Giữa lúc ý thức mơ hồ có một bóng người đi tới, mặc một bộ đồ đen, tay bưng một bát canh màu trắng, Kiều Sơ Huân chỉ cảm thấy cả người rã rời, ngay cả sức lực giơ tay lên cũng không có. Người nọ càng lúc càng tới gần, đứng lại bên cạnh giường, nhẹ nhàng khuấy cái thìa nhỏ, khom lưng cúi xuống bên người nàng.
Không muốn… Nàng không muốn uống bát thuốc kia… Kiều Sơ Huân muốn hét lên thành tiếng nhưng lại phát hiện ra cổ họng bị nghẹn cứng, làm cách nào cũng không thể phát ra âm thanh. Tay người kia đã chạm đến cánh tay nàng, ôm nàng ngồi vào trong lòng. Kiều Sơ Huân nhẹ nhàng mấp máy môi, nước mắt như chuỗi hạt châu lăn xuống bên gò má…
Người nọ dường như thở hắt ra một hơi, vươn ngón tay lên khẽ vuốt ve gò má nàng, lại dùng thứ gì đó lau nước mắt cho nàng… Thân thể bị người ta vòng ở trong ngực, cái bát được bưng lên càng lúc càng gần, tay cầm chiếc thìa múc lên một muỗng nước thuốc đen thui, đưa tới bên môi nàng… Từ trong đáy lòng Kiều Sơ Huân muốn hét lên một tiếng chói tai, chẳng biết lấy được sức lực từ đâu ra, cánh tay mềm nhũn đẩy đẩy, quay mặt đi nức nở: “Không muốn… Ta không muốn uống…”
Dường như người nọ không hề nghĩ rằng nàng còn có sức lực mà đẩy ra nên cái thìa trong tay bị lệch ra một chút, thuốc trong thìa đổ xuống chiếc chăn gấm màu lam nhạt. Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng thở dài khe khẽ, người nọ đặt bát thuốc sang một bên, ôm nàng vào sát hơn, tiến đến bên tai nàng thì thầm gì đó… Hắn nói rất nhiều, nhưng nàng không hề nghe được câu nào, cũng chẳng hề muốn nghe, chỉ giãy giụa muốn thoát ra, từ cổ họng phát ra tiếng nức nở rất nhỏ: “Tránh ra…”
Thân thể lại càng bị ôm chặt hơn, một nụ hôn in xuống gò má, mang theo sự vội vàng muốn trấn an lòng người. Kiều Sơ Huân vừa né tránh, vừa mở mắt lại có dòng lệ tuôn trào, dường như cảnh tượng trước mắt đã rõ ràng hơn một chút: tấm rèm màu trắng, chăn gấm màu lam nhạt, cách đó không xa là chiếc sạp bằng gỗ hoa lê và bàn trà cùng màu, trên bàn đặt hai bát trà bằng sứ…
Không dám tin vào mắt mình, đầu ngón tay bấu chặt lớp vải màu đen dưới tay, chật vật quay đầu lại, ngửa đầu nhìn về phía người vẫn đang ôm lấy mình. Thân thể nàng gần như xụi lơ trong lòng người kia, cứ nhìn như thế mãi một hồi lâu không thể quay đầu sang phía khác, hít mũi một cái, nước mắt lại càng trào ra nhiều hơn… Dường như người kia rốt cuộc cũng hiểu rõ ý của nàng, ôm nàng xoay người lại, nâng khuôn mặt nàng lên, đặt lên môi nàng một nụ hôn: “Nhìn rõ rồi?”
“Là ta. Không phải là người khác.”
Kiều Sơ Huân ra sức chớp mắt, không muốn để nước mắt làm nhòe mờ cảnh tượng trước mặt, nhưng mãi vẫn không thể làm được. Chỉ một câu thì thầm đơn giản đã khiến tất cả cảm giác sợ hãi và oan ức suốt mấy ngày qua biến thành nước mắt, lã chã rơi xuống vạt áo người kia… Kiều Sơ Huân siết chặt ống tay áo của hắn, rốt cuộc cũng bật khóc thành tiếng.
Mãi một lúc lâu sau tiếng khóc mới dần ngưng lại. Cảnh Dật lấy một tấm khăn từ bên cạnh lên, lau nước mắt trên mặt nàng, nói: “Thuốc đã nguội rồi, để ta bảo người múc một bát khác tới.”
