Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 388 - Nhiếp Chính Vương

trước
tiếp

Hạ Bình đi từ từ bước từng bước, càng ngày càng đến gần. Trước mặt nàng dần dần hiện ra một khuôn mặt già nua tái nhợt lạ lẫm. Đôi môi nàng không ngừng run rẩy, nước mắt từ từ ứa ra. Lão Hoàng đế dường như cũng nghe thấy bước chân tới gần. Lão khó khăn từ từ mở mắt ra thì thấy trước mắt là một tiểu cô nương yêu kiều mi mục như vẽ, duyên dáng đang đi tới bên giường.

– Cô nương là ai?

Đối với tiểu cô nương lạ lẫm này, lão hoàng đế hơi nghi hoặc, liền cất tiếng hỏi.

Lúc này, Hạ Bình rất muốn cất tiếng gọi phụ thân nhưng khi nghĩ đến số phận bi thảm của mẫu thân, nghĩ đến mình nhiều năm phải cô khổ không nơi nương tựa, nàng nhất thời lại đứng yên ở chỗ cũ. Trong mắt nàng vừa mang theo một vẻ đau khổ, một sự u oán lại vừa có vui mừng, bi thương trong đó.

Thấy biểu lộ phức tạp của Hạ Bình, Triệu Tử Văn có thể cảm nhận được nội tâm nàng lúc này đấu tranh phức tạp đến nhường nào. Trong lòng hắn thầm nghĩ, tiểu nha đầu này thật đáng thương.

Lão hoàng đế cố gắng mở to mắt ra. Tiểu cô nương tuyệt mỹ càng hiện ra rõ ràng trước mắt lão, càng nhìn càng thấy quen thuộc. Khi cảm nhận được sự đau khổ trong mắt nàng, lão hoàng đế liền hơi sững sờ, sau đó thân hình già nua khẽ run nhè nhẹ, lão hỏi thử:

– Là Bình Nhi phải không?

Hạ Bình không biết phải nói gì, nàng chỉ gật đầu nhẹ một cái. Ánh mắt tự oán tự hận, vừa hỉ vừa ưu, nói không thể rõ.

– Bình Nhi, mau đến bên cạnh trẫm để trẫm nhìn kỹ ngươi!

Vẻ mặt lão hoàng đế vô cùng mừng rỡ. Con ngươi đục ngầu kích động vương đầy nước mắt, lão hướng về phía Hạ Bình gọi nàng tới. Hạ Bình quay đầu nhìn Triệu Tử Văn thì thấy hắn đang dùng một ánh mắt cổ vũ cười cười nhìn nàng. Tuy phụ tử chưa từng gặp mặt nhau, nhưng bọn họ có tình thân cốt nhục. Lão hoàng đế cũng khắc sâu điều này, đối với mẫu thân của nàng, lão hoàng đế thật sự có áy náy, nhất là lão đã phải để cho Hạ Bình sống cuộc đời cô nhi suốt mười sáu năm. Trong lòng Hạ Bình cảm thấy vừa lạ lẫm lại vừa sợ hãi, nhưng cũng có khát vọng tương nhận phụ thân. Biết rằng Triệu Tử Văn ở phía sau cổ vũ, nàng bình tĩnh hơn rất nhiều, từ từ đi đến bên lão hoàng đế.

– Bình Nhi.

Lão hoàng đế đưa bàn tay to lớn tho ráp cầm lấy bàn tay bé nhỏ của Hạ Bình. Cặp mắt tinh tế nhìn vào nàng, thanh âm hơi nghẹn ngào lẩm bẩm nói:

– Con đúng là Bình nhi.

– Cha.

Rốt cục khi nhìn thấy phụ thân của mình, Bình nhi cũng không nhịn được, nàng nhào trong lồng ngực của lão hoàng đế, dùng hết sức kêu lên.

Nghe thấy tiếng nói này, nước mắt đục ngầu của lão hoàng đế giống như là thủy triều cuồn cuộn trôi ra. Lão ôm chặt lấy tiểu công chúa đáng thương này nói:

– Bình Nhi, phụ hoàng xin lỗi con, không cho con một cái danh phận khiến con phải phiêu bạt bên ngoài.

Hạ Bình kích động lắc đầu, nước mắt trong suốt lại tuôn rơi:

– Con không muốn cái gì gọi là công chúa, không muốn cái gì gọi là phụ hoàng, con chỉ cần phụ thân, mẫu thân của con.

Tiểu ny tử này khóc sụt sịt, nàng chỉ hy vọng mình có một gia gia bình thường, có một phụ thân và mẫu thân bình thường yêu nàng. Nhưng nguyện vọng đơn giản nhất trên thế gian này lại chính là mộng tưởng không thể thực hiện được của tiểu nha đầu này.

