Sau Khi Nhiếp Chính Vương Trúng Độc Tình

Chương 5 - Vương Gia Đến

trước
tiếp

Tề Dư vội vội vàng vàng chạy về Quốc công phủ, biết được Quốc công vẫn còn hôn mê, thái y còn ở trong chẩn trị cho Quốc công, nàng phải bên ngoài chờ, hỏi người hầu bên Quốc công sao lại thế này,

“Ngô thúc, phụ thân ta đang yên ổn như thế nào lại như vậy?”

Người hầu trung niên chắp tay đáp lễ: “Thuộc hạ ở cửa cung chờ Quốc công hạ triều, cũng không biết rõ tình hình cụ thể như thế nào. Chỉ nghe những các cung nhân nói, Quốc công trên triều đình hình như đã xảy ra tranh chấp, lửa giận công tâm thành vậy.”

“Tranh chấp? Cùng ai?” Tề Dư cau mày, trong lòng cũng có đáp án.

Ngô thúc còn chưa ra tiếng trả lời, liền nghe thấy một giọng nữ nhâm nghiêm khắc từ trên hành lang truyền đến: “Còn có thể cùng ai, không phải là vị hôn phu tốt mà ngươi gả cho sao.”

Quốc công phu nhân An thị đi vào, một thân cẩm y ung dung hoa quý, trường mi giơ lên nhập tấn, cảm giác rất khôn khéo.

Thấy bà tiến vào, Tề Dư xoay người sang chỗ khác, không hành lễ, chỉ cung kính đứng một bên, vẻ mặt nghiêm túc gọi một tiếng:

“Mẫu thân.”

Tuy kêu An thị là mẫu thân, nhưng bà không thật sự là mẫu thân của Tề Dư, mẹ ruột Tề Dư trước kia là Quốc công phu nhân, sinh hạ Tề Dư, còn có muội muội nhỏ Tề Ninh. Sau khi mẫu thân qua đời hai năm, phụ thân tái hôn, là Quốc công phu nhân An thị hiện giờ. An thị xuất thân từ An Quốc Công phủ, tam nãi nãi. Đương kim Thái Hậu còn phải gọi An thị một tiếng cô mẫu. Nguyên nhân chính là ở điểm này, An thị sau khi gả vào Tề Quốc công phủ, ở kinh thành lại thêm phần có tiếng.

Cùng An thị nhập gia còn có hai nữ nhi của An thị với phu quân quá cố, sửa tên họ thành Tề Yên và Tề Vận, là một đôi tỷ muội xinh đẹp như hoa. An thị tuy là quả phụ, nhưng trẻ trung xinh đẹp, tư dung không tầm thường, thời điểm mới vừa vào cửa, đối với Tề Dư và Tề Ninh không tồi, nhưng đến khi sinh ra nhi tử Tề Tuyển, đối Tề Dư và Tề Ninh cảm giác liền thay đổi. Ba năm trước đây, Tề Tuyển được sắc lập làm Tề Quốc công thế tử càng làm khí thế An thị tăng vọt, hoàn toàn không đem Tề Dư, đại tiểu thư này để vào mắt,

“Đại tỷ.”

Tề Yên và Tề Vận hành lễ với Tề Dư, Tề Dư gật gật đầu.

An thị ngồi xuống ghế thái sư, ánh mắt sắc bén quét về phía Tề Dư: “Vị hôn phu tốt của ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Muốn đem thị phi làm cha ngươi tức chết sao? Dù cho phu thê hai người các ngươi tình cảm không tốt, thì suy cho cùng hắn không thể không có lỗi”

Từ sau khi Tề Dư cùng Sở Mộ thành thân, trở về chịu giáo huấn mười phần thì có tám, chín phần liên quan tới hắn. An thị không làm gì được Sở Mộ, cũng chỉ có thể phát tiết lên người Tề Dư. Ngay cả chuyện này, Tề Dư trước mặt An thị không thể biện hộ, chỉ có thể cúi đầu nhận giáo huấn. Bởi vì nàng gả cho Sở Mộ lại không trói buộc được hắn là sự thật. Bởi vì hắn mà cha nhiều lần bị phát điên cũng là sự thật.

