Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 405 - Liễu Tố Tố

trước
tiếp

Trên con cầu gỗ đi tới thủy tạ trong phủ Bát hoàng tử, Triệu Tử Văn phóng mắt nhìn thấy một nam tử tuấn lãng phiêu dật đang thưởng thức cảnh mưa, trên tay đang cầm bút vẽ tranh.

Lương Mộ Phỉ đứng ở bên cạnh Triệu Tử Văn cầm ô che mưa cho hắn. Khi nhìn thấy Bát hoàng tử đang vẽ tranh thì không kìm được thở dài một tiếng. Bát hoàng tử này đúng là không màng tới danh lợi, trong khi các đại thần đang bận rộn tuyển chọn ngôi vị hoàng đế thì y vẫn ở phủ đệ của mình nhàn nhã.

– Tử Văn, xem ra lần này chúng ta tới sẽ phải tay không trở về.

Lương Mộ Phỉ đem thân hình đầy đặn dựa vào người hắn. Tựa như là sợ hắn bị cảm lạnh vậy.

Triệu Tử Văn sớm đã đoán trước kết cục này, bất đắc dĩ nói:

– Ta cứ dốc hết toàn lực, nếu như Bát hoàng tử không đồng ý thì chúng ta cũng chỉ thể thay phương pháp khác.

– Triệu tướng quân.

Hạng Long Không đang đưa mắt nhìn cảnh mưa thì đột nhiên trông thấy thân ảnh quan thuộc. Y vui mừng vội vàng buông bút, bước nhanh tới bên cạnh Triệu Tử Văn.

Thấy dáng vẻ thân thiết của Bát hoàng tử, Lương Mộ Phỉ cất tiếng nói:

– Không ngờ Bát hoàng tử vô cùng kính trọng huynh.

Nếu như không phải Triệu Tử Văn đã tận lực bảo vệ y, chỉ sợ Bát hoàng tử đã sớm dính phải độc thủ của người khác. Vậy nên Bát hoàng tử có thể không cảm kích hắn được sao?

Triệu Tử Văn cười khan không nói gì, nhanh chóng bước tới gần Bát hoàng tử, cười nói:

– Điện hạ, từ khi chia tay đến giờ, điện hạ vẫn khỏe chứ?

Ta khỏe, chỉ là gần đây trong phủ có hơi không thanh tịnh.

Thần sắc Bát hoàng tử lộ ra vẻ bực bội. Hiển nhiên đối với sự khuyên bảo của Tô thái sư, y thấy hơi phản cảm.

Hạng Long Không nhìn Triệu tướng quân đường xa đến đây rồi chuyển ánh mắt hướng về phía Lương Mộ Phỉ phía sau.

– Không ngờ công chúa cũng quang lâm tới tệ xá, thật là vinh dự cho kẻ hèn này.

Lương Mộ Phỉ cười một tiếng:

– Điện hạ quá lời, điện hạ vừa rồi đang vẽ tranh phải không?

Hạng Long Không cười nói:

– Nhìn thấy cơn mưa mùa đông, nhất thời có cảm hứng mà thôi. Công chúa cũng hiểu bức tranh này sao?

– Chỉ hiểu sơ sơ.

Lương Mộ Phỉ thản nhiên nói:

– Không biết điện hạ có thể để tiểu nữ xem thoáng qua không?

Nghe thấy có người muốn ngắm hoa, Hạng Long Không cầu còn chưa được, y vội vàng khẽ thi lễ:

– Hy vọng sẽ không để cho công chúa cảm thấy thất vọng.

Nhìn hai người trò chuyện vui vẻ, Triệu Tử Văn làm sao không biết tiểu ny tử này muốn gì chứ. Bức tranh chính là ngụ ý, Mộ Phỉ nhìn bức tranh thì có thể đoán ra tâm tình của Bát hoàng tử.

Đi vào trong thủy tạ, nhìn vào chiếc bàn đá. Trên bức tranh, từng giọt mưa tí tách rớt xuống mặc hồ, cành liễu rủ khẽ phấp phới lay động. Trên cành liễu có đàn nhạn đang bay về phía nam xếp thành hình chữ nhân. Tuy tác phẩm này không đặc sắc nhưng dựa vào cảnh mưa mà tưởng tượng ra được như vậy thì cũng là hiếm có.

Nhìn đàn chim nhạn đang bay về phía nam. Thấy cảnh sắc hơi trầm trọng, Triệu Tử Văn hơi trầm ngâm, chậm rãi nói:

– Điện hạ, người muốn rời đi phải không?

Hạng Long Không mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ thật khó có thể vượt qua được tài trí của Triệu tướng quân. Y khẽ thở dài gật đầu:

– Phụ hoàng đã được chôn cất xong, ta ở trong thành cũng không còn thứ gì lưu luyến nữa, ta muốn tới phương nam ngắm cảnh sắc sơn thủy.

Lương Mộ Phỉ sau khi đã đạt được mục đích liền ngoan ngoãn đứng ở phía sau lưng Triệu Tử Văn. Triệu Tử Văn nhìn thấu nỗi lòng của Bát hoàng tử khiến cho Lương Mộ Phỉ cảm thấy kinh ngạc.

