Về đến nhà, Cao Kình đứng bên bàn, cúi đầu nhìn túi giấy. Túi giấy dường như không nhúc nhích, nhưng mà…
Anh thả tay xuống, nhặt lên một sợi tóc dài khoảng 15cm dính trên đó, thở dài. Để lại tóc thì cũng đừng làm trộm nữa.
Hôm sau, thầy Tề và con trai bà Âu Dương dẫn theo đám khách đến từ xa đi tham quan những thắng cảnh của Thanh Đông. Bà Âu Dương và ông Tề Trung Hoa đều ngồi xe lăn, tuổi của những người bạn học cũ cũng đã sáu bảy mươi rồi, những việc như leo núi tốn nhiều thể lực nên khỏi cần cân nhắc, họ lựa chọn đều là những nơi giao thông thuận tiện. Người đông, đội ngũ đặc sắc, họ đi đến đâu đều thu hút sự chú ý đến đó, ngay cả Cố Tương đang tập trung suy nghĩ cũng bị họ hấp dẫn.
Hôm nay sau khi ăn trưa xong cô đi tới công viên Cẩm Dương, đứng ở đó thiết lập trạm kế tiếp trên bản đồ cho đến giờ. Trên tay cô cầm giấy bút, không ngừng nối từng toạ độ trên bản đồ. Nối hết một lần, cô lại dựa vào hình dáng mỗi khu vực trên đó, phác hoạ lại trên giấy, so sánh với bản đồ, trong đầu xuất hiện từng hình vẽ, so sánh với những hình vẽ không biết mang ý nghĩa gì trong nhật kí kia. Nhìn một lúc lâu vẫn chả có chút manh mối nào. Lúc này hình vẽ trở thành thứ khó nắm giữ nhất, ánh sáng chiếu vào hai tấm bản đồ, có mấy hình tam giác, tứ giác, đa giác, cô muốn vẽ thành hình tròn cũng được. Trong nhật kí của cô nếu những hình vẽ này không đại diện cho cung điện ký ức thì sẽ là gì đây?
Cố Tương đang suy nghĩ, tiếng người ầm ĩ làm nhiễu loạn cô, liếc sang bên cạnh thấy ngay đám cụ già.
Bà Âu Dương đang cười, thỉnh thoảng ông Tề Trung Hoa ngồi xe lăn bên cạnh nói gì đó, hoặc ngẩng đầu nói với những người đang đứng kia.
Đội ngũ tổng cộng có hai tư người, trong đó có chín cụ, trừ bà Âu Dương và ông Tề Trung Hoa thì lần này có tổng cộng bảy người bạn học cũ đến. Nhân số rất khả quan.
Cố Tương đứng im tại chỗ nhìn. Con trai bà Âu Dương và vợ cầm máy ảnh đứng đó mấy mét, thầy Tề giơ hai tay về phía mọi người.
Giơ lên, hát…
“Chủ tịch Mao phái người đến
Núi tuyết mỉm cười rặng mây mở đường
Dải băng vàng
Nối liền Bắc Kinh và Lhasa…”
Đám con cháu chỉ đứng ngoài quan sát, không ai biết hát, đám cụ già hát khàn giọng, khua chân múa tay vui vẻ. Răng họ cũng chả còn mấy, nhưng tiếng dõng dạc, tuyên truyền giác ngộ, dường như mọi người đang quay về năm tháng xa xôi kia, lúc họ còn trẻ hoạt bát, tay chân có thể biểu diễn. Hát xong một khúc, tất cả mọi người cùng vỗ tay, các cụ vui vẻ, cất tiếng cười to, cùng nhau thích thú.
Cố Tương vỗ tay một lát mới kịp phản ứng, yên lặng thả tay xuống.
“A…Cố Tương!”
Thầy Tề trông thấy cô, ngoắc gọi.
Cố Tương lễ phép đi qua, lễ phép chào: “Thầy Tề.”
“Sao em lại ở đây, đi một mình à?”
“Vâng, chỉ có mình em.”
“Có muốn đi chung với bọn thầy không, mọi người còn muốn đi công viên Hải Dương nữa.”
Cố Tương đáp: “Không cần đâu ạ, mọi người đi chơi vui vẻ.”
Bà Âu Dương ở bên cạnh ngoắc cô, bà mỉm cười, giọng rất nhỏ, không có sức, “Vừa rồi có nghe các cô hát không, thế nào?”
Cố Tương đánh giá thành thật: “Có ạ, mọi người hát rất hay.”