“Vừa rồi khiến cha ngươi tức chết đi được trở về, trong mắt hắn rất cuộc còn có nhạc phụ này hay không, còn có thê tử như ngươi hay không? Còn tiếp tục, ta thấy cha ngươi sớm hay muộn cũng chết trên tay hắn,”

An thị thực sự tức giận, thấy Tề Dư lôi đả bất động lại càng tức giận.

“Được rồi.”

Trong phòng truyền đến một thanh âm, Tề Chấn Nam xem ra đã tỉnh. Thái y từ trong phòng ra, đối diện Tề Dư và An thị hành lễ sau đó bẩm báo về bệnh tình của Tề Chấn Nam:

“Quốc công gần đây ưu phiền quá độ, làm cho hư hỏa tràn đầy. Bị kích thích nên giận công tâm, cần tĩnh dưỡng mấy ngày, mong Vương phi và phu nhân không cần quá lo lắng.”

“Làm phiền thái y rồi,” Tề Dư nói lời cảm tạ, thái y liền thanh nói không dám.

Ngô thúc dẫn hắn đi kê đơn thuốc, An thị cùng Tề Dư vội vàng đi vào nội gian, thấy Tề Chấn Nam từ trên giường ngồi dậy. An thị đi đến nâng lão dậy. Tề Chấn Nam xua xua tay, tỏ vẻ chính mình không có việc gì.

“Đã ngất đi rồi, như thế nào lại không có việc gì. Nói đến cùng chính là Sở Mộ khinh người quá đáng, hắn…”

An thị còn chưa nói xong, đã bị Tề Chấn Nam vội vàng chen vào:

“Hắn cái gì mà hắn? Đã nói là không sao cả, còn lải nhải làm cái gì, ồn ào đến đau cả đầu.”

Tề Chấn Nam tính tình không tốt, An thị cũng không dám chống đối hắn, nhưng vẫn là nhịn không được trừng mắt liếc Tề Dư một cái. Thật giống như lườm nàng là có thể giải được nỗi hận trong lòng. Tề Dư biết vẫn coi như không thấy.

Tề Yên và Tề Vận tiến lên tỏ vẻ quan tâm Tề Chấn Nam, Tề Chấn Nam phiền không chịu nổi, trực tiếp đem ba mẹ con họ lập tức đuổi ra ngoài,

“Khụ khụ.” Lúc đuổi người, tác động mạch, Tề Chấn Nam ho khụ khu, Tề Dư đưa ông ly nước ấm, Tề Chấn Nam nhận lấy uống liền hai hớp nước. Tề Dư ngồi xuống ở mép giường, hỏi:

“Hắn lại nói cái gì?”

Tề Chấn Nam đem ly nước ấm một hơi uống cạn, tức giận dựa lên đệm mềm: “Chưa nói cái gì, đừng hỏi, không liên quan đến con.”

Phụ thân không nói Tề Dư cũng có thể đoán được, Sở Mộ cùng cha chính kiến bất đồng, lập trường bất đồng, hai người khắc khẩu là hôm nay, ngày mai là chuyện thường.

Phụ thân tính tình không tốt, nhưng với nàng rất quan tâm, có chuyện gì cũng sẽ không giận cá chém thốt lên người nàng. Nhưng phụ thân tuy rằng không nói, trên dưới Quốc công phủ không có khả năng mỗi người đều không nói. Tề Dư cũng tức giận, nhưng nàng thực sự không có cách nào,

“Được rồi, con vào gặp tổ mẫu rồi trở về đi, chuyện của ta và hắn, con đừng động vào, quản cũng không được, cứ như không biết đi.”

Tề Chấn Nam hồi còn trẻ cũng gia nhập quân doanh, một thân nhiệt huyết. Về sau làm Quốc công tước ở văn chức. Trong ấn tượng của Tề Dư, phụ thân tính tình vẫn luôn không phải là tốt nhưng là một người chính trực, chiếu cố cấp dưới, làm chuyện gì đều công danh ngôn chính.