Nói xong liền buông vòng tay ra, đỡ người nàng dựa vào gối, đứng dậy đi ra cửa gọi người đến, nhỏ giọng dặn dò mấy câu. Quay người trở lại bên giường thì đã thấy người kia đang bám chặt lấy mép giường, cắn môi vô cùng đáng thương, đôi mắt đỏ ửng, ánh mắt mông lung nhìn hắn, trên mặt ánh lên vẻ hoảng sợ, bất an và nhiều hơn hết là sự mơ màng.
Biết là do dược hiệu chưa hết, Cảnh Dật mắng thầm trong lòng mấy tiếng, bước nhanh lên trước đỡ lấy nàng. Vừa ngồi xuống, thân thể mềm mại kia đã chủ động nhào vào lòng hắn, hai cánh tay nhỏ bé ôm chặt lấy cổ hắn, giọng nói mang theo âm mũi nồng đậm, lại bởi vì thân thể hư nhược mà tiếng nói trở nên nhỏ xíu: “Công tử…”
Cảnh Dật nghe thấy tiếng gọi này, trong lòng như bị ai nhéo, ngay sau đó là cảm giác đau nhói, không phải là trời đất sụp đổ, mà là cảm giác bị cái miệng nhỏ nhắn của nàng gặm cắn từng mẩu từng mẩu. Biết hiện giờ ý thức của nàng không rõ ràng lắm, có nói gì cũng chưa chắc nàng đã nghe được, cho nên hắn chỉ nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nàng, lặng lẽ dỗ dành.
Kiều Sơ Huân ôm chặt, mặt dán lên gáy Cảnh Dật, nhỏ giọng nói: “Công tử, có phải ta đang nằm mơ không…” Hiện giờ trên người nàng chẳng có chút sức lực nào, cũng không cảm giác được hơi ấm trên người Cảnh Dật, cho dù có kề sát người hắn thì cũng không hề có cảm giác chân thật. Nếu như đây là mơ, vậy chẳng phải khi tỉnh lại sẽ lại phải đối diện với người kia, tiếp tục đối chọi với hắn, cho dù thế nào cũng không thể ăn bất cứ thứ gì hắn cho…
Cảnh Dật dựng thẳng hàng mày, nắm thắt lưng nàng đẩy ra một chút, một cánh tay vây sau lưng nàng, tay kia xoa lên gương mặt tái nhợt lạnh băng của nàng, nhìn vào mắt nàng mà nói: “Có cảm nhận được không?”
Vừa rồi đại phu tới đây bắt mạch đã nói, trong vòng mười mấy canh giờ sau khi tỉnh lại, nàng có thể sẽ bị thoái hóa thị giác và thính giác, cho dù tạm thời tê liệt xúc giác cũng là điều bình thường. Lúc bọn họ đuổi tới nơi, Kiều Tử An đang dùng ngân châm để phong bế mấy huyệt trên đầu và cổ nàng, có ý định phong bế toàn bộ trí nhớ của nàng. Hơn nữa mấy ngày liên tục bị đút các loại đồ ăn mang độc có dược tính lâu dài nên chắc chắn trong thời gian tới nàng sẽ có cảm giác tay chân không có sức. Nàng lại không có nội lực nhờ luyện võ công nên lần này đã làm tổn thương tới toàn bộ cơ thể, sẽ cần rất nhiều thời gian điều dưỡng mới có thể phục hồi lại như trước đây.
Kiều Sơ Huân có thể cảm giác được có thứ gì đó đang dán lên mặt mình, nhưng lại không cảm giác được hơi ấm từ bàn tay Cảnh Dật, chỉ giống như có một miếng gỗ đang kề sát da mặt. Thế nhưng cảm giác thỏa mãn trong lòng có thể thay thế được sự khiếm khuyết về xúc giác, Kiều Sơ Huân lộ ra một nụ cười yếu ớt, nhẹ nhàng mấp máy cánh môi: “Cảm giác được.”
