Ba người thấy hắn ăn nói bậy bạ liền học giọng điệu của hắn trêu:
– Lừa đảo, ngươi là đồ lừa đảo
Ba người cùng một lúc nói, khiến Triệu Tử Văn dở khóc dở cười:
– Xấu hổ, xấu hổ, chúng ta không nên nói tiếp việc này nữa, có phải hội chùa tổ chức hôm nay không
Phương Thiên Vũ thấy có mỹ nhân đi qua, nhẹ nhàng mở cây quạt nhỏ, phe phẩy vài cái rồi mỉm cười nói:
– Hôm nay đúng là ngày tổ chức hội chùa.
Thấy Phương Thiên Vũ tỏ ra phong độ, phe phẩy quạt, Triệu Tử Văn trong lòng thầm buồn cười, bây giờ là đầu mùa đông, gió khá lạnh, mùa đông chưa đủ lạnh chết hay sao mà còn phe phẩy !!!
Lúc này, chợ vô cùng náo nhiệt, dòng người, xe cộ qua lại tấp nập, quả có vài phần hương vị của đô thị lớn, vài tiểu thư tài tử đi qua ai cũng ăn mặc chải chuốt, quần áo chỉnh tề, trên khuôn mặt luôn thường trực nụ cười, xem chừng hội chùa ở cách chợ Tiền Đường không xa.
Triệu Tử Văn mấy hôm ở trong phủ cũng cảm thấy khá buồn chán, hôm nay rốt cục có thể trông thấy mặt trời, trong lòng cảm thấy khá hưng phấn, cũng học ba người phe phẩy cái quạt nhỏ, ba người kia thấy hắn như vậy mỉm cười, vừa rồi Hạ Văn còn trầm lặng như vậy, không ngờ đột nhiên thông suốt.
Cả bốn người đều có bộ dạng tài tử phong lưu, Hạng Tử Hiên cười nói:
– Ngươi xem chúng ta có giống Giang Nam Tứ Đại Tài Tử hay không ?
– Ta nghĩ chúng ta giống Giang Nam Tứ Đại Sài Lang hơn
Triệu Tử Văn không ham muốn làm tài tử, hắn xem thường đáp
– Ha ha, Hạ Văn nói đúng, chúng ta cũng không phải ngụy quân tử, chúng ta chính là sài lang
Hạ Văn Đăng gõ cây quạt nhỏ vào tay cười nói.
Phương Thiên Vũ gật gật đầu:
– Hạ huynh nói rất đúng, chúng ta mặc dù không phải quân tử nhưng so với ngụy quân tử thì tốt hơn nhiều.
Hạng Tử Hiên lúc này có vẻ lo lắng, dù sao Hạng Tử Hiên cũng là người trong hoàng gia, sao có thể thừa nhận mình chính là “sài lang” ? Không phải là làm mất mặt hoàng gia hay sao, trải qua một thời gian quen biết, Triệu Tử Văn đại khái cũng hiểu một chút về Hạng Tử Hiên, hắn là một vương gia, thành thục, thâm trầm. Trước mặt người khác hắn luôn tỏ ra nghiêm túc, uy nghiêm, nhưng với bằng hữu thì luôn phóng đãng, không bao giờ kiềm chế.
Trong mắt Hạng Tử Hiên hiện lên một tia khổ sở, hắn cảm thấy có chút không đúng, cười ha hả nói:
– Đúng, chúng ta chính là Giang Nam Tứ Đại Sài Lang, sau này cứ lấy đó làm danh hào của chúng ta.
Tuy nhiên hắn có chút ngượng ngùng nói với ba người:
– Khi gặp ta, từ nay đừng gọi ta là Vương gia, gọi Hạng huynh là được.
Không ngờ Hạng Tử Hiên không thể buông bỏ cả thân phận của mình, ba người liếc nhìn hắn đầy khinh bỉ khiến Hạng Tử Hiên ngượng ngùng đập đập cây quạt nhỏ:
– Chúng ta đi nhanh lên, chút nữa đông người sẽ không dễ vào.
Triệu Tử Văn cười ha hả nói:
– Nhiều người mới dễ kiếm chác ! Chúng ta cứ đi chậm một chút.
