Ngay khi Trình Văn Lộ chạy đi bắt Lâm Tử Mạn cùng ba người khác vừa xông vào nhà bảo tàng, Trương Văn Trọng cũng đã đến nóc nhà tòa lầu cao tầng đối diện nhà bảo tàng.
Bao quát khắp bốn phía nhà bảo tàng, béo hòa thượng cũng không còn kiềm chế được sự nghi hoặc trong lòng mở miệng dò hỏi: “Trương tổ phó, chúng ta không cần đến nhà bảo tàng sao? Tới chỗ này làm gì?”
Trương Văn Trọng hồi đáp: “Hiện tại dù chúng ta có đến nhà bảo tàng, cũng không có bao nhiêu tác dụng. Chẳng lẽ cứ như vậy xông vào cứu người? Nếu thật làm như vậy, không chỉ làm hại bốn người lầm nhập nhà bảo tàng, còn có thể hao tổn rất nhiều tính mạng người tu chân, thậm chí còn có thể để Lệ Yểm và cửu ma nhân cơ hội chạy trốn. Cho nên hiện tại việc chúng ta cần làm, cũng không phải vội vã chạy tới nhà bảo tàng giương mắt nhìn, mà là ở chỗ này dùng vật chí dương ngăn chặn âm khí của Cửu Âm Địa Mạch, chuẩn bị sẵn sàng để đột kích vào nhà bảo tàng đánh chết Lệ Yểm cùng cửu ma để cứu người!”
Đang khi nói chuyện, tay phải hắn giương lên, vật chí dương màu đỏ rực lập tức được lấy ra, huyền phù ngay bên cạnh hắn.
Híp mắt lại, hắn nhìn khắp nhà bảo tàng, cũng không quay đầu lại nói: “Tam Si, ông để Trần Nhàn thông tri người dẫn đầu của các phái, để cho bọn họ tập hợp tại địa phương cách nhà bảo tàng chừng năm trăm thước. Chỉ chờ khi tôi dùng vật chí dương ngăn chặn được âm khí của Cửu Âm Địa Mạch, bọn họ lập tức phải bao vây nhà bảo tàng! Vô luận như thế nào cũng không để cho Lệ Yểm và cửu ma chạy trốn!”
“Dạ.” Tam Si đáp, liền lấy ra điện thoại gọi cho Trần Nhàn.
Hai tay hắn kháp ra một pháp ấn, trong miệng rất nhanh niệm tụng chú ngữ.
Trong tiếng chú ngữ, vật thuần dương đang huyền phù bên cạnh hắn chợt biến lớn, cả vật thể biến thành giao long bao phủ hỏa diễm, uốn mình hướng mặt đất nhà bảo tàng gào thét bay đi.
Cùng lúc đó, bên trong nhà bảo tàng Ung Thành, Trình Văn Lộ hóa thành một đạo huyết quang lặng yên không một tiếng động xuất hiện sau lưng bốn người Lâm Tử Mạn. Giờ khắc này hai tên cướp thần tình khẩn trương, vừa xuyên qua cửa sổ nhìn ra nhà bảo tàng, vừa hung thần ác sát uy hiếp Lâm Tử Mạn cùng một nữ tử: “Hai người tốt nhất nên thành thật một chút, bằng không chúng ta chém một đao, hai mỹ nữ các cô cũng chỉ đành làm quỷ chết oan!”
“Không sai, hai người chúng ta tuy rằng chỉ vì cầu tài, nhưng nếu bị buộc nóng nảy, sẽ cử đao giết người! Hai người nếu như không muốn chết, tốt nhất nên phối hợp chúng ta, để chúng ta chạy thoát khỏi tay cảnh sát.”
“Các người đi tự thú đi.” Tuy rằng bản thân đang ở hiểm cảnh, nhưng Lâm Tử Mạn vẫn bình tĩnh thậm chí còn có dũng khí và tâm tư tiến hành tấn công mặt tâm lý cho hai tên cướp: “Tội danh hiện tại của các ông, chỉ bất quá là cướp đoạt chưa thành mà thôi. Nếu như chịu đầu thú sẽ được xử lý nhẹ. Nếu các ông còn khăng khăng một mực, khư khư cố chấp, đem chuyện này nháo lớn, vậy tội danh của các ông càng thêm nặng. Tới lúc đó, nói không chừng còn bị phán mấy chục năm tù hoặc là chung thân. Nếu như còn làm bị thương người, phán tử hình cũng có thể. Nếu như người nhà các ông biết được, bọn họ sẽ thương tâm thế nào…”
Không thể không nói, lời của Lâm Tử Mạn vào lúc này tuy nói không cao minh bao nhiêu, nhưng bắn trúng điểm yếu của hai tên cướp, làm biểu tình trên mặt bọn hắn không tự chủ được liền biến đổi.
