Sở Mộ dọc theo phía Tây uyển đi đến chủ viện, lại không cho đám thị vệ vào truyền tin, lập tức đi vào, hành lang đã hạ đèn lồng tắt hơn phân nửa, chỉ để lại cạnh phòng ngủ mấy ngọn còn sáng . Minh Châu đang canh giữ ở ngoài cửa phòng, trông thấy Sở Mộ, liền vội vàng tiến lên hành lễ: “Tham kiến vương gia.” Sở Mộ hất tay ý chỉ nàng đứng dậy, rồi hỏi: “Vương phi đâu?” Minh Châu giơ ngón tay chỉ chỉ vào phòng ngủ vẫn còn đèn sáng: “Vương phi đang chuẩn bị đi ngủ.” Sở Mộ gật gật đầu, liền muốn trực tiếp vào phòng, Minh Châu hơi do dự, sau vẫn tiến lên ngăn cản: “Vương gia, vương phi đã tẩy trang, không khỏi làm vương gia ngạc nhiên, vẫn là chờ nô tì đi vào trang điểm lại cho vương phi, sau đó sẽ đi mời vương gia vào.” Này nha hoàn nói quả thật thật dễ nghe, nhưng thực tế là muốn đi vào bẩm báo với Tề Dư. Sở Mộ ghét nhất là hạng người tiểu nhân đùa bỡn trí thông minh của hắn, đôi mày hơi nhíu lại, lạnh nhạt nói: “Tẩy cái gì trang? Bộ dạng của nàng như lẽ nào mà bổn vương muốn xem không được? Ngươi muốn quản ta sao? ” Minh Châu kinh hãi, vội vàng quỳ xuống: “Vương gia bớt giận, nô tì biết sai rồi.” Sở Mộ tự nhiên sẽ không cùng một tiểu nha hoàn so đo, đang muốn đẩy cửa đi vào, liền thấy cửa phòng lại mở ra từ bên trong. Người hắn mong nhớ ngày đêm, Tề Dư mái tóc đen buộc gọn ở gần thắt lưng, khoác chiếc áo choàng trắng như tuyết đang đứng ở cửa phòng. Xem ra là chuẩn bị đi ngủ thật! Nàng cố định ánh mắt dừng ở trên người Sở Mộ, chỉ mới một ánh mắt, đã làm cho lòng dạ Sở Mộ đứng ngồi không yên. Tề Dư trông thấy Minh Châu đang quỳ trên mặt đất thỉnh tội, liền ra khỏi phòng đem nàng đỡ dậy, kêu nàng trở về nghỉ ngơi, sau đó mới xoay người lại nhìn Sở Mộ: “Vương gia hơn nửa đêm tới chủ viện, lại gây khó xử cho tỳ nữ của thần thiếp?” Sở Mộ ho một tiếng, xấu hổ nói: “Bổn vương há là người không đạo lý như vậy.” Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Sở Mộ từ trên người Tề Dư không khỏi rời qua, theo tóc đen nhìn đến đuôi lông mày, theo đuôi lông mày nhìn đến mặt mày. Khuôn mặt Tề Dư trời sinh thật sự là đẹp mắt, như núi lớn trăng cao, biển thanh sóng lặng, cảnh đẹp đến nỗi người ta lưu luyến không rời. Lúc này, ánh mắt của đôi mắt đó đang nhìn chằm chằm vào chính mình, tràn ngập chất vấn, nhưng Sở Mộ lại cảm thấy hiện tại chính mình ở trước mặt Tề Dư không còn lo lắng. “Bổn vương là muốn tới hỏi hỏi Bình Dương quận vương cùng quận vương phi đang xảy ra chuyện gì?” Sở Mộ cuối cùng cũng tìm được một cái cớ thích hợp, rồi lặng lẽ đem chân bước gần đến cửa phòng. Tề Dư thấy hành động của Sở Mộ là có ý đồ, liền bước đến trước mặt, chặn trước cửa phòng: “Bọn họ tốt lắm, đa tạ vương gia đã quan tâm.” Bị ngăn cản đường đi, Sở Mộ nghi hoặc, nữ nhân này chẳng lẽ nhìn không ra ý của hắn, bởi hắn nghĩ hắn bước vào phòng nói chuyện với nàng, đây chính là một vinh dự lớn đối với nàng. Nếu là trước đây, dù Tề Dư có là nữ nhân đẹp nhất kinh thành, hắn cũng sẽ không tự nhiên mà xuất hiện ở chủ viện của Tề Dư, nhưng hiện tại, hắn đã nhường bộ mà tự mình đi đến hỏi han, Tề Dư không chào đón thì thôi, ít nhất cũng không nên ngăn cản hắn đến đi. Trong lòng tràn ngập bất mãn, nhưng chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt Tề Dư, hắn liền cảm thấy thần thái sảng khoái, tính tình bực dọc đều không có, cả người đều rất thoải mái.. Tề Dư không cho hắn vào, hắn lại càng muốn vào! Trên đời này, không có nơi nào là Sở Mộ hắn không được vào, chỉ có hắn không muốn vào mà thôi, Tề Dư làm sao có thể ngăn cản được hắn. Không cùng Tề Dư tranh cãi nhiều, Sở Mộ giả vờ đi sang bên phải, lại chờ cho Tề Dư theo hành động của hắn mà nghiêng người sang bên kia ngăn đón, thân thể hắn chợt lóe lên, quay sang bên trái đi vào phòng. “Ôi, Vương…!” Hắn hành động vượt ngoài dự đoán của Tề Dư, không ngăn được hắn lại, nàng cảm thấy rất buồn bực, nhíu mày lại hướng Hàn Phong mà tỏ kinh ngạc, hai người nhìn nhau, ánh mắt như có điện. Trong ánh mắt đó, Tề Dư phảng phất hỏi: Vương gia nhà ngươi vô sỉ như vậy sao? Hàn Phong cũng cảm thấy có chút dọa người, bất đắc dĩ nở nụ cười với Tề Dư, rồi cuống quít chắp tay cáo lui. ********************* Sở Mộ bằng ‘Nỗ lực’ của chính mình đã vào được gian phòng, liền bắt đầu đánh giá xung quanh, nơi này là nơi hắn ở ngày trước, bất quá từ lúc Tề Dư gả cho hắn, hắn liền không có đặt chân đến đây nữa, dù cho là đêm tân hôn, hắn đều không có đến. Cho nên nói là, lần này là lần đầu tiên sau khi hắn kết hôn mới tiến vào. Gian phòng đã được Tề Dư bố trí đẹp đẽ hẳn lên, hoàn toàn không có một chút dấu vết sinh hoạt của hắn từ trước, toàn bộ gian phòng từ bố cục đến cách bài trí đều giống như người Tề Dư. Chỗ nào chỗ nấy đều cùng tâm ý của hắn, chỗ nào cũng lịch sự tao nhã đến hoàn hảo. Nơi này so với thư phòng nơi hắn ở quả thực là một trời một vực. Tề Dư xoay người vào phòng, lại đứng ở cạnh cửa, lặng lặng nhìn Sở Mộ đang phong lưu ngắm cảnh, thấy bộ dạng hắn vẫn chưa có ý định rời đi, Tề Dư cũng không muốn quản hắn, từ từ đi lại bàn, ngồi xuống, tiếp tục tính toán chi tiêu mà vừa rồi nàng còn chưa làm xong. Âm thanh đồm độn của bàn tính vang lên, kéo thần trí Sở Mộ trở về, tìm được nơi phát ra âm thanh, ánh nến hắt lên người khiến Tề Dư như có hòa quang phát ra, hấp dẫn Sở Mộ đi tới, tự nhiên ngồi xuống đối diện với nàng, nhìn những ngón tay thon dài mảnh khảnh đang gảy trên bàn tính của nàng, liền thán phục rằng trên đời này, như thế nào lại có một bàn tay đẹp mắt như vậy? Theo tay nàng hướng về phía trước, lại lần nữa thán phục sao trên đời lại có người đẹp mắt như vậy? Ánh mắt nhìn chằm chằm khiến Tề Dư cảm thấy trên đầu có một luồng khí đang cháy nóng, muốn không để ý càng không được, liền ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là thấy ánh mắt si ngốc của Sở Mộ đang nhìn chính mình. Tề Dư hơi nhíu mi lại, buông bỏ sổ sách, nhìn thẳng vào hắn. Bị ánh mắt từ đôi mắt thanh tú kia nhìn chằm chằm, Sở Mộ không khỏi vui trong lòng: “Không cần để ý tới ta, nàng làm gì cứ làm đi.” Tề Dư hít một hơi thật sâu, không hiểu sau khi trở về từ Nam Cương, Sở Mộ lại trở lên kỳ quái như vậy? Rốt cuộc vẫn không rảnh để ý tới hắn, tiếp tục vùi đầu làm tiếp công việc của mình. Có thể Tề Dư đã thật sự không để ý tới hắn, Sở Mộ lại cảm thấy trong lòng đau nhói. Hắn bảo nàng không cần để ý, nàng lại làm thật, sẽ không để ý hắn luôn. Không phải là nghe lời thật chứ. Từ trước, đối với Tề Dư, hắn thường lạnh lùng vô cảm, nàng bị thương cũng không thèm để ý. Hiện tại, hắn chủ động lại gần, Tề Dư không sung sướng thì thôi, cũng nên biết thấu tình đạt lý đi. Tề Dư là nữ nhân điển hình trong kinh, các nàng đều là vì lợi ích của gia tộc mà kết hôn, lại đối với trượng phu mà nhẫn nhịn, chịu đựng, còn có một điểm giống nhau nữa là — Chất phác! Đúng? Tề Dư quả thật là người rất chất phác! Hoặc cũng có thể, căn bản chính là làm bộ, nàng nghĩ lạt mềm buộc chặt? Sở Mộ trong đầu loạn lên, âm thầm đoán đến vô số khả năng. Một lát sau, liền cầm lấy quyển sổ sách nàng vừa bỏ xuống mà lật xem, rồi lại đem nghiên mực đẩy đến trước mặt nàng, sau lại đem chiếc chăn trắng ngọc mà cầm lấy sờ sờ, chăm chú nhìn… Tóm lại, trước mặt Tề Dư, một khắc cũng không yên như để chứng minh sự tồn tại, ý đồ này sẽ khiến Tề Dư đối với hắn nảy sinh tò mò, chú ý. Nhưng mà dù hắn ở trước mặt nàng làm gì, dùng cách nào để gây sự chú ý cho Tề Dư, nàng đều làm như hắn không tồn tại, rốt cuộc hắn phải làm gì mới được? Cuối cùng, vẫn là chịu không nổi, Sở Mộ hắn chưa bao giờ phải chịu qua các cảm giác lạnh lẽo chờ đợi như thế, đem thân mình lại sát người Tề Dư đang ung dung đánh bàn tính, ngữ âm mang theo tức giận mà nói: “Nàng quả thực coi như ta không tồn tại?” Tề Dư nhíu mi, ngẩng lên, hỏi: “Vương gia cuối cùng là có chuyện gì?” Chuyện gì? Sở Mộ sửng sốt, ho khan hai tiếng: “Aiii… Thật ra cũng không có chuyện gì.” Tề Dư nén nhìn biểu cảm của hắn, thấy Sở Mộ chột dạ. Khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Tề Dư ở trước mặt khiến Sở Mộ rõ ràng đem lời nói cắt ngang, đẩy bàn tính qua một bên, cầm lấy đôi tay mềm mại của Tề Dư nói: “Ái phi, sắc trời đã không còn sớm, nên nghỉ ngơi đi.” Lời vừa nói ra, tình ý triền miên, không thể thu hồi, Sở Mộ đối với Tề Dư là điên cuồng ám chỉ. Sở Mộ xưa này đều làm tùy hứng, Tề Dư vốn là thê tử của hắn, chẳng qua sau hôn sự, hắn không có làm tròn bổn phận của trượng phu, nhưng trước kia không làm, không có nghĩa là sau này cũng không làm. Dù cho tương lai, hắn có giải được độc tình cổ, tình cảm đối với Tề Dư lại khôi phục như trước thì Tề Dư cũng được hắn coi như một nữ nhân mà thừa nhận đối mặt. Cho nên Sở Mộ cũng không biết là hành vi của chính mình có vấn đề gì. Tề Dư nhìn cánh tay đang bị Sở Mộ giữ chặt, bị câu ‘Ái phi’ kia của hắn làm cho bất ngờ. Trong giờ phút ấy, ngón tay của hắn lại đang vân vê mà vuốt bụng ngón tay nàng. Tề Dư hơi nhíu mi lại, nhưng rất nhanh liền giãn ra, không có ý muốn trốn tránh, ngược lại di chuyển ánh mắt, gương đôi mắt đen long lanh, còn mang theo thẹn thùng nhìn Sở Mộ. Bị ánh mắt ngượng ngùng của nàng nhìn tới, Sở Mộ lập tức cảm thấy trong bụng như có một ngọn lửa dâng lên. Hai người nhìn nhau như trao đổi suy nghĩ không muốn nói ở trong lòng. Sau đó, Sở Mộ một tay kéo Tề Dư vào trong lòng, thô bạo ôm lấy nàng, siết chặt lấy vòng eo của nàng, thả lỏng cơ thể mà cảm thụ, lại để Tề Dư ngồi ở trên đùi hắn. Tề Dư tay vòng qua bờ vai của Sở Mộ, khuôn mặt hoàn mỹ, trơn bóng, không phấn, đôi môi khẽ nhếch lên, hơi thở nhẹ nhàng, chậm rãi phảng phất quanh vành tai của Sở Mộ. Sở Mộ cảm thấy giờ này khắc này, chính