Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần

Chương 81 - Chương 81

trước
tiếp

Đông có sao mai, Tây có sao hôm. Hết lặn lại mọc, biết đâu lầm than.*

(*Trích trong bài Đại Đông, Tiểu Nhã, Kinh Thi.)

Đây là câu thơ nói về ngày Thất Tịch.

Lục lão phu nhân và Lục phu nhân ngồi trong đại sảnh, nghe Lục nhị lang Lục Hiển thẳng thắn: “… Thực ra xuất thân của La biểu muội cũng không quá kém. Muội ấy cũng là nữ lang sĩ tộc, điều quý nữ cần học cần biết, muội ấy đều biết hết. Hơn nữa, cả La thị Nhữ Dương bỏ mạng qua đời, là vì không muốn mở cửa thành nhượng bộ với quân đội Bắc quốc. Ngày đó nếu La thị Nhữ Dương đầu hàng Bắc quốc, không cầm cự được đến lúc viện binh chạy tới, thì hôm nay Nhữ Dương đã là địa bàn của Bắc quốc rồi. Cả nhà La thị Nhữ Dương trung trinh anh liệt, có cống hiến lớn như thế với Nam quốc ta, vậy vì sao hậu bối nhà họ đến Kiến Nghiệp, lại bị xem thường đến mức đó?”

“Các sĩ tộc thế gia Kiến Nghiệp, có mấy ai có thể so được với La thị Nhữ Dương năm xưa? Nhưng La thị Nhữ Dương có được công bằng không?! Không chính là không, không ai săn sóc con cái bọn họ cả. Người ngoài không liên quan đến chúng ta thì thôi, nhưng Lục thị ta có quan hệ thông gia với La thị, há có thể bỏ mặc không màng quan tâm?”

“Con thấy tam đệ và La biểu muội rất xứng đôi. Tổ mẫu đừng vì thành kiến môn đệ mà ngăn cả hai đứa nó nữa.”

Lục phu nhân nhìn con trai với ánh mắt kỳ quái. Bà không hiểu vì sao Lục Hiển lại để tâm đến hôn nhân của Lục tam lang như thế, Khất Xảo tiết đêm Thất Tịch, Lục Hiển không đi tìm Ninh Bình công chúa đi, lại đứng đó nhiều lời về hôn sự người khác… Lục phu nhân rất thất vọng về hắn. Hèn gì hoa đào của Lục tam lang bay khắp nơi, vậy mà đến giờ con trai mình vẫn chưa thành thân.

Lục lão phu nhân lại trầm ngâm: “Lời này, là tam lang bảo cháu đến nói với ta sao? Sao thằng bé không tự đến?”

Lục Hiển vội bảo: “Không không không. Tam đệ không nói gì với cháu cả. Là con tự nói.”

Lục lão phu nhân không tin: “Nếu nó không tìm cháu, thì dựa vào đâu cháu lại nhận định nó muốn cưới La nương tử?” Nghe giọng điệu Lục Quân hôm đó, chính thằng bé cũng bài xích hôn nhân.

Lục phu nhân cũng không tin: “Đúng thế. Vì sao con lại nhắc đến chuyện của người khác?”

Lục Hiển sững sờ một lúc, sau đó trịnh trọng nói: “Vì con thấy hễ tam đệ và La biểu muội ở với nhau, là lại có cảm giác cực kỳ hợp. Tổ mẫu đồng ý đi mà.”

Lục lão phu nhân: “… Ta có đồng ý hay không cũng không quan trọng, còn nhiều thời gian để ta cân nhắc. Ta còn muốn gửi thư cho tổ phụ của cháu, hỏi ý ông ấy đã. Nhị lang à, ta cảm thấy… có phải là cháu đã quên, La nương tử không phải người độc thân, mà con bé là người có hôn ước không? Dù Lục gia có đồng ý, thì Phạm lang của Phạm thị Nam Dương để ý La nương tử như vậy, liệu có bằng lòng không?”

Lục nhị lang ngớ người: “…”

Thôi tiêu, hắn đã quên sự tồn tại của Phạm lang rồi.