Bà Âu Dương cười: “Khi đó chúng tôi chả có hoạt động gì, ngay cả hát cũng không biết, bài này do một vị thanh niên trí thức dạy cho đấy. Chúng tôi hát cho người lớn trong thôn nghe, nhưng cuống họng lại đau nhức, buổi trưa ăn những thứ kia bị nghẹn, đã lâu không ăn thức ăn thực sự rồi…”
Bà ngẩng đầu cố sức nói, Cố Tương ngồi xổm xuống.
“Cổ họng dù đau, nhưng chúng tôi vẫn muốn hát, những người lớn nghe hết, khi đó chúng tôi rất kiêu ngạo, cho rằng mình là dân chuyên nghiệp.”
Một cụ khác nói: “Lúc đó thật khổ, hiện tại các cháu trẻ tuổi có máy tính còn có điện thoại, muốn chơi gì cũng được.”
“Lúc trước khi hát là lúc lên núi hái rau dại.”
“Vẫn là rau dại ngon nhất, ăn đi ăn lại, còn thơm nữa.”
“Có một lần chúng tôi ra sông mò cá, mọi người còn nhớ không, chính là lần tôi ngã xuống sông đó!”
Các cụ không ngừng nói, nhớ lại những kỉ niệm đã qua. Bà Âu Dương cười nghe họ nói, nghiêng đầu nhìn Cố Tương, “Khi đó khổ nhưng người sống không phải lúc nào cũng đau khổ, nhìn họ vui vẻ thế cơ mà.”
Cố Tương gật đầu: “Vâng.”
“Tôi coi như là sống không uổng phí rồi. Kết hôn sinh con, con cái có tiền đồ, con dâu hiếu thuận, cháu trai cháu gái nghe lời. Tôi còn được học đại học, tháng trước còn biết cả Sudoku.” Bà Âu Dương nhìn lên trời, “Trên đời này còn rất nhiều người tốt, tôi thật may mắn.”
Bà khẽ cảm thán: “Thật tốt.”
Lúc này trong đám có một cụ vỗ tay, đề nghị mọi người hát lần nữa.
Cố Tương lại đi sang bên cạnh, nghe ca khúc cách mạng lần nữa vang lên, từng khuôn mặt già nua tươi cười kể lại quá khứ của họ. Cô không nhịn được mở điện thoại, ấn vào nút chụp ảnh.
Trung tâm điều trị an bình.
Đồng Xán Xán đang trò chuyện với đồng nghiệp về bà Âu Dương, “Bọn họ còn muốn đến công viên Hải Dương sao? Tôi cũng muốn đi.”
“Nghe vị thầy Tề kia nói, không phải hôm nay là ngày mai cơ, nếu thích thì cô đi đi.”
Đồng Xán Xán thực sự suy nghĩ có nên gọi Cố Tương và Vu Thi Thi cùng đi không. Bàn trước mặt bị gõ, cô ngẩng đầu.
“Chú ý giường số 6 một chút, nếu ông ấy còn tiếp tục xuất hiện đau bụng thì báo ngay cho anh.”
“Vâng.” Đồng Xán Xán nhớ kĩ, đột nhiên nghĩ ra gì đó, cô nhìn chằm chằm Cao Kình.
Cao Kình đang ghi chép, viết xong mới chậm rãi nói: “Nhìn gì thế?”
Đồng Xán Xán liếc anh: “Anh có chuyện gì gạt em không?”
“Hả? Chuyện gì?” Cao Kình kiểm tra nội dung viết, cũng không ngẩng đầu lên, thờ ơ hỏi.
Đồng Xán Xán tức giận nhìn thẳng anh. Tối qua sau khi cô về nhà, trong nháy mắt từng nghĩ “mười ba nghìn” là cho mình, cô vui vẻ lăn lộn trên giường, lăn xong lập tức tỉnh táo. Cô đâu có ngốc, mười ba nghìn đấy, làm sao có thể! Đáp án kia chỉ có một, anh cô giấu người nhà, lén qua lại với bạn gái, hơn nữa có giá “mười ba nghìn“.
Đồng Xán Xán ôm cánh tay, nghiêm túc suy nghĩ: “Hiện tại em có chuyện hỏi anh.”
“Ờ.” Cao Kình viết mấy chữ, thuận miệng đáp.
“Anh tập trung chút!” Đồng Xán Xán học theo anh gõ bàn.
Cao Kình ngẩng đầu, “Nói đi.”
Đồng Xán Xán nhanh mồm nhanh miệng: “Có phải anh đang qua lại với bạn gái?”
Cao Kình mỉm cười: “Tại sao lại hỏi như vậy?”