Trong khoảng thời gian Triệu Tử Văn mất tích, chuyện lão hoàng đế băng hà đã được thông báo cho toàn thiên hạ. Đại Kinh buồn khổ ba ngày, sau đó lễ tang của lão hoàng đế được cử hành với thanh thế to lớn.

Giờ phút này, đối với quyết định ra đi của Hạng Long Không, Triệu Tử Văn còn có thể nói gì đây? Nói thêm có lẽ cũng chỉ tốn nước miếng mà thôi! Hơn nữa, tận đáy lòng Triệu Tử Văn đối với chuyện hoàng tử không màng tới hoàng thất, rời khỏi thành Hàm Đan cũng hiểu được. Bởi vì hoàng thất rất âm hiểm, Bát hoàng tử có lẽ chỉ mong muốn đời đời kiếp kiếp không phải làm đế vương.

– Hạng đại ca.

Ở trong thủy tạ ba người không nói gì. Bỗng nhiên từ phương xa truyền đến một tiếng gọi Hạng đại ca, hiển nhiên là gọi Bát hoàng tử.

Triệu Tử Văn nghe thấy tiếng gọi nhìn lại thì thấy một thân ảnh xinh đẹp. Ánh mắt của hắn lập tức trở nên ngây ngốc, xuyên qua màn mưa hắn nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, bờ vai hắn khẽ run run, khóe miệng khẽ lẩm bẩm:

– Là An Ninh ư?

An Ninh mãi mãi là nỗi đau không dứt ở trong lòng Triệu Tử Văn. Nhìn thấy thân ảnh quen thuộc này, Triệu Tử Văn bị kích động tới tột đỉnh, chẳng lẽ An Ninh còn sống sao?

Thấy dáng vẻ của Triệu tướng quân, Ánh mắt của Bát hoàng tử liền trở nên nhu hòa, hướng về phía nữ tử phía xa xa nói:

– Nàng không phải là An Ninh, nàng là Tố Tố.

Tố Tố ư? Triệu Tử Văn cảm thấy ngạc nhiên. Nữ tử Tố Tố lúc này đã đi tới gần thủy tạ. Nữ tử này mặc một bộ y phục màu lam, mắt phượng mi liễu, dáng người nhỏ nhắn xinh xinh. Tuy không phải là một nữ tử tuyệt sắc nhưng vẫn có vài phần giống với An Ninh.

Sau khi nhìn thấy nữ tử này, biết đó không phải là An Ninh, Triệu Tử Văn liền cảm thấy thất vọng. Trên bờ mi của hắn có vẻ âu sầu, cảm nhận được tâm tình của hắn, Lương Mộ Phỉ khẽ đưa tay nắm lấy tay hắn rồi nói:

– Tử Văn, không cần phải nghĩ quá nhiều.

– Hạng đại ca, bọn họ là ai?

Liễu Tố Tố nhìn hai người lạ lẫm này, yêu kiều hỏi Hạng Long Không.

Hạng Long Không đưa mắt nhìn nàng, trong mắt tràn đầy vẻ say đắm, y cười nói:

– Ngay cả họ mà muội cũng không nhận ra. Đây chính là Triệu tướng quân oai trấn thiên hạ cùng với công chúa Hưng Bình ở nước Tây Lương.

– Triệu tướng quân?

Liễu Tố Tố dường như tưởng mình nghe nhầm, nàng ngây ngốc nói. Trong lòng liền chấn động, vội vàng tiến tới gần Triệu Tử Văn hành lễ:

– Dân nữ Liễu Tố Tố xin tham kiến Triệu tướng quân và Hưng Bình công chúa.

Nghe thấy lời nói này của nàng, Triệu Tử Văn biết rằng Liễu Tố Tố chỉ là một nữ tử thường gia, thân phận của nàng có vài phần tương tự với An Ninh. Trong lòng Triệu Tử Văn không khỏi dâng lên một chút thương tiếc, hắn mỉm cười nói:

– Liễu tiểu thư không cần phải đa lễ.

Hóa ra Bát hoàng tử yêu mến công chúa An Ninh, đáng tiếc rằng tình cảm này khó có khả năng trở thành hiện thực. Hôm nay, y tìm được nữ tử mà mình ngưỡng mộ, khó trách khỏi có mong muốn rời khỏi đây. Lương Mộ Phỉ nhìn nữ tử Tố Tố bình thường này từ trên xuống dưới thầm đánh giá.

Kỳ thực, có lẽ trước kia Triệu Tử Văn đã có cảm giác Bát hoàng tử cùng với công chúa An Ninh có tình cảm yêu thương quá mức huynh muội với nhau. Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Bát hoàng tử, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy vui mừng vì hắn đã tìm thấy người mà mình thương.

– Chúc mừng điện hạ.

Triệu Tử Văn nói đầy thâm ý, cam chịu để Bát hoàng tử rời khỏi.

Hạng Long Không nở ra một nụ cười hạnh phúc, nhìn Liễu Tố Tố ở bên cạnh nói:

– Đa tạ Triệu tướng quân đã thành toàn.

