Nữ tử giật mình đến quên cả thở dốc, đến lúc nhớ ra thì mới phát hiện trong lồng ngực đau nhói, sau lưng cũng đổ mồ hôi lạnh. Mơ mơ màng màng xoay người lại, liền thấy một nam tử tuấn mỹ mặc một bộ đồ đỏ tía tung người xuống ngựa, đón lấy nữ tử đang hôn mê trong tay Dung Khải, sắc mặt u ám ánh mắt giận dữ, khắp người tỏa ra sát khí, lạnh lùng quét mắt nhìn nam tử áo trắng. Nếu nhìn kĩ có thể thấy hai cánh tay đón lấy nữ tử kia hơi run, lúc cúi đầu nhìn người trong lòng thì giữa mi tâm cũng lộ ra chút dịu dàng hiếm thấy, đặt bên cạnh dáng vẻ tàn ác lại không hề có cảm giác mâu thuẫn.
Dung Khải vừa được rảnh tay, chỉ thấp giọng nói với người kia vài câu rồi lập tức xoay người chạy về phía nàng, kéo cánh tay nàng quan sát khắp trên dưới một lượt, líu ríu hỏi: “Viên Viên ngươi sao rồi? Có bị thương chỗ nào không? Vừa rồi còn ói ra máu, trong ngực có đau không? Này? Sao lại không nói chuyện, sợ tới choáng váng rồi sao?”
Nữ tử bị gọi là Viên Viên kia, thật ra tên đầy đủ chẳng hề có một chữ “viên” nào, thu lại ánh mắt đang nhìn Cảnh Dật, hơi ngẩn người quay sang nhìn Dung Khải.
Dung Khải mò mẫm khắp từ trên bả vai xuống dưới cẳng chân nàng, vẻ mặt thật sự lo lắng: “Ngươi có thấy đau chỗ nào không? Cái này không thể cậy mạnh được, nói đi!”
Ninh Nặc lật tay kẹp bàn tay Dung Khải đang bắt đầu lần mò đến ngực nàng, khẽ quát: “Ngươi sờ chỗ nào đấy!”
Dung Khải vẻ mặt vô tội, duỗi duỗi năm ngón tay, thật đúng là chạm không tới mà! Đáy lòng nghĩ thầm đáng tiếc đáng tiếc, nhưng nét mặt lại làm ra vẻ vô cùng oan ức: “Ta lo tim của Viên Viên ngươi bị đau mà thôi!”
Ninh Nặc ngửa cổ lên trời đảo mắt một cái, đang định lên tiếng thì thấy Dung Khải đột nhiên biến sắc, ôm lấy eo nàng xoay người, hai người đổi vị trí, biến thành nàng đối mặt với Tô Thanh Vân và nam tử áo trắng kia, lập tức nhìn thấy Tô Thanh Vân chẳng biết đã tỉnh lại từ lúc nào, nhặt lên một cây phi tiêu sắt rơi trên đất lúc trước ném mạnh về phía này, nhe răng cười với nàng, cũng không quan tâm đến nam tử áo trắng bên cạnh, xoay người ra sức chạy điên cuồng.
Bên cạnh có người cao giọng thét lên đuổi theo, còn có người thúc ngựa truy đuổi, vó ngựa vút lên hất tung bụi bặm mịt mù, Ninh Nặc lại không để ý đến bất cứ cái gì, chỉ nhìn Dung Khải ở trước mặt đang cong khóe môi trắng bệch mỉm cười, tay nàng nắm sau lưng áo hắn cũng dần bị thứ gì đó thấm ướt…
Ninh Nặc ôm lấy thân thể đang dần trượt xuống của hắn, cau mày trách mắng: “Này họ Dung kia! Tỉnh táo chút đi!”