mình lại trở thành một kẻ không hiểu tình ý, vừa khẩn trương lại vừa mong chờ, thậm chí còn chưa làm cái gì, trong thân thể, dục vọng đã bắt đầu thức tỉnh, hô hấp cũng trở lên nhanh chóng hơn. “Vương gia, thần thiếp có một việc thỉnh cầu, không biết nên nói như thế nào?” Âm thanh ôn nhu của Tề Dư vang lên bên tai Sở Mộ, khiến hắn cảm thấy cả người như run lên, toàn thể thư thái. Hiện tại, đừng nói Tề Dư có một việc, dù đó có là mười việc, trăm việc, Sở Mộ cũng nguyện đáp ứng nàng. “Ái phi có chuyện gì, cứ nói đừng ngại.” Sở Mộ nhắm lại hai mắt, cảm nhận được cánh tay thoang thoảng mùi hương hoa ngọc đang loanh quanh gần chóp mũi rồi thấm tận vào ruột gan. “Thống lĩnh Ngũ thành binh mã, có thể để La phó thống lĩnh đảm nhiệm.” Âm thanh của Tề Dư ôn nhu như nước, có thể Sở Mộ nghe vào trong tai liền không cảm thấy như vậy, hắn mở hai mắt, lại lần nữa nhìn thấy Tề Dư khuôn mặt xinh đẹp, nụ cười thanh thoát. “Nàng nói cái gì? Bổn vương không nghe rõ.” Sở Mộ có chút không thể tin được lỗ tai chính mình. Tề Dư này là đang muốn cùng hắn luận chính sự? Không chỉ có luận chính sự, nàng còn muốn can thiệp vào! Công khai muốn sai khiến quan viên? Nữ nhân này đúng là không biết chừng mực, dù hiện tại hắn trúng độc tình cổ, đối với Tề Dư không có chút chán ghét, nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ đem chuyện triều chính ra đùa, gió muốn gói được lửa, dù cho mỹ nhân có cười xao xuyến thì sự tình này, vĩnh viễn không có khả năng phát sinh trên người Sở Mộ hắn. Bởi vì trong thời kì thuận theo, cho nên Sở Mộ mới cho Tề Dư một cơ hội sửa lại, chỉ cần nàng không nói lại chuyện đó, Sở Mộ hắn sẽ làm như vừa rồi tất cả đều không nghe thấy. Đây quả thật là phúc lợi lớn nhất mà hắn có thể cho Tề Dư. “Thần thiếp muốn nói…” Tề Dư tựa hồ chưa phát hiện ra ý tứ của Sở Mộ, lại lần nữa mở miệng. Tay Sở Mộ chậm rãi ôm chặt lấy thắt lưng của nàng, ngữ âm mang theo cảnh cáo: “Nàng cho là tốt nên lại nói?” Tề Dư vẫn như trước, không hề hay biết, lại còn hồn nhiên ôm cổ Sở Mộ, cười nói: “Thần thiếp đã nghĩ kỹ lắm rồi, chính là muốn vương gia đem chức vị thống lĩnh ngũ thành binh mã ti giao cho La phó thống lĩnh đảm nhiệm, La phó thống lĩnh chính là tâm phúc của cha ta, nếu hắn có thể đảm nhiệm thống lĩnh này, cha ta nhất định sẽ rất cao hứng.” Cha nàng cao hứng, còn ta có thể mất hứng! Sở Mộ là muốn cho nàng sửa lại phúc lợi, nhưng Tề Dư đã đem lời nói như vậy nói rõ ràng, căn bản là giả bộ hồ đồ, không hiểu ý tứ cơ hội mà hắn cho. “Đứng lên. Tránh ra.” Sở Mộ lãnh đạm nói. Tề Dư không hiểu, cố ý hỏi: “Vương gia lại có ý gì?” “Bổn vương muốn nàng từ trên người ta mà đứng lên, tránh ra.” Lời nói nghe qua có cảm giác đang nghiến răng nghiến lợi. Về phần hắn, vì sao chính mình lại kêu Tề Dư đứng lên, theo đạo lý giờ này hắn cần phải đẩy Tề Dư ra, giận dữ đứng dậy, phẩy tay áo bỏ đi, nhưng là… Tay hắn không tiền đồ, căn bản luyến tiếc không muốn buông ra a. Sét đánh ngang tai, Sở Mộ nghĩ hắn sẽ bị nghiền thành tro bụi! —- Chuyện ngoài lề: Sở Mộ: Đừng ngăn cản ta, ta muốn đẩy Tề Dư xuống. Sở Mộ đầu óc: Luyến tiếc. Sở Mộ tay: Luyến tiếc. Sở Mộ tâm can phổi thận: Luyến tiếc a~~ Thực luyến tiếc…. Sở Mộ:….