– Kiếm chác ? Ý gì ?
Ba người nghi hoặc hỏi
Triệu Tử Văn biết họ không hiểu, nhưng đó là từ chuyên dụng ở thời hiện tại, hắn bất đắc dĩ nói:
– Chính là chiếm tiện nghi đó ….
– Oh !!!
Ba người nở nụ cười dâm đãng cùng ồ một tiếng, Hạ Văn Đăng cười dâm nói:
– Chúng ta nên đi càng chậm càng tốt.
Phương Thiên Vũ khoát tay:
– Ta nghĩ không cần, chúng ta tới sớm một chút cũng tốt, có lẽ các tiểu thư xinh đẹp sắp tới, chúng ta nên đi trước kiếm chỗ.
Triệu Tử Văn quả thực rất bội phục Phương Thiên Vũ, hắn phong lưu, phóng khoáng, tuấn tú lịch sự, trước mặt mọi người luôn tỏ ra chính nhân quân tử, nhưng trước mặt mình thì lại là một tên dâm đãng, hạ lưu, chẳng lẽ hắn giống Hạng Tử Hiên, đều là yêu vật hai mặt ? Hắn cẩn thận tưởng tượng, nhưng không nghĩ ra, ở thế giới kia, huynh đệ cùng phòng của hắn cũng vậy, luôn tỏ vẻ chính trực trước mặt nữ sinh nhưng khi thảo luận phim 3x với huynh đệ thì luôn so “thương pháp”. Có lẽ đó mới chính là chân chính “quân tử”
Loại cảm giác này rất thân thiết, tựa như hắn đang ở cùng ba huynh đệ cùng phòng, cùng nhau tới sân thể dục ngăm mỹ nữ, cùng nhau xem phim 3x, cùng nhau….nghịch “thương”, nhưng ở đây điều này có thể cùng nhau sao ? Ai nói nam nhân không phóng đãng với nhau được ? Ta nói nam nhân phải dâm đãng mới thực là nam nhân ….
– Oh, mau nhìn, mau nhìn, kia có phải là Giang Nam Tứ Đại Tài Tử hay không ?
– Oa….thật không …
– Oa…thật là tiêu sái !!!
Các mỹ nữ đang ở trong miếu điên cuồng lao tới nhìn bốn người đang đi tới, xem ra nữ tử ai cũng muốn nhìn thấy phong thái của Giang Nam Tứ Đại Tài Tử, tiếng oanh, tiếng yến liên tục vang lên thật dễ nghe.
Bốn người cũng không ngờ các tiểu thư lại nhiệt tình như vậy, tuy bốn người không phải Giang Nam Tứ Đại Tài Tử nhưng cũng có chút đắc ý, nhẹ nhàng lay động cây quạt nhỏ, giả bộ tài tử phong lưu.
Một tên tài tử ở bên cạnh không phục nói:
– Cái gì Giang Nam Tứ Đại Tài Tử, không thấy không có Mã công tử sao ? Rõ ràng chỉ là mạo danh, chả lẽ cứ bốn người đi cùng nhau là Giang Nam Tứ Đại Tài Tử sao ?
Phương Thiên Vũ thấy các tiểu thư nhiệt tình như vậy không khỏi muốn khoe tài văn chương, hắn lật cây quạt nhỏ, chỉ vào hàng dương liễu ngâm khẽ:
– Bích Ngọc trang thành nhất thụ cao, vạn điều thùy hạ lục ti điều
(Dịch thơ:
Đại thụ cao lớn đẹp như ngọc, vạn cành rủ xuống như lụa là)
– Thơ hay, thơ hay
Các tiểu thư thấy hắn tuấn lãng, giơ tay nhấc chân vô cùng tiêu sái, tự nhiên, các nàng cùng vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Như vậy cũng khen ngợi ? Nếu câu này đọc vào mùa xuân thì sẽ rất hay, nhưng giờ là cuối thu, lá cây dương liễu có rụng gần hết, vậy mà còn nói là lụa là, câu này chỉ có thể tính là khá, không lẽ lũ tiểu thư này toàn là óc bã đậu ? Dùng ngón chân để suy nghĩ ? Triệu Tử Văn lẩm bẩm.
