Triệu Tử Văn tâm thần run lên, ánh mắt lập tức nhìn lại, chỉ thấy Hạ Bình dẫn đầu lao ra khỏi một doanh trướng vừa vừa, thẳng tới hướng này.
Hạ Bình hôm nay mặc một bộ đồ màu hồng nhạt, đôi mắt sáng hàm răng ngọc ngà, làn da tuyết trắng. Đôi mắt đẹp linh động vốn rất vui vẻ và đáng yêu, nhưng trong mắt Hạ Bình lại ngân ngấn nước, bộ dạng rất đáng thương.
Lương Mộ Phỉ và Dư Tư Lăng đương nhiên là nhận ra Hạ Bình. Tiểu ny tử lung linh trong trẻo này chính là tiểu thư đồng bên người Đại tiểu thư của Hạ phủ. Chỉ có điều Lương Mộ Phỉ tâm tư kín đáo thầm cảm giác được Hạ Bình không đơn giản chỉ là một thư đồng như thế. Nhưng hôm nay cả hai thư đồng của Hạ phủ đã xác định chuyện chung thân, Lương Mộ Phỉ cũng không tiện tra xét thân thế của Hạ Bình. Vẫn cứ là mắt nhắm mắt mở thì hay hơn.
Trong doanh trướng, những thân ảnh xinh đẹp không ngừng hiện ra. Hạ Vũ Tình, Lý Dịch An, Tô Uyển Nhu, Lý Bảo Nhi, tất cả những hồng nhan tri kỷ của Triệu Tử Văn ở thành Hàm Đan không ngờ đều tụ họp đông đủ.
Năm vị tiểu thư khóe mắt đầy lệ quang. Đại tiểu thư nước mắt tuôn rơi, đôi mắt đẹp tràn ngập nhu tình sáng lạn.
Năm vị tiểu thư do Đại tiểu thư cầm đầu, trong đó, Đại tiểu thư dịu dàng như nước, Hạ Bình thanh thuần đáng yêu, Lý Dịch An tài trí động lòng người, Lý Bảo Nhi nhu thuận khéo léo, Tô Uyển Nhu huệ chất lan tâm. Năm nữ tử tính cách bất đồng nhưng ai nấy đều mặt mày như vẽ, dáng người thướt tha, làm người ta nhìn mà đỏ cả mắt.
Nhạc Phá Nô chưa từng nhìn thấy nhiều nữ tử tuyệt mỹ như thế. Hai mắt y mở thật to ra nhìn. Y lại chú ý thấy ánh mắt của tất cả năm vị tiểu thư đều thâm tình đọng lại trên người Triệu tướng quân thì trong lòng vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ, “Năm vị tiểu thư này không phải tất cả đều là “Triệu phu nhân” đấy chứ?
– Điền tướng quân, các nàng đều là phu nhân của Triệu tướng quân ư?
Nhạc Phá Nô đi tới bên cạnh Điền Hổ, thử hỏi.
Đối với Triệu tướng quân phong lưu đa tình, Điền Hổ hiểu là có hâm mộ cũng không ăn thua, ý vị thâm trường cười nói:
– Có thể nói là như vậy.
– Có thể nói là như vậy ư?
Nhạc Phá Nô hơi ngạc nhiên, tiếp đó lại thán phục nói:
– Triệu tướng quân thật là có phúc khí!
Điền Hổ liếc mắt xem thường:
– Tiểu hài tử thì biết cái gì. Về phương diện này thì phải có học vấn lớn mới được!
Học vấn? …… Nhạc Phá Nô đang tuổi thanh niên, lập tức hiểu ra ý Điền tướng quân muốn nói cái gì, cười cười tỏ vẻ đã hiểu:
– Mỗi người đều có chỗ khó xử riêng nha ……
Dư Tư Lăng nghe thấy bọn họ đang hạ giọng nói xấu tướng công thì trong lòng thầm cười phì. Nhưng nhìn đến năm vị tiểu thư đứng cách đó không xa thì vẻ mặt nàng có chút xấu hổ, bởi vì bụng mang thai hơi lớn nên thật sự có chút khó chịu.