Nụ cười của Dung Khải vẫn không đổi, đôi mắt dài mảnh nheo lại, vẫn là dáng vẻ rất muốn ăn đòn thường ngày, ho hai tiếng, giọng nói hơi yếu ớt: “Viên Viên… Bị ngươi hại chết, đã sớm nói với ngươi là ám khí đừng tẩm độc, nếu không… rất dễ tự mình hại mình. Quả nhiên… khụ khụ…”
Ninh Nặc cố nén cảm giác phẫn nộ, cắt đứt lời lải nhải không ngớt của hắn: “Trên phi tiêu không có độc, hơn nữa hắn cũng đâm không sâu, còn chưa tới nửa tấc… Này! Tên vô lại nhà ngươi…”
Dung Khải theo sức nặng cơ thể trượt dần xuống đất, Ninh Nặc cũng theo hắn quỳ một chân trên nền đất, đưa một tay ra trước mặt hắn ý bảo hắn nhìn: “Ngươi nhìn cho kĩ đi, thật sự không hề sâu.”
Sắc mặt Dung Khải càng trở nên trắng bệch, mãi lâu sau mới nghẹn ngào thốt ra một câu: “Ngươi nhổ ra từ lúc nào!”
Ninh Nặc vẫn rất bình tĩnh: “Trong lúc ngươi nói ta không nên tẩm độc vào ám khí.”
Bên cạnh có người tới đỡ hai người: “Hai vị vất vả rồi, trước hết hãy theo bọn ta về phủ Hầu gia, những chuyện khác chờ lát nữa rồi nói sau.”
Rốt cuộc Dung Khải cũng lộ ra được chút phong phạm của một mệnh quan triều đình, thở hổn hển nói: “Tên áo trắng kia…”
Cao Linh giúp Ninh Nặc đỡ hắn ngồi vào bên trong xe: “Mạng cũng đã mất hơn phân nửa rồi, chạy không nổi.”
Dung Khải thù dai, nghiến răng híp mắt: “Tên vừa rồi ném ta một tiêu…”
Cao Linh ra hiệu cho hắn xoay người một chút, muốn quan sát vết thương trên lưng hắn: “Đã có huynh đệ đuổi theo.”
Dung Khải né đi không cho hắn đụng tới, ra vẻ đáng thương túm tay Ninh Nặc: “Viên Viên, ngươi xem cho ta đi. Ta không muốn để cho nam nhân khác xem người ta.”
Khóe miệng Cao Linh giật giật một cái, suýt chút nữa thì ngất xỉu, tên dở hơi này! Trước kia ở vùng tây bắc đã văn hoa có tiếng, được triệu về Biện Kinh làm Thượng thư Hình bộ cũng không biết thu liễm, chẳng biết mấy lão già lọm khọm trong kinh thành làm sao mà còn chịu được mấy trò của hắn!
…
Lại nói tới Cảnh Dật cẩn thận ôm người vào xe ngựa, đi cùng còn có Y Thanh Vũ và Liêu Hồng Đàm. Liêu Hồng Đàm vốn là người tính tình nóng nảy, đột nhiên nhìn thấy tình cảnh thê thảm trên người Kiều Sơ Huân thì nhịn không được đỏ bừng khóe mắt, che miệng lại im lặng rơi nước mắt. Y Thanh Vũ cũng thu lại khuôn mặt cười cợt thường ngày, đổ chút nước thấm ướt khăn tay, đưa cho Cảnh Dật: “Lau sơ qua cho nàng trước đã!”
Cảnh Dật rũ mắt nhận khăn, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc rối vương trên gò má Kiều Sơ Huân, vắt ra sau tai, bàn tay hơi run, không biết phải làm như thế nào.
Hai gò má Kiều Sơ Huân đều sưng cao, khóe môi cũng sưng đỏ, thấm đẫm máu tươi, trên trán bị trầy da, trên cổ tay trắng nõn đầy những vết bầm. Trên người nàng dơ bẩn, cho dù không nhìn kĩ cũng biết chắc chắn có rất nhiều vết thương. Cẩn thận ôm nàng vào trong lòng, cố gắng để không chạm vào miệng vết thương, Cảnh Dật cảm giác như thể đang ôm một con búp bê bị vỡ mới được ghép lại, chỉ cần đụng chạm một chút là lại có thể vỡ vụn ra.
