Sa Mạc Thần Ưng

Chương 9 - Một Bàn Tay Khác

trước
tiếp

Tay nải đã giở ra, trong tay nải chỉ có mười ba chiếc thiết khí lấp lánh ánh sáng mờ tối. Hình dạng của mỗi cái trông rất là kỳ dị, có cái trông giống như vòng ren, có cái giống như đốt xương.

Không ai nhìn ra được đây là những binh khí gì, trên thế gian này vốn không có những binh khí như vậy.

Liễu Phân Phân giải thích :

– Đây là một bàn tay khác của ta.

Y thị đưa ra bàn tay mềm mại và mỹ miều kia nói :

– Bàn tay này của ta vốn không khác gì người khác, ta mặc áo ăn cơm, rửa mặt, súc miệng đều dùng bàn tay này, thỉnh thoảng ta cũng dùng bàn tay này để vuốt ve nam nhân mà ta yêu thích.

– Còn bàn tay kia của ngươi? – Bốc Ưng hỏi.

Liễu Phân Phân cười, nụ cười bỗng trở nên tàn ác bí hiểm khó tả.

– Các ngươi chắc cũng phải nhìn thấy, đây tuyệt không phải là một bàn tay người.

Liễu Phân Phân nhấn mạnh từng chữ :

– Đây là ma thủ, dùng ma hỏa ở mười tám tầng địa ngục luyện thành.

Liễu Phân Phân đột nhiên cuộn uống tay áo lên, từ khúc xương ống tay bị cụt tới tạn khuỷu tay lấy ra một sợi dây sắt đen sẫm.

Sau đó lại nối liền toàn bộ mười ba thiết khí này ở ống tay cụt, nối thành một cánh tay sắt kỳ dị.

Đốt cuối cùng là một cái móng sắt.

Sợi dây sắt mà Liễu Phân Phân rút ra từ cánh tay cụt cột với cái vòng rèn lò xo của móng sắt đốt cuối cùng này.

Cánh tay sắt rõ ràng là dùng sắt đen luyện thành, không có máu, không có thịt, không có mạng sống, đột nhiên trở thành mạng sống, đột nhiên bắt đầu uốn lượn, vặn vẹo, mọi lúc đều có thể, từ bất cứ bộ phận nào, cong lượn uốn vặn đến bất cứ phương hướng nào.

Cái móng sắt đốt cuối cùng, phối hợp với động tác của cánh tay sắt, đột nhiên cong chuyển, chụp vào khuỷu tay của chính tay Liễu Phân Phân.

Cái động tác này không ai có thể làm được, nhưng Liễu Phân Phân có thể.

Vì bàn tay này của Liễu Phân Phân, vốn không phải là bàn tay của con người.

Liễu Phân Phân đột nhiên quay người nhìn Tiểu Phương nói :

– Ngươi có thể đưa bàn tay của ngươi ra cho ta xem hay không?

Tiểu Phương đưa bàn tay ra.

Bàn tay của chàng to lớn, rắn chắc, khô ráo, ngón tay của chàng dài, khỏe.

Liễu Phân Phân mỉm cười :

– Ngươi có đôi bàn tay rất đẹp, hơn nữa rất khỏe, lúc ngươi dùng đôi tay này để cầm kiếm, khó có ai có thể đánh rớt kiếm của ngươi.

Tiểu Phương thản nhiên nói :

– Kiếm trong tay ta chưa hề bị ai đánh rớt cả.

– Nhưng lúc trong tay ngươi không có kiếm thì sao?

Liễu Phân Phân hỏi :

– Ngươi có thể không có gì biến ra một cây kiếm không?

Tiểu Phương không thể, bất cứ ai cũng không thể.

– Ta có thể. – Liễu Phân Phân nói.

Cánh tay sắt của y thị vặn một cái, móng sắt bật ra.

– Đây chính là một thanh kiếm, ta đã dùng thanh kiếm này để đâm xuyên cổ họng của hai mươi bảy con người.