Nhìn thấy Triệu tướng quân tương hợp với mấy vị hồng nhan tri kỷ, các tướng sĩ Kỵ binh đoàn đều đè nén cảm xúc kích động trong lòng xuống, chờ khi Triệu tướng quân và năm vị Triệu phu nhân hàn huyên xong sẽ lại đến tụ họp với hắn.
Người ỷ lại Triệu Tử Văn nhiều nhất là Hạ Bình, lập tức nhào trong trong lòng hắn, ôm vòng eo hổ, nghẹn ngào nói:
– Huynh là cái đồ bại hoai. Một phong thư cũng không thèm gửi cho người ta, hại người ta ngày nào cũng nhớ huynh……
Nói xong, Hạ Bình giơ đôi bàn tay trắng nõn như phấn đánh vào ngực Triệu đại nhân. Đối với thân thể rắn chắc của Triệu Tử Văn thì mấy đấm tay nhỏ bé của Hạ Bình không nghi ngờ gì là gãi ngứa cho hắn mà thôi. Hắn ôm Hạ Bình vào lòng, dịu dàng nói:
– Ở Tây Lương huynh có rất nhiều chuyện phải xử lý, có chút bận rộn mà. Với lại, ta chẳng phải là đã trở về rất nhanh chóng đó sao?
Hạ Bình nghe rồi thì cau cái mũi ngọc đáng yêu, sẵng giọng nói:
– Còn nói là nhanh nữa. Đều hơn một tháng rồi!
– Vâng, vâng, vâng, là ta không đúng rồi!
Triệu Tử Văn dịu dàng lau nước mắt ở khóe mi Hạ Bình. Đối với tiểu nha đầu ngang ngược này, hắn chỉ có thể thỏa hiệp mà thôi.
Đối với động tác vô cùng thân thiết của Tử Văn, Hạ Bình ngượng ngùng khuôn mặt đỏ ửng. Nhưng nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, lại có chút sốt ruột nắm cánh tay Triệu Tử Văn nói:
– Tử Văn…… Hoàng thượng bị nhốt trong hoàng thành rồi. Huynh phải nghĩ cách cứu người ra.
– Ta sẽ ……
Triệu Tử Văn nghiêm măt đáp. Ánh mắt của hắn đang nhìn về Hạ Vũ Tình đang chậm rãi đi tới. Hắn nhìn Đại tiểu thư hai má như ngọc, xuân ý nhàn nhạt giữa hàng mi thì không khỏi lộ ra nụ cười xấu xa.
Đại tiểu thư bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn mình thì thân thể khẽ run lên, hờn dỗi nói:
– Đồ phóng đãng!
Đang trước mặt mọi người nên Triệu Tử Văn cũng không thể trái ôm phải ấp được, bằng không thì cũng thật sự là trọn đời mang danh dâm tặc mất. Hắn kéo bàn tay nhỏ bé của Hạ Vũ Tình qua, cười ha hả, nói:
– Đại tiểu thư, có phải là không nhớ gì đến ta phải không?
– Ai mà nhớ tên quỷ hoa tâm chàng chứ ………
Đại tiểu thư cảm thụ được nhiệt lực trong lòng bàn tay của hắn, khuôn mặt đỏ bừng lên, khẽ giậm chân, quay đầu đi chỗ khác.
Hạ Vũ Tình muốn thoát ra khỏi bàn tay thô kệch của Triệu Tử Văn, nhưng hắn lại cố tình nắm chặt hơn, thần sắc vô cùng kiên định, cực kỳ bá đạo. Đại tiểu thư trong lòng cảm thấy ngọt ngào, không lay chuyển được hắn chỉ còn biết thẹn thùng vô hạn cúi thấp đầu. Trước giờ Đại tiểu thư đều tâm khẩu bất nhất, Triệu Tử Văn đương nhiên hiểu rõ. Hắn cười đến mức càng lúc càng tà dị, làm Hạ Vũ Tình hận không thể hung hăng đá cho hắn vài cước được. Đây đang là trước Kỵ binh đoàn, đá Đoàn trưởng của bọn họ thì sau này để Tử Văn làm sao có thể tạo uy tín trước tướng sĩ Kỵ binh đoàn được? Đại tiểu thư nghiêm mặt lại, không thèm nhìn cái kẻ phóng đãng chỉ biết ức hiếp nàng nữa.
