tiểu Yến mà hai vị nói đó, trước đây có phải rất thích giả thành nam nhân hay không?

– Phải!

– Nếu người mà hai vị nói là cô nương đó, thế thì bây giờ hai vị có thể không cần phải lo lắng cho cô nương đó nữa.

– Tại sao? Tiểu Phương hỏi.

– Vì bây giờ cô nương đó sống rất tốt.

Lữ Cung cười cười, cười rất miễn cưỡng :

– Có lẽ còn tốt hơn cả hai vị tưởng tượng nữa đấy.

Tiểu Phương nhìn trừng Lữ Cung, rất lâu sau mới hỏi :

– Ngươi biết nàng ở đâu ư?

– Tiểu nhân biết!

– Ngươi có thể nói ra không?

Lữ Cung trầm ngâm rất lâu, sau cùng thở dài nói :

– Tiểu nhân vốn không muốn nói, nhưng bây giờ dường như không nói không được!

Lữ Cung ngừng một chút lại tiếp :

– Tề cô nương bây giờ đã được Tam gia nhận làm nghĩa muội, hơn nữa Tam gia đã tác chủ đính thân cho Tề cô nương.

Tiểu Phương vẫn không biến sắc. Dường như không có chút phản ứng nào cả, chỉ uống liền ba ly rượu, uống rất mau.

Sau khi uống ba ly rượu, Tiểu Phương mới hỏi :

– Nàng đính thân với ai?

– Tiểu nhân cũng không rõ!

Lữ Cung nói :

– Tiểu nhân chỉ biết người đó là một kiếm khách, một kiếm khách rất cao nghe nói đã được coi là thiên hạ đệ nhất kiếm khách.

“Rắc” một tiếng, ly rượu trong tay của Tiểu Phương vỡ nát.

– Độc Cô Si?

Chàng hỏi :

– Người mà ngươi nói có phải là Độc Cô Si không?

Dường như là vậy.

Tiểu Phương không hỏi nữa.

Miệng của chàng dường như bị một bàn tay vô hình dùng một cây kim vô hình khâu lại, chàng không uống một chút rượu nào nữa.

Nhưng Ban Sát Ba Ná nhịn không được hỏi :

– Độc Cô Si bây giờ đã ở cùng với Lữ Tam ư?

– Bọn họ vốn là bằng hữu tốt của nhau!

Lữ Cung nói :

– Tam gia xưa nay vẫn rất kính trọng Độc Cô Si.

Hắn nghĩ ngợi rồi nói tiếp :

– Độc Cô Si xưa nay là một quái nhân, lần này quay lại, dường như càng kỳ quái hơn, suốt ngày ngồi thờ thẫn, không nói một lời nào cả, đến lúc gặp Tề cô nương, mới khỏe lên một chút.

Ban Sát Ba Ná mỉm cười, quay lại hỏi Tiểu Phương :

– Bây giờ ta mới hiểu!

– Sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.