Cha không muốn nói, Tề Dư cũng sẽ không truy hỏi, chỉ dặn dò cha dưỡng bệnh thật tốt, sau đó bị Tề Chấn Nam ngại phiền phất tay đuổi về.

Lúc sau về tới chủ viện, Tề Dư không yên tâm tới nhìn thái y kê thuốc, đều là bổ khí dưỡng thần, bên trong khó tránh khỏi có mấy vị như hoàng liên cực đắng. Nhìn phụ thân tính tình mạnh mẽ, nóng nảy, bộ dáng không sợ trời cũng không sợ đất, nhưng cha lại sợ đắng. Sau khi cùng thái y đề nghị tăng thêm cam thảo, Tề Dư mới yên tâm bảo Hồ Phách và Minh Châu đi sắc thuốc. Nghĩ chờ thuốc sắc xong, nàng lại qua, tận mắt nhìn thấy phụ thân uống thuốc rồi mới đi.

Trước đó còn phải đến thỉnh an lão phu nhân.

Tề Quốc công lão phu nhân Tần thị ở tại chủ viện phía sau Tùng Hạc viện, cách đó không xa, đi qua hành lang gấp khúc rồi xuyên qua đường mòn hoa viên là tới.

Ma ma dẫn nàng vào phòng khách, thấy Quốc công phu nhân An thị cũng ở đó.

Thoạt nhìn, An thị đã đem nguyên nhân Tề Chấn Nam bị khiêng về nhà nói cho Tần thị biết. Thời điểm Tề Dư vào cửa, Tần thị mắt mang lo lắng nhìn nàng. Tề Dư tiến lên thỉnh an Tần thị, thanh sắc không đổi nhìn thoáng qua An thị:

“Tổ mẫu vạn an”

Tần thị vẫy tay với Tề Dư : “Cháu gái lại đây ngồi, để tổ mẫu nhìn một cái”

Tề Dư khi còn nhỏ cùng mẫu thân nàng còn có Quốc công ở Mạc Bắc quân doanh sinh sống một thời gian. Nàng được cha mẹ thương yêu, tính tình khó thuần, trèo cây bắt rắn, xuống sông vớt cua, hoàn toàn không giống một vị cô nương. Bất quá sau khi mẫu thân nàng qua đời, đứa nhỏ này tựa như thay đổi hoàn toàn, không hoạt bát rộng rãi như trước, Tần thị sợ cháu gái buồn rầu, liền tự mình tới giáo dưỡng bên người, tình cảm tổ tôn đương nhiên đậm sâu.

Mấy năm nay thân thể Tần thị vẫn luôn không tốt, cho nên Tề Dư có rất nhiều chuyện không muốn để Tần thị biết, tránh làm người lo lắng, nhưng trong phủ luôn có kẻ sợ thiên hạ không loạn, gặp chuyện liền tới chỗ Tần thị châm ngòi.

Tần thị lôi kéo tay Tề Dư, nhìn nàng từ đầu đến chân vài lần:

“Sao lại gầy đi mấy phần? Ở đó không tốt, có phải hay không?”

Tề Dư liền phủ nhận:

“Tổ mẫu, con cảm thấy rất tốt, chỉ là mùa hạ hơi nóng, ta từ nhỏ cứ đến mùa hạ là giảm cân, người cũng biết mà. Một thời gian sau qua mùa thu, da thịt quay trở lại. Đến lúc đó người lại chê ta béo.”

Tần thị làm sao không biết cháu gái lời nói chỉ là trấn an mình, hơn nữa vừa rồi An thị còn nói sự tình phát sinh hôm nay, lại càng lo lắng,

Hôn nhân này của cháu gái là do tiên đế tứ hôn, Tề gia không có quyền phản đối, đừng nói là nhúng tay. Nghĩ đến cháu gái cưới phải hôn phu vô tâm, Tần thị liền nhịn không được đỏ hốc mắt.

Tề Dư thấy thế, trong lòng cũng không chịu nổi.