Cảnh Dật bình tĩnh nhìn nàng một cái, bàn tay vỗ về gò má nàng chuyển thành nâng gương mặt lên, tiến tới hôn lên môi nàng. Đầu tiên là nhẹ nhàng mút lấy cánh môi, sau đó tiến vào quấn lấy đầu lưỡi nàng, bá đạo đánh cướp từ trong ra ngoài như mưa giông gió bão. Đôi mắt vẫn mở to, mỗi lần hơi lui ra đều có thể nhìn thấy đôi mắt Kiều Sơ Huân đang trừng to vì kinh ngạc, sau đó sẽ lại tiến tới tiếp tục tùy ý hành động.
Hàng mi dài lướt qua khuôn mặt tái nhợt, hơi thở nóng hổi phun lên bờ môi ẩm ướt… Hơi thở hai người dần trở nên gấp gáp, ban đầu chỉ là Kiều Sơ Huân phập phồng thở dốc, lui về phía sau rồi lại tiến lên, mút lấy, Cảnh Dật cũng bắt đầu không khống chế được. Tay đè sau gáy nàng, miệng gầm nhẹ một tiếng, đầu lưỡi tiến thẳng một mạch tới tận cổ họng của người trong lòng, hút lấy đầu lưỡi mảnh mai của nàng, bàn tay đặt sau lưng cũng liên tục dịch chuyển, như thể chỉ hận không thể khảm nàng vào trong lòng mình…
Lại lần nữa buông cánh môi đã bị mình hôn thành màu đỏ rực ra, Cảnh Dật nâng gò má nàng lên, hơi thở dồn dập, giọng nói khàn khàn: “Bây giờ cảm nhận được rồi chứ?”
Gương mặt tái nhợt thoáng ửng đỏ, đôi mắt vốn mê man trở nên trong suốt, khuôn mặt vẫn luôn dịu dàng lúc này lại loáng thoáng vẻ kiều mị, thở hổn hển gật đầu: “Ừm.”Cảnh Dật nhếch môi một cái, dịu dàng dỗ dành: “Lát nữa ngoan ngoãn uống thuốc, đừng nghĩ ngợi gì cả, ngủ một giấc thật ngon.”
Kiều Sơ Huân nhíu mày lại, vội vàng muốn tiến lên trước, vẻ mặt hoảng sợ như muốn khóc lên.
Trong lòng Cảnh Dật trầm xuống, biết nàng lại không nghe rõ, vội vàng che hai tai nàng lại, hôn môi nàng một cái, sau đó đỡ nàng chậm rãi nằm xuống. Bên ngoài nhanh chóng vang lên tiếng gõ cửa, Cảnh Dật đứng dậy đi lấy thuốc tới, trong khay còn có một bát cháo hoa.
Một lần nữa đỡ nàng ngồi dựa vào trong ngực mình, Cảnh Dật giúp nàng vén mấy sợi tóc bên gò má ra sau tai, múc một muỗng thuốc, nhẹ nhàng thổi, đưa tới bên môi Kiều Sơ Huân. Bởi vì từ trước tới giờ chưa từng hầu hạ ai uống thuốc cho nên mấy muỗng đầu tiên chỉ vào miệng được gần một nửa, còn lại đều bị tràn từ môi xuống cằm.
Kiều Sơ Huân hơi ngượng ngùng, giơ tay lên muốn lau đi nhưng lại bị Cảnh Dật giữ tay lại không cho lộn xộn. Hắn vừa cầm khăn tay lau cho nàng, vừa kề tới bên tai nàng thấp giọng đùa giỡn: “Có muốn đổi cách đút khác không?”
Kiều Sơ Huân đang tựa bên hõm vai Cảnh Dật, vì vậy cũng có thể dễ dàng nhìn hắn hơn, hơi nghiêng mặt sang giương mắt lên nhìn hắn, không hiểu hắn nói đổi cách khác là có ý gì.
Cảnh Dật cong môi, múc một muỗng thuốc cho vào miệng mình, sau đó còn chưa đợi Kiều Sơ Huân kịp phản ứng thì đã dán lên môi nàng. Kiều Sơ Huân chỉ biết ngây ngô hé mở cánh môi, cảm giác nước thuốc cùng đầu lưỡi hắn tiến vào trong miệng mình, sau đó nước thuốc bị nuốt hết xuống cổ họng. Người kia vẫn lưu luyến chần chừ thêm một lát, liếm liếm cánh môi mềm mại rồi mới chịu rời đi, lại bưng bát thuốc lên uống một ngụm nữa.