Đồng Xán Xán hừ hừ, tự cho là thông minh: “Hôm qua em nhìn thấy anh cầm một cái túi trong thang máy.”
“Sao em biết là túi?”
“Nhìn kích thước chẳng lẽ là son?”
Cao Kình: “Cho nên em cảm thấy anh có bạn gái?”
Đồng Xán Xán nói bóng gió: “Nếu không thì sao, chẳng lẽ anh dùng cái túi kia?”
“Cái túi kia là…”
Đồng Xán Xán vểnh tai, mở to mắt.
“…Bạn anh cần tiền nên nhờ bán hộ.” Cao Kình nói.
“Hả?” Đồng Xán Xán nhăn mặt.
“Túi này cậu ta mua mười ba nghìn, nhờ anh bán lại ba nghìn.”
“Em biết chứ, là cùng loại với cái túi mười ba nghìn của Hương Hương đúng không?”
“Ờ.” Cao Kình đáp.
Đồng Xán Xán suy nghĩ, “Đợi một chút, anh nói bán lại ba nghìn? Bạn anh bị bệnh à, đó là túi mới đấy.”
“Sao em biết là túi mới?”
“À…” Đồng Xán Xán trong cái khó ló cái khôn, “Em đâu có mù, túi mua sắm mới tinh đấy.”
Cao Kình tha cho cô, giải thích, “Anh chỉ chịu trách nhiệm bán hộ cậu ta, những chuyện khác không quan tâm.”
Đồng Xán Xán thốt lên: “Vậy anh bán cho em!”
“Cô xác định?” Cao Kình nhìn cô.
Đồng Xán Xán nghĩ đến trên còn có mẹ đại nhân, trong lòng sợ hãi.
Cao Kình hiểu rõ: “Mẹ cô sẽ đánh chết cô.”
3000 tệ mua một cái túi, cô biết cũng sẽ cắn chết chính mình. Đồng Xán Xán suy nghĩ, chỉ thiếu nước vò đầu bứt tai, “Vậy nếu không anh mua cho em, coi như quà sinh nhật.”
“Năm nay sinh nhật cô anh tặng cho tận 2500 tệ, cô muốn ứng cho sang năm?”
“Có thể.”
“Mơ đi!” Cao Kình gõ đầu cô.
Đồng Xán Xán xoa đầu, “3000 tệ, chiếc túi mới tinh tận 13 nghìn mà bán có 3000, em không biết thì thôi, hiện tại anh cho biết em lại không thể mua!”
Cao Kình khích lệ cô: “Loại túi này không thực dụng, không bằng cô đi hỏi Cố Tương xem có đáng mua không. Người dùng rồi mới có đánh giá chính xác nhất.”
Đồng Xán Xán cảm thấy có lý. Cao Kình hỏi: “Anh post túi lên mạng rồi, động tác của cô phải nhanh lên.”
Đồng Xán Xán không thể chờ được nữa, vừa cầm điện thoại thì thấy Đinh Tử Chiêu lảo đảo đi tới. Cô hừ lạnh, ngoảnh đầu đi không thèm nhìn anh ta. Đinh Tử chiêu lẩm bẩm: “Nhỏ mọn.”
Cao Kình nhìn hai người, hỏi: “Hai người làm sao thế?”
Đinh Tử Chiêu: “Không có gì, phụ nữ lòng dạ hẹp hòi.”
Cao Kình: “Đang giờ làm việc, cậu tới có việc gì?”
“Tôi tìm chủ nhiệm Vu có việc, nói sau nhé.” Đinh Tử Chiêu đi mấy bước, lùi lại, tám chuyện, “Báo cáo với cậu một chút, Diêu Tấn Phong lại triển khai thế tấn công với Nguyễn Duy Ân rồi.”
“Sao cậu biết?” Cao Kình hỏi.
“Tôi nghe thấy cậu ta gọi điện tặng hoa, đúng là si tình.” Thời gian của anh ta đang gấp, “Đợi tôi rảnh kể cho.”
Chuẩn bị đi, anh ta đột nhiên nghe thấy có người gọi “Bác sĩ Cao”, anh ta vô thức dừng bước. Quay đầu lại thấy ngay một cô gái đi tới. Anh ta biết cô gái này, mấy hôm trước còn gặp ở khu khám bệnh, hình như họ Chu.