Y Thanh Vũ thấy hắn như vậy thì trong lòng cũng khó chịu theo, dặn dò phu xe cố gắng chọn đường bằng phẳng nhất để đi, xe phải chạy thật êm, sau đó xoay người ngồi lại trong xe, thấy Cảnh Dật nhẹ nhàng ôm lấy Kiều Sơ Huân, tựa trán lên trán nàng, mắt khép hờ, bên khóe mắt có giọt nước mắt rơi xuống, sắc mặt khiến người ta không nỡ nhìn, trong lòng hắn cũng rung động, quay mặt đi không nhìn tiếp nữa.
Liêu Hồng Đàm ở phía bên kia thì gần như nghiến răng, trong lòng ra sức chửi rủa Tô Thanh Vân, mắng hắn ta là súc sinh! Nhưng hôm nay cho dù có nói bao nhiêu thì cũng chỉ là vô ích, Kiều Sơ Huân đã bị thương thành như thế, gần như đã mất nửa cái mạng. Hai người kia vốn chỉ còn nửa tháng nữa là thành thân, bây giờ lại thành ra như vậy, sợ là trước mắt cũng không thể tiến hành hôn lễ.
Cảnh Dật vừa rồi giận dữ ngút trời, xách ngọn giáo phóng ngựa như bay, gần như không hề đối đầu trực tiếp với người kia, nhưng hai người ở trong xe đều biết, ngọn giáo xuyên thấu qua xương đùi cố định người kia xuống đất không phải là hành vi giết người, Cảnh Dật vẫn còn nương tay, nếu đổi lại là ở chiến trường, tên áo trắng chắc chắn đã đi đời nhà ma từ lâu, Cảnh Dật giữ lại cho hắn một hơi thở chính là suy nghĩ vì đại cục, muốn moi ra chuyện Thất Sênh Giáo từ trong miệng hắn ta và Tô Thanh Vân.
Liêu Hồng Đàm ngồi cạnh rơi nước mắt nhìn hai người, trong lòng vẫn luôn tự trách mình, nghĩ thầm nếu không phải là mình cố chấp đòi phải tìm cho bằng được Tô Thanh Vân thì đã không hại người ta đến nông nỗi này. Vì vậy đến khi xe ngựa đã tới Cảnh phủ, Cảnh Dật ôm người đi vào phòng ngủ, nàng vẫn im lặng đi theo phía sau. Đến bên cạnh giường, Cảnh Dật vừa cẩn thận đặt Kiều Sơ Huân xuống, Liêu Hồng Đàm đã lập tức “phịch” một tiếng quỳ xuống đất.
Kiều Lộ cùng Minh đại phu nghe tin chạy tới đã chờ trong phủ từ lâu, nhìn thấy tình trạng thê thảm của Kiều Sơ Huân thì đều lộ ra vẻ mặt khó coi. Kiều Lộ cắn răng trừng Cảnh Dật, hai mắt hơi đỏ lên, nói mấy tiếng “được, được” liên tiếp, sau đó đến cạnh giường bắt mạch cho Kiều Sơ Huân, lại thấy một nữ tử áo đỏ đang quỳ cạnh đó thì càng bực tức hơn, kéo Liêu Hồng Đàm mắng mỏ: “Muốn lạy thì ra ngoài kia mà lạy, đừng có cản trở ta cứu mạng nữ nhi của ta!”
Liêu Hồng Đàm rưng rưng khóe mắt, bị Kiều Lộ kéo cho lảo đảo, cũng may Y Thanh Vũ vẫn đi theo bên cạnh, kịp thời đỡ nàng vào trong lòng, thấp giọng dỗ dành: “Trước mắt đừng nói gì, chúng ta đi ra ngoài, để cho Kiều bá phụ và Minh đại phu xem bệnh cho Kiều Sơ Huân đã.”