Lần này thì Kiều Sơ Huân đã hoàn toàn hiểu được ý định của hắn, vội vàng quay đầu đi né tránh, thế nhưng cả người mềm nhũn chẳng làm được gì, lại bị hắn kéo, chẳng thể tránh đi đâu được. Chỉ chốc lát sau Cảnh Dật đã dùng cách thức miệng đối miệng như vậy mà đút hết cả bát thuốc cho nàng.
Cánh môi bị hôn tới sưng đỏ, khuôn mặt mang theo màu đỏ ửng xinh đẹp, Kiều Sơ Huân tựa lên bả vai Cảnh Dật, hai mắt nén giận nhìn hắn bắt đầu múc cháo.
Cảnh Dật mỉm cười, nhìn nàng nói: “Có cần đút như lúc uống thuốc vừa nãy không?”
Kiều Sơ Huân hoảng sợ, vội vàng lắc đầu, mím môi nhỏ giọng oán giận: “Không cần… Công tử đừng có cứ bắt nạt ta…”
Cảnh Dật múc một muỗng cháo lên thổi thổi, đưa đến bên môi nàng, nhẹ giọng cười nói: “Nha đầu ngốc, thế này mà gọi là bắt nạt sao?”
Kiều Sơ Huân nghe được lời này, lại nhớ tới trước đó bị người kia nhốt ở trong phòng, hắn bẻ cánh tay nàng, thô lỗ muốn chiếm đoạt nàng làm của riêng, bỗng dưng khóe mắt cay cay, giọt nước mắt tràn ra rơi xuống gò má.
Cảnh Dật nhìn thấy dáng vẻ oan oan ức ức của nàng, viền mắt ửng đỏ lên, cánh môi hơi sưng, ánh mắt như con thỏ con thì trong lòng lại không tránh khỏi ngứa ngáy, buông thìa xuống, vươn ngón tay lên lau nước mắt dính trên mặt nàng, lại nhỏ giọng dỗ dành: “Đừng khóc.”
Kiều Sơ Huân mím môi gật đầu, ngoan ngoãn dựa vào lòng Cảnh Dật chờ hắn đút cháo. Bên trong cháo hoa không có gì, chỉ có hạt gạo mịn màng mang theo mùi thơm nhàn nhạt. Chậm rãi đút từng muỗng từng muỗng, thỉnh thoảng lại đưa khăn lên lau khóe môi, cháo đi vào miệng, trong miệng dần cảm nhận được mùi vị, có mùi thơm ngát của gạo tẻ lẫn với vị đắng của thuốc uống trước đó.
Trên người dần cảm nhận được vòng ôm của người kia và nhiệt độ của chính mình, mùi thuốc thoang thoảng, lồng ngực ấm áp quen thuộc và mùi dược liệu từ túi thơm mà nàng đã làm cho hắn khiến Kiều Sơ Huân dần an tâm hơn một chút. Sau khi ăn cháo xong cũng không muốn ngủ, đầu óc hơi mơ màng nhưng tai lại không nghe rõ âm thanh, ngón tay nàng nhẹ nhàng kéo vạt áo Cảnh Dật, đầu ngón tay vẽ theo hoa văn hình mây trên đó.
Cảnh Dật đặt bát cháo sang một bên, ném cái chăn dính nước thuốc lên sạp, kéo cái chăn lông cừu ở bên kia giường sang, vây kín từ trên xuống dưới người nàng. Thấy dáng vẻ mơ màng mặt mày mông lung của nàng cùng với bàn tay đang kéo vạt áo hắn như đứa bé kia, hắn cũng biết lúc này nàng vẫn đang mơ hồ, dứt khoát kéo chăn nằm xuống cùng nàng.
Người bị vây kín như nhộng kia nằm trong lòng, đầu ngón tay trắng nõn của nàng nhẹ nhàng vẽ xuống lồng ngực hắn, bên môi vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt, hàng mi dần chậm rãi khép lại, thế nhưng ngón tay vẫn không quên nắm lấy vạt áo hắn.
Cảnh Dật nhìn người trong lòng, cố gắng hạn chế mọi cử động, giơ tay lên cởi cây trâm trên tóc mình, vén màn lên, búng ngón tay dập tắt mấy ngọn đèn. Trong phòng trở nên tối đen, tóc hai người hòa vào nhau, cả hai nhanh chóng tiến vào giấc mộng.