Sau khi nói chuyện điện thoại xong, tổ trưởng tổ chuyên án ngẩn ngơ hồi lâu mà vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
“Tổ trưởng, xảy ra chuyện gì vậy?” Tào Chương hai má sưng húp như đầu heo. Ở phía sau bước lên tò mò hỏi. Bởi vì hai má sưng húp cùng mấy chiếc răng bị gãy, cho nên ngữ khí của hắn có chút điểm mơ hồ không rõ.
Trong lúc tổ trưởng tổ chuyên án nghe điện thoại, trong lòng Tào Chương liền dâng lên một tia cảm giác bất an. Cho bên mới bức thiết muốn biết xem, cú điện thoại bất thình lình này, đến tột cùng là vì nguyên nhân gì.
Câu hỏi này của Tào Chương, khiến cho tổ trưởng tổ chuyên án phục hồi thần trí. Sau đó hắn nhớ đến phân phó của tỉnh trưởng Dương Phàm, có quan hệ đến chuyện của Tào Chương. Tuy rằng bản thân hắn không hiểu, vì sao Tào Chương lại bị người của Cục An Toàn Quốc gia truy tìm. Thế nhưng có một điểm hắn phi thường minh bạch, nếu như bản thân mình muốn lập công chuộc tội, thì nhất định phải khống chế Tào Chương lại, trước khi người của Cục An Toàn Quốc Gia đến đây.
Cho nên, sau khi phục hồi lại thần trí. Việc đầu tiên hắn làm chính là, giơ tay lên chỉ vào Tào Chương, ngoảnh mặt nhìn những thành viên khác trong văn phòng, ra lệnh: “Bắt Tào Chương lại cho ta.”
Bắt Tào Chương? Đám thành viên tổ chuyên án có mặt trong văn phòng không khỏi sửng sốt.
Không ai nghĩ, sau khi nghe một cú điện thoại xong, thái độ của tổ trưởng tổ chuyên án lại xoay chuyển một trăm tám mươi độ, hung hăng ra lệnh bắt giữ Tào Chương, người mà trước nay hắn cực kỳ tín nhiệm.
Người phản ứng nhanh nhất cũng chính là Tào Chương. Tuy bản thân hắn cũng không hiểu vì sao tổ trưởng tổ chuyên án lại muốn bắt giữ mình. Nhưng hắn không định thúc thủ chịu trói. Bởi vì hắn hiểu, một khi bị tóm, mười phần sẽ rơi vào kết cục không tốt đẹp gì cho cam.
Nhanh chân tiến lên phía trước, Tào Chương liền nhảy tới bên cạnh tổ trưởng tổ chuyên án, vươn tay hóa thành ưng trảo sắc bén, chộp thẳng vào cổ họng gã tổ trưởng. Muốn dùng hắn làm con tin, để phương tiện cho mình đào thoát khỏi cục cảnh sát.
Biến cố này, quả thực là nằm ngoài dự tính của mọi người, khiến cho tất cả thành viên trong tổ, đều không kịp phản ứng.
Chỉ có Đàm Thanh, là kịp thời phản ứng.
Ngay khi Tào Chương đánh về phía tổ trưởng tổ chuyên án, cùng lúc đó hai chân nàng trượt dài trên mặt đất, thi triển ra thân pháp mềm mại lướt đến phía Tào Chương. Khi trảo thủ của hắn sắp chộp trúng cổ họng tổ trưởng tổ chuyên án, thì nàng giậm mạnh chân, hung hăng chặt ngang một cước xuống bàn chân của hắn.
Nếu bình thường, cho dù tốc độ của Đàm Thanh mau lẹ như thế nào đi chăng nữa, thì vẫn không thể nhanh bằng Tào Chương. Dù sao hắn cũng là Thiên Cấp võ giả, mà Đàm Thanh ngay cả Địa Cấp võ giả còn không tính đến. Nhưng hiện tại, Tào Chương vốn đang có thương thế trong người, thực lực giảm sút mạnh mẽ, không những bị Đàm Thanh đuổi kịp, mà còn không tránh nổi một cước ngoan hiểm này.