Kiều Lộ bắt mạch cho Kiều Sơ Huân, biết nàng cũng không có gì đáng lo ngại, nhưng chỉ riêng trên người đầy thương tích và khuôn mặt sưng đỏ đến mức đáng sợ đã đủ khiến trong lòng hắn tức giận không thôi. Xoay người lại thấy Cảnh Dật vẫn đứng yên bất động bên cạnh thì ngoài cười nhưng trong không cười lên tiếng: “Hầu gia thân thể tôn quý lại bận rộn nhiều chuyện, vẫn là đừng nên ở đây nữa. Khuê nữ của ta để tự ta điều trị, đợi vết thương lành chúng ta sẽ trở về Biện Kinh, tuyệt đối không dám…”
Cảnh Dật vốn im lặng lắng nghe không đổi sắc mặt, nhưng vừa nghe Kiều Lộ nói câu sau thì đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt của hắn khiến Kiều Lộ hơi ngẩn ra một lúc, lời nói cũng thay đổi: “Hầu gia có cái — ngươi, ngươi, ai!”
Tất cả mọi người trong phòng, cho dù là Y Thanh Vũ và Liêu Hồng Đàm vừa đi tới cửa, hay là Cao Linh Dung Khải Ninh Nặc cùng với đám ảnh vệ vừa mới bước chân vào phòng, đều nhanh chóng thay đổi sắc mặt. Cảnh Dật không nói lời nào, quỳ thẳng xuống đất, quai hàm căng ra nhìn Kiều Lộ, trong mắt lộ vẻ van xin: “Bá phụ muốn đánh muốn phạt gì cũng được, chỉ cần đừng mang Sơ Huân về Biện Kinh.”
Cho dù đối phương muốn làm gì thì cũng không thể đưa Kiều Sơ Huân trở về Biện Kinh. Bởi vì thiên hạ to lớn này, Triệu Kỳ hắn không có chuyện gì không thể làm được, ngoại trừ một việc duy nhất là quay trở về Biện Kinh. Nếu như trở về thì chính là coi trời bằng vung, kháng chỉ, không chỉ mình hắn mất đầu, mà mười tám ảnh vệ bên cạnh hắn cùng chư vị trưởng bối trước kia đã từng mở miệng bảo vệ hắn trước mặt thánh thượng cũng đều sẽ bị liên lụy.
Kiều Lộ vốn đang bực bội, khuê nữ đang yên đang lành lại bị người ta lừa gạt đến nơi đất khách Giang Nam này, nửa năm trôi qua không chỉ cùng Cảnh Dật tình đầu ý hợp mà còn đã sớm gần gũi da thịt với hắn, cho dù đối phương là con cháu hoàng gia nhưng trong lòng Kiều Lộ vốn cũng đã chẳng vui vẻ gì.
Kết quả vừa rồi đi ra ngoài một chuyến, giữa ban ngày ban mặt lại bị người ta bắt đi mất, đến lúc trở về thì bị thương khắp người, Kiều Lộ đầu óc nhanh nhạy, đã sớm nhìn ra trong chuyện này có ẩn tình, Kiều Sơ Huân bị người ta làm hại như vậy ắt không thoát khỏi liên quan tới những người này. Bọn họ tra án thì tra án, cớ gì lại khiến nữ nhi nhà hắn bị liên lụy lây!