Ài, tiểu thư và Tử Văn luôn luôn thích cãi loạn như vậy, Hạ Bình thầm thở dài, cũng lại cười hì hì nói:
– Vẫn là tục ngữ nói đúng, đánh là hôn, mắng là yêu, không đánh không mắng không ân ái ……
Đại tiểu thư nghe nói thế thì hơi ngạc nhiên, nhưng mặt lại ửng hồng trừng mắt lườm tiểu nha đầu:
– Tiểu nha đầu nói lung tung cái gì đó.
Ánh mắt nàng cũng lén liếc Triệu Tử Văn một cái.
Hạ Bình lè cái lưỡi nhỏ, vô cùng thân thiết trốn sau lưng Triệu Tử Văn, rất sợ bộ dạng như muốn đánh nàng đến nơi của Đại tiểu thư.
– Đại ca……
Lý tài nữ ngân ngấn nước mắt, đi tới trước mặt hắn, khẽ nói:
– Phụ thân người ………
Triệu Tử Văn dịu dàng ôm nàng vào lòng, nhìn giọt nước mắt sắp rơi xuống mà quýnh cả lên, vội vàng nói:
– Lý đại tài nữ của ta, đừng có khóc nữa nha. Cha muội chỉ bị nhốt trong hoàng thành thôi, ta sẽ cứu nhạc phụ ra!
Nghe được hai chữ nhạc phụ, Lý Dịch An khuôn mặt hồng lên như vừa được thoa thêm một tầng phấn, gật gật đầu, trong lòng thấy vô cùng ngọt ngào.
Ánh mắt Triệu Tử Văn chuyển hướng nhìn về Bảo Nhi đang đứng sau mọi người. Bảo Nhi vẫn như trước, vẫn không tranh giành gì, vẫn là vẻ biết điều đến động lòng người. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Bảo Nhi, trong lòng hắn không khỏi dâng lên ngàn vạn nhu tình, nhẹ giọng gọi:
– Bảo Nhi……
– Đại ca……
Bảo Nhi chậm rãi bước đến bên cạnh hắn, xấu hổ khẽ nói:
– Bảo Nhi rất nhớ huynh!
Trong lòng Triệu Tử Văn cảm thấy thật ấm áp, gắt gao ôm chặt Bảo Nhi vào trong lòng. Cho dù Bảo Nhi không phải là người xinh đẹp nhất, nhưng nhu tình của nàng luôn luôn có thể khiến Triệu Tử Văn cảm động.
– Nha đầu ngốc, đại ca ngày nào cũng nhớ muội.
Triệu Tử Văn khẽ nói, ánh mắt nhìn khuôn mặt có vẻ hơi gầy của Bảo Nhi, có chút trách cứ nói:
– Muội xem muội đi, lại gầy đi rồi.
Bảo Nhi khuôn mặt như đầy xuân sắc, nhăn nhăn nhó nhó nói:
– Đại ca, muội mập ra mới đúng……
Mập? Tiểu ny tử không có vẻ gì là béo lên cả, Triệu Tử Văn có vẻ nghi hoặc, mới nghe thấy Bảo Nhi nói được nửa câu đã chau mày cau mặt, xoay người khom lưng cúi xuống nôn một trận.
– Bảo Nhi, muội đây là ……
Triệu Tử Văn trợn tròn mắt ra nhìn, kinh ngạc nói.
Bảo Nhi vừa hạnh phúc lại vừa có vẻ xấu hổ, cúi đầu không biết nên nói gì nữa.