Tiểu Phương lạnh lùng nói :

– Hai mươi bảy người cũng không thể xem là nhiều.

Liễu Phân Phân cười khanh khách :

– Người mà ta giết đương nhiên không chỉ hai mươi bảy người, tại vì trong cánh tay của ta còn ẩn chứa thuốc mê, chất độc và mười ba ám khí khác mọi lúc đều có thể phóng ra lấy mạng người! Nhưng không ai biết nó lúc nào sẽ phóng ra, từ nơi nào phóng ra.

Tiểu Phương ngậm chặt miệng.

Vô luận ai cũng không thể không thừa nhận, bàn tay này của Liễu Phân Phân thật sự là một loại vũ khí đáng sợ.

Cánh tay sắt lại vặn một cái, móng sắt một lần nữa lại bắn ra, “chát” một tiếng, cái kỷ gỗ dày ba tấc đã bị đâm xuyên một lỗ, một làn khói xanh tỏa ra.

– Bây giờ các ngươi chắc hẳn cũng đã thấy qua, trên kiếm này đã tôi luyện độc, nếu thấy máu ứa họng, thì tuyệt đối không thể cứu được.

Liễu Phân Phân vẫn còn chưa nói hết lời, xung quanh lỗ phá ở trên kỷ gỗ đã bị khô nứt.

– Bây giờ ta đã sẵn sàng xuất thủ đây.

Ánh mắt như rắn độc của y thị chậm rãi quét qua mặt Tiểu Phương, Bốc Ưng, Ban Sát Ba Ná.

Sau đó Liễu Phân Phân mới nhẹ nhàng hỏi :

– Các ngươi muốn ta xuất thủ với ai?

– Ta!

Một người điềm tĩnh lên tiếng :

– Ta đã sớm đợi ngươi xuất thủ đây!

Người lên tiếng không phải là ba người mà Liễu Phân Phân nhìn, mà là Tống lão phu tử người xem ra tuyệt không thể nói ra câu này.

– Ngươi?

Liễu Phân Phân cũng tỏ ra rất kinh ngạc :

– Ngươi ư?

Tống lão phu tử thở dài :

– Kỳ thực ta cũng có hơi sợ bàn tay đó của ngươi, càng không muốn ngươi dùng cánh tay đó để đối phó ta, rất tiếc ở đây lại chỉ có ta mới đối phó được với ngươi.

Liễu Phân Phân nhìn trừng Tống lão một lúc rồi cười.

– Chỉ có ngươi mới có thể đối phó với ta ư?

Nụ cười của y thị lại trở nên thập phần dịu dàng.

– Ngươi dùng cái gì để đối phó với ta?

– Dùng bàn tay khác của ta.

Tống lão phu tử nói :

– Ngươi có một bàn tay khác, ta cũng có.

– Ngươi cũng có ư?

Liễu Phân Phân nhìn Tống lão với một đôi tay gầy khô trên bàn.

– Hai bàn tay của ngươi dường như đều ở đó.

Tống lão phu tử cười :

– Bàn tay kia của ngươi, là bàn tay thứ hai, bàn tay kia của ta, là bàn tay thứ ba.

Tống lão cười rất vui vẻ nói tiếp :

– Đôi tay này của ta, không có gì khác với người khác, ta mặc áo, ăn cơm, rửa mặt, súc miệng, đều dùng đôi tay này, thỉnh thoảng ta cũng dùng đôi tay này để vuốt ve nữ nhân…

Tống lão phu tử tiếp :

– Nhưng bàn tay kia của ta sử dụng lại khác.

Nụ cười của lão đột nhiên trở nên rất bí hiểm :

– Ngươi có muốn nhìn bàn tay đó không?

Liễu Phân Phân mỉm cười :

– Ta muốn ghê lắm.

– Được!

Tống lão phu tử nói :

– Ngươi xem đây!

Đôi tay của lão vốn để ở trên kỷ, mười ngón tay duỗi trải bằng ra.