Nhưng Cảnh Dật ở ngay trước mặt mọi người mà quỳ xuống như vậy lại khiến cho hắn không được tự nhiên, người ta là hoàng thân quốc thích đấy! Không phải là một tên công tử quần là áo lượt chơi bời lêu lổng mà là một mệnh quan có công huân chức tước, từ xưa đến nay quan đều không quỳ dân, cho dù hắn có lợi hại cỡ nào thì cũng chỉ là một kẻ làm ăn buôn bán, nào dám nhận cái quỳ này của Cảnh Dật, vội vàng đưa tay ra đỡ, lúc mở miệng ra lần nữa thì giọng điệu cũng đã mềm mỏng hơn một chút: “Hầu gia mau đứng dậy…”
Khỏi phải nói đến chuyện đánh chửi, chỉ riêng cái quỳ này đã khiến hắn sợ tới mất mật, trong lòng Kiều Lộ kinh hãi, đỡ lấy tay Cảnh Dật, nhất thời cũng không biết phải nói gì cho phải. Cả đám nhìn thấy cảnh này thì đều đã ngây ra, chỉ còn Minh đại phu vẫn còn rất bình tĩnh, chẩn mạch cho Kiều Sơ Huân xong thì lại kiểm tra thương tích khắp người.
Bây giờ thấy không có ai lên tiếng thì ho khan mấy tiếng, chắp tay với Cảnh Dật: “Cảnh… Hầu gia…” Đột nhiên phải thay đổi cách xưng hô thật sự đúng là hơi khó, lão nhìn thấy Cảnh Dật lo lắng chờ mình nói tiếp thì lại lên tiếng: “Hầu gia chớ lo lắng quá, lục phủ ngũ tạng của tiểu thư đều không có gì đáng ngại, không bị thương bên trong, chỉ có một số vết thương bên ngoài, lại bị sợ hãi quá mức, đau đớn cộng thêm sợ hãi quá độ nên mới hôn mê mà thôi.”
Cảnh Dật gật đầu, lại xoay mặt nhìn về phía Kiều Lộ.
Kiều Lộ gật đầu: “Hắn nói không sai.”
Cảnh Dật thở phào một hơi nhưng trong lòng vẫn đau nhói. Kiều Lộ thấy hắn vẫn nhìn Kiều Sơ Huân không chớp mắt, vẻ đau lòng và tự trách trong mắt không hề có chút giả tạo, lại trải qua cái quỳ vừa rồi, cho nên cái nhìn đối với người này cũng có phần thay đổi. Trong lòng đã cân nhắc xong, hắn liền lên tiếng nói: “Ta và Minh đại phu ra ngoài kê toa thuốc, Hầu gia ngươi… chăm sóc Sơ Huân cho tốt.”
Minh đại phu thấy vậy, trong mắt lộ ra ý cười nhợt nhạt, thuận lời gật đầu đồng ý, chắp tay với Cảnh Dật rồi đi theo sau Kiều Lộ ra khỏi phòng. Mọi người trong phòng thấy rõ tình huống thì biết là Kiều Sơ Huân thật sự không có gì đáng ngại, chuẩn bị nước nóng và những thứ cần thiết xong thì cũng biết điều lui ra khỏi phòng.
…
Kiều Sơ Huân tỉnh lại, hơi nhích người, cảm thấy nhiều chỗ đau nhức khó chịu, trên môi cũng nóng hừng hực. Hơi thốt ra một tiếng rên rỉ khe khẽ, lập tức cảm thấy trước mặt mình có một bóng người che khuất ánh đèn vốn đã hơi mờ tối ở phía sau. Mở mắt ra, chỉ thấy Cảnh Dật đứng trước mặt, cúi xuống đặt môi lên môi nàng, nhẹ nhàng hôn một cái: “Tỉnh rồi? Đau ở đâu?”
Kiều Sơ Huân mới vừa nhấc tay lên thì đã bị Cảnh Dật nắm lấy, trong mắt hắn có một tầng hơi nước mỏng manh, giọng nói hơi khàn: “Đừng nhúc nhích. Trên người nàng có rất nhiều vết thương, cần cái gì thì cứ nói…”
Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi Kiều Sơ Huân đã trải qua sinh tử, suýt nữa mất mạng lại có thể trở về gặp lại Cảnh Dật, lại được nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc của hắn, chỉ cảm thấy không cần phải so đo bất cứ điều gì nữa. Bây giờ lại là lần đầu tiên thấy mắt hắn rưng rưng như vậy, bàn tay nắm tay nàng cũng không dám dùng sức, trong lòng nàng cũng chua xót theo, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng ấm áp hạnh phúc, viền mắt nóng lên, một hàng nước mắt rơi xuống.
