Cố Tương cong khóe miệng, không hề khách sáo thả chìa khóa lại túi mình.
Cao Kình hỏi cô: “Em ăn sáng chưa?”
“Em ăn rồi.” Cố Tương ngồi vào ghế sa lon, khuỷu tay chống lên đùi, chống cằm nhìn về phía Cao Kình, “Anh ăn bánh trứng gà à?”
“Ừ, chia cho em một nửa nhé?” Cao Kình chỉ túi.
“Anh ăn đi.” Cố Tương lắc đầu.
Trong nhà không có nước, Cao Kình lấy ấm đun nước, đang chuẩn bị lấy nước, tiếng bước chân phía sau vang lên, ấm nước bị người cướp đi.
“Để em.” Cố Tương tự giác đi lấy nước, “Anh ngồi bên kia đi.”
Cao Kình cười, xoa cổ của cô, anh đi vào phòng khách.
“Anh chỉ uống nước trắng thôi sao?”
“Ừ.”
“Còn muốn uống gì khác không?”
Cao Kình: “Lấy giúp anh quả táo trong tủ lạnh.”
Trong lúc chờ nước sôi, Cố Tương gọt táo, nhớ đến lần cô đến đây Cao Kình chuẩn bị cho mình cả một đĩa hoa quả. Cô mím môi, cắt nhỏ táo ra để vào trong đĩa. Rót một cốc nước ấm, bưng đĩa, cô mang ra phòng khách.
Cao Kình gãi lông mày, nắm tay cô, bắt đầu dùng bữa sáng.
Cố Tương ngồi bên cạnh anh, “Mệt lắm à?”
Cao Kình gật đầu, ăn bánh nói: “Mệt lắm, tối qua hơi nhiều việc, không được nghỉ mấy. Anh ngủ hai tiếng, em nghĩ kỹ xem muốn đi đâu?”
Cố Tương lắc đầu: “Không, anh cứ ngủ đi.”
Cao Kình xiên một miếng táo đưa đến bên miệng cô, “Anh không ngủ được nhiều như vậy đâu. Yên tâm, anh đã hình thành thói quen, sẽ không ép buộc bản thân.”
Cố Tương cắn miếng táo. Cô chỉ cắn được một nửa, nửa còn lại cô nhón tay nhét vào miệng. Cao Kình thấy thú vị, lại đút cho cô miếng nữa.
Ăn sáng xong, Cao Kình đi tắm, Cố Tương cho chú cá nhỏ ăn, sau đó ngồi lại ghế sô pha xem tivi. Phát lại tin tức ngày hôm qua, Chu Bách Đông vào ở bệnh viện Thụy Hoa, phóng viên không ngừng đuổi theo người con cả Chu Thiếu Vân, nghe đồn trong cuộc họp Ban giám đốc nhà họ Chu hai chị em gây chiến, lại nói hai chị em cùng nhau chăm sóc người cha bệnh nặng. Còn nói Chu Bách Đông làm người giản dị, vậy mà chọn bệnh viện bình thường như vậy. Tin tức cuối cùng phổ cập kiến thức về quan tâm lâm chung, phóng viên cảm thán cả đời kinh doanh đồ sộ sắp từ giã nhân thế.
Cao Kình mặc áo ba lỗ và quần đùi ra khỏi nhà tắm, Cố Tương cầm lấy điều khiển nói: “Anh đi ngủ đi, em đi về trước.”
“Không cần, em cứ ở đây xem tivi, anh nghe tiếng một chút. Qua hai tiếng nữa gọi anh dậy.”
“Vâng.” Cố Tương lại để điều khiển xuống.
Cao Kình quay về phòng ngủ nghỉ ngơi, nằm trên giường ba phút, lại chả thấy buồn ngủ chút nào. Trằn trọc, cuối cùng anh trở lại phòng khách.
“Ơ?” Cố Tương đang xem TV chuyển qua mặt anh, “Sao lại đi ra?”
Cao Kình ngồi xuống bên cạnh, “Anh ngủ ở đây.”
“Ngủ ghế sô pha?” Cố Tương dịch vị trí.
Cao Kình nằm xuống, “Ừ, em xem TV đi, đừng để ý đến anh.”
