Có một tu chân giả kinh hô lớn tiếng, dọa cho đám người xung quanh phải nhảy dựng lên. Đồng thời cũng làm cho mọi người ngẩng đầu nhìn theo phương hướng cánh tay hắn chỉ lên bầu trời.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thì cả đám đông không khỏi giật mình!
Chỉ thấy bầu trời đang yên ắng, bỗng nhiên mây đen lại ùn ùn kéo đến. Từng luồng lôi điện màu tím yêu dị, trông tựa như một con tử long, đang quấn xung quanh mây mù.
Nếu chỉ như thế, thì đám người tu chân ở đây có lẽ sẽ không kinh ngạc. Dù sao, bọn hắn cũng là tu chân giả, kiến thức rộng rãi hơn thường nhân, đâu thể bị hù dọa bởi một luồng lôi điện đây? Nhưng vấn đề là, đoàn lôi vân* cũng không có thành thật tụ tập ở trên không trung, mà lấy tốc độ cực nhanh, nhắm thẳng xuống phía dưới Linh Cư.(*: mây kèm theo sấm sét.)
Bộ dáng khí thế này, giống như một con hùng ưng đang lao xuống vồ mồi!
Đám tu chân giả đứng ở bên ngoài Linh Cư, không thể nghi ngờ cũng nằm trong phạm vi công kích của con hùng ưng! Thử hỏi, dưới tình huống này, ai có thể không kinh sợ đây?
Trải qua giây lát thất thần xong, cuối cùng đám tu chân giả đã phục hồi thần trí, một bên thoái lui về phía sau, một bên thất thanh kinh hô: “Trời! Đoàn mây đen bao trùm lôi điện này là sao? Chẳng lẽ Trương tiên sinh vừa mới chuyện chế ra pháp, nên đã gây ra dị tượng này sao?”
“Có khi nào đoàn mây đen bao trùm lôi điện này là Kiếp Vân không? Nhưng từ xưa đến nay ta chưa từng nghe nói qua, khi pháp bảo xuất thế sẽ dẫn tới Kiếp Vân a! Đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?”
“Mau rút lui! Nhanh triệt thoái khỏi nơi này, nếu như bị đoàn mây này cắn nuốt, cho dù không chết cũng sẽ bị trọng thương…Mẹ nó, trong đám may này có ẩn chứa linh khí, quả thực là đáng sợ!”
Trong chớp mắt công phu, đám tu chân giả tập trung bên ngoài Linh Cư, liền sôi nổi chạy ra khỏi tiểu khu Hải Vận. Thậm chí, có kẻ còn chạy ra hẳn ngoài đường, may mắn lúc này là ba bốn giờ chiều, ngoài đường không thấy bóng người qua lại. Nếu không dị tượng xảy ra ở Ung Thành, nhất định sẽ là đề tài hấp dẫn của giới báo chí truyền thông.
Những người bám trụ lại không đi, chỉ có Lưu Phong Huy, Béo hòa thượng, Tam Si, cùng bốn người Lục Hòe. Bởi vì những người này tin tưởng rằng, đoàn mây đen bao trùm lôi điện từ trên trời phóng xuống kia, là do Trương Văn Trọng mới luyện chế ra pháp bảo gây nên. Bởi vậy Trương Văn Trọng tự nhiên sẽ có biện pháp ngăn chặn nó, tránh nó gây thiệt hại tới Linh Cư và nhà cửa người dân xung quanh.
Nhìn đám tu chân giả thất kinh bỏ chạy tán lạn, Lục Hòe tính tình nóng nảy, bĩu môi khinh thường nói: “Hừ, một lũ nhát gan không có nhãn lực!”
Tuy đã bỏ chạy được khá xa, nhưng lời nói này của Lục Hòe vẫn đập vào trong tai đám người tu chân. Mặc dù rất nhiều người bất mãn với tính tình của Lục Hòe cùng Linh Xu Phái, nhưng cũng chỉ có thể âm thầm ngậm đắng nuốt cay, không dám nói ra ngoài miệng. Chẳng qua, vẫn có mấy người không sợ Lục Hòe, lúc này liền hừ lạnh đáp trả: “Lục Hòe ngươi muốn chịu chết thì xin mời tùy tiện. Đừng có kéo thêm chúng ta xuống nước như vậy chứ!”
“Coi như Trương tiên sinh không sợ đoàn Lôi Vân thanh thế kinh người kia, nhưng sợ rằng mới chỉ đủ năng lực tự bảo vệ mình thôi. Mấy người các ngươi không chạy, thì đứng đó mà cầu phúc đi.”