“Phanh” một tiếng trầm muộn vang lên. Tào Chương dạt ngang sang vài bước. Tuy bắp chân hắn không bị gãy bởi cú chặt này của Đàm Thanh, nhưng cổ chân vì chịu lực mà đau nhức không thôi. Khiến cho hắn phi thường khó chịu.
Thông qua một chiêu giao phong này, Tào Chương cũng hiểu. Dựa vào khối thân thể đang bị tổn thương của mình, muốn trong khoảng thời gian ngắn đánh bại được Đàm Thanh, cơ hồ là một việc không có khả năng. Cho nên, hắn nhanh chóng thay đổi sách lược, không thèm cùng Đàm Thanh lãng phí thêm thời gian, mà nhịn đau, lắc mình chạy đến phía cửa văn phòng. Muốn lao ra khỏi văn phòng trước khi những cảnh sát khác kịp khôi phục thần trí, đào thoát khỏi cục cảnh sát.
Chứng kiến tình hình này, tổ trưởng tổ chuyên án nhất thời nóng nảy. Nếu để cho Tào Chương chạy thoát, mất thể diện chỉ là chuyện nhỏ, mất chức mới chính là chuyện lớn. Cho nên, hắn cũng bất chấp an nguy tính mạng của bản thân. Nhấc chân lên đuổi theo Tào Chương, đồng thời còn không quên hô hào đám nhân viên trong tổ chuyên án: “Còn đứng ngây ra đó làm cái gì? Không mau chặn hắn lại, nếu như hắn chạy thoát, toàn bộ chúng ta đều không thoát khỏi liên quan đâu.”
Lần này tổ trưởng tổ chuyên án quát to. Cuối cùng những thành viên có mặt ở đây, mới khôi phục lại thần trí, như bầy ong vỡ tổ phóng về phía Tào Chương. Bất quá, phản ứng cùng tốc độ của bọn hắn, vẫn chậm hơn Tào Chương một nhịp. Không đợi bọn hắn bao vây, Tào Chương đã nhanh như gió lao ra khỏi văn phòng.
Mọi người vô cùng hoảng loạn, đang chuẩn bị đuổi theo Tào Chương, thì lại chứng kiến hắn chậm rãi lùi vào trong văn phòng. Đây cũng không phải bởi vì lương tâm hắn thức tỉnh, chấp nhận kết cục bó tay chịu trói. Mà bởi vì đang có một khẩu súng dí lên trán hắn, khiến cho hắn không thể không lùi vào trong văn phòng.
Ba nam tử thân mặc âu phục, xuất hiện ở ngoài cửa. Người đứng giữa dùng súng chĩa vào đầu Tào Chương, theo trong túi quần móc thẻ đỏ chứng nhận thân phận ra. Liền ung dung nói: “Chúng tôi là người của Cục An Toàn Quốc Gia, Tào Chương, anh bị tình nghi là đã làm những việc nguy hại đến an ninh của quốc gia. Hiện giờ chúng tôi chính thức bắt anh.”
Cục An Toàn Quốc Gia?
Nguy hại đến an ninh của quốc gia?
Không chỉ có Tào Chương, mà những người khác trong tổ chuyên án đều kinh ngạc há hốc miệng. Không hiểu đầu đuôi ngọn ngành ra làm sao. Chỉ riêng Đàm Thanh biết rõ thân phận của Trương Văn Trọng, nên mới đoán được, chuyện này hẳn là có quan hệ tới Trương Văn Trọng.
