Vừa quá trưa, Kiều Sơ Huân bưng mâm trở lại sau bếp, nhưng tìm khắp nơi mà không thấy Tiểu Đào Nhi đâu. Bát đĩa đã được rửa sạch sẽ, xếp ngăn nắp bên trong tủ, khoai sọ mà nàng nói sẽ cần dùng cũng đã được rửa sạch, đặt trong một cái tô. Trên lò đang nấu trà, mở nắp lên nhìn một cái, cũng đúng như những gì nàng đã dặn dò, cả mạt trà và hoa lài đều được cho vào với số lượng vừa phải, nhìn màu sắc của nước trà thì hẳn là mới nấu chưa lâu.
Kiều Sơ Huân tìm một vòng không thấy người, lại hỏi mấy tên ảnh vệ nhưng ai cũng nói là không thấy Tiểu Đào Nhi. Kiều Sơ Huân cảm thấy buồn bực, nhưng cũng biết nha đầu này làm việc rất có chừng mực, vì vậy cũng không đi tìm nữa, quay trở lại bếp chuẩn bị làm chút đồ ăn ngọt cho mọi người.
Kiều Sơ Huân bỏ hơn mười củ khoai sọ vào một cái nồi nhỏ, rót thêm chút nước lạnh, bắc lên cái lò nhỏ bên cạnh để nấu. Múc một gáo nước lạnh ra ngoài sân rửa tay, dùng xà phòng có mùi thơm cẩn thận rửa hai lần. Thời tiết đã chuyển lạnh, nước giếng lạnh buốt, chỉ một chốc mà đã có cảm giác bàn tay tê cứng, nàng xối một lần nước nữa, sau đó mới quay trở lại bếp.
Kéo cái ghế con ra ngồi xuống, lấy khăn lau sạch nước đọng trên tay, nhẹ nhàng xoa tay vào nhau, sau đó mới lấy cái túi thơm đang khâu dở ở bên hông ra. Vải được mua ở phường thêu trước kia từng ghé qua, chẳng qua chỉ là một miếng vải rộng một thước vuông mà có giá tới một lượng bạc. Kiều Sơ Huân cũng không mặc cả, bởi vì biết rõ vải này thật sự rất tốt. Đường dệt mịn màng tinh tế, vải lại dày, màu đỏ tía rất thuần, vì miếng vải trơn mịn mà màu sắc càng trở nên óng ánh.
Sau lưng, ánh mặt trời ban trưa lặng lẽ rọi vào phòng, chiếu sáng cái túi thơm trong tay, cái túi màu đỏ tía hơi lắc lư lên xuống. Kiều Sơ Huân không biết Cảnh Dật thích màu gì, chỉ biết là hắn có rất nhiều y phục màu này. Ngoài ra nàng cũng mơ hồ có chút ấn tượng, lúc trước ở kinh thành, tất cả mọi người đều truyền tai nhau rằng Tiểu Hầu gia Triệu Kỳ của phủ Tam Vương gia chỉ mặc màu đỏ tía, cũng có không ít cô nương nói, khắp thiên hạ cũng chỉ có hắn mặc màu này đẹp mắt như vậy.
Mặc dù màu này trông có vẻ cao quý nhưng cũng mơ hồ lộ ra vẻ lẳng lơ, thế nhưng Triệu Kỳ là kẻ kiêu căng ngạo mạn, giữa hai hàng mày thấp thoáng vẻ thiếu đứng đắn của mấy kẻ vương tôn quý tộc, thế mà lại có thể át đi cái vẻ lẳng lơ kia, càng tôn lên khí chất tôn quý cao sang.