“Sắp chết đến nơi rồi mà còn không biết xấu hổ cười nhạo chúng ta, đúng là cái đồ không biết điều!”
Phảng phất như là muốn xác minh những lời nói này. Ngay khi thanh âm của đám người chấm dứt, thì một tiếng sấm nổ vang trời rung lên. Tiếp theo đó, là hơn mười tia chớp từ trong đoàn mây đen phóng ra, chen chúc nhau bổ thẳng xuống dưới phía Linh Cư. Giờ khắc này, ở bên dưới, bảy người vẫn đứng im như cũ.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt của đám người đều bị những tia chớp này thu hút. Trừ bỏ ánh sáng chói lòa ra, thì cũng chẳng nhìn thấy vật gì khác. Tuy khiếp sợ rất nhiều, nhưng cũng không ít người cảm thán kinh hô: “Lôi Vân quá mức khủng bố, tia chớp cũng thật đáng sợ!”
“Tánh mạng của đám người Lục Hòe, sợ rằng phải chôn vùi tại đây rồi. Không chỉ riêng bọn hắn, tựu ngay cả Trương tiên sinh, chỉ sợ cũng không có cái kết cục gì tốt đẹp, dưới uy thế của đoàn Lôi Vân này. Ài, quả nhiên là đáng tiếc…”
“May mắn chúng ta đã rút khỏi tiểu khu Hải Vận đúng lúc. Bằng không, chúng ta cũng sẽ bị lôi điện phóng cho tan xương nát thịt.”
Khúc mắc quả, có đúng như đám tu chân giả này đoán không?
Trương Văn Trọng cùng bảy người Lục Hòe, chẳng lẽ không chạy thoát khỏi lưới trời bủa vây sao?
Kết quả, rất nhanh thôi sẽ biết.
Những tia chớp thanh thế kinh người kia, sau khi tàn sát bừa bãi mấy phút đồng hồ, cuối cùng liền tiêu tán không còn tăm hơi bóng dáng.
Sau khi những tia chớp tiêu tán, chúng nhân mới kinh ngạc phát hiện, Linh Cư cũng không bị hủy diệt như bọn hắn phỏng đoán trước đó. Mà vẫn sừng sững đứng nguyên tại chỗ cũ. Theo bề ngoài xem ra, đúng là không có nửa điểm dấu hiệu bị sét đánh trúng.
Không chỉ riêng Linh Cư bình an vô sự, mà cây cối xung quanh đồng dạng cũng không có việc gì. Về phần bảy người Lục Hòe đứng bên ngoài cửa Linh Cư, thì lúc này đang dùng ánh mắt khinh thường, nhìn đám tu chân giả núp ở bên ngoài tiểu khu Hải Vận.
Giờ khắc này, đám tu chân giả trong lòng tràn đầy nghi ngờ, bọn hắn cũng chẳng thèm quan tâm tranh đấu với nhóm người Lục Hòe. Mà từ bốn phương tám hướng chạy tới, đồng thời kinh ngạc nói: “Đây…Đây rốt cuộc là vừa xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ những tia chớp kia chỉ là cảnh tượng hão huyền thôi sao? Như thế nào bảy người các ngươi, một chút thương thế đều không có vậy?”
Nhóm người Lục Hòe cũng không hiểu, vừa rồi đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, bọn hắn đứng trong phạm vi tia chớp phóng xuống, bên trong đôi con ngươi, ngoài những tia chớp nhanh như thiểm điện ra, thì cũng chẳng nhìn thấy cái gì nữa. Bởi vậy, đối với những chuyện vừa xảy ra, bọn hắn cũng chả biết gì, đều mờ mịt khó hiểu. Bất quá, ở trước mặt đám người tu chân, Lục Hòe cũng không muốn rớt uy phong, sôi nổi ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Ta sớm đã nói qua rồi, đoàn Lôi Vân này là thiên địa dị tượng do Trương tiên sinh vừa luyện chế ra pháp bảo gây nên. Nếu pháp bảo đã dẫn tới thiên địa dị tượng, tự nhiên là có thể dùng pháp bảo đem nó khống chế, tiêu trừ. Dưới tình huống như vậy, các ngươi còn bị dọa đến mức bỏ chạy tán loạn, quả thực là chuyện tình nực cười….”
Đám tu chân giả bị mắng cho đỏ mặt hồng tai, nhưng lại không dám lên tiếng phản bác.