So sánh với Lâm Tử Mạn, biểu hiện của nữ nhân kia kém hơn rất nhiều. Bởi vì trên cổ bị gác dao nên nàng không dãm giãy dụa, cũng không dám cao giọng kêu la, chỉ liên tiếp nức nở nói: “Tôi là Mã Hiểu Toa, tôi là ngôi sao điện ảnh, tôi là nhân vật nổi danh, các ông không thể thương tổn tôi.”
“Thả chúng tôi đi, van cầu các ông thả chúng tôi đi. Các ông không phải muốn tiền sao? Chỉ cần thả chúng tôi muốn bao nhiêu chúng tôi cũng cấp a…”
Cũng không biết do lời của Lâm Tử Mạn gây tác dụng, hay do Mã Hiểu Toa đồng ý đưa tiền, làm hai tên cướp động tâm, cả hai không khỏi liếc mắt nhìn nhau nói: “Hay là…”
“Nghe hai nàng nói, chúng ta đi ra ngoài tự thú?”
Nhưng ngay khi bọn hắn vừa nói, một thanh âm yêu mị vang lên ngay sau lưng bọn họ: “Thế nào, vừa mới tiến đến đã muốn đi ra ngoài? Nào có chuyện dễ dàng như vậy! Bốn người các ngươi, thành thật ở lại trong nhà bảo tàng này cho ta!”
“Ai? Ai đang nói chuyện?” Hai tên cướp thất kinh, vội vã xoay người về hướng thanh âm truyền đến. Cây đao nắm trong tay, cũng không tự chủ được hoành trước ngực, bày ra tư thái vừa có thể tiến công vừa có thể thủ.
Khi bọn họ nhìn thấy là một nữ nhân đẹp đẽ khêu gợi thì không khỏi ngây ngẩn cả người: “Vừa rồi là ngươi nói chuyện?”
“Không sai, là ta.” Nữ nhân đẹp đẽ khêu gợi này cũng không phải là người khác, chính là Trình Văn Lộ. Vào lúc này cô ta đang dùng ánh mắt trêu tức nhìn bốn người, giống như con mèo đang nhìn đàn chuột.
Không đợi hai tên cướp nói chuyện, tay phải Trình Văn Lộ vẫy ra, hai thanh đao lập tức vọt vào trong tay cô ta. Ngay sau đó một đoàn hỏa diễm màu đỏ ám xuất hiện trong lòng bàn tay, trong nháy mắt đem hai thanh đao đốt thành một bãi nước thép đỏ bừng.
Một màn ly kỳ làm hai tên cướp và Lâm Tử Mạn, Mã Hiểu Toa hoảng sợ.
Bởi vì quá mức kinh khủng, hàm răng hai tên cướp va lộp cộp vào nhau, không hẹn mà cùng thối lui vài bước, thanh âm run rẩy nói: “Ngươi…ngươi rốt cục là người hay quỷ?”
Lâm Tử Mạn và Mã Hiểu Toa tuy rằng không nói gì, nhưng ôm chặt nhau, trên mặt lộ vẻ kinh khủng cùng sợ hãi.
Trình Văn Lộ cười khanh khách, thân thể hoảng hoảng: “Quỷ? Ha hả…Loại dơ bẩn thấp kém đó, thế nào có thể so sánh với ta? Ta chính là Dục Ma trong cửu ma dưới trướng Lệ Yểm!”
“Ma?” Hai tên cướp liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng bộc phát một tiếng rống: “Chạy a!” Rồi chợt xoay người, hướng cửa nhà bảo tàng chạy đi.
“Chỉ bằng hai người các ngươi, cũng muốn chạy trốn trước mặt của ta? Ha hả, thực sự là si tâm vọng tưởng!” Tiếng cười của Trình Văn Lộ đột nhiên chuyển lạnh, tay phải cô ta hướng về hai tên cướp vung lên, một đạo quang mang huyết sắc lập tức từ trong lòng bàn tay phóng ra ngoài, hóa thành hai sợi dây thừng màu đỏ tản ra mùi máu tươi gay mũi, trói hai tên cướp lại, kéo về trước người Trình Văn Lộ.
Lúc này hai tên cướp đã hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, nếu không phải sợ mình sẽ hôn mê, sẽ bị nữ ma nhìn qua có vẻ gợi cảm đẹp đẽ kỳ thực lại kinh khủng này một ngụm nuốt ăn, chỉ sợ bọn họ đã sớm hôn mê.