Kiều Sơ Huân nhẹ nhàng xoa lên hình thêu giống họa tiết hoa sen trên túi thơm. Màu tím nhạt và màu lam thẫm rất khó kết hợp với nhau, lúc đầu nàng không biết, chỉ cảm thấy nếu thêu một bông hoa sen thì chắc hẳn sẽ rất đẹp, sau đó mới phát hiện ra, kỹ thuật thêu mà Tiểu Đào Nhi dạy nàng mặc dù trông rất đẹp mắt nhưng quả thật rất thử thách tính kiên nhẫn và tỉ mỉ của người thêu. Kiều Sơ Huân có thể tự nhận là có tính kiên nhẫn, thế mà cũng đã mấy lần thấy quá khó. Hơn nữa trong lúc thêu cũng không thể phạm chút sai lầm nào, nếu không sẽ để lại vết kim rõ nét giữa mảnh vải mềm mại trơn bóng.
Hình thêu dưới đầu ngón tay đã có chút hình dáng, đây là kết quả của việc cố gắng suốt mười mấy buổi tối. Cứ nghĩ đến ánh mắt nhàn nhạt và dáng vẻ mím môi của người kia, Kiều Sơ Huân lại khẽ thở dài một tiếng, trong lòng có chút cảm giác bất đắc dĩ.
Mặc dù người này không âm hiểm tàn ác như trong miệng người ngoài, thế nhưng vẫn có mấy phần tính tình thiếu gia, nói chuyện và làm việc đều nói một thì không thể là hai, không cho phép người ta làm trái ý, hơn nữa lại còn nóng lạnh khó đoán, rất nhiều lúc vừa mới cong môi cười đó, chỉ chốc lát sau đã nghiêm mặt không nói tiếng nào. Cho dù từ nhỏ nàng đã quen bị ghẻ lạnh, cũng không biết xung đột chính diện với người khác, thế nhưng vẫn hết lần này tới lần khác bị hắn chọc cho vừa thẹn vừa giận, hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải.
Nghĩ đến nguyên nhân khiến mình chạy trốn khỏi nhà, Kiều Sơ Huân không khỏi cong môi lên, lộ ra nụ cười khổ. Mà thôi, đã mang thân phận như vậy, đời này sao còn có thể mong mỏi gặp được một vị phu quân tốt rồi trăm năm hòa hợp? Cảnh Dật có thể xem như đã cứu mạng nàng, hắn cũng chỉ là nhất thời nổi hứng đòi một cái túi thơm, làm cho hắn là được, cần gì phải nghĩ nhiều.
Lúc còn nhỏ, ngồi một mình trên lầu các, lật xem những câu chuyện kể về giai nhân lãng tử, ngâm nga những bài từ khúc hát về cảnh trăng sáng hoa rơi, nàng cũng đã từng nghĩ đến chuyện sau này muốn gả cho người như thế nào. Bây giờ nhìn lại, đó chẳng qua chỉ là chút tâm trạng sướt mướt bi lụy của một tiểu nữ nhi mà thôi. Nàng bây giờ chỉ cần có thể lặng lẽ sống qua ngày, mỗi ngày làm một chút đồ ăn ngon khiến mọi người vui vẻ, thế là đã thỏa mãn rồi. Cảm giác thỏa mãn này là Cảnh Dật cho nàng. Từ nhỏ nàng đã hiểu đạo lý có ân phải báo.
Cẩn thận cất chiếc túi thơm lại, cầm hai miếng vải nhấc cái nồi nhỏ xuống, gắp khoai sọ ra để ráo, lại đổ sạch nước trong nồi, rót vào một tô sữa bò mới mua lúc sáng, mấy thìa đường trắng, mật ong và một ít mỡ lợn, đặt nồi lên lò lần nữa, dùng cái thìa khuấy nhẹ.
Một lát sau, đợi khoai sọ nguội, nàng bóc sạch lớp vỏ bên ngoài, dùng dao cắt thành từng miếng dày, bỏ vào bên trong nồi, lại dùng thìa sắt dằm nhẹ. Mùi sữa bò và khoai sọ lẫn vào nhau, sữa bò trong nồi dần đặc sệt lại, khoai sọ chuyển sang màu trắng ngọc đẹp mắt.