Cố Tương chỉnh nhỏ âm lượng TV, nghiêng đầu nhìn Cao Kình, bên phía đối diện anh cũng nhìn chằm chằm cô. Hai người nhìn nhau ba giây, Cao Kình giang hai tay cánh tay, “Lại đây.”
Cố Tương suy nghĩ, thản nhiên xông qua, Cao Kình ôm cô nằm xuống, Cố Tương bỏ dép lê đi.
Ghế sô pha không lớn, hai người lách vào coi như miễn cưỡng, Cao Kình gác chân lên thành ghế.
Cố Tương nhỏ giọng nói: “Anh về phòng ngủ đi.”
Cao Kình khép nửa mắt, “Vậy em cùng về phòng với anh sao?”
Cố Tương: “…”
Cao Kình nói xong một câu như vậy, cũng hơi tỉnh táo, anh mở mắt ra, lập tức nói: “Như vậy là tốt rồi.”
Cố Tương bị anh kẹp trong sô pha, cô liếc nhìn ra ngoài, vẫn ổn, anh không rơi xuống.
Cao Kình ôm chặt người, nhắm mắt lại, “Anh ngủ đây.”
“Vâng, anh ngủ đi.”
Cố Tương gối đầu lên cánh tay anh, chóp mũi đều là mùi sữa tắm quen thuộc, mùi này đã làm bạn với cô cả đêm qua. Ác mộng khiến cô mệt mỏi cả đêm, lúc này cô tựa ở trong ngực Cao Kình, mơ màng, chậm rãi nhắm mắt lại. Không biết qua bao lâu, cô bị hơi nóng đánh thức.
Bờ môi Cao Kình rời khỏi cô, khàn giọng nói: “Tỉnh rồi?”
Cố Tương gian nan giơ cánh tay lên, đặt xuống dán sát vào trán, “Sao anh tỉnh sớm vậy?”
“Đã qua ba tiếng rồi.”
“A…”
Cao Kình dán lên trán cô, “Đêm qua em ngủ không ngon sao?”
“…Em vừa nói mê à?”
“Không có.”
“Ừm” Cố Tương nói, “Đêm qua em gặp ác mộng.”
“Mơ thấy gì thế?”
“Không nhớ được, nhưng mà…” Cô nhớ rõ được hình ảnh cuối cùng, gương mặt phóng đại kia
“Nhưng mà cái gì?”
Cố Tương do dự mở miệng, “Em mơ thấy Tiêu Mân.”
Cao Kình sửng sốt, lập tức ngồi dậy. Cánh tay anh vẫn còn để ở phía sau cổ cô, kê đầu cho cô quá lâu nhất thời cứng ngắc, anh dùng tay kia kéo Cố Tương lại gần, ôm chặt cô, “Sao lại mơ thấy anh ta?”
Cố Tương nói với anh chuyện gặp mặt đối phương ngày hôm qua, có lẽ là ngày làm gì đêm mơ nấy. Tâm trạng Cao Kình không còn tốt như trước, anh không nói thêm cái gì, cúi đầu hôn Cố Tương một lát. Hôn xong, cảm xúc cũng điều chỉnh tốt hơn. “Em đoán xem bà em đã nấu xong cơm chưa?”
Cố Tương nói: “Có lẽ là đang chuẩn bị rồi.”
“Nói với bà một tiếng, buổi trưa anh qua ăn cơm.”
Cố Tương kiếm điện thoại trên bàn, cô bò qua người Cao Kình. Cao Kình đỡ lấy eo cô, lúc cô quay lại, Cao Kình lại ôm cô vào lồng ngực mình.
Cố Tương nhìn anh, cứ như vậy nằm trên ngực anh, gọi điện thoại cho bà. Như thể cô đang nói chuyện với trái tim anh. Cao Kình khẽ vuốt ve gương mặt cô.
Buổi trưa, bà Văn Phượng Nghi cố ý nấu thêm đồ ăn, bà nhìn Cao Kình động đũa, khuôn mặt tràn đầy vui mừng. Cao Kình hỏi thăm sức khoẻ bà, bà Văn Phượng Nghi nói đều tốt cả. Sau khi ăn xong Cao Kình nhìn bóng lưng bà Văn Phượng Nghi, động tác của bà dường như cố hết sức.
Cao Kình nhíu mày, anh đi lên trước, lấy bát đũa bẩn từ trong tay bà Văn Phượng Nghi, “Bà ơi, để cháu rửa cho ạ.”