Ngay lúc này, lại có người phát hiện ra, trên bầu trời xuất hiện dị tượng bất thường. Vội vàng nâng tay chỉ lên, kinh hô: “Các ngươi mau nhìn kìa, trong đoàn Lôi Vân có một thứ gì đó?”
Đám người lần thứ hai ngẩng đầu nhìn lên. Hướng về phía đoàn Lôi Vân tụ tập ở trên bầu trời.
Những người ở đây, toàn bộ đều là tu chân giả, nhãn lực cũng siêu việt hơn người bình thường. Vì vậy, liếc mắt một cái liền nhìn thấy, ở phía trên Lôi Vân, dường như đang có vài bóng thân ảnh lờ mờ.
Trong đám người, Lưu Phong Huy có tu vi thấp nhất. Giờ phút này, hắn híp mắt ngẩng đầu nhìn thật lâu sau, mới nghi hoặc suy đoán: “Phía trên Lôi Vân, chẳng lẽ có người đang đứng sao?”
Mấy người tu vi cao, cẩn thận quan sát một phen, rồi đột nhiên kinh hô: “Này, đây là Lôi Bộ Chính Thần! Đúng rồi, những bóng người đứng trên Lôi Vân, đều là Lôi Bộ Chính Thần….”
“Lão thiên a! Lôi Bộ Chính Thần trong Thiên Đình Thượng Tứ Bộ, như thế nào đột nhiên lại xuất hiện ở đây chứ?”
“Chẳng lẽ pháp bảo Trương tiên sinh luyện chế ra, là tà khí thiên địa bất dung. Nên đã phái Lôi Bộ xuống đây trừ gian diệt ác hay sao?”
Khi đám tu chân giả thất thanh kinh hô. Thì những bóng thân ảnh đứng ở trên Lôi Vân, đột nhiên hóa thành một luồng tử sắc thiểm điện, phóng thẳng xuống phía dưới Linh Cư.
Lần này, bất kể người muốn chạy trốn hay không muốn chạy trốn, đều chưa kịp phản ứng. Thì đã trông thấy luồng tử sắc thiểm điện, lao thẳng vào bên trong Linh Cư.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Tất cả đám tu chân giả đều há miệng kinh ngạc. Trong đầu hiện lên dấu chấm hỏi to tướng. Một loạt biến cố xảy đến không rõ nguyên nhân, làm cho đầu óc bọn hắn quay mòng mòng.
Cùng lúc đó, ở thư phòng trong Linh Cư, Trương Văn Trọng đã dập tắt Linh Hỏa chí thuần, và thu hồi Hỗn Độn Lô. Đang mân mê pháp bảo mới luyện chế, ở trong tay.
Cũng giống như Bát Bộ Thiên Long Tán, phẩm chất của pháp bảo này cũng là Tứ Phẩm Tiên Khí. Bất quá nhìn ngoại hình của nó, thì lại hoàn toàn khác biệt với Bát Bộ Thiên Long Tán.
Pháp bảo này, nhìn bề ngoài giống như một tấm Thiết Lệnh Bài bình thường. Toàn thân nó ngăm đen, chỉ riêng hai mặt là khắc văn tự đồ án màu tím yêu dị.
Ở giữa đồ án trên mặt tấm lệnh bài, còn khắc hình thần tướng uy vũ hiên ngang, đang đứng trên một đám mây đen. Cẩn thận nhìn kĩ, thì đó đúng là Lôi Bộ Chính Thần trong Thiên Đình Thượng Tứ Bộ! Còn bên mặt trái tấm lệnh bài, thì khắc một chữ “Lôi” mạnh mẽ cứng cáp.
Tấm lệnh bài có khả năng triệu hoán ra Lôi Bộ Chúng Thần này, chính là Thiên Lôi Lệnh!
Đương nhiên, dùng Thiên Lôi Lệnh triệu hoán ra Lôi Bộ Chúng Thần, cũng chỉ như Bát Bộ Thiên Long Tán triệu hoán ra phân thân của Bát Bộ Thiên Long mà thôi. Bất quá, dù có như thế, nhưng vẫn không thể xem thường năng lực của nó. Dù sao, Lôi Bộ cùng Hỏa Bộ, Ôn Bộ, Đấu Bộ, được hợp xưng là Thiên Đình Thượng Tứ Bộ và cũng là quân đoàn chủ lực có sức chiến đấu cực mạnh trên Thiên Đình. Cho dù Thiên Lôi Lệnh chỉ triệu hoán ra phân thân của bọn hắn, nhưng uy lực nhất định là không thể xem thường.