Kiều Sơ Huân cho bánh khoai sọ vào hai cái khay, mấy khối cuối cùng xới vào một cái đĩa nhỏ, lại rót nước trà đã nấu xong vào trong một cái bát lớn, sau đó mới đi ra ngoài gọi đám ảnh vệ tới bưng đi.
Kỳ lạ là lúc này trong sân chẳng có mấy người. Không chỉ có Tiểu Đào Nhi, ngay cả Cao Linh cũng không thấy đâu, mười bảy ảnh vệ chỉ còn lại có sáu, bảy người. Kiều Sơ Huân cũng không hỏi nhiều, bưng khay tới để mọi người mau ăn nhân lúc còn nóng. Bởi vì bánh khoai sọ được làm với sữa bò, cho nên nếu nguội sẽ có vị ngọt ngấy, phải ăn lúc còn nóng thì mới ngon.
Lấy một cái đĩa nhỏ đậy lên trên bát đựng bánh khoai sọ, lại rót nước trà vào trong bình, cầm hai cái chén uống trà, úp lên trên khay. Kiều Sơ Huân để Tiểu Vãn trông lửa giúp, bưng bánh ngọt và trà tới phòng Cảnh Dật.
Khoai sọ vốn đã ngọt bùi, lại dùng sữa bò để hầm, bên trong còn bỏ thêm mật ong và đường trắng, cho nên mùi vị càng ngọt hơn. Bánh trông có màu trắng trong, hệt như một miếng bạch ngọc thượng hạng, cắn một cái, bánh mềm tan trong miệng, mùi sữa thơm nồng lan tràn, nuốt xuống, vị ngọt trôi thẳng xuống dạ dày, vô cùng dễ chịu.
Cảnh Dật ăn hai khối liên tiếp, lại nhấp một ngụm trà hơi có vị đắng, híp đôi mắt hẹp dài, chậm rãi thở ra một hơi. Cuối thu, ánh mặt trời sau giờ ngọ sáng rực, mang theo hơi ấm dễ chịu lại có chút khô hanh, chiếu nghiêng lên chiếc sạp nhỏ. Kiều Sơ Huân kéo một cái ghế tròn tới ngồi bên cạnh sạp, đưa sườn mặt về phía hắn, miệng hé ra, đôi môi khẽ nhấm nháp, thỉnh thoảng còn vươn đầu lưỡi ra liếm môi, trông có vẻ vô cùng thích vị bánh khoai sọ.
Đôi mắt nhanh chóng thoáng qua chút màu sắc ấm áp, hơi thở bỗng chốc trở nên nóng bỏng. Cảnh Dật nâng chung trà lên, uống thêm một hớp trà nóng, cố đè nén cảm xúc kích động đang dâng lên trong lòng. Ngón trỏ thon dài miết nhẹ quanh miệng chén trà xanh ngọc, giống như đang vuốt ve khuôn mặt mềm mại của người nào đó. Cảnh Dật cong môi lên, chậm rãi nói: “Miếng còn lại ngươi ăn đi.”
Kiều Sơ Huân nuốt miếng bánh trong miệng, xoay mặt nhìn về phía Cảnh Dật: “Công tử không thích mùi sữa bò sao?”
Cảnh Dật như cười như không nhìn nàng: “Cũng tạm. Chỉ là bữa trưa đã ăn nhiều, bây giờ không đói lắm. Thứ này để nguội cũng mất ngon, đừng lãng phí.”
Kiều Sơ Huân khẽ gật đầu một cái, hơi mất tự nhiên bưng chén trà nhỏ trên bàn lên, uống hai hớp trà, sau đó lấy khối bánh khoai sọ cuối cùng.
Cảnh Dật bưng chén trà, bàn tay còn lại đặt trên quyển sách đang để mở trên đùi, chậm rãi đọc, lại như vô tình mà hỏi một câu: “Túi thơm đã làm xong chưa?” Cũng đã nửa tháng rồi, thế mà vẫn chưa thấy nàng chủ động nhắc tới, cho rằng hắn chỉ nói đùa cho vui sao?