Bản thân lão cũng đang nhìn đôi tay của mình.

Liễu Phân Phân đương nhiên càng không thể không nhìn, Vệ Ưng Bằng và Sưu Hồn Thủ cũng không cách gì không nhìn.

Ngọn đèn lắc lư trong gió, ánh đèn lấp lóe không ngừng.

Đôi bàn tay khô gầy của Tống lão đột nhiên biến đổi, không những màu sắc thay đổi, mà hình dạng cũng thay đổi.

Bàn tay vốn không chút huyết sắc, đột nhiên trở nên đỏ hồng, bàn tay vốn gầy khô không thịt, đột nhiên trở nên rắn khỏe, giống như một cái túi da trống, đột nhiên được nhét đầy máu thịt.

Mọi người nhìn thấy đôi tay này của lão đều biến sắc.

Đúng vào lúc này, bỗng có một bàn tay khác như ánh chớp đưa ra, “cạch” một tiếng, cánh tay sắt trên cánh tay gãy của Liễu Phân Phân đã bị tháo dỡ ra.

Bàn tay này từ đâu đến?

Bàn tay này vốn ở đó, ở trên người của Nghiêm Chính Cương, mỗi người đều nhìn thấy bàn tay của Nghiêm Chính Cương, nhưng không ai nghĩ tới đây chính là một bàn tay khác của Tống lão phu tử.

Bây giờ thì cánh tay sắt của Liễu Phân Phân đã ở trong tay của Nghiêm Chính Cương.

Liễu Phân Phân biến sắc :

– Điều này phải xem là thế nào đây?

– Xem như ngươi bại rồi!

Tống lão phu tử híp mắt cười :

– Ba trận đánh cược thắng bại, trận đầu tiên các ngươi đã bại.

– Điều này không thể tính!

– Tại sao không thể tính?

Tống lão phu tử nói tiếp :

– Một bàn tay kia của ngươi ở trong tay nải, bàn tay kia của ta ở trên người người khác, hai bàn tay của bọn ta vốn giống nhau không cùng ở trên người mình.

– Nhưng hai người các ngươi đối phó một mình ta…

– Ai nói bọn ta là hai người? Người xuất thủ là lão, còn tay của ta thì không hề động đậy.

Khuôn mặt như thiếu nữ của Liễu Phân Phân, dường như đột nhiên già đi hai ba mươi tuổi.

Điều này đương nhiên là một cái bẫy, nhưng bây giờ y thị đã lọt vào rồi, y thị còn có thể làm sao đây?

Sắc diện của Vệ Ưng Bằng xám xanh, bỗng nói :

– Ta khâm phục.

– Ngươi khâm phục ta? Tống lão phu tử cười vui thích.

– Nội công chưởng lực của ngươi, ta đương nhiên khâm phục.

Vệ Ưng Bằng quay về phía Nghiêm Chính Cương.

Lão lại chợt cười nhạt, nhìn Bốc Ưng cười nhạt :

– Nhưng người ta khâm phục nhất, vẫn là ngươi.

– Sao?

– Nếu không phải là ngươi nói những câu đó trước, khiến bọn ta cho rằng ở đây có một vị tuyệt đỉnh cao thủ mọi lúc đều có thể đoạt đao của ta, rồi một cước đá ta ra ngoài, Liễu phu nhân e rằng vẫn chưa chắc sẽ trúng kế của bọn họ.

Bốc Ưng chỉ cười lạnh lùng :

– Ngươi vẫn không tin ở trên thế gian này có cao thủ như vậy ư?

– Người đó ở đâu?

Vệ Ưng Bằng hỏi.

– Chính ở nơi đây.

– Y là ai?

– Ta đã nói, chỉ cần ngươi rút đao thì sẽ biết ngay y là ai.

Bốc Ưng nói :

– Ta đảm bảo tuyệt không để cho ngươi thất vọng.

