Sao Phải Quá Đa Tình

Chương 30 - Chương 30

trước
tiếp

Tối thứ sáu, đợi mãi đến khi mọi người ở ký túc xá đi hết, Đinh Dật mới lén lút lấy ra một bộ lễ phục vơ vét được ở chỗ Wada, mặc vào, sau đó ngồi trước gương từ từ trang điểm. Tiên sư, sao mà khổ thế này, Đinh Dật căm hận thay giày cao gót, bỗng nhiên rất muốn tự đạp vào chân mình.

Lúc nãy Thẩm Trường Đông gọi điện nói hôm nay phải tập diễn nên khoảng hơn tám giờ tối mới qua đại học A được, cô bèn lập tức bảo cậu không cần đến nữa, nói tối nay cô phải đi tự học, bảo cậu hãy nghỉ ngơi một buổi, ngày mai hẵng đến. Mặc dù lý do rất quang minh chính đại, Đinh Dật không khỏi chột dạ, ngoại trừ những lúc không thể làm khác, cô rất ít khi nói dối Thẩm Trường Đông, nhưng cô cũng không thể nào nói thẳng với cậu rằng: “Cậu không cần đến nữa, hôm nay tớ sẽ đi dự dạ hội cùng với Wada.” Nói thế chính cô nghe cũng muốn nổi điên.

Suy cho cùng, nói dối khiến Đinh Dật cảm giác bản thân rất hèn hạ, rất mất tự nhiên, cô sắp điên thật rồi, lát nữa đến chỗ biệt thự vớ vẩn gì đó, phải ăn cho thật đã, nhân tiện giẫm đạp cho tên Wada hại người kia tan nát xương cốt.

Dọc đường, Đinh Dật nhìn cái gì cũng thấy bất mãn, gặp cái gì cũng bực dọc, tại sao chứ, các khu vực tốt nhất ở Bắc Kinh đều bị mang ra làm lãnh địa cho nhà của các đại sứ nước khác, một nơi tấc đất tấc vàng mà phải cho người ta lấy làm biệt thự xa xỉ, quá hoang phí.

Muốn qua cổng phải đi qua vài trạm kiểm tra, họ bị cảnh sát vũ trang ngăn lại tra hỏi – cảnh sát Trung Quốc tại sao phải đi gác cổng cho người Nhật Bản? Còn một đám quỷ khom lưng cúi đầu kia nữa, nhìn thấy cô lại cứ thì thầm với nhau bằng tiếng Nhật, khiến cô cảm giác mình như một con ngốc – đồ ngốc tự chuốc khổ vào thân.

“Thả lỏng đi, bọn họ đều đang khen cậu xinh đẹp.” Nhìn Đinh Dật ở bên cạnh căng thẳng quá độ, Wada nhẹ giọng xoa dịu.

Dù sao bây giờ cô cũng có khác gì người câm, Đinh Dật dứt khoát quyết định – mặc kệ, xem ra hôm nay chẳng thể thu hoạch được cái gì, cứ đi theo Wada, cậu ta bảo làm gì thì làm nấy, ăn no uống say xong thì chuồn.

Đây là quan chức của tỉnh gì gì đó, kia là công sứ hàm tham tán gì gì đó, lại thêm một tổng giám đốc tập đoàn gì gì đó, nghe Wada dùng tiếng Nhật nói chuyện với người ta, sau đó giới thiệu lại cho cô bằng tiếng Trung, Đinh Dật cũng cảm thấy mệt mỏi. Nhưng nghĩ đến những điều Dương Dương nói, Đinh Dật đành phải lên tinh thần, mỉm cười ứng phó, tôi cười, tôi cười, tôi quyến rũ cho chết một tên quỷ Nhật Bản các người! Thế nhưng cô có hiểu bọn họ nói gì đâu, mặc dù có mấy người tóc vàng nói tiếng Anh thì sao, tiếng Anh nghe nói của cô chưa tốt đến mức có thể đối thoại lưu loát.

Sau khi đại sứ và phu nhân bắt đầu vũ hội, tất cả mọi người dần dần tiến vào sàn nhảy, theo bước chân uyển chuyển của Wada, Đinh Dật cũng khiêu vũ như lướt trên mặt đất.