Bàn tay Kiều Sơ Huân đang đặt bên mép váy hơi xiết chặt lại, mi mắt khẽ run lên: “Vẫn chưa xong.” Ngước mắt lên nhanh chóng liếc Cảnh Dật một cái, lại cúi đầu xuống nhìn khối bánh trong tay, nhẹ giọng nói: “Trước kia ta chưa từng thêu thùa may vá, làm cũng không đẹp mắt…”
Cảnh Dật cong môi liếc nàng một cái, lại nhìn quyển sách trong tay, giọng vẫn rất bình thản: “Không sao, chỉ cần không quên là được rồi.”
Kiều Sơ Huân gật đầu một cái, đứng dậy thu dọn đồ rồi đi ra.
Món chính của bữa tối là thịt lợn hầm hoa hồng, thịt ba chỉ được chiên lên cho chảy dầu, phết lên các mặt một lớp sữa lên men với hoa hồng, bắc lên nồi chưng, nấu nhừ phần mỡ, lại dùng khoai sọ đã luộc chín thái mỏng để xếp cùng, một miếng thịt một miếng khoai sọ bày kín một cái đĩa, quét thêm một lớp dầu, sau đó lại cho thêm nước hầm từ sườn lợn cùng một chút rượu vàng.
Thịt hầm béo mà không ngấy, hương vị ngọt ngào ngon miệng, không hề có miếng mỡ vụn nào, lại thơm nồng hương hoa hồng. Khoai sọ thì đậm đà mùi thịt, mềm nhũn thơm lừng, quả thật còn ngon hơn cả ăn thịt. Lại còn có một món mới là đậu phụ xào dầu tôm. Món đúng như tên, là dùng nước tương được chế biến từ những con tôm đầu thu để xào với đậu phụ, trước tiên là để lửa lớn, đợi cho các mặt miếng đậu phụ đều đã khô vàng thì bỏ thêm vào bên trong một ít nước luộc tôm, bỏ thêm mấy cây nấm tươi, đậy nắp nồi lại đun lửa nhỏ.
Đợi đến lúc nấm đã hút chừng phân nửa nước thì múc đồ ăn ra. Đậu phụ đã giòn vỏ, nhưng bên trong vẫn non mềm, ngấm vị mặn mà của nước tôm và vị tươi mới của nấm. Cây nấm thì trộn lẫn hương thơm của đậu phụ và mùi vị nồng đậm của nước canh.
Cảnh Dật ăn một hơi hết hơn nửa đĩa đậu phụ, thịt lợn hầm cũng ăn hơn nửa bát, vét sạch hai bát cơm, hai cái bánh bao chay, cuối cùng lại chậm rãi uống canh cá diếc.
Kiều Sơ Huân nhớ lại lúc bưng bữa tối tới, người này đột nhiên xuất hiện ở sau lưng nàng, ngay cả một tiếng động cũng không phát ra, sau đó đột nhiên lên tiếng, hệt như thể kề sát bên tai nàng mà nói, lúc ấy dọa cho nàng giật mình, suýt chút nữa đã làm rơi cái mâm trong tay, hắn lại đỡ cho mâm đứng yên.
Bây giờ nhìn lại sắc mặt người này, mặc dù vẫn trắng nõn như trước, nhưng đã không còn tái nhợt như thường ngày nữa, đôi mắt đen nhánh cũng sáng hơn, giữa hai hàng mày toát lên vẻ khí khái mà trước kia không có. Kiều Sơ Huân buông mắt xuống, nhìn thế này thì hẳn là hắn vừa tới hậu viện luyện công về.