Cảm nhận được sự đau khổ của Hạ Bình, nghe thấy ước mong tha thiết không thể thực hiện được, mũi của Triệu Tử Văn cảm thấy cay cay, thiếu chút nữa thì hắn đã rơi lệ theo nàng. Bình thường, Hạ Bình đáng yêu tinh nghịch, suốt ngày vui vẻ nhưng có ai biết rằng trong lòng nàng vô cùng đau khổ. Triệu Tử Văn trong lòng thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định không để cho Hạ Bình phải bị thương tổn một chút nào nữa.

Đây là một nguyện vọng quá sức bình thường thế nhưng hoàng thất lại vô phương cho nàng. Trong lòng lão hoàng đế đau xót, hôm nay lão mới hiểu được, cái gì là quyền thế, cái gì là địa vị chỉ là nhất thời, chỉ có tình thương mới là đáng quý nhất.

– Trẫm biết, trẫm biết rằng đây đều là sai lầm của trẫm.

Lão hoàng đế không cách nào thực hiện ước vọng rất bình thường này của Hạ Bình, chỉ có thể ôm chặt lấy nàng, thanh âm run rẩy an ủi.

– Hôm nay ta không phải là hoàng đế nữa, ta chỉ là phụ thân của Bình Nhi thôi.

– Cha.

Hạ Bình đau buồn kêu lên một tiếng, quỳ xuống đất nhào vào lòng lão hoàng đế, đau đớn khóc lóc kêu lên.

– Nữ nhi ngoan, nữ nhi ngoan nào.

Lão hoàng đế cười ha hả, ho khan vài tiếng, hổ lệ cuồn cuộn tuôn ra.

Nhìn Hạ Bình cuối cùng cũng đã đoàn tụ được. Trong lòng Triệu Tử Văn cảm thấy vừa vui mừng lại vừa cảm động, hắn yên lặng lui ra khỏi phòng. Tại Tĩnh Tâm Điện trông thấy hạ Bình và hoàng đế thân thiết với nhau nói tình cốt nhục, hắn chợt nhớ tới cha mẹ của mình ở một thế giới khác. Trong lòng hắn liền cảm thấy buồn bã một hồi, hắn không biết bây giờ cha mẹ mình đang thế nào đây?

– Tử Văn, ngươi vào đi.

Hắn đang hoài cảm bỗng nhiên nghe thấy âm thanh yếu ớt của hoàng thượng từ trong phòng vang ra.

Triệu Tử Văn đi vào trong phòng. Giờ phút này, Hạ Bình đang ngồi trên giường, bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay lớn của lão hoàng đế, lệ vẫn còn đọng lại trên mắt. Hắn nhìn thoáng qua xung quanh sau đó nói:

– Hoàng thượng, người gọi thần có gì phân phó phải không?

Lão hoàng đế cười cười, dường như sau khi gặp lại Hạ Bình, tâm tình lão trở nên tốt hơn:

– Tử Văn, ngươi tới đây, ta có việc muốn giao cho ngươi.

Mỹ mục Hạ Bình nhìn về phía Triệu Tử Văn. Trong ánh mắt nàng có một vẻ hạnh phúc và một vẻ xấu hổ nhàn nhạt. Triệu Tử Văn không biết vừa rồi phụ tử bọn họ nói gì với nhau, trong lòng cảm thấy mờ mịt. Chỉ cảm thấy lúc này lão hoàng đế đột nhiên cầm lấy bàn tay của mình, lại kéo bàn tay của Hạ bình đặt lên trên đó, ngữ khí kiên định nói:

– Tử Văn, hôm nay ta đem Hạ Bình hoàn toàn phó thác cho ngươi, hy vọng ngươi từ nay về sau hãy chiếu cố cho nó thật tốt, đừng để nó phải bị nửa điểm ủy khuất.

– Cha.

Hạ Bình hiểu ý của lão hoàng đế, nước mắt cuồn cuộn tuôn ra.

– Con không muốn rời xa người.

– Ngốc nha đầu.

Lão hoàng đế dịu dàng vuốt vuốt cái đầu nhỏ bé của nàng.

– Ta đã nằm liệt trên giường, nếu không phải đợi Triệu Tử Văn tới thì ta đã không kiên trì đến ngày hôm nay.

Triệu Tử Văn nghiêm túc gật nhẹ đầu.

– Hoàng thượng cứ yên tâm, thần sẽ chiếu cố cho Hạ Bình thật tốt.

Lão hoàng đế khẽ cười cười, đột nhiên lão lấy từ dưới gối ra một đạo thanh chỉ, từ từ đọc:

– Hôm nay trẫm giao cho ngươi chức vụ Nhiếp Chính Vương, việc tuyển chọn ngôi vị hoàng đế do ngươi hoàn toàn phụ trách.

Nhiếp Chính Vương ư? Trong lòng Triệu Tử Văn liền cảm thấy hồi hộp.

– Chức vụ này dường như rất lớn thì phải?

Triệu Tử Văn đối với quyền thế không hề có hứng thú, thần sắc của hắn không có nửa điểm mừng rỡ, hắn nhíu mày nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.