Vệ Ưng Bằng xưa nay lạnh lùng cẩn trọng, xưa nay luôn trầm tĩnh, không bao giờ khinh suất xuất thủ, không bao giờ làm những chuyện không nắm chắc.

Nhưng bây giờ lão đã không thể không phá lệ.

Lão đã không thể không rút đao!

“Soạt” một tiếng, đao xuất vỏ.

Đao quang như tuyết như sương, như sấm sét chớp lóa, lưỡi đao kèm theo những tiếng gió chói tai, một đao nhằm Bốc Ưng chém xả tới.

Lão không bao giờ khinh suất xuất thủ, khi xuất thủ thì rất ít khi thất thủ.

Không ai có thể hình dung nổi tốc độ và uy lực của đao này, nhanh, chuẩn, hiểm đều không đủ để hình dung.

Đao này của lão đã sử dụng toàn lực, đã không để lại thoái lộ cho bản thân mình, thì cũng không để lại mạng sống của đối phương!

Cao thủ xuất chiêu, thường sẽ không dụng toàn lực, vì bọn họ trước tiên muốn lưu lại thoái lộ cho bản thân mình, tránh thế thất bại.

Vệ Ưng Bằng rõ ràng là cao thủ, đao này của lão không lưu lại thoái lộ, vì lão vốn cho rằng không cần lưu lại thoái lộ.

Bốc Ưng không những đã bị thương, hơn nữa lại tay không, dùng cái gì để đón đao này cơ chứ?

Cứ cho là còn có thể tránh né, nhưng chắc chắn cũng không có lực để phản kích.

Đối phương đã không có lực để phản kích, thì lão hà tất phải lưu lại thoái lộ cho bản thân mình? Có bao nhiêu sức mạnh đều thi xuất ra hết, đao hạ tuyệt không lưu tình.

Lão mong đao này sẽ là đao chí mạng!

Vệ Ưng Bằng mưu lược thâm sầu, thân trải trăm trận, xưa nay nhìn rất chuẩn, tính rất chuẩn.

Tiếc là lần này lão đã tính sai.

Bốc Ưng đỡ lấy đao này, dùng đôi tay trần đón lấy đao của Vệ Ưng Bằng.

Đôi tay của Bốc Ưng đập một cái, đã kẹp lấy lưỡi đao, thân hình của Bốc Ưng bay lên, song cước liên hoàn đá ra, cước thứ nhất đã vào tay cầm đao của Vệ Ưng Bằng, cước thứ hai đá vào nơi hiểm ở đôi chân lão.

Vệ Ưng Bằng không thể không tránh né, thoái lui.

Cước thứ nhất đá đến, đao của lão văng khỏi tay, cước thứ hai đá đến, lão chỉ kịp vọt lên không lộn người mới có thể tránh thoát được.

Lúc thân hình của lão hạ xuống, thì đã ở bên ngoài căn lều.

Đao của lão đã ở trong tay Bốc Ưng.

Bốc Ưng xoa nhẹ lưỡi đao, lạnh lùng nói :

– Đường đao này vẫn còn chưa đủ nhanh, thanh đao này vẫn còn chưa đủ cứng.

Nói xong dùng ngón tay cái khấu vào ngón giữa, rồi dùng ngón giữa bắn vào lưỡi đao, “pưng” một tiếng, lưỡi đao đã sứt mẻ.

Tay phải của Bốc Ưng siết chặt cán đao, rồi lại dùng hai ngón tay trái vặn lưỡi đao, lại “rắc” một tiếng, lưỡi đao bị bẻ gãy, từ chỗ sứt mẻ gãy làm đôi.

Vệ Ưng Bằng biến sắc, trông thảm hại còn hơn Liễu Phân Phân.

Bốc Ưng lạnh lùng nói :

– Ta tuy đã bị thương, nhưng các ngươi cũng không nên đánh giá thấp ta, vì ta vẫn còn chưa chết.

Vệ Ưng Bằng siết chặt hai tay :

– Chỉ cần ngươi không chết, thì không có ai có thể đánh bại được ngươi ư?