Triệu Tử Văn lại rất hưng phấn và sung sướng, mồm miệng lắp ba lắp bắp không nói rõ ra được:
– Bảo Nhi, muội ……
Hạ Bình đứng bên tính tình nóng nảy, nghe thấy Triệu đại nhân lắp bắp thì rất là sốt ruột, không khỏi chen vào phân trần:
– Muội muội cái gì, Bảo Nhi tỷ tỷ có thai rồi.
Triệu Tử Văn nhìn về phía bụng của Bảo Nhi, còn Bảo Nhi cũng gật gật đầu, lại hạnh phúc thẹn thùng cúi thấp trán.
– Thật thế sao?!
Triệu Tử Văn vui mừng quá đỗi. Hắn quen biết Bảo Nhi đầu tiên, cũng là thành thân đầu tiên. Có thể có một tiểu bảo bối với Bảo Nhi, đấy là điều hạnh phúc nhất. Triệu Tử Văn không khỏi ngẩng lên trời mà cảm tạ thiên ân.
Trong mắt Triệu đại nhân như nở hoa, gắt gao ôm chặt lấy tiểu ny tử đang đứng bên cạnh, lại bế bổng nàng lên, xoay một vòng tại chỗ. Có thể thấy được vẻ mặt Triệu đại nhân vui đến thế nào.
Bảo Nhi hạnh phúc, khuôn mặt hồng lên, nhưng bên tai lại nghe thấy tiếng đại ca xấu xa cười lớn:
– Bảo sao mấy hôm trước khi đại ca đi Tây Lương, muội lại cứ liên tục đến phòng đại ca…….
– Tướng công……
Bảo Nhi vốn tính khí dịu dàng, sao có thể chịu được kiểu đùa giỡn như vậy của hắn, không kìm nổi khẽ cáu lên, xấu hổ giậm chân.
Nhìn bộ dạng Triệu Tử Văn vui mừng như thế, Hạ Vũ Tình không khỏi nhìn xuống bụng mình, trong lòng thầm nghĩ, cũng không biết đến lúc mình mang thai thì Tử Văn có thể vui mừng như thế hay không.
Lý tài nữ và Hạ Bình đều còn xử nữ, trong lòng các nàng đều hy vọng sớm có ngày cùng Triệu Tử Văn bái đường thành thân, sau đó …… Mới nghĩ vậy thôi mà thân thể các nàng đã không khỏi nóng bỏng hẳn lên, mặt hồng hào như mây tía cuối chân trời.
Bụng của Dư Tư Lăng đã nhô cao. Ánh mắt của Bảo Nhi chuyển đến nhìn Dư Tư Lăng ở phía sau, vội vã sung sướng tiến tới, nắm bàn tay nhỏ bé của Lăng Nhi mà cao hứng nói:
– Lăng Nhi tỷ tỷ, tỷ cuối cùng cũng quay về rồi.
Dư Bộ khoái? Các vị tiểu thư đều nhất tề nhìn về phía Dư Tư Lăng, trong đó, chỉ có Tô Uyển Nhu là không biết nữ Bộ khoái đại danh đỉnh đỉnh ở Hàng Châu này thôi.
Dáng người Tô Uyển Nhu rất xuất chúng, bộ ngực sữa cao ngất, kiều đồn cực tròn, mặt mày lại mang phong vận thành thục, quả thật rất giống như một thiếu phụ xinh đẹp và chín muồi. Triệu Tử Văn cười dài đi về phía nàng, cười nói:
– Uyển Nhu, có nhớ ta không?
Thử hỏi thiên hạ ai là kẻ da mặt dày nhất, không phải Triệu đại nhân này thì còn ai vào đây nữa chứ!
Tính Tô Uyển Nhu luôn rụt rè, nhưng ở trước mặt Triệu đại nhân thì không nhịn được, nàng khẽ gật đầu, tiếp đó, khuôn mặt như nổi lên một tầng mây đỏ. Làn da mềm mại hồng lên lại càng tăng thêm vẻ quyến rũ mê người.