– Mẹ nó!
La Đức không nhịn được thốt ra một câu thô tục:
– Tên hỗn đản này là cố ý muốn chơi Càn Kình.
Càn Kình không để ý nhún vai. Chờ buổi tối nào đó, che mặt len lén đi vào trong nhà của Khải Lặc, đánh hắn một trận trút giận là được.
– Đi Càn Kình, ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi.
La Đức phất tay một cái:
– Thuận tiện chuẩn bị thật tốt, ngày mai có thể sẽ dậy sớm.
Càn Kình nhìn bầu trời. Có khả năng tối nay Lỗ Tạp Tư thật sự không gọi sát thủ đến. Phòng ngự bên cạnh hắn có khả năng vẫn rất nghiêm mật. Xem ra hôm nay quả thực không có cơ hội giết chết Lỗ Tạp Tư.
– Lão sư ta đi ngủ trước.
Càn Kình lên tiếng chào, bước nhanh về phía ký túc xá, trong lòng âm thầm tính toán còn vài ngày nữa Trảm Mã Đao trong thế giới vô tận mới có thể thực sự được hoàn thành.
Đẩy cửa phòng ra, tên mập La Lâm này cũng không nằm ở trên giường ngủ say như mọi khi.
Càn Kình ngạc nhiên nhìn người thứ hai trong phòng! Ngoại trừ tên mập La Lâm này ra, trong phòng còn có một nữ nhân! Không, phải nói là nữ hài, nữ sinh mới thực sự chính xác!
Nữ hài rất đẹp. Nàng có mái tóc dài màu hạt dẻ mềm mại, thả dài, mặc váy màu trắng, đi một đôi tất hoa mà các nữ hài tử rất thích đi. Trên đầu có kẹp tóc hình con bướm. Ánh trăng chiếu vào tóc và trên da thịt của nàng, khiến nàng tăng thêm vài phần khí chất thanh nhã.
– La mập, cuối cùng ngươi đã thông suốt!
Càn Kình sửng sốt cười ha hả ôm Trảm Mã Đao đã được cuốn vải đi vào trong phòng, tiện tay dựng Trảm Mã Đao vào tường dựng, có chút không tự nhiên ngồi ở trên giường quan sát nữ hài xinh đẹp nói:
– Như vậy mới đúng chứ! Ta đã sớm nói loại nữ nhân như Chu Lễ Tư kia không thích hợp với ngươi. Thế này thật tốt. Hình dạng đẹp hơn Chu Lễ Tư gấp trăm lần! Khí chất càng không cần phải nói! Nữ nhân như Chu Lễ Tư đứng ở trước mặt nàng, chính là chênh lệch giữa con cóc và thiên nga ngọc.
– A?
Đôi mắt ti hí của La Lâm trợn lên, nhìn nữ sinh được Càn Kình khích lệ tán thưởng đỏ mặt xấu hổ cúi đầu, lại đưa mắt nhìn Càn Kình:
– Bạn học, ngươi thật sự nghĩ nàng tốt như vậy sao?
– Đó là dĩ nhiên!
Càn Kình vỗ ván giường:
– Thật sự rất tốt! Tốt đến mức không cách nào tốt hơn! Ngươi xem bộ dáng này, khí chất này. Ta nói với ngươi, nếu như ngươi không phải là bạn học ta, ta thật sự muốn ra tay tranh cướp với ngươi. . .
Nữ hài cúi đầu thấp gần như muốn chôn trong bộ ngực cao của mình. Gò má trắng bởi vì xấu hổ trở nên rất nóng, trực tiếp hồng đến tận lỗ tai.
– Thật sao?
Bộ dạng La Lâm dường như không thể tin được.
Càn Kình rất sợ La Lâm không nhận ra được rốt cuộc người nào tốt hơn, lại đi tìm Chu Lễ Tư, liên tục dùng sức gật đầu:
– Thật đến mức không thể thật hơn!
– Tốt!
La Lâm đứng dậy cầm lấy tay nữ hài muốn rút trở về, lại cầm tay Càn Kình, cứng rắn đặt tay hai người lên nhau, trong ánh mắt nghi hoặc của Càn Kình nói:
– Em rể! Ngươi đã hài lòng về em gái ta, như vậy em gái ta đành trông cậy vào ngươi.
– Ngươi nói cái gì?
Càn Kình từ trên giường đứng phắt lên, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ gấp trăm lần so với vẻ khiếp sợ của mọi người nhìn thấy hắn ngày hôm nay. Hắn nhìn La Lâm nói:
– Bạn học, ngươi đừng nói đùa chứ? Nàng là em gái ngươi sao?
La Lâm hất cằm lên rất kiêu ngạo cười nói:
– Thương nhân quan trọng nhất là chữ tín! Đây là em gái ta, La Thanh Thanh.