Cảnh Dật vốn đã không nỡ lòng nhìn Kiều Sơ Huân rơi nước mắt, trước kia nàng khóc trong lúc hai người thân mật là một chuyện, dù sao cũng coi như là một thú vui chốn khuê phòng, nhưng đến giờ hắn đã hai lần liên tục làm hại nàng bị người ta bắt đi giày vò lại là một chuyện khác, không chỉ cảm thấy tự trách từ tận đáy lòng mà còn cảm thấy vô cùng đau đớn, như thể bị ai đó khoét mất một phần trái tim, chỉ hận mình không thể chịu đau thay cho Kiều Sơ Huân!
Nghĩ như vậy, lớp sương mờ trong mắt càng dày đặc hơn, trong mắt lại vương tơ máu, trên mặt lộ rõ vẻ tàn nhẫn. Kiều Sơ Huân thấy sắc mặt hắn thay đổi, khắp người tỏa ra sát khí thì trong lòng không khỏi run lên, giãy giụa nhích người ôm lấy cổ Cảnh Dật, run run lên tiếng: “Ta không sao. Chàng đừng nên như vậy…”
Cảnh Dật cứng đờ người, sợ mình cử động bậy bạ sẽ chạm đến chỗ đau nào đó trên người nàng, chỉ có thể nương theo động tác của Kiều Sơ Huân mà chậm rãi quỳ xuống, nghiêng người ở bên giường, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Kiều Sơ Huân cắn môi chịu đưng cơn đau phía sau lưng, ngồi thẳng dậy tựa vào trong ngực Cảnh Dật, vươn hai tay ôm lấy cổ hắn im lặng rơi nước mắt. Một lúc sau vẫn cảm thấy không yên lòng, lui lại một chút, kéo vạt áo Cảnh Dật, hơi ngượng ngùng nhìn hắn, nghẹn ngào lên tiếng: “Chàng dậy đi…”
Cảnh Dật hơi nghiêm mặt, trong lòng chần chừ, thấy khóe mắt Kiều Sơ Huân rưng rưng, trên mặt không chỉ có vẻ ngượng ngùng mà còn có vẻ lo lắng bất an sau khi sống sót qua cơn hoạn nạn, hắn liền y lời nàng đứng dậy ngồi ở mép giường.
Kiều Sơ Huân kéo vạt áo Cảnh Dật, ý bảo hắn ngồi nhích vào hơn một chút. Cảnh Dật liền nghiêng người dịch về phía trước một chút, đồng thời nhẹ giọng nói: “Nàng đừng lộn…”
Nói còn chưa dứt lời thì đã bị Kiều Sơ Huân nhẹ nhàng hôn lên cánh môi. Cảnh Dật mở to mắt nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của người trước mặt, cảm giác được sự mềm mại từ cánh môi truyền tới, cùng với cảm giác ngưa ngứa những nơi đầu lưỡi nàng nhẹ nhàng lướt qua, sững sờ mất một lúc mới lấy lại tinh thần. Giơ tay lên muốn ôm lấy nàng, lại nghĩ tới thương tích trên lưng Kiều Sơ Huân nên không dám đụng vào, chỉ có thể nắm chặt tay lại thành nắm đấm, nhắm mắt lại dịu dàng hôn trả.
Hai người hôn một lúc lâu, Cảnh Dật cũng bị trêu chọc cho hơi động tình, nhưng trong lòng vẫn nhớ rõ không thể vận động quá mạnh, hiện giờ Kiều Sơ Huân chắc chắn không chịu nổi hắn cầu hoan. Đột nhiên cánh môi mềm mại trong miệng lại trượt ra ngoài, đồng thời nghe thấy tiếng rên rỉ khe khẽ của Kiều Sơ Huân, Cảnh Dật vội vàng mở mắt ra, chỉ thấy Kiều Sơ Huân đang ngồi quỳ trên giường, một tay đỡ lấy thắt lưng của mình, khuôn mặt nhăn nhó, mím môi nhịn đau.