Hạng Tử Hiên thấy Phương Thiên Vũ khoe khoang, cũng không cam yếu thế, lại phe phẩy quạt nhìn lá ngô đồng rụng đầy mặt đất chậm rãi ngâm:
– Kim tỉnh ngô đồng thu diệp hoàng, châu liêm bất quyển dạ lai sương
(Dịch thơ:
Lá ngô đồng rụng vàng mặt đất, như rèm che không hết sương đêm)
Một câu thơ này miêu tả khung cảnh cuối thu, có thể nói tuyệt với, không ngờ vương gia thật có vài phần tài học, các tiểu thư, tài tử phía sau không khỏi trầm trồ khen ngợi:
– Thơ hay, thơ hay, tiếp tục đi ….
Mẹ kiếp. ngươi nghĩ làm thơ là ăn cơm sao, nói làm là lam ? Hạng Tử Hiên quả nhiên đúng như Triệu Tử Văn sở liệu, trầm tư nửa ngày cũng không nghĩ ra thêm một câu thơ.
Nếu không làm nổi không phải sẽ làm mất uy phong Giang Nam Tứ Đại Sài Lang chúng ta sao, xem ra ta phải giúp huynh đệ mới được, Triệu Tử Văn nhìn lá khô đầy đất, phe phẩy quạt xếp ngâm:
– Nhật minh phong trúc xao thu vận, vạn diệp thiên thanh giai thị hậu
(Dịch thơ:
Trời mang gió tới lay cành trúc, vạn lá trúc rơi phủ đầy sân)
Câu này miêu tả hình tượng mùa thu càng thêm u buồn, thương cảm, nhưng chính là vẽ rồng thêm mắt, khiến chúng tài tử tiểu thư đều vỗ tay trầm trồ:
– Công tử tài cao !!!
Ba người tài trí hơn người khiến cho những người đứng xem trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết, bọn họ không ngừng tụ tập lại đây, các tiểu thư thì hưng phấn, không ngờ mấy người này tài học xuất chúng như vậy, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, đầy kích động, có tiểu thư lớn gan còn khẽ liếc mắt đưa tình, có tiểu thư lại lén lút vụng trộm đánh giá thầm, không biết đó là công tử nhà ai.
Các tiểu thư phía sau thì nghi hoặc, ba người này văn chương tài giỏi, không giống như giả vờ, chẳng lẽ thật là Giang Nam Tứ Đại Tài Tử sao ? Nhưng Mã công tử không có trong đó ??
Các tài tử thấy một người còn chưa làm thơ, khẳng định hắn cũng có vài phần tài học, mới vừa nghe ba câu thơ của ba vị tài tử, cảm giác còn chưa thỏa mãn liền hướng Hạ Văn Đăng nói:
– Ba công tử đã làm thơ, không biết công tử có thể làm thêm không ?
Hạ Văn Đăng ngây ra một lúc, bảo hắn làm thơ ? Không phải là kêu lợn leo cây sao ? Nhưng Hạ Văn Đăng thấy mọi người ánh mắt chờ đợi, trong lòng có chút lo lắng, bất kể ra sao cũng phải thả cái rắm, Hạ Văn Đăng không ngừng nghĩ lại các bài thi từ, nhưng hắn không nhớ câu nào cả, đột nhiên hắn nghĩ ra một câu thơ trước đây hắn thường nghe Hạ Văn ngâm, vội vàng lớn tiếng ngâm:
– Lạc hồng bất thị vô tình vật, hóa tác hồng hoa canh hộ sàng.
(Dịch thơ:
Hồng rơi chẳng phải vô tình
Nguyện mang thân tới đưa hoa nhập sàng (MiXaoZon)
————-
Hồng rơi chẳng phải vô tình
Hóa thành giường chiếu, ôm hoa vào lòng (Tepga))
– Phì, hạ lưu
– Phì, vô sỉ
– Phì….
Dù là người ngu ngốc cũng hiểu ý tứ câu thơ này, không ngờ hắn lại đọc ra dâm thơ như vậy, thật là vô lại, các tài tử tiểu thư nhíu mày, dám đọc dâm thơ trong miếu, Hạ Văn Đăng coi như là đệ nhất.