Cảnh Dật ăn xong bữa tối với tốc độ gió cuốn, bây giờ đã no nê, cầm lấy khăn lau miệng, cong môi nhìn Kiều Sơ Huân đang ăn cháo ở đối diện. Nhấp một hớp rượu đế cho nhuận họng, Cảnh Dật mỉm cười, chậm rãi cất tiếng: “Ngày nào cũng làm nhiều việc như vậy, sao lại ăn ít hơn cả con gà con thế?” Thảo nào trước giờ nhìn nàng cứ cảm thấy có gì đó không hợp, Cảnh Dật vừa nhấm nháp chén rượu vừa nghĩ, bỗng nhiên bừng tỉnh ra, hóa ra là vì nàng gầy quá!
Kiều Sơ Huân ngước mắt lên nhanh chóng nhìn hắn một cái, lại rủ mắt xuống, nhẹ giọng thanh minh: “Ta đâu có.” Là vì hôm nay hắn ăn nhiều hơn bình thường nên mới thấy nàng ăn ít. Đồ ăn bữa tối đều là chuẩn bị cho Cảnh Dật, Kiều Sơ Huân đã quen buổi tối chỉ ăn cháo và một ít rau, cùng lắm là ăn thêm một miếng bánh ngọt hoặc bánh bao nhân đậu, nếu ăn nhiều nàng sẽ thấy không thoải mái.
Dường như tâm trạng Cảnh Dật rất tốt, cầm cái thìa nhỏ lên múc một muỗng đậu phụ bỏ vào trong bát nàng: “Đậu phụ này rất ngon, thế mà ngươi không thử lấy một miếng.”
Kiều Sơ Huân thấp giọng nói cảm ơn, cầm thìa lên ngậm miếng đậu phụ kia vào miệng, lại vội vàng ăn một thìa cháo. Cảnh Dật thấy vậy thì hơi nheo mắt lại: “Ngươi không quen ăn mùi tôm sao?” Bên trong món này cũng không có thứ gì xa lạ, duy chỉ có nước tương từ tôm là lần đầu tiên được nàng dùng, hơn nữa mặc dù nước tương tôm thơm nhưng vị lại hơi mặn, cho dù đã được nấm hòa tan bớt nhưng nếu người ăn không quen thì vẫn sẽ cảm thấy mùi vị quá nồng.
Kiều Sơ Huân nuốt miệng đậu phụ trong miệng xuống, mỉm cười ấm áp: “Cũng tạm.”
Cảnh Dật nhíu mày, giọng nói lười biếng nghe có vẻ hơi lạnh nhạt: “Ăn không quen thì đừng miễn cưỡng.” Cũng không ai ép nàng phải ăn món mình không thích, nếu nàng không thích thì cứ nói thẳng ra là được, hắn cũng không phải là người không phân rõ phải trái, làm như thể hắn ngang ngược lắm vậy!
Kiều Sơ Huân cảm giác được vị đối diện bỗng dưng có vẻ lạnh lùng hẳn, vội vàng vươn tay ra lấy bầu rượu rót cho hắn, không ngờ vừa vươn tay ra thì đụng phải mu bàn tay hắn cũng vừa đặt lên bầu rượu. Kiều Sơ Huân vội vàng rụt tay về, theo bản năng mân mê môi dưới, trên mặt cũng có chút luống cuống.
Thế nhưng Cảnh Dật lại vì sự trùng hợp vô tình này mà tâm trạng khá hơn một chút, trên mu bàn tay vẫn còn vương lại xúc cảm mềm mại lành lạnh, ngay cả chén rượu vừa rót ra cũng có cảm giác ngon hơn: “Đêm nay có món hầm gì đặc biệt không?”
Lần này Kiều Sơ Huân đáp lại rất nhanh, trên môi cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Hôm qua công tử có nói muốn ăn bánh trôi, nguyên liệu đều đã chuẩn bị xong, lát nữa làm xong sẽ đưa tới cho công tử ngay.”
Cảnh Dật chậm rãi cong môi lên, đôi mắt đen nhánh thoáng qua nụ cười. Xem ra tất cả những lời hắn nói, nàng đều để vào lòng…