Cảm nhận được dáng vẻ gần gũi của Triệu tướng quân, Liễu Tố Tố lại càng thêm kính nể đối với hắn, nàng vội vàng thi lễ nói:

– Đa tạ Triệu tướng quân đã thành toàn.

Rời khỏi phủ Bát hoàng tử, bây giờ Triệu Tử Văn đang đi trên con đường làm bằng đá ướt át. Trong lòng hắn cảm thấy hơi trầm lắng, nhìn Liễu Tố Tố, hắn không kìm được nhớ tới An Ninh.

– Tử Văn, có phải huynh đang nhớ tới An Ninh phải không?

Lương Mộ Phỉ đi bên cạnh Triệu Tử Văn khẽ nói.

Triệu Tử Văn khẽ gật đầu:

– Không ngờ Liễu Tố Tố và An Ninh lại giống nhau như vậy, chỉ sợ rằng Hoài vương trông thấy cũng sẽ giật mình.

– Quả thực nếu như để cho Bát hoàng tử rời khỏi thành Hàm Đan thì tốt hơn so với việc làm hoàng đế.

Lương Mộ Phỉ khẽ nhíu mày lại, nghiêm túc nói:

– Chẳng lẽ lại để cho Hoài vương lên làm hoàng đế hay sao?

Tuy nhiên để Hoài vương lên làm hoàng đế cũng không tốt. Hoài vương tuy không còn là vương gia ngang ngạnh như trước nữa nhưng đối với chuyện An Ninh và Lục hoàng tử chết đi trong lòng ông vẫn sầu khổ, làm sao có thể làm hoàng đế được? Triệu Tử Văn lắc đầu nói:

– Hoài vương cũng sẽ không đồng ý.

Nghe hắn nói, Lương Mộ Phỉ kỳ lạ hỏi:

– Hoài vương không đồng ý, Bát hoàng tử rời khỏi thành Hàm Đan, chẳng lẽ để cho Thập Nhất hoàng tử làm hoàng đế hay sao?

Thập Nhất hoàng tử ư? Đối với vị hoàng tử nhỏ tuổi này Triệu Tử Văn vẫn không hiểu rõ lắm. Ngôi vị hoàng đế này thật khiến cho mọi người phải hao tâm tổn sức, Triệu Tử Văn không muốn nghĩ nữa liền nói:

– Không nghĩ nữa, chúng ta về nhà sưởi ấm.

Khuôn mặt Lương Mộ Phỉ trắng bệch, nàng cất tiếng nói:

– Tử Văn, muội đoán rằng Tô thái sư bọn họ đang ở trong phủ chờ huynh.

Nghĩ tới những người Tô Thái Sư vẫn đang quấn quýt lấy mình, Triệu Tử Văn mỉm cười ngạc nhiên. Tiểu ny tử này cười một nụ cười giảo hoạt, vỗ nhẹ kiều đồn của nàng một cái:

– Nói gở, nếu như bọn họ thực sự ở đó thì ta sẽ dùng gia pháp hầu hạ.

Hắn vỗ kiều đồn khiến cho nàng có một cảm giác kích thích như bị điện giật. Lương Mộ Phỉ run cả lên, khuôn mặt đỏ ửng khẽ nói:

– Muội không sợ huynh.

Tiểu yêu tinh!

Cảm thụ được sự co dãn trong lòng bàn tay, cả người Triệu Tử Văn cảm thấy nóng lên, hắn trừng mắt nhìn tiểu ny tử này khẽ nói:

– Sau khi thương thế của ta lành, xem ta giáo huấn muội thế nào.

Biết trên người Triệu Tử Văn có thương tích cho nên Lương Mộ Phỉ dìu lấy cánh tay hắn dìu về Triệu Phủ.

Trước cửa Triệu phủ lúc này đang đứng một nữ tử có dáng người uyển chuyển, chính là Tô Uyển Nhu. Tô Uyển Nhu ngóng về phía xa xa tựa hồ như đang trông chờ ai vậy, nhìn thấy hai thân ảnh mờ mờ thì lập tức nở ra một nụ cười ôn nhu, cầm lấy chiếc ô chạy tới.

– Tử Văn, bên ngoài lạnh lẽo, mau nhanh trở về phòng đi.

Tô Uyển Nhu dịu dàng nói.

Lương Mộ Phỉ cười hì hì nói:

– Có phải Tô Thái Sư đang chờ ở bên trong không?

Tô Uyển Nhu không hiểu gật nhẹ đầu:

– Gia gia đợi ở trong phòng đã lâu.

– Khó trách được muội đứng ở cửa ra vào.

Triệu Tử Văn đưa mắt liếc nhìn tiểu yêu tinh.

Hai gò má Tô Uyển Nhu ửng lên, nàng vội vàng giải thích:

– Thời thần hôm nay, muội mới ở đây chờ huynh mà.

Tô tiểu muội mặc dù có tuổi tác lớn nhất trong các vị tiểu thư nhưng vẫn còn rất hồn nhiên. Triệu Tử Văn cười cười, khẽ vuốt ve đôi má đỏ ửng của nàng nói:

– Ta biết, chúng ta mau đi vào trong thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.