“Tha mạng, tha mạng a!”
“Đừng ăn thịt chúng ta, thịt chúng ta không thể ăn a…”
Sắc mặt hai người trắng bệch, run rẩy không ngừng, liên tiếp hướng Trình Văn Lộ cầu xin.
Loại cảm giác nắm giữ tính mạng người khác làm Trình Văn Lộ cảm thấy một trận thư sướng. Nhưng cô ta cũng không để ý tới hai tên cướp, mà bước nhanh tới trước người Lâm Tử Mạn và Mã Hiểu Toa đang run rẩy.
Nhìn Trình Văn Lộ càng lúc càng đến gần, Mã Hiểu Toa sợ quá khóc lên, liên tiếp nói: “Đừng ăn chúng ta, chúng ta gầy lắm không có thịt, đừng ăn chúng ta…”
Trình Văn Lộ vẫn đi tới trước người Lâm Tử Mạn mới dừng lại, dùng móng tay đỏ rực thật dài nâng cằm nàng lên, cười lạnh nói: “Thế nào, không nhận ra ta sao? Đồng học Lâm Tử Mạn thân ái!” Cô ta gằn hai chữ “thân ái” thật nặng. Mà khi nói chuyện, biểu tình trên mặt cô ta cũng hung ác độc địa đến cực điểm, không còn chút vẻ thân thiết.
Biến cố thình lình xảy ra này, làm Lâm Tử Mạn và Mã Hiểu Toa đều ngây dại.
“Tử Mạn, trong đồng học của cô làm sao lại có yêu ma?” Mã Hiểu Toa kinh ngạc há to miệng, sau một câu thất thần, cuối cùng cũng chợt nhớ lại, vội vàng nói: “Tử Mạn, cô mau van cầu cô ta, nể tình là bạn học, buông tha chúng ta đi…”
“Ngươi là…” Lúc này lực chú ý của Lâm Tử Mạn đều đang đặt trên người trước mặt, căn bản không có nghe Mã Hiểu Toa đang nói gì. Sau khi quan sát vài lần, Lâm Tử Mạn dùng giọng nói không xác định suy đoán: “Ngươi…ngươi không phải là Trình Văn Lộ đó chứ?”
Trình Văn Lộ ha ha cười: “Không nghĩ tới, ngươi còn có thể nhận ra ta.”
Giờ khắc này, sự khiếp sợ trong lòng Lâm Tử Mạn còn mạnh hơn sự sợ hãi: “Cô thật là Trình Văn Lộ? Cô không phải bị mất tích rồi sao? Làm sao lại ở chỗ này? Lại còn biến thành dáng dấp như vậy? Cô vừa nói…cô là Dục Ma trong cửu ma dưới trướng Lệ Yểm? Đây…đây rốt cục là chuyện gì xảy ra?”
Tay phải Trình Văn Lộ vung lên, năm ngón tay nhọn kháp lấy cổ Lâm Tử Mạn, nâng cả người nàng lên: “Lại nói, ta có thể biến thành như vậy, thật đúng là do ngươi ban tặng!”
Lâm Tử Mạn liều mạng giãy dụa, dùng sức muốn kéo ra bàn tay Trình Văn Lộ. Đáng tiếc chính là bàn tay của cô ta giống như một cái kìm sắt, vô luận nàng dùng lực thế nào cũng không thể kéo ra.
Ngay khi Lâm Tử Mạn cảm giác mình không thể hô hấp, lực lượng cùng ý thức dần dần rời khỏi thân thể, rất nhanh sẽ chết, Trình Văn Lộ lại buông lỏng bàn tay kháp cổ nàng, để nàng té quỳ trên mặt đất, từng ngụm từng ngụm thở dốc lên.
Trình Văn Lộ ngồi xổm xuống, nắm lấy gương mặt Lâm Tử Mạn, có chút ít tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, chủ nhân của ta nói với ta, không được thương tổn ngươi. Bằng không ta nhất định xé nát mặt ngươi, sau đó giao cho hai nam nhân này cưỡng dâm ngươi đến chết…”
Ngay lúc này một động tĩnh nặng nề đột nhiên từ dưới đất truyền đến. Ngay sau đó cô ta cảm giác được, âm khí đang dâng trào bốn phía đúng ngay khắc này cấp tốc khô kiệt đi.
“Chuyện gì xảy ra?” Trình Văn Lộ quá sợ hãi, không còn quan tâm đến chuyện làm nhục Lâm Tử Mạn, vội vã nhấc nàng cùng Mã Hiểu Toa và hai tên cướp lên, hướng phương hướng chỗ Lệ Yểm bay nhanh đi…