Wada ghé bên tai cô khen ngợi: “Hôm nay cậu rất đẹp, bọn họ đều nói cậu rất quyến rũ, không ngờ cậu còn khiêu vũ tốt như vậy.”

Đó là đương nhiên, ba cô hồi trẻ nổi tiếng là hoàng tử vũ hội đấy, nhưng theo lời kể của ba thì hồi đó khi mới lên đại học, đa số nam sinh chỉ dám ôm nam sinh nhảy, nữ sinh thì nhảy với nữ sinh, may là Đinh Phụng Lĩnh vóc dáng tương đối cao nên bình thường đều nhảy chân nam.

Cơm đã ăn rồi, nhảy cũng nhảy rồi, lúc ra về Đinh Dật vẫn cảm thấy không ổn, cô làm như vậy có thật sự là đúng không? Cô có thể khống chế được tất cả phương hướng phát triển của sự việc sao? Biết đâu cho dù cô thật sự cố gắng như suy nghĩ nhưng lại phát hiện tất cả đều uổng công, không những chẳng có bất kỳ kết quả nào, mà còn khiến cho cả cuộc sống của cô và người khác đều hỏng bét. Wada càng ân cần niềm nở, cô lại càng cảm thấy không thoải mái, trong lòng ngổn ngang cảm giác mâu thuẫn, vô cùng thiếu tự tin, bởi vậy cô bắt đầu hoài nghi phán đoán của chính mình.

Trên đường về, Wada còn nói cho cô biết, thời gian một năm cậu ta ở lại Trung Quốc bây giờ phải kéo dài hơn, bởi vì cậu ta vừa được bổ nhiệm làm giám đốc của công ty thiết bị điện tử gia dụng đó, chỉ cần hoàn thành đề tài nghiên cứu là sẽ lên nhậm chức.

Biết được tin này, tâm trạng Đinh Dật buồn vui lẫn lộn, cô cảm giác như cái kén xung quanh mình lại dày thêm một lớp.

Lúc tự học, Thẩm Trường Đông nhìn quyển sách “Tiếng Nhật tiêu chuẩn” trong tay Đinh Dật, không kìm được hỏi cô: “Đây là cái gì? Không phải cậu ghét nhất học ngoại ngữ à? Tiếng Nhật hẳn không phải là môn bắt buộc.”

Đinh Dật đang tập trung nghiên cứu bảng chữ cái Hiragana và Katakana, thứ quái quỷ gì thế này, cứ như cắt rời chữ Hán ra vậy, cô nghe thấy cậu hỏi cũng không ngẩng đầu lên, chỉ thuận miệng đáp: “Sư di trường kỹ dĩ chế di.” [1]

[1] Ý là học tập những cái hay của quân địch để từ đó đánh lại địch.

Thẩm Trường Đông “à” một tiếng rồi quay đầu đi, lại hỏi bâng quơ: “Hôm qua đi tiệc thế nào?”

“Chán chết, đám người đó toàn nói tiếng quỷ, tớ…” Đinh Dật chợt nhận ra vấn đề, lập tức ngẩng đầu nhìn Thẩm Trường Đông đang tỉnh bơ, vẻ mặt xấu hổ: “Sao cậu biết?” Sau đó như tỉnh ngộ nói: “Cậu theo dõi tớ?!” Cái gọi là đánh đòn phủ đầu chính là như thế này.

Thẩm Trường Đông không nói gì, chỉ ung dung cúi đầu, Đinh Dật hơi hoảng hốt, vội kéo cậu ra ngoài: “Đi, ra ngoài tớ sẽ giải thích với cậu.”

Thẩm Trường Đông để mặc cho cô kéo, sau khi đứng lại, cậu bình tĩnh nhìn cô, Đinh Dật mở miệng nhưng lại không biết nên giải thích thế nào, đành nói: “Công việc thực hành xã hội của tớ là giúp Wada chỉnh lý một ít tài liệu, rốt cuộc làm sao mà cậu biết? Tớ chỉ nói tối qua đi ra ngoài.” Không biết Thẩm Trường Đông đã biết được bao nhiêu, Đinh Dật không biết nói làm sao.

“Tớ tập kịch xong chạy tới đây, trùng hợp nhìn thấy Wada đưa cậu về, thấy cậu có vẻ mệt mỏi đi lên lầu nên tớ không muốn quấy rầy, nhưng nhìn cách cậu ăn mặc thì hẳn là đi dự tiệc.”