“Không cần, cháu đi nói chuyện với Hương Hương đi.”
Cố Tương cũng cầm hai bát bẩn đi đến, “Bọn cháu vào nhà bếp cũng có thể nói chuyện được ạ.”
Bà Văn Phượng Nghi cười, nghe lời bọn họ đi nghỉ ngơi.
Cao Kình không để cho Cố Tương chạm vào nước, Cố Tương phụ trách lau khô bát đũa, dọn dẹp xong, Cố Tương thay một bộ quần áo khác, đi ra ngoài cùng Cao Kình. Lần này cô mang theo bản đồ phỏng đoán trong hai ngày, còn có cả ảnh chụp cũ từ chỗ Cao Kình.
Nửa tiếng sau, Cố Tương đứng ở cửa tàu điện ngầm, đối chiếu với ảnh chụp, quan sát xung quanh, sau đó ngửa đầu nhìn Cao Kình.
Cao Kình thu ô lại, vẩy nước, dắt tay cô, “Đi thôi.”
Hai người bước vào trong trạm. Cố Tương vừa đi vừa nói chuyện: “Hàng này trong nhật kí là hình tam giác, hiển nhiên là chỉ cầu thang rồi.”
Cao Kình chỉ vào hình chữ nhật: “Cái này có phải ý em là chỉ xung quanh không?”
Cố Tương gật đầu: “Em đoán là như vậy.”
Hai người dựa theo bản vẽ đã sửa lại đi, sau khi rời khỏi tàu điện ngầm, lại đi đến công viên Cẩm Dương, còn có mấy trạm xe buýt, bắt một chuyến đến trường tiểu học Văn Huy, vậy mà đụng phải phóng viên phỏng vấn lãnh đạo trường học, tìm hiểu chuyện năm đó Chu Bách Đông quyên góp từ thiện.
Hai người không thể vào trong.
Cao Kình che ô suốt quãng đường cho cô, lần này thu hoạch tương đối khá. Trên đường đi về hai người ngồi xe buýt, Cố Tương nhắm mắt lại, thành lập cung điện ký ức trong đầu. Cung điện của cô vốn là tàu điện ngầm, thùng rác, máy móc trên tấm ảnh…
Đại học Thanh Đông, bên trong có quá nhiều chỗ có thể làm cột mốc…Còn có công viên Cẩm Dương, mấy con đường, bệnh viện, phong cảnh bên ngoài xe buýt…Cô còn cần lọc mấy lần. Cố Tương siết chặt túi. Nhanh thật…
Tay cô ấm áp, mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh. Cao Kình thuận thế ôm bờ vai cô, “Có mệt không?”
Cố Tương nói: “Chân hơi mỏi.”
“Hôm nay đi rất nhiều.”
“Vâng.”
Xuống xe buýt, Cố Tương xoay chân. Cao Kình giũ ô, cúi đầu nhìn chân cô. Cô đi một đôi xăng đan tầm bốn năm phân, không ngờ chỉ một buổi chiều mà đi nhiều nơi như vậy, cô lại không thích vận động, cảm thấy mỏi chân là không tránh được.
Trời đã tối rồi, mưa bụi hiện rõ dưới đèn đường. Cao Kình nói: “Anh cõng em nhé?”
“…Không cần.” Vậy cũng quá khoa trương rồi.
Cố Tương bước lên: “Đi thôi.”
Cao Kình kéo cô lại, đi một đoạn ngắn, anh dừng bước. Cố Tương ngửa đầu nhìn anh.
Cao Kình nhét ô vào trong tay cô, cúi người, “Đi lên.”
Cố Tương chọc lưng anh. Cao Kình quay đầu.
“Thấp xuống một chút.”
Cao Kình cười, nghe theo cô, anh dứt khoát ngồi xổm xuống. Cố Tương nằm úp trên lưng anh. Cao Kình hơi run lên, đỡ lấy đầu gối cô, giữ chặt cô, Cố Tương che ô lên đỉnh đầu hai người. Cố Tương phát hiện hình thể giữa nam và nữ thực sự cách xa nhau, Cao Kình ôm cô rất ổn, cô không cần phí chút sức nào, có anh đỡ cô không lo bị rơi xuống.