“Nếu biết Trương ca sớm đã có biện pháp giải quyết, thì ta cần gì phải chạy đến nơi này nháo sự? Thôi rồi, không bao lâu nữa, chuyện tình ta đại náo tổ chuyên án, cũng sẽ bị người khác thêm mắm thêm muối tuyên truyền ra ngoài…Xem ra, cái tên lóng “Nữ Bạo Long”, thật đúng là không có cách nào thay đổi…” Nghĩ đến chuyện này, Đàm Thanh không khỏi cắn răng căm hận chính bản thân mình, thầm nhủ: “Không được, ta nhất định phải kêu Trương ca bồi thường cho ta. Ít nhất cũng phải mời ta một bữa thật ngon, để an ủi tâm hồn của ta…”
Ba nam tử người của Cục An Toàn Quốc gia này, đều là cao thủ võ thuật. Tuy rằng không thể so sánh với Tào Chương lúc hắn còn đỉnh phong. Nhưng muốn ứng phó khi hắn mang thương tích trong người thì vẫn là dư sức. Rất nhanh, ba người dùng còng đặc chủng khóa chân tay của Tào Chương lại. Theo sau Tào Chương bị mang đi, còn có tổ trưởng tổ chuyên án và ba tên cảnh sát cùng Tào Chương đi tới nhà Trương Văn Trọng gây phiền phức. Bốn người gặp tai bay vạ gió, tự nhiên là hận chết Tào Chương.
Đợi sau khi đám người Tào Chương bị áp giải đi. Tổ chuyên án cũng chính thức giải tán. Những thành viên còn lại, đều ủ rũ chuẩn bị phản hồi tỉnh. Chuyện trải qua lần này, đối với bọn họ mà nói, quả thực đúng là phi thường mất thể diện. Thậm chí, còn có thể sẽ trở thành vết nhơ trong lý lịch công tác của bọn họ.
Đàm Thanh đối với mấy thứ này không hề lo lắng. Sau khi ra khỏi văn phòng tổ chuyên án, nàng rút điện thoại di động ra, tính toán đem chuyện xảy ra bên này kể cho Trương Văn Trọng nghe. Nhưng mà, khi nàng bấm số điện thoại của Trương Văn Trọng, mới phát hiện, hắn đã tắt điện thoại.
“Quái lạ, sao Trương ca lại tắt điện thoại nhỉ?” Đàm Thanh nhíu mày, nhét di động vào trong túi quần, khẽ lắc đầu thở dài: “Thôi, chuyện này hẳn là Trương ca sớm đã biết rồi. Cho dù mình không thông tri, cũng chẳng sao cả.”
Lúc này, Trương Văn Trọng đang bế quan trong phòng tu luyện Y Giám Tâm Kinh, để khôi phục linh lực tiêu hao của chính mình. Đàm Thanh gọi không được, cũng chẳng có gì là quái sự.
Những ngày kế tiếp trôi qua rất bình thản, không có người tới làm phiền Trương Văn Trọng bế quan tu luyện.
Mặc dù tổ chuyên án đã giải tán, nhưng cũng không có nghĩa là vụ án mất tích liên hoàn sẽ không được tiếp tục truy xét. Chẳng qua, bởi vì vụ án này mang tính chất đặc thù, cảnh sát bình thường căn bản là không tạo thành tác dụng gì cả. Vậy nên mọi công việc đều giao cho Đặc Cần tổ đứng ra xử lý.
Vì muốn phá án, tiêu diệt hung phạm đứng sau màn là Lệ Yểm, Đặc Cần tổ không chỉ rút hết những thành viên ở địa phương khác, đến Ung Thành tiếp ứng. Mà còn thông qua Bộ tổng tham mưu, Võ Cảnh tổng bộ cùng Bộ Công An. Hướng quân khu Võ Cảnh bộ đội và cảnh sát tại Ung Thành, truyền đạt mệnh lệnh tối cao. Để cho bọn hắn nghe theo đám người Béo hòa thượng sai khiến, làm tốt công tác phối hợp chặt chẽ.