Cậu dùng từ “quấy rầy”, Đinh Dật bỗng cảm thấy xót xa: “Cậu phải tin tớ, tớ và Wada không có gì cả.”

“Được, tớ tin cậu.” Thẩm Trường Đông đáp rất nhanh, Đinh Dật sững sờ, lại nghe cậu nói tiếp: “Vậy cậu nói cho tớ biết, tại sao hôm qua không nói thật với tớ?”

Đúng vậy, tại sao không nói thật ngay từ đầu, chưa chắc Thẩm Trường Đông đã ngăn cản cô đi, tuy không thể nói cho cậu nguyên nhân cụ thể nhưng không nên giấu giếm nơi mình sẽ đến, nếu đổi lại là cô thì cho dù đó là người mà mình tin tưởng thì cô cũng sẽ rất giận. Đinh Dật bỗng cảm thấy cô mới chính là đồ ngốc, đồ ngốc tự cho mình thông minh, giống như những lời cô đã mắng Thẩm Trường Đông cái hôm đi xem kịch, Thẩm Trường Đông nên mắng lại cô y như vậy.

Nhưng Thẩm Trường Đông xưa nay thích mắng mỏ giáo huấn cô lần này lại không lên tiếng, cậu chỉ yên lặng nhìn cô, mày cũng không nhíu lại. Nhìn Thẩm Trường Đông như vậy, Đinh Dật cảm thấy sợ, để che đậy sự bất an đó, cô chỉ có thể giữ chặt cậu rồi nói lớn: “Tớ mặc kệ, tớ đồng ý là hôm qua không nên nói dối cậu, nhưng tớ thật sự không làm sai gì cả, có một số chuyện tớ không thể nói được, nhưng cậu phải hiểu cho tớ, tin tưởng tớ, cậu hãy tin tưởng tớ có được không?!”

Thấy cô lớn tiếng khiến người xung quanh bắt đầu chú ý, Thẩm Trường Đông thở dài, đưa tay giữ chặt Đinh Dật rồi đi ra cổng trường. Đinh Dật ngây ngốc bị cậu kéo đi, mãi mới sực nhớ ra để hỏi: “Chúng ta đi đâu?”

“Xem nhà, ba mẹ tớ muốn mua một căn hộ ở Bắc Kinh, cũng gần đây, hôm nay tớ đã hẹn chủ nhà tới xem.”

Sau đó hai người đều vội vàng, Thẩm Trường Đông không nhắc lại chuyện đó nữa, nhưng trước khi đi cậu nói với Đinh Dật: “Tớ không biết cậu đang làm gì, nhưng tớ hi vọng cậu biết.”

Đinh Dật bỗng cảm thấy đầu óc hỗn loạn, còn nhớ rất lâu trước kia Thẩm Trường Đông đã từng nói với cô, chẳng có ai là người vạn năng, có phải cô đã đánh giá quá cao bản thân, có phải cô đã không biết tự lượng sức mình?

Những ngày tiếp theo, áp lực đè lên cô càng lúc càng lớn, chỉ riêng việc học đã rất nặng nề, tiếng Anh sắp thi, còn phải nghiên cứu cả tiếng Nhật, trong chương trình đào tạo năm nhất của khoa Điện tử có ba môn bắt buộc, để kỳ sau chuyển khoa có thể theo kịp tiến độ, cô phải có chuẩn bị ngay từ bây giờ, ngoài ra cô vẫn không thể không dành thời gian đến chỗ Wada.

Bỗng nhiên nhìn lại, Đinh Dật cảm giác cô bận rộn hơn tất cả mọi người, một ngày có 48 tiếng đồng hồ cũng không đủ. Vì vậy một hôm, trong những ngày tháng kề cận với kỳ thi cuối kỳ, lúc Đinh Dật phát hiện mình không thể nào thực hiện hết được dự định, cô mất kiểm soát.