“Ai, cô nương nhà người ta xuất giá, luôn là muốn giúp đỡ nhà mẹ đẻ, ai giống đại tiểu thư kia, hôn phu vô tình, cha vợ cũng không bỏ ở trong mắt. Ta nói vẫn là đại tiểu thư không khuyên nhủ, nếu nàng có thể đối với Vương gia hao chút tâm tư, nói không chừng sự việc như thế này không xảy ra.” An thị như là không nhìn thấy Tần thị lo lắng khổ sở, tiếp tục xúi giục, càng nói càng hăng:

“Nếu Vương gia thật sự vô tâm, đại tiểu thư cũng nên nghĩ biện pháp sinh hạ hài tử, đến lúc đó mẫu thân nhờ con, hết thảy liền thuận. Lạ ở chỗ, đại tiểu thư của chúng ta quá cao ngạo, uổng có cho một khuôn mặt xinh đẹp, lại không dùng thủ đoạn, không chịu nghe người ta tiến tới, thật không hiểu tương lai muốn thế nào cho phải…”

Tề Dư tính tình nhẫn nại: “Không biết theo ý mẫu thân, ta nên tiến tới thế nào mới thỏa đáng?”

An thị lựa thời cơ, khôn ngoan nói: “Nhà mẹ đẻ ta có cô nương Cô Tô, năm vừa mới hai tám. Công dung ngôn hạnh, dung mạo nói là khuynh quốc khuynh thành cũng không làm quá, nếu ngươi tin mẫu thân, mẫu thân sẽ bảo nàng…”

Ý tốt của An thị cồn chưa nói xong, Tần thị đã chịu không nổi.

“Ngươi nói đủ chưa, Dư nhi gả há lại là kẻ trọng sắc. Bằng quyền thế của hắn, muốn loại nào nữ tử tuyệt lệ mà không có? Nếu hắn trọng sắc, Dư nhi thể diện lại kém ai?”

Từ khi thánh chỉ tứ hôn ban xuống, ngày đầu tiên, Tần thị liền biết, cháu gái đã gả cho ác nhân tàn độc, dã tâm lớn, đồ ấu đế đăng cơ. Hắn đó là muốn làm theo Tào Tháo, làm lệnh cho thiên tử, nắm quyền trong triều đình, một tay che trời, há nào là người tốt?

“Nam tử trên thiên hạ phần nhiều trọng sắc, không thử thì làm sao biết,”

An thị nhỏ giọng ngập ngừng cãi lại kích cũng bỏ đi.

“Sao còn hù dọa bọn ta. Có bản lĩnh, hù dọa Vương gia đi, ở chỗ này hù dọa bọn ta có ich lợi gì?”

“Tam tỷ, tỷ thật là cái hay không nói lại nói cái dở. Đại tỷ nếu ở vương phủ có thể hù dọa vương gia, còn trở về hù dọa chúng ta làm gì. Chính là khi dễ chúng ta nhát gan thôi.”

Hai tỷ muội càng nói càng thái quá, Tần thị lạnh giọng cả giận nói:

“Đủ rồi! Miệng lưỡi sắc bén, bàn chuyện thị phi, ra cái bộ dáng gì!”

Tề Yên không cam lòng bị mắng: “Tổ mẫu, hôm nay là hôn phụ của đại tỷ làm phụ thân bất tỉnh về nhà, người không trách cứ đại tỷ, ngược lại trách cứ chúng con, không có đạo lý.”

Bên này nói chuyện trắng đen, lão Lưu gác cổng vội vàng vào cửa sau bẩm báo:

“Lão phu nhân, phu nhân, nhị tiểu thư hồi phủ.”

Nhị tiểu thư là muội muội ruột thịt của Tề Dư, Tề Ninh, hai năm trước gả vào Bình Dương quận vương phủ.

An thị không kiên nhẫn: “Nó trở về thì trở về, hét lên làm gì.”

Lão Lưu tựa hồ là một đường chạy tới, thở hồng hộc, mồ hôi đầy đầu, trên mặt biểu tình khiếp sợ như là hoàn toàn không ép xuống được lại nói ra một câu long trời lở đất:

“Còn có… Vương gia cũng tới”

An thị nhướng mày: “Vương gia nào?”

Lão Lưu không nói, nhưng ánh mắt trực tiếp nhìn về phía Tề Dư, ý tứ rõ ràng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.