Cảnh Dật thấy cảnh này cũng không biết nên khóc hay nên cười, vừa không nỡ lòng lại vừa ngứa ngáy, vội nhẹ nhàng đỡ lấy thắt lưng Kiều Sơ Huân, tay kia cũng ôm lấy nàng: “Có phải là bị đau đến chỗ này rồi không? Đã bảo nàng đừng có lộn xộn…”
Kiều Sơ Huân thấy Cảnh Dật nhìn mình với ánh mắt sáng ngời, chợt nhớ lại mấy bạt tai của Tô Thanh Vân, vội vươn tay lên che mặt, đồng thời đỡ thắt lưng nghiêng người né sang một bên. Cảnh Dật thấy vậy thì bật cười, cánh tay ôm eo nàng không để cho nàng lộn xộn, tay kia nắm lấy cổ tay nàng, ra hiệu cho nàng buông tay ra: “Đang làm gì thế?”
“Không sao đâu, đã không còn sưng nữa rồi, chỉ hơi đỏ thôi, Sơ Huân vẫn rất đẹp.”
Kiều Sơ Huân thả tay xuống, xoay mặt sang nhìn Cảnh Dật, cắn môi bình tĩnh nhìn hắn, một lát sau lại nhào vào vòng ôm của Cảnh Dật, cánh tay ôm chặt cổ hắn, cả người hơi run run.
Cảnh Dật để mặc cho nàng ôm một lúc, sợ nàng cứ giữ tư thế này mãi sẽ khó chịu, hơn nữa cũng đã đến lúc nên ăn chút gì đó, vì vậy nhẹ nhàng vỗ lưng Kiều Sơ Huân dỗ dành: “Ăn chút gì trước đã, có gì thì để lát nữa nói sau, có được không?”
Kiều Sơ Huân gật đầu, ngoan ngoãn lui ra khỏi ngực Cảnh Dật, rũ mắt không nhìn hắn nữa.
Cảnh Dật đứng dậy đi tới cạnh lò bưng chung canh đặt lên bàn, mở nắp chung ra để nguội, sau đó lại rót một cốc nước ấm cho Kiều Sơ Huân nhấp giọng.
Đợi nàng uống hơn phân nửa cốc nước, hắn nhận lại cái cốc, bưng chung canh tới, dùng thìa nhỏ khuấy đều: “Cái này là cha nàng dặn người ta làm, dùng chút rau sam tươi nấu cháo, nói là giúp tiêu sưng.”
Rau sam coi như một loài rau dại, lại có thể làm thuốc, mầm rau tươi có thể dùng để nấu ăn, nấu cùng với cháo không chỉ có mùi vị thanh mát và thơm bùi mà còn có thể thanh nhiệt giải độc, tán huyết tiêu sưng. Lần này Kiều Sơ Huân không bị nội thương, nhưng trên người lại không ít những vết bầm xanh tím, còn bị hoảng loạn sợ hãi, ẩm thực lấy thanh đạm làm chủ, ăn những món tốt cho máu là hợp nhất.
Cảnh Dật cũng không để cho Kiều Sơ Huân tự bưng, thổi cho cháo nguội bớt một chút, đưa thìa cho Kiều Sơ Huân, nhìn nàng từ từ ăn.
Kiều Sơ Huân múc từng thìa từng thìa, cháo mịn lại ngọt, mùi vị tươi mới, ăn hết một bát cháo, trong bụng dễ chịu hơn không ít, cả người cũng ấm áp hơn.
Cảnh Dật bưng chung đứng dậy, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, giọng của Kiều Lộ truyền tới: “Hầu gia…”