Câu trả lời của Bốc Ưng cũng rõ ràng như trước đây :

– Cho đến bây giờ vẫn chưa có.

Bốc Ưng ngay nhìn cũng không thèm nhìn Vệ Ưng Bằng, đôi mắt sắc như con chim ưng đã nhìn chằm chằm vào Sưu Hồn Thủ :

– Bây giờ chỉ còn có ngươi mà thôi!

Bốc Ưng nói :

– Ba trận này đánh cược thắng thua, các ngươi đã thua hai trận, ngươi vẫn còn muốn thử sức chứ?

– Con người này là của ta.

Giọng nói của Tiểu Phương tuy rất tỉnh, nhưng cảm xúc thì không tỉnh.

Hai trận đối đầu vừa rồi, thật sự khiến máu phải sôi lên, động hồn kinh tâm.

– Con người này đương nhiên là của ngươi, tính mạng của y cũng là của ngươi.

Bốc Ưng nói :

– Chỉ cần y xuất thủ, trong vong ba chiêu, tất sẽ chết dưới kiếm của ngươi.

– Vừa rồi ngươi nói mười chiêu?

– Bây giờ đã khác rồi!

Bốc Ưng lạnh lùng nói :

– Bây giờ cái gan của y đã lạnh rồi, khí đã suy rồi, ngươi muốn giết y đã không cần đến mười chiêu.

Tiểu Phương đột nhiên cười nhạt nói :

– Chỉ tiếc y tuyệt không dám xuất thủ.

– Y đương nhiên không dám.

Sưu Hồn Thủ đứng ở đó, không nhúc nhích động đậy, lời của bọn họ nói, y dường như không nghe thấy.

Bây giờ, y không những là “người mù” mà còn là “người điếc”.

Liễu Phân Phân đã rất lâu không mở miệng, đột nhiên khẽ thở dài nói :

– Vô luận đấu trí hay đấu võ, không ai có thể sánh nổi với Bốc đại chủ nhân.

Bốc Ưng thản nhiên tiếp nhận sự khâm phục của y thị.

Liễu Phân Phân lại nói :

– Nhưng người có trí có nghìn nỗi lo, cũng khó tránh khỏi có điều sơ suất.

– Sao?

– Bọn ta tuy thất bại, nhưng vẫn chưa chết!

Liễu Phân Phân đứng dậy, đưa mắt nhìn ánh sáng lạnh lẽo lấp lánh của kiếm kích xa xa, nói :

– Ở bên ngoài doanh địa của các ngươi, bọn ta còn có khoảng bảy mươi chiến sĩ đã kinh qua huấn luyện lâu dài, trăm trận không chết.

Vệ Ưng Bằng tiếp lời :

– Chỉ cần ta hạ lệnh một tiếng, bọn họ sẽ xông tới, trong nháy mắt nơi đây xác chết sẽ la liệt, máu chảy thành sông.

Bốc Ưng đột nhiên nói :

– Các ngươi còn có một chiếc kiệu bên ngoài, trong kiệu chắc không trống không.

– Không sai!

Liễu Phân Phân nói :

– Bọn ta đương nhiên không khiêng một cái kiệu trống lại.

Đôi mắt y thị lại như cười cười đầy tà ác bí hiểm :

– Trong kiệu rất có thể là một tuyệt đỉnh cao thủ chưa bao giờ bại trận, cũng có thể chứa thuốc nổ có thể khiến toàn bộ người và súc vật trong chu vi năm trăm dặm trở thành tro bụi.

Liễu Phân Phân như cười đó nhìn Tiểu Phương :

– Ta biết nãy giờ ngươi rất muốn nhìn xem trong kiệu là cái gì, nhưng chưa đến lúc quyết định cuối cùng, bọn ta vẫn tuyệt sẽ không để cho ngươi nhìn thấy.

Tiểu Phương trầm ngâm.