Biết rõ việc cần làm còn chưa làm, biết rõ còn nhiều bài chưa ôn tập, còn nhiều bài tập lớn chưa hoàn thành, cô cũng không thể ra khỏi phòng ngủ để đi tự học. Cả ngày cô chỉ trốn trong phòng ký túc xá, ngồi ngẩn người sau tấm rèm che, bởi vì cô không biết rốt cuộc việc nào mới quan trọng hơn, việc nào cần phải ưu tiên làm. Rốt cuộc mình đang làm gì? Rốt cuộc mình nên làm gì? Nó đã trở thành ưu tư khổ sở hàng ngày không thể giải đáp được của Đinh Dật.

Chẳng mấy chốc bạn bè trong ký túc xá nhận ra sự khác thường của cô, chú chim sẻ trước nay vẫn ríu rít nói không ngừng bây giờ bỗng lặng lẽ kỳ lạ, người cuồng học vẫn đi sớm về khuya bây giờ cả ngày ru rú trong ký túc, khuôn mặt trắng trẻo hồng hào dần dần trở nên tái nhợt, quỷ tham ăn một bữa diệt gọn vài món bây giờ thậm chí chẳng buồn xuống căng-tin, chỉ ăn bánh quy mì tôm sống qua ngày.

Triệu Hiểu Đông đặt câu hỏi đầu tiên: “Dạo này Thẩm Trường Đông đang làm gì vậy? Đã hơn một tuần rồi không đến.”

Dương Lộ Lộ cũng cau mày hỏi Đinh Dật: “Hai người các cậu xảy ra vấn đề gì sao? Có phải cãi nhau không, cậu yên tâm, nói gì thì nói, Thẩm Trường Đông mà dám bắt nạt cậu, bọn tớ sẽ không để yên cho cậu ta!” Nhìn bá vương lưu manh Đinh Dật biến thành như thế này, các cô đều cảm thấy xót xa.

Đinh Dật đờ đẫn lắc đầu, cặp mắt phượng không hề có sức sống, cô chậm rãi nói: “Bọn tớ không cãi nhau, chắc cậu ấy đang bận.” Cũng đã lâu không tới chỗ Wada, cậu ta gọi điện mấy lần cô đều nói không rảnh, cậu ta cũng không nói thêm gì nữa, bây giờ chắc là đang bề bộn lắm. Ai cũng có việc phải làm, cô cũng có, nhưng bây giờ thế giới của cô chỉ một màu u ám, điều đáng sợ là cô còn tự giày vò mình hưởng thụ sự u ám này, cô không muốn ra ngoài dù chỉ một giây, ra rồi sẽ phải đối mặt với rất nhiều chuyện.

Hồ Giai đang ngồi máy vi tính bỗng ngẩng đầu nhìn mọi người: “Tớ nghĩ, tớ biết Thẩm Trường Đông đang bận rộn cái gì rồi.”

Đó là diễn đàn của đại học M, mục của hội sinh viên, trên đầu trang là hình ảnh một đôi trai gái dựa vào nhau, bọn họ đang mặc đồ diễn, mỉm cười nhìn vào ống kính. Nữ đoan trang tự nhiên, nam vô cùng khôi ngô, mọi người trong phòng đều nhận ra người con trai là Thẩm Trường Đông, nhưng không biết nữ là thần thánh phương nào, hỏi Đinh Dật, cuối cùng Đinh Dật đã có phản ứng, sắc mặt không còn ủ rũ mê man nữa, là Cổ Lệ! Thẩm Trường Đông chết tiệt, xem ra cậu ta chán sống rồi.

Thấy Đinh Dật hấp tấp chạy đi, mọi người hơi lo lắng, Dương Lộ Lộ vội vàng đuổi theo – Đinh Dật thậm chí còn không cầm túi xách. Triệu Hiểu Đông nhìn Hồ Giai với vẻ hơi trách móc: “Đã như vậy rồi cậu còn cho cậu ấy xem thứ kích thích thế này, chẳng may kích động xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?”

Hồ Giai nhìn chăm chăm vào màn hình, dường như thì thào tự nói: “Tớ chỉ tìm đường sống trong cõi chết, nếu như tốt thì ổn rồi, còn nếu không tốt thì cũng thoải mái hơn.”

Triệu Hiểu Đông đang định lên tiếng thì điện thoại trong ký túc xá bỗng đổ chuông, là Dương Lộ Lộ: “Mau thêm người xuống đây, Đinh Dật vừa xuống dưới lầu đã ngất xỉu, chúng ta mau đưa cậu ấy đến bệnh viện!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.