Cô Chu đứng trước mặt Cao Kình, đầu tiên nói mấy câu khách sáo, sau đó lấy từ trong túi ra một tập phiếu: “Trước đó anh hao tổn rất nhiều công sức chữa trị cho cha tôi, tôi không có cơ hội nào để cảm ơn anh. Vừa khéo chị họ tôi tuần trước tổ chức tiệc cưới ở khách sạn được tặng rất nhiều phiếu ăn buffet, thời gian sử dụng tương đối ngắn, tôi không dùng hết, nghĩ dùng cách này mượn hoa hiến Phật.”
Cao Kình: “Cô Chu quá khách sáo rồi, những chuyện kia đều là công việc của tôi, tôi không thể nhận phiếu ăn được, cô cầm về đi.”
“Những thứ này không mất đồng nào, không sao đâu, hơn nữa tất cả mọi người đều thấy.” Cô Chu nhìn xung quanh, các y tá đều nhìn chằm chằm bên này, “Không làm trái kỷ luật, coi như là quà bạn bè tặng nhau. Chỗ này có rất nhiều, anh không dùng hết có thể chia cho đồng nghiệp.”
Cao Kình còn muốn từ chối thì cô Chu đã ra lén đưa cho anh, còn gật đầu cười với các y tá xung quanh, cất bước đi. Cao Kình còn chưa có động tác gì, Đinh Tử Chiêu đã cướp tập phiếu ăn, “Cậu dùng hết sao?”
Cao Kình đưa tay ra hiệu tuỳ anh ta, sau đó khoanh tay đứng một bên.
Động tác của Đinh Tử Chiêu nhanh nhẹn, thấy ai cũng có phần, các y tá vui vẻ ra mặt. Anh ta cố ý cho Đồng Xán Xán hai phiếu, Đồng Xán Xán khó chịu với anh ta, Đinh Tử Chiêu đưa phiếu qua, nhỏ giọng: “Đêm đó thực xin lỗi, cô cầm trước đi, chờ cô rảnh tôi lại mời cô đi ăn chính thức nhận lỗi.”
Đồng Xán Xán nhận lấy phiếu ăn, tạm thời hoà giải với anh ta.
Cuối cùng còn thừa lại ba phiếu, Đinh Tử Chiêu lấy một, trả lại hai phiếu cho Cao Kình: “Cho này.”
Cao Kình cầm lấy, “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.”
Cao Kình: “…”
Lúc Cố Tương trở về cư xá mới thấy cuộc gọi nhỡ của Đồng Xán Xán và tin nhắn của Cao Kình. Cao Kình: “Người nhà bệnh nhân vừa cho tôi hai phiếu buffet, tối cô có ăn ở nhà không? Nếu không chúng ta cùng đi ăn?”
Cố Tương đi vào thang máy, nhắn lại: “Bà nội nấu cơm cho tôi rồi, để lần sau đi.”
Cao Kình vẫn chưa nhắn lại. Cố Tương đi vào nhà, bà Văn Phượng Nghi bảo cô đi rửa tay, “Hôm nay bà nấu canh chua cá cho cháu, chỉ bỏ chút cay thôi.”
“Bà thích ăn cay ạ?”
“Ừ, lúc còn trẻ bà không cay không vui, mấy năm nay phải bảo vệ dạ dày nên mới ăn ít đi.”
Đồng Xán Xán vừa ra khỏi thang mấy, nghe thấy tiếng Cố Tương, kêu lên, vén rèm, “Hương Hương!”
Cố Tương quay đầu lại, “À, tôi quên gọi lại cho cô.”
“Không sao.” Đồng Xán Xán nói thẳng, “Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Cố Tương dẫn cô ấy vào, Đồng Xán Xán kéo cô, nói: “Hiện tại trong tay anh tôi có một chiếc túi 13 nghìn giống y xì túi của cô. Túi này là bạn anh tôi nhờ bán hộ, còn mới nguyên, hiện tại bán lại chỉ có 3000, cô nói xem tôi nên mua không?”
“…Rẻ thế sao?” Cố Tương kinh ngạc.”
“Đúng thế, cô cũng cảm thấy vô cùng có lợi phải không, có 3000 thôi à!” Đồng Xán Xán xoắn xuýt, “Nhưng tôi chưa bao giờ mua túi quá 300, nếu mua một cái 3000 về, mẹ sẽ đánh chết tôi. Cô nói xem rốt cuộc tôi có nên mua không?”
Thực ra Cố Tương cũng hơi có tính toán, 3000 quá rẻ, cô nói: “Nếu cô đã nói vậy, thích thì mua đi.”
Đồng Xán Xán: “Tháng sau tôi mới có lương mua.”
“…Cô không có tiền trong tài khoản sao?”
Đồng Xán Xán: “Trong thẻ còn có hơn 100.”