Vì ở trong mơ, Phạm lang bận rộn chiến sự ở Nam Dương, nên sau khi Hành Dương vương là La Linh Dư đính hôn, Phạm thị Nam Dương cũng không có tâm trạng tìm Hành Dương vương nói lý. Về sau bỏ lỡ thời cơ, Hành Dương vương lên ngôi, Phạm gia càng không thể cướp nữ nhân của bệ hạ, đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Nhưng trên thực tế, vì sự cố gắng của Lục Hiển nên tuy Nam Dương cũng xảy ra chiến loạn, song không đến nỗi nghiêm trọng như ở trong mơ, khiến dân chúng phải lầm than. Phạm Thanh Thần về Nam Dương, nhưng hắn vẫn có tâm tư để ý đến hôn ước của mình với La Linh Dư. Lục gia ở Kiến Nghiệp, Phạm gia ở Nam Dương, làm thế nào chèn ép được vua một vùng? Chẳng lẽ còn phải đợi Phạm gia ở Nam Dương lụn bại trong chiến tranh ư? Vậy thì cố gắng của Lục Hiển sẽ gây ra hiệu quả ngược lại, bất lợi cho Lục Quân lấy vợ. Mà trong lòng Lục Hiển cũng khó xử, hắn không muốn bất cứ ai hay thế gia nào phải suy tàn, làm giảm quốc lực của Nam quốc.

Đúng là tình thế khó xử.

Lục Hiển đành nói: “… Việc nào ra việc đấy. Tóm lại chỉ cần tổ mẫu đồng ý, thì bên kia sẽ phải chịu thôi. Cháu muốn tiến hành song song…”

Lục phu nhân nghe không nổi nữa, xoay mặt đi.

***

Chỉ là biểu muội và tam đệ của hắn, đều không để ý về chuyện hôn nhân như hắn.

Dưới giàn nho có đặt ghế ngồi, dâng trái cây, rượu và thịt nướng, vái lạy sao Ngưu Lang Chức Nữ. Nhang khói bốc lên, bầu trời đêm như được gột rửa, cách tường viện, mơ hồ nghe thấy tiếng cười đùa của các thị nữ vọng lại. Dưới ánh nến lung linh, các nữ lang im lặng cầu nguyện một lần, rồi bọn họ cầm lấy sợi tơ ngũ sắc, lại cầm kim chín lỗ xe chỉ luồn kim, cầu tinh quân khất xảo nhân duyên; người khéo tay thì dùng kéo cắt giấy thành hình Ngưu Lang Chức Nữ, dán vào trên kệ gỗ, đèn lồng đổ bóng, phản chiếu lên giếng nước. Trong mơ màng, ánh sáng chói lóa.

Các nữ lang so tài với nhau, vừa cười nói vừa tết dây ngũ sắc. La Linh Dư tết vừa nhanh vừa đẹp, làm các nữ lang vô cùng hâm mộ. Tết dây ngũ sắc xong, bọn họ lại dùng giấy nhiều màu cắt hoa, cầm dây ngũ sắc buộc lên hoa. Cành hoa ném đi rơi vào giữa đình, ngay tức khắc, trong khu rừng xanh ngát dưới bầu trời đêm là năm màu rực rỡ, ánh sáng lấp lánh.

Các nữ lang nhắm mắt cầu nguyện: cầu mong được gả cho nhi lang tốt. Cầu mong là người một lòng với mình.

Đợi tới khi tết dây ngũ sắc và ném hoa xong xuôi, các nữ lang nhìn nhau, sau đó tìm cớ ra về. Dù các biểu tiểu thư Lục gia đến Lục gia là vì một người; nhưng vào Khất Xảo tiết, người kia lại không có ở đây, các nàng bèn mời các lang quân khác trong Lục gia tới chơi. Tay nắm chặt dây ngũ sắc, có vài nữ lang thấp thỏm nhìn ra xa, hỏi các lang quân Lục gia: tối nay Lục tam lang có về không?

Xâu kim chín lỗ, năm màu như ráng mây. Nếu không thể tặng dây ngũ sắc cho lang quân trong lòng, thì thật là điều đáng tiếc.