Có nhân lực đông đảo. Đám người Béo hòa thượng triển khai tìm kiếm ngay tại Ung Thành và mấy huyên thị lân cận. Bởi vì sợ đả thảo kinh xà, nên hành động lần này bọn hắn đều ẩn núp trong bóng tối. Tuy rằng không phát hiện ra hành tung của Lệ Yểm, nhưng lại tìm thấy rất nhiều người bị mất tích.
Những người mất tích này, không ai ngoại lệ, đều bị yêu linh bám vào cơ thể. Cho nên, sau khi Đặc Cần tổ tìm thấy bọn hắn, liền chế phục rồi đưa đến chỗ của Trương Văn Trọng. Thỉnh cầu Trương Văn Trọng trục xuất yêu linh trên người họ ra.
Trong những ngày này, Xích Hà đạo trưởng cũng dựa theo Trương Văn Trọng phân phó, hướng mấy phái có quan hệ đồng minh cùng Phong Sơn phái, phát ra công văn tín hàm, thỉnh cầu bọn hắn tiến đến Ung Thành trợ oai. Nhưng, khi bọn hắn nghe nói, địch nhân cần đối phó lần này không phải yêu ma bình thường, mà là Lệ Yểm chạy ra từ trong Hỗn Độn Tu La Giới. Rất nhiều môn phái đã đánh trống bỏ dùi, tìm đủ mọi loại lý do đường hoàng thoái thác.
Chỉ có những môn phái kết minh đã lâu cùng Trương Văn Trọng, như Linh Xu phái, Hoa Gian phái, Ba Sơn Tiêu gia và Liễm Sơn kiếm tông, là vui vẻ nhận lời mời mà đến. Không chỉ phái ra nhiều cao thủ trong tông môn, mà còn nhường cho mấy người Lục Hòe, Tôn Đình Quân, Tiêu Chấn, Hoắc Thanh có quan hệ khá tốt cùng Trương Văn Trọng, dẫn quân tiến đến.
Đối với quyết định của bốn tông phái này, đại bộ phận nhân chúng ở trong Tu Chân Giới đều không đáng xem trọng. Tuy rằng bọn hắn không dám bàn tán xôn xao, nhưng ở tận đáy lòng, đều đang châm chọc:
“Linh Xu phái, Hoa Gian phái, Ba Sơn Tiêu gia cùng Liễm Sơn kiếm tông quả thực điên hết rồi. Thế nhưng cũng muốn đi khiêu chiến Lệ Yểm, theo tay thấy, lần này bọn hắn nhất định sẽ đại thương nguyên khí.”
“Lệ Yểm so với Quỷ vương còn cường đại hơn nhiều. Muốn đi khiêu chiến nó, cùng muốn chết có gì khác nhau đâu chứ? Coi như Phong Sơn phái nguyện ý xuất ra Thất Phẩm đan dược để tiến hành treo giải thưởng, thì cũng không nên vì một hai khỏa đan dược, mà đem tánh mạng, thậm chí là cả tông phái đi vào chỗ chết chứ. Quả thực là quá mức ngu ngốc.”
Đối mặt với ngôn luận chúng nhân, Linh Xu phái, Hoa Gian phái, Ba Sơn Tiêu gia cùng Liễm Sơn kiếm tông đều có nghe thấy. Bất quá bọn hắn cũng không bởi vậy mà dao động ý niệm trợ oai cho Phong Sơn phái. Nhất là bốn người Lục Hòe, lúc nghe thấy chuyện này còn khinh thường nói: “Một đám tầm nhìn thiển cận, chỉ biết Lệ Yểm không dễ chọc, mà đâu biết rằng. Xưa nay Trương tiên sinh không bào giờ làm những chuyện tình ngu ngốc, không tính toán trước. Chờ sau khi đánh bại Lệ Yểm, Trương tiên sinh nhất định sẽ cho bọn hắn phải đỏ mắt mới thôi ah!”