Nữ hài La Thanh Thanh ngồi tại chỗ, xấu hổ khẽ gật đầu một cái, dùng khóe mắt nhìn lén Càn Kình, một câu nói cũng không nói.
– Không có khả năng!
Càn Kình liên tục lắc đầu:
– Ngươi xấu như vậy, tại sao có thể có em gái xinh đẹp như vậy? Bạn học, các ngươi là cùng cha khác mẹ sao? Không dứt khoát nàng là con gái nuôi nhà ngươi?
– Thối lắm!
La Lâm văng vẻ nước bọt vào mặt Càn Kình:
– Nàng là em gái ruột của ta.
– Sao có thể như vậy được. . .
Càn Kình không thể tin được liên tục lắc đầu:
– Nàng xinh đẹp như vậy, ngươi xấu như vậy. . .
– Bạn học, ta rất trịnh trọng nói cho ngươi biết.
La Lâm rất nghiên túc nhìn Càn Kình:
– Ta béo mập, nhưng vẫn dễ nhìn.
– Ca ca Càn Kình. . .
La Thanh Thanh xấu hổ ngẩng đầu lên, không dám nhìn thẳng Càn Kình rụt rè nói:
– La Lâm là ca ca ruột của ta. . .
Giọng nói của La Thanh Thanh rất dễ nghe, nhẹ nhàng khác hẳn với giọng nói rụt rè của Bích Lạc.
Vẻ mặt Càn Kình đau buồn nhìn hai người:
– Lần sau các ngươi nghĩ biện pháp chuốc rượu phụ thân các ngươi, nói không chừng sẽ nghe được tin tức khiến các ngươi rất khiếp sợ. Ví dụ như các ngươi cũng không phải là huynh muội ruột. . .
La Thanh Thanh cười một tiếng nhẹ nhàng đứng lên nói:
– Ca ca Càn Kình, vẫn giống như trước kia. . .
– Trước kia?
Càn Kình không hiểu nhìn La Thanh Thanh:
– Chúng ta đã từng gặp sao?
– Nói vô nghĩa! Muội, ta đã nói Càn Kình không nhớ muội mà? Không sao, chờ hắn cưới muội. . .
– Ca!
La Thanh Thanh làm nũng một tiếng, La Lâm vội vàng ho khan hai tiếng nói:
– Bạn học, ngươi còn nhớ lúc ngươi vừa tới thành Áo Khắc Lan, ở cửa thành có mấy lưu manh khi dễ đánh tiểu nữ hài không?
– Nhớ kỹ. . . A?
Càn Kình trợn to mắt nhìn La Thanh Thanh:
– Lúc đó, người ta cứu được là nàng.
– Dạ. . .
La Thanh Thanh lại xấu hổ gật đầu.
– Từ đó về sau, muội ta đối với ngươi. . .
– Ca!
La Thanh Thanh lôi tay áo La Lâm:
– Đưa muội trở về đi. Trời khuya lắm rồi. còn không trở về nhà, phụ thân sẽ tức giận. . .
– Ừ ừ. . .
La Lâm bị La Thanh Thanh lôi đi ra ngoài cửa, còn không quên quay đầu lại nói:
– Ta nói này em rể, ngươi xem khi nào tới nhà ta cầu hôn. . .
– Ca!
– Ai. . . Muội xấu hổ sao. . . Em rể, ngươi cần phải nhớ kỹ. . .
Giọng nói của La Lâm biến mất ở hành lang ngoài cửa.
Càn Kình cười khổ lắc đầu lên giường. Điều này thật quá thần kỳ. Năm đó, mình tâm tình không tốt tiện tay đánh người, không ngờ lại cứu muội muội của La Lâm. Điều thần kỳ nhất vẫn là La Lâm lại có muội muội xinh đẹp như vậy. Điều này khiến người ta trước sau không thể tin được hai người bọn họ là huynh muội ruột.
Gian phòng lại yên tĩnh. Càn Kình khoanh chân bắt đầu thói quen ngồi thiền. . .
Phù. . .
Lại là một buổi tối dài dằng dặc và mệt nhọc. Càn Kình hoạt động ở thế giới vô tận, ngâm thân thể vào trong nước suối có rải thuốc giải trừ mệt nhọc, cảm thấy một trận sảng khoái không nói nên lời.
Nghiêng đầu nhìn chiếc giường trống của La Lâm. Tối hôm qua hắn đưa em gái về nhà hiển nhiên không lập tức trở lại. Càn Kình cẩn thận sử dụng khăn trải giường gói kỹ chiếc mũ mang lên trên người. Hắn để lại ở trên bàn đầu giường cho La Lâm một tờ giấy:
– Bạn học, mấy ngày nay ta đi thí luyện. Chuẩn bị đồ ăn ngon, chờ ta trở lại chúc mừng thí luyện thành công.
Khi Càn Kình đi ra, trời còn tờ mờ sáng. Hắn ngửa đầu nhìn bầu trời sao giống như bảo thạch.