Liễu Phân Phân nói tiếp :

– Bây giờ chưa là lúc quyết định cuối cùng, vì bọn ta vẫn có thể đặt cược, vẫn có thể đặt cược với các ngươi.

Y thị quay người diện đối Bốc Ưng :

– Chỉ xem Bốc đại chủ nhân có muốn dùng tính mạng của nhiều tử đệ đồng bọn như vậy để đặt cược với bọn ta hay không.

Bốc Ưng cũng trầm ngâm.

Đây là một ván bài lớn, đặt cược quả thật quá lớn, bên thua cuộc cố nhiên sẽ thua thảm, nhưng bên thắng cũng sẽ thắng thẳm.

Vô luận thắng thảm hay thua thảm, thì cũng đều sẽ đau khổ.

– Ta biết ngươi rất khó ra quyết định.

Liễu Phân Phân nói :

– Chưa đến lúc quyết định cuối cùng, bọn ta cũng chẳng muốn đánh cược với ngươi như vậy, chỉ cần ngươi đáp ứng hai yêu cầu nhỏ của bọn ta, bọn ta lập tức đi ngay.

Bốc Ưng vẫn trầm ngâm.

Vệ Ưng Bằng nói :

– Bọn ta muốn xem hàng hóa của các ngươi, mỗi bao đều phải xem.

Đây là điểm yêu cầu thứ nhất của lão :

– Vàng đã không ở chỗ ngươi thì ngươi để bọn ta xem xem thế nào?

Liễu Phân Phân nói :

– Bọn ta còn muốn mang con người này đi.

Y thị chỉ Tiểu Phương nói :

– Hắn với ngươi không thân không thích, ngươi hà tất vì hắn mà sống chết liều mình với ta.

Bốc Ưng cuối cùng mở miệng nói :

– Yêu cầu của các ngươi nghe ra dường như không quá đáng lắm.

– Không những không quá đáng mà còn rất hợp lý.

Liễu Phân Phân mỉm cười :

– Ta biết ngươi nhất định sẽ đáp ứng.

Tiểu Phương chợt buột miệng nói :

– Ta vui lòng cùng đi với các ngươi.

Giọng nói của chàng kiên quyết không chút do dự, có thể đi bất cứ lúc nào.

Bốc Ưng chậm rãi gật đầu :

– Ta hiểu rõ ý của ngươi.

Bốc Ưng nói tiếp :

– Ngươi xưa nay không muốn liên lụy người khác, càng không muốn người vô tội vì ngươi mà chết.

– Ta vốn không nên lưu lại ở đây.

– Nhưng ngươi đã quên một điều.

– Điều gì?

– Ngươi ở lại, là do ta yêu cầu ngươi ở lại.

Bốc Ưng nói :

– Ta đã yêu cầu ngươi ở lại, thì không ai có thể mang ngươi đi.

Bốc Ưng nói rất chậm, nhưng mỗi chữ giống như một cái đinh. Mỗi chữ mà Bốc Ưng nói, thì giống như cây đinh đóng vào đá vậy.

Đinh đã đóng rồi lời đã nói ra, máu nóng dâng lên trong lồng ngực Tiểu Phương.

Liễu Phân Phân thở dài nói :

– Ngươi thật sự muốn đánh cược với bọn ta sao?

– Không sai!

Bốc Ưng điềm đạm nói :

– Bây giờ các ngươi đã có thể hạ lệnh, gọi bảy mươi chiến sĩ đã kinh qua huấn luyện lâu dài, trăm trận không chết xông lên đi.

Sắc diện Vệ Ưng Bằng tái xanh, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.

– Ngươi không hối hận chứ?

Bốc Ưng không trả lời.

Từ chối trả lời, cũng là một câu trả lời, một câu trả lời tuyệt không để người khác hiểu lầm, cũng không bị người khác hiểu lầm

– Được!

Vệ Ưng Bằng cắn răng :

– Ngươi đã không sợ đổ máu, thì bọn ta tại sao phải sợ chứ?