Cố Tương: “…”
Đồng Xán Xán: “Tôi ăn ở nhà không tốn tiền, tiền gửi ngân hàng bị mẹ tôi quản lý hết.”
Vậy thì tốt rồi. Cố Tương nói: “Vậy cô có thể mua rồi.”
Đồng Xán Xán xoắn muốn chết, “Nhưng mua mẹ tôi sẽ biết.”
“Cô dùng tiền của mình, có lẽ mẹ cô sẽ không can thiệp.”
“Đạo lý đó ai cũng biết, nhưng mẹ tôi thì không.” Đồng Xán Xán thở dài, “Thực ra tôi đang phân vân 3000 tệ cho một cái túi có đáng hay không, lại không thể ăn uống được.” Cô nhìn về phía Cố Tương, “Túi hàng hiệu dùng được không?”
Cố Tương: “Tốt lắm.”
“Tốt ở chỗ nào?”
Cố Tương: “Chất lượng tốt.”
Đồng Xán Xán: “Mấy trăm chất lượng cũng rất tốt.”
Cố Tương: “Kiểu dáng đẹp.”
Đồng Xán Xán: “Túi taobao cũng rất đẹp.”
Cố Tương: “Nhãn hiệu tốt.”
Đồng Xán Xán: “Đúng là nhãn hiệu đắt tiền, mua đúng là nhãn hiệu.”
Cố Tương chuẩn bị đi ăn cơm, không muốn nói thêm với cô ấy.
Đồng Xán Xán nhìn cô đi về phía bàn ăn: “Cô phải ăn cơm à, vậy cô nói xem rốt cuộc tôi có nên mua không?”
Cố Tương nói hộ thay lòng cô ấy: “Không.”
Đồng Xán Xán: “Nhưng mà lợi lắm, anh tôi post lên mạng rồi, sẽ bị người cướp mất…”
Cố Tương: “…”
Cô yên lặng hít thở sâu. Do dự một lát, Cố Tương đang muốn hỏi Đồng Xán Xán trang web bán chiếc túi kia, đột nhiên nghe Đồng Xán Xán nói trong điện thoại: “Hả, bị mua rồi à?”
Cố Tương nhìn về phía cô ấy.
Canh chua cá hơi nhạt rồi. Ăn được một nửa, Cố Tương mới nhận được tin nhắn trả lời của Cao Kình, hẹn cô sáu rưỡi ở dưới tầng hầm.
Đến sáu rưỡi, cô tìm được chỗ Cao Kình đỗ xe, anh đã ngồi bên trong.
Cao Kình nhìn cô thắt dây an toàn, nói: “Tôi mua vé lúc bảy giờ hai mươi.”
Cố Tương: “Thời gian vẫn còn sớm.”
“Chúng ta có thể đi đâu đó.”
“Vâng.”
“Đúng rồi.” Cao Kình lấy từ ghế sau ra một cái túi, “Một người bạn của tôi có mua túi nhờ tôi bán hộ, tôi thấy chiếc túi này giống cái cũ của cô nên mua lại.”
Cố Tương: “…”
Cao Kình khẽ ho, “Cô xem có giống chiếc túi kia không.”
Cố Tương liếc qua: “Tôi trả tiền cho anh.”
“Không cần, túi này không đắt.”
“Không phải là 3000 sao?”
Cao Kình: “Sao cô biết?”
Cố Tương: “Xán Xán vừa nói với tôi chuyện này.”
Cao Kình cười: “Con bé miệng rộng này.” Dừng một chút, “Túi này cũng không đắt lắm, tôi chỉ tiện tay mua thôi, đừng trả tiền.”
Cố Tương nắm chặt ngón tay: “Không được.”
“Vậy chi bằng thế này.” Cao Kình chậm rãi nói, “Tuần sau tôi phải đi tham gia một hội thảo nghiên cứu y học, thiếu bộ quần áo, hiện tại có thời gian, tôi muốn đi mua, nhưng tôi cảm thấy gu mình không tốt lắm…”
Cố Tương lặng lẽ giữ làn váy, không đợi anh nói xong, tiếp lời: “Vậy tôi mua cho anh.”
“Cô đưa ra ý kiến giúp tôi là được rồi.”
Cố Tương cảm thấy nóng bức, thấp thỏm, “Vậy đến đó thì nói sau.”
Cao Kình khống chế nhịp tim đập nhanh, vẻ mặt tự nhiên mỉm cười: “Được, chúng ta đi dạo cửa hàng rồi sau đó xem phim.” Đăng bởi: admin