Lúc đang chơi vui vẻ, đột nhiên có một cơn gió thổi tới, xoay tròn trên giàn nho. Hoa nhiều màu và dây ngũ nằm đặt trong khay vàng ở giữa sân bị gió thổi, bay lên không trung. Có vài sợi mắc trên ngọn cây, quấn chung vào nhau. Các nữ lang lang quân thấy tiếc, bèn tìm thang và giá đến, muốn lựa dây ngũ sắc quấn vào nhau ra, để không cô phụ tâm ý bận rộn cả đêm của nữ lang.

La Linh Dư không làm mất dây ngũ sắc, sao nàng có thể vứt bỏ thứ quan trọng như vậy được. Dây ngũ sắc vẫn buộc nơi cổ tay, La Linh Dư khoác áo cộc tay*, thướt tha bưng khay vàng, giúp mọi người nhặt dây ngũ sắc về. Mà nàng càng đi càng cách xa đám đông. La Linh Dư đi tới góc sân, đặt khay vàng xuống đất rồi ngồi xổm xuống, nhặt mấy sợi dây ngũ sắc trong bụi cỏ lên, kiên nhẫn tách ra.

(*Áo cộc tay là loại áo cổ đại ngày xưa, mặc lồng bên ngoài váy dài. Ảnh.)

Chợt trên đỉnh đầu truyền tiếng tiếng *e hèm*.

La Linh Dư ngẩng đầu, vừa bất ngờ lại ngạc nhiên nhìn lang quân nửa ngồi trên đầu tường, tức khắc vẻ mặt bừng sáng, mắt long lanh sinh diễm tình.

Lúc này đang thịnh hành sắc trắng. Lục Quân ngồi trong bóng cây ở đầu tường, chàng mặc y phục tơ tằm màu trắng, đội ngọc quan bằng đá đẹp, mặt mày sáng sủa. Lang quân thực quá tuấn tú, bàn tay thon dài đặt lên tường, người ngồi khuất trong góc tối, nhưng không bị bóng đêm nuốt chửng, trái lại xung quanh như tỏa ra luồng sáng dìu dịu.

Có người văn nhã anh hào, như khuê như bích ôn nhuần*.

(*Bản gốc là hai câu thơ “Hữu phỉ quân tử/như khuê như bích” trích trong Kinh Thi, tác giả sửa quân tử thành công tử. Bản dịch của Tạ Quang Phát.)

Lục tam lang nhảy xuống, nhìn La Linh Dư mỉm cười vui vẻ tiến về phía chàng.

Khay vàng đựng đầy dây ngũ sắc bị ném xuống đất, La Linh Dư đứng dậy, đi về phía Lục tam lang đột nhiên xuất hiện – người mà các nữ lang khác đang tìm kiếm suốt cả buổi tối. Nàng đến cạnh chàng, tay trái giữ chặt cổ tay phải đang đeo dây ngũ sắc. Nữ lang nhẹ nhàng gỡ dây ngũ sắc trên tay xuống, kéo tay Lục Quân đến, đeo vào cho chàng.

Lục Quân nhướn mày: … Phản ứng của nàng nhanh thật.

Vào đêm Thất Tịch, nữ lang đeo dây ngũ sắc của mình cho lang quân, không cần nói cũng rõ tứý.

Lục Quân không gạt đi, bình tĩnh nâng cổ tay lên. Xương tay chàng vừa dài vừa đều, ngoài vết chai trên ngón tay ra, thì cả bàn tay đẹp như ngọc tạc. Tim La Linh Dư đập thình thịch, tới lúc buộc xong sợi dây ngũ sắc mới thở phào. May mà chàng không nói không cần, cũng không ai đến phá ngang. La Linh Dư ngước mắt lên, xấu hổ nhìn chàng, nhưng tay vẫn níu lấy cánh tay lang quân.

La Linh Dư: “Muội tưởng tối nay huynh sẽ không về.”

Lục Quân trầm tĩnh, rồi thở dài lên tiếng: “… Ta sợ không chừng lại thấy người nào đó khóc sướt mướt, chất vấn ta vì sao lại bỏ qua dịp lễ quan trọng thế này.”

Chàng đang nói chuyện nàng mít ướt trong ngày lễ cập kê.