Lão bỗng chụm miệng hú dài một tiếng, âm thanh sắc nhọn ghê sợ như quỷ hú.

Đây chính là tín hiệu ước định của bọn họ.

Tín hiệu công kích.

Đêm lạnh như đao.

Kiếm kích trùng trùng nơi xa, dưới ánh lửa bập bùng, những ánh thép lạnh lấp lánh nhiếp hồn người.

Đầu người ở trên cổ, máu nóng trong ngực, tên ở trên dây, kiếm nằm trong tay.

Mệnh lệnh công kích đã phát ra.

Tiếng hú sắc nhọn vang vọng không gian đêm khuya.

Bốc Ưng lại vẫn an tọa bất động, ngoại trừ trái tim và mạch máu ra, toàn thân đều không cử động.

Kiếm kích xếp vòng trùng trùng nơi xa cũng không động đậy, người ngựa không xông vào.

Vệ Ưng Bằng biến sắc.

Tổ chức của bọn họ nghiêm mật, hiệu lệnh nghiêm minh, kỷ luật nghiêm túc.

Mệnh lệnh lão phát ra chưa bao giờ không có công hiệu.

Tống lão phu tử cười cười nói :

– Có lẽ lỗ tai của những kẻ mà ngươi dẫn tới không tốt lắm, nên không nghe thấy ngươi đang kêu bọn họ.

Vệ Ưng Bằng không để ý đến Tống lão, lại hú dài lần nữa, tiếng hú sắc nhọn, vang vọng hơn.

Tống lão phu tử bịt hai tai lại, thở dài nói :

– Lần này ngay kẻ điếc cũng phải nghe thấy.

Nhưng người ngựa nơi xa vẫn không động đậy. Đầu mũi của Vệ Ưng Bằng đã toát đẫm mồ hôi lạnh.

Bốc Ưng chợt mở miệng, giọng nói lạnh sắc như kim đâm :

– Bọn họ không phải là kẻ điếc.

– Không phải kẻ điếc tại sao nghe không thấy?

– Bọn họ nghe thấy.

– Nghe thấy tại sao vẫn còn chưa xông vào? – Tống lão phu tử hỏi.

– Tại vì ta vẫn còn chưa muốn bọn họ xông vào.

– Bốc đại chủ nhân muốn bọn họ xông vào, bọn họ sẽ vào ư? – Tống lão phu tử lại hỏi.

Bốc Ưng nói :

– Chỉ khi ta muốn bọn họ xông vào, thì bọn họ mới xông vào.

Tống lão phu tử lắc đầu :

– Ta không tin.

– Ngươi sẽ mau chóng tin ngay thôi.

Bốc Ưng đột nhiên hất tay, nói hai chữ :

– Xông vào!

Giọng nói của Bốc Ưng không sắc nhọn, cũng không vang vọng, nhưng hai chữ này vừa nói ra, người ngựa nơi xa đã động đậy.

Động đậy rất chậm.

Bảy mươi ngựa, chở một trăm bốn mươi ngươi, chậm rãi đi vào doanh địa ánh lửa chiếu rọi.

Trên mỗi con ngựa đều có hai người.

Người ngồi trước mặt đồ trận, tay cầm cung tên đao kích, chính là các chiến sĩ thuộc hạ của Vệ Ưng Bằng.

Bọn họ đích xác đều đã trải qua huấn luyện lâu dài, nhưng bây giờ mỗi người đều giống như người gỗ, ngồi ở trên yên ngựa, thân hình đều đã cứng ngắc, trên mặt mang vẻ sợ hãi cùng cực.

Vì phía sau mỗi người bọn họ đều có một người, mỗi người này đều đang dùng một cây đao ấn vào hông bọn họ.

Tiểu Phương đột nhiên phát hiện những lãng tử hành thương lữ khách vừa rồi còn ở bên lửa trại ca hát uống rượu vui vẻ, bây giờ đã vắng đi rất nhiều, vốn có một trăm người hơn, nay đã vắng đi hơn một nửa.

Hơn một nửa số người vắng này đã ở trên ngựa, ở trên ngựa của các chiến sĩ thuộc hạ của Vệ Ưng Bằng, giống như cái bóng dán sát phía sau lưng những chiến sĩ này, dùng một cây đao ấn vào hông chúng.

Bọn họ mới là những chiến sĩ thật sự.

Động tác của họ linh hoạt như cáo, nhanh nhẹn như rắn, chuẩn xác như tên của Ngũ Hoa Tiễn Thần.

Thuộc hạ của Vệ Ưng Bằng lúc đang đợi lệnh công kích, đang dồn hết tinh thần, chuẩn bị xuất kích, toàn bộ sức chú ý lúc đang tập trung vào căn lều trên đỉnh có treo chiếc lông chim ưng màu đen.. Đột nhiên, mỗi người đều phát hiện phía sau lưng mình có thêm một người, mỗi người đều cảm thấy ở hông của mình cái lạnh rờn rợn của lưỡi đao, mỗi người đều nghe thấy phía sau lưng mình có người đang nói :

– Không được động đậy, động đậy là chết ngay!

Còn chưa bắt đầu đánh cược, thì bọn họ đã thua rồi.

Thảm bại!

Có người từng đã có tám chữ để hình dung Vệ Ưng Bằng :

– Tịnh như sơn nhạc, ổn như bàn thạch.

Nhưng bây giờ toàn bộ con người lão đều đã sụp đổ, triệt để sụp đổ.

Lão chưa bao giờ trải qua thảm bại như vậy.

Vẻ mặt tươi cười đỏ hồng như thiếu nữ của Liễu Phân Phân, bây giờ cũng đã trở nên suy nhược xanh tái tiều tụy như quả phụ mới có tang.

Bây giờ y thị đã không còn là nửa người nữa, mà là một con người. Cái nửa thuộc về “ma” của y thị đã bị tiêu diệt, triệt để tiêu diệt dưới trận đánh thảm thiết vô tình này.

Bốc Ưng lạnh lùng nhìn nhìn bọn họ :

– Các ngươi tuy đã thất bại, nhưng vẫn còn chưa chết, bảy mươi chiến sĩ bên ngoài của các ngươi cũng còn chưa chết.

Bốc Ưng từng chữ từng chữ hỏi :

– Các ngươi có muốn chết hay không? Có muốn bảy mươi chiến sĩ đó cùng chết với các ngươi không?

Câu hỏi này vốn không cần phải trả lời, cũng không có ai muốn trả lời, nhưng Sưu Hồn Thủ xưa nay không mở miệng lại trả lời :

– Bọn ta không muốn chết.

Độc thủ sưu hồn, tính mạng vô tồn.

Nhưng kẻ giết người lại thường sợ chết hơn cả kẻ bị giết, kẻ sát nhân thường là vì sợ chết nên mới giết người.

Bốc Ưng cười nhạt :

– Bây giờ có phải là đã đến quyết định cuối cùng?

– Phải!

– Bây giờ các ngươi vẫn còn có một chiếc kiệu, trong kiệu có thể có tuyệt đỉnh cao thủ, cũng có thể là thuốc nổ đủ khiến bọn ta nổ thành tro bụi.

Bốc Ưng nói tiếp :

– Các ngươi có phải vẫn còn muốn đánh cược không?

– Bọn ta không muốn.

Sưu Hồn Thủ vội nói :

– Trong kiệu không có cao thủ, cũng không có thuốc nổ, chỉ có…

Sưu Hồn Thủ chưa nói hết câu.

Ban Sát Ba Ná đột nhiên vung chưởng đánh mạnh vào mặt y, bịt miệng y lại.

Sưu Hồn Thủ danh tiếng vang vọng giang hồ, vẫn tránh không khỏi chưởng này thì thế gian e rằng ít ai có thể tránh được chưởng của Ban Sát Ba Ná.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.