Hạt mưa tí tách rơi trên ô. Một tay Cố Tương thoải mái bám vào bả vai Cao Kình, đôi má dán vào sau tai anh, nói: “Có phải em rất nhẹ không?”
“Vô cùng nhẹ.”
“Anh có thể cõng được bao lâu?”
Giọng anh trầm thấp, như một dây cung kích thích trong đêm mưa.
“Anh có thể cõng cho đến khi chúng ta rời khỏi nhân thế.”
“…”
Cố Tương ôm chặt anh, dán lên mặt anh.
Đời người không cô độc, thực sự tốt quá. Cô nghĩ.
Ngày hôm sau, đã đến thời gian Cố Tương hẹn với tiến sĩ Tần, Cao Kình đi cùng cô đến khách sạn đối phương đang ở. Tìm được phòng, Cao Kình gõ cửa. Chờ một lát, cửa từ bên trong mở ra, tiến sĩ Tần trông thấy Cao Kình, kinh ngạc: “Bác sĩ Cao?”
Cao Kình mỉm cười: “Tiến sĩ Tần, lại gặp mặt rồi, cháu đi theo bạn gái tới.”
Tiến sĩ Tần nhìn về phía Cố Tương. Cố Tương cong miệng, “Anh ấy là bạn trai cháu.”
“À.” Tiến sĩ Tần hiểu ra, đột nhiên bật cười, “Ta biết đó là người bạn “rất quan trọng“.”
“Vâng.” Cố Tương nhỏ giọng nói.
Tiến sĩ Tần cười để cho hai người đi vào. Cố Tương và Cao Kình đi vào, đã nhìn thấy hai người ngồi ở trên ghế salon.
Chu Thiếu Khang cười gọi người: “Bác sĩ Cao, sao anh lại tới nơi này? Ơ, hẹn hò với giai nhân?”
Cao Kình mỉm cười.
“Tiến sĩ Tần có khách, vậy chúng tôi đi trước.” Tiêu Mân đứng dậy, bước đến trước mặt Cố Tương.
“Đi làm thôi miên?” Anh ta hỏi.
Cố Tương liếc anh ta, thờ ơ ừ một tiếng.
Tiêu Mân cười nhạt, ánh mắt nhìn bàn tay ở trên lưng cô. Anh ta liếc Cao Kình.
Cao Kình cười nhạt đáp lại.
Chu Thiếu Khang nói: “Chúng ta cũng nói chuyện đã tương đối rồi, tiến sĩ Tần, chúng tôi đi trước, đợi cha tôi đồng ý ông giúp ông ấy điều trị, tôi lại gọi điện thoại cho ông.”
“Ừ.”
Chu Thiếu Khang tạm biệt hai người, nhìn thoáng qua Cố Tương, vừa ra phòng đã nói: “Cô nàng này xinh thật, không phải là người bạn mất trí nhớ của cậu đấy chứ? Có chủ rồi à?”
Tiêu Mân lạnh lùng liếc anh ta, nói: “Cậu đợi một chút, tôi đi nói mấy lời.”
“Đi đi.” Chu Thiếu Khang cho là anh ta muốn đi tìm Cố Tương.
Tiêu Mân gọi tiến sĩ Tần ra, nói với ông mấy câu rồi đi thẳng.
Tiến sĩ Tần quay về phòng.
Cao Kình nhìn cửa, như có điều suy nghĩ.
Tiến sĩ Tần mỉm cười: “Vậy hiện tại chúng ta bắt đầu chuẩn bị thôi miên. Bác sĩ Cao, cậu có thể chờ một lát bên ngoài không.”
Cao Kình đứng ở cửa phòng khách chờ. Anh đút tay vào túi, tựa vào tường, nhắm mắt suy nghĩ, qua một lúc lâu, mở mắt ra, quay người dùng sức gõ cửa, “Tiến sĩ Tần! Tiến sĩ Tần!”
Chỉ lát sau, cửa mở ra, trên mặt tiến sĩ Tần không nhìn ra cảm xúc gì, “Bác sĩ Cao?”
Xa xa, Cố Tương ngồi trên ghế salon, hai mắt mở to.
Cao Kình bước nhanh đi qua, xoay người đỡ lấy bờ vai cô, thấp giọng hỏi: “Thôi miên thành công không?” Đăng bởi: admin