La Linh Dư thầm mắng chàng là tiểu nhân, có chút chuyện mất mặt đó mà vẫn nhớ như in. La Linh Dư nghiêng đầu, nét mặt sống động khiến Lục Quân phải cúi đầu nhìn: “Vậy thì ta không để ý đến muội nữa, tối nay cũng là lễ của nữ nhi, ta còn có việc khác phải làm.”

“Tuyết Thần ca ca vừa mới về, là muốn về thay y phục sao?”

Lục Quân liếc nhìn bàn tay nàng đang kéo mình. Ngoài miệng thì bảo chàng đi thay đồ, nhưng lại kéo chặt tay chàng, như sợ chàng sẽ đi thật.

Lục tam lang cười không nói: đúng là tiểu nữ khẩu thị tâm phi.

Lục tam lang lập tức vung tay lên, trở tay kéo lấy nàng. Ngón út chàng lướt qua lòng bàn tay nàng, sau đó nắm lấy bàn tay mảnh dẻ của nàng. Lòng bàn tay La Linh Dư râm ran vì hành động đó của Lục Quân, đỏ má cúi đầu. Lục tam lang vẫn luôn thích gì nói nấy, cười trêu: “Thay y phục làm gì? Ngày lành cảnh đẹp, Dư Nhi muội muội không muốn hưởng đêm xuân với ta sao?”

La Linh Dư ngẩn người, nghe ra ý dụ dỗ không đứng đắn trong lời chàng: “…?”

Lục Quân nóng mặt, nghiêng đầu ho khan. Vô tình trêu nàng mà lại buột miệng nói lỡ nữa rồi. Lục Quân sửa lời: “Là ra ngoài đi dạo với ta.”

Lúc này La Linh Dư mới thẹn thùng, hài lòng gật đầu: “Tuyết Thần ca ca đợi một lát, lát nữa muội sẽ đến tìm huynh.”

Voons mục đích cũng là để Lục Quân đi cùng mình. Lục Quân là người thức thời, vừa nghe đã hiểu, nàng vừa hỏi là chàng đã biết ngay. Có một lang quân nhanh trí như vậy bầu bạn, lúc ôm khay vàng rời đi, La Linh Dư như mở cờ trong bụng. Vì nàng không giống Lục Quân, nàng luôn muốn thành thân.

Muốn một phu quân tốt bầu bạn, muốn dùng hôn nhân để xác nhận mình sẽ không bị vứt bỏ.

Lúc trước ở Nam Dương, khi ở chung với Phạm Thanh Thần, ngày Thất Tịch luôn là ngày khiến nàng sợ hãi nhất, nàng rất sợ đi cùng Phạm Thanh Thần.

Nhưng bây giờ lại không như vậy. Nàng cảm thấy mình đã tìm đúng người.

***

Lục nhị lang vẫn còn lảm nhảm liến thoắng ở chỗ Lục lão phu nhân, nói tới mức khiến hai trưởng bối mệt rã rời.

La Linh Dư thông minh, tìm cớ chia tay với các biểu tiểu thư trong nhà, nhấc váy chạy về viện của mình. Tuy Lục Quân đã về, nhưng nàng biết các biểu tiểu thư cũng thích Lục Quân. Bình thường không sao, nhưng tối nay La Linh Dư không muốn chia sẻ Lục Quân với các nữ lang khác, Lục Quân phải là của nàng. Trên tay chàng còn đeo dây ngũ sắc của nàng mà.

La Linh Dư quay về trong viện, lục tung rương đồ tìm mũ sa đội lên. Mũ phủ sa trắng, ở viền đính thêm trang sức châu ngọc, có thể che toàn thân, che mặt mũi, lại rất sang trọng hoa lệ, được rất nhiều quý nữ thích mê. Lúc nữ lang quý tộc không tiện gặp khách, thì bọn họ sẽ đội mũ sa xuất hành. Tối nay La Linh Dư lấy mũ sa ra, là vì không muốn bị người quen bắt gặp nhận diện. Nàng đội mũ sa rồi đi ra khỏi phòng, đứng ở góc tường trong sân nhìn quanh, cách lớp sa trắng, lo lắng không biết Lục Quân đợi nàng ở đâu.

Chợt eo bị ôm lấy, một bàn tay vươn ra từ sau cây, kéo nàng vào lòng.

Hương thơm đong đầy cõi lòng, kiều diễm ái muội. Lục Quân cúi đầu toan hôn nàng, nhưng sống mũi lại chạm vào lớp sa mỏng, lúc này mới thấy nàng đeo mũ sa, che mặt mình lại. Động tác cúi người của Lục Quân khựng lại: “…”

La Linh Dư không chú ý đến thay đổi cảm xúc trên mặt chàng, chỉ níu tay chàng nói khẽ: “Chúng ta đi dạo phố thôi.”

Giọng Lục Quân nhẹ bẫng, nhớ nhung dung mạo tuyệt đẹp bên dưới lớp vải: “… Ừm.”

La Linh Dư vui vẻ: “Tối nay đi dạo đêm, ngày mai muội còn phải lên núi Chung, đến chùa Khai Thiện xin đại sư lá bùa.”

Lục Quân dẫn nàng đi ra ngoài, nghe thấy thế thì thờ ơ đáp: “Muội bận rộn thật nhỉ. Xin bùa gì đấy?”

La Linh Dư dừng lại.

Lục Quân vô cùng nhạy cảm.

Chàng cúi đầu, giọng đè thấp kìm nén: “Xin cho ta?”

La Linh Dư: “… Ừm.”

Chợt bàn tay lang quân đặt trên eo nàng siết chặt, cánh tay như gọng kìm.

Lục Quân chậm rãi nhìn nàng: “Thế thì đừng để đến mai nữa. Nhân dịp tối nay ta ở đây, ta dẫn muội đi xin.”

La Linh Dư: “A… Nhưng núi Chung xa thế kia mà.”

Lục Quân nói: “Cưỡi ngựa đi.”

La Linh Dư kháng cự: “Muội không biết…”

Lục Quân: “Ta đưa muội đi.”

Cách một lớp vải mỏng, chàng tủm tỉm mỉm cười nhìn nàng: “Chí ít là tối nay, ta đều là của Dư Nhi muội muội, Dư Nhi muội muội muốn làm gì thì làm.”

La Linh Dư: “…”

La Linh Dư được Lục Quân ôm lên ngựa, nàng sợ hãi co rụt người trong lòng chàng, siết chặt tay áo chàng. Lòng nàng ngọt ngào bao nhiêu thì cũng thấp thỏm bấy nhiêu. Từ Đan Dương đến núi Chung, một đường băng qua phố xá ngõ hẻm, giục ngựa chạy như bay, ánh đèn trên phố chợt lóe lên rồi biến mất.

La Linh Dư vùi mặt trước ngực chàng, suy tính trong nàng cứ lên xuống như thủy triều ——

Nàng thêu một hà bao thật đẹp, cả đời này, đây là lần đầu tiên muốn tặng cho lang quân.

Nàng còn đến chùa Khai Thiện cầu phúc cho Lục Quân.

Nàng sẽ đặt bùa cầu được vào trong hà bao, lại cố ý ra vẻ không có gì quan trọng, tặng nó cùng hà bao cho Lục Quân.

Xin lá bùa để bảo vệ chàng được bình an.

Nhưng nhất định chàng sẽ không biết, trong hà bao đó còn cất chứa một bí mật khác. Hà bao được thêu hai mặt, mặt trong thêu hai hàng chữ:

Ngàn thu chỉ cần một lời, vật đổi sao dời vẫn mãi yêu.

… Rõ ràng tình yêu của nàng luôn hướng về chàng, nhưng nàng lại không chịu thừa nhận, không chịu chính miệng nói ra.

Với các lang quân khác, nàng đơn giản chỉ muốn gả đi. Nhưng với Lục tam lang, nàng nhất định muốn có được tình yêu của chàng. Nên tuy nàng giục Lục Quân cưới mình, nhưng cũng không giục đến nỗi gấp gáp. Nàng là tiểu nữ tham lam, vừa muốn quyền thế tiền tài, lại vừa muốn tình yêu —— nếu không phải là tình yêu của chàng, thì nàng không cần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.