Cái kia là tổ ong Châu Lan, bộ binh chúng ta thì không có gì, một khi có người điều khiển phi kiếm bay qua trước mặt chúng, bọn chúng sẽ cùng nhau tấn công. Nếu như không có pháp bảo phòng ngự, đoạn đường này là nơi khó nhất đối với đột kích đội.
“Đây là trận nước độc, người chơi sẽ rụng máu từng giây, đối với đột kích đội thì không có vấn đề lớn, một nửa máu là xông qua. Bộ binh thì không ổn.” lão Hổ phân phó : “Toàn bộ lấy y phục che miệng mũi lại, nhìn thấy cây hoè ở đối diện không? Một hồi ta kêu chạy, toàn bộ mọi người nhắm mắt lại chạy qua. Ngàn vạn đừng mở to mắt, nếu không khí độc xông vào một cái, sẽ mù 10 phút.”
“Dừng! Ở chỗ này nhất định phải nghỉ ngơi, ta xem giờ một cái… ừ năm phút sau sẽ có một tảng đá khổng lồ lăn từ đỉnh núi xuống, chờ nó lăn qua rồi chúng ta mới có thể đi tiếp được.”
“Quái trên mặt đất trừ lính tuần tra thì coi như là ít. Nếu như gặp mấy con như bươm bướm, chúng ta cũng chỉ có thể chờ đột kích đội đến bao vây tiễu trừ giúp chúng ta, sau đó thừa dịp chúng nó chưa có nảy mới thì chúng ta lại đi tới.”
Theo lương tâm mà nói, lão Hổ là một tên đội trưởng rất ưu tú, hắn ai hỏi cũng đáp. Hơn nữa còn rất chú ý đội hình cùng cảm xúc của đội viên. Nếu nói có khuyết điểm, thì là mỗi khi hắn thoáng thấy đột kích đội sẽ nghiến răng : “Nha, ngã chết ngươi.” Tuy nhiên câu này của hắn lại thường khiến cho trong đội ha ha cười to. Có lẽ cũng bởi vì câu nói này mà không khí đội ngũ khá là hoà hợp.
* * * * * *
“Được nửa đường rồi.” lão Hổ nhìn vách núi cụt nói : “Các ngươi xem, vách núi đối diện có một điểm sống lại, tới đó cho dù chết đi cũng không cần phải đi lại đoạn đường này.”
Đường Hoa nhìn lại, chỉ thấy vách núi cụt chỉ có bề rộng chừng hai thước, một bên có một bia đá nhỏ, trên có viết : Khuyết Nguyệt độ. Ở bờ vách bên Đường Hoa còn có một luồng sương khói trong suốt lượn lờ dâng lên.
“Bia này có viết, sương khói này là cấm chế phi hành, nơi này cũng là một bước khó nhất khó nhất trên đường Thục Sơn. Các bạn bè của ta vừa gửi tin, trừ người đi Côn Lôn cũng bầm dập mặt mũi, mấy chỗ như Bồng Lai tới rất thuận lợi.” lão Hổ nói : “Ta đoán có độ khó đến như vậy, đệ tử của Thục Sơn khả năng lác đác không nhiều.”
Pha Ly Tâm phụ họa : “Đây không phải khó, mà là căn bản không thể, cho dù là quán quân thế giới đến nhảy, ai có thể nhảy xa nổi hai mươi thước.”
Đường Hoa hỏi : “Lão Hổ, ngươi qua được chưa?”
“Chưa, nếu qua rồi, điểm sống lại của ta phải bên kia chứ. Lần thứ hai ta còn mang theo sào trúc, nhưng mà vẫn không qua được.”
“Chẳng lẽ là phải nhảy xuống dưới sao.” Đường Hoa hỏi.
Lão Hổ khinh bỉ liếc hắn một cái : “Ta nhảy lần nào, rớt lần đó.”
“Cảm giác như thế nào?”
Lão Hổ rùng mình một cái : “Sâu, khá là sâu.”
“Kia có một cái dây leo còn xanh.” Phong Hồn chỉ vào chỗ sương khói bên trên vách núi cụt, quả nhiên ở chỗ cao khoảng chiều cao ba người có một đoạn dây leo như ẩn như hiện.
Hổ Nữu nói : “Lần trước có thấy rồi, nhưng mà cao vậy sao với tới.”
“Không phải với không tới nhỉ.” Phong Hồn ha ha cười một tiếng, lại không nói tiếp.
Sau đó năm người cứ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không ai mở miệng. Không khí hoà hợp trong đội ngũ đột nhiên biến mất tăm mất tích.
“Ta đến.” Đường Hoa mở lời đi đến ngồi xổm bên rìa vách núi.
“Kia… Thôi thì ta đến vậy.” Phong Hồn cười thoáng, leo lên trên bả vai Đường Hoa.
Đường Hoa hô : “Nữu Nữu qua trước.”
“Ai!” Hổ Nữu đáp một tiếng, leo lên bả vai Phong Hồn.
“Lên!” Đường Hoa đứng lên, Hổ Nữu với tay một cái bắt lấy dây leo, dây leo lướt đi rất nhanh, Hổ Nữu buông tay, người vững vàng đáp xuống vách núi bên kia. Dây leo quay ngược lại bên vách núi Đường Hoa.
“Pha Ly Tâm, lên!” Pha Ly Tâm do dự, nhưng cũng không khách sáo, làm rập khuôn đu tới bờ bên kia.
“Lão Hổ! Lên!”
So với hai cô gái, lão Hổ khá ngượng nghịu, có thể thấy hắn cực kỳ xấu hổ. Nhưng Thục Sơn đã kề trong giang tấc… Cho nên hắn rất muốn nói hai câu khách sáo, nhưng lại không biết phải nói thế nào.
“Lên a!”
“…Được!” Rốt cục lão Hổ cũng dẫm lên bả vai hai người tới bờ bên kia.
* * * * * *
“Hẹn gặp lại!” Đường Hoa vẫy tay với bọn lão Hổ, sau một lần khách sáo để lảng tránh xấu hổ, ba người lão Hổ biