Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 97 - Dù Sao Cũng Không Phải Câu Dẫn Anh

trước
tiếp

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Mạn Mạn, cậu mặc bộ này nhất định sẽ rất đẹp!” Lâm Mạch Mạch chọn cho Lê Hiểu Mạn một bộ lễ phục thấp ngực hở lưng.

Lê Hiểu Mạn nhìn lễ phục trong tay cô ấy, khóe môi hơi giật giật, hơi nhíu mắt lại: “Không được, cái này hở quá! Hơn nữa, cái này rất đắt đúng không?”

Lâm Mạch Mạch nhíu mày cười đầy thâm ý: “Yên tâm đi, có mình ở đây rồi! Gần đây mình phát tài, hai bộ lễ phục này mình có thể trả được. Tiệc của Lăng gia nhất định có nhiều nhân vật quan trọng, chúng ta không bỏ chút sức lực thì sao có thể kiếm được đàn ông tốt? Huống chi, mình thấy bộ này không lộ đâu! Dáng cậu đẹp như vậy, có cơ hội thì phải để lộ ra chứ? Cũng để cho Hoắc súc sinh kia nhìn một chút, anh ta mắt mù, là mắt chó nên mới không biết trân trọng chậu. Được rồi, đừng do dự, chọn cái này đi!”

Khóe môi Lê Hiểu Mạn giật giật, bị Lâm Mạch Mạch thuyết phục một lúc lâu mới đi thay bộ lễ phục sexy kia.

Lúc cô đi ra, Lâm Mạch Mạch là người đầu tiên kêu lên: “Oa, Mạn Mạn, cậu thật đẹp!”

Thấy cô đi ra ngoài, một nhân viên bán hàng cũng cười khen: “Bộ lễ phục này vừa về hôm qua, số lượng có hạn, cũng khén người mặc. Dáng người không đẹp thì không thể mặc. Dáng vị tiểu thư này không chỉ đẹp, da lại chắn, bộ lễ phục này chính là dành riêng cho cô rồi, quả thật rất đẹp!”

Nghe nhân viên khen ngợi, Hoắc Vân Hy cũng ngước mắt nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo thoáng chút sợ hãi khi nhìn thấy vẻ đẹp của cô. Bộ lễ phục màu vàng nhạt này đã phác họa đường cong yểu điệu cùng làn da trắng như tuyết. Đặc biệt ngực xẻ sâu để lộ khe ngực đầy hấp dẫn.

Hạ Lâm thấy ánh mắt Hoắc Vân Hy mê muội nhìn Lê Hiểu Mạn, cô ta tức giận giậm chân một cái, liếc nhìn nhân viên phục vụ đang cầm lễ phục cho cô, ấm ức nói: “Tôi muốn bộ lễ phục giống cô ta!”

“Hạ tiểu thư, bộ lễ phục này chỉ có một bộ thôi! Hơn nữa, người Hạ tiểu thư hơi gầy, có lẽ…có lẽ không mặc được bộ này…”

Hạ Lâm nghe câu này, hai mắt tức giận đỏ au, xoay người tát cho cô nhân viên kia một cái, tức giận nói: “Cô có ý gì? Ý cô nói dáng người tôi không đẹp như cô ta?”

Cô nhân kia lấy tay che mặt, hốc mắt đỏ lên: “Hạ tiểu thư, tôi không có ý này!”

“Cô không có ý này thì là ý gì?”

Thấy Hạ Lâm cãi nhau với nhân viên phục vụ, Hoắc Vân Hy liếc nhìn Hạ Lâm, không vui quát: “Đủ rồi, ồn ào cái gì chứ? Mặc cái gì chẳng được?”

Dứt lời, anh ta lại đi về phía Lê Hiểu Mạn, giọng điệu ra lệnh: “Đi thay, mặc như vậy là muốn câu dẫn ai?”

Lê Hiểu Mạn nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta: “Dù sao không phải câu dẫn anh!”

Dưới ánh mắt phẫn nộ của Hoắc Vân Hy, cô xoay người đi thay lễ phục rồi rời khỏi hội sở cùng Lâm Mạch Mạch, hoàn toàn coi Hoắc Vân Hy là không khí.

Biệt thự Lăng gia nằm khu nhà giàu của thành phố K, ở bên một sườn núi. Từ nơi này có thể nhìn thấy rõ cả thành phố sầm uất, cảnh sắc cực kỳ tráng lệ.

Bên trong đại sảnh sang trọng, chiếc đèn thủy tinh sáng chói, nơi này tập trung rất nhiên nhân vật nổi tiếng, người trong giới thượng lưu, ngôi sao điện ảnh. Bữa tiệc linh đình mà tao nhã.

Xuống xe, Lê Hiểu Mạn có chút lo lắng. Bởi vì cô rất ít khi tham dự những bữa tiệc như vậy. Ánh mắt cô liếc nhìn bộ trang phục sexy trên người, hơi nhíu chân mày lại: “Mạch Mạch, mình thật sự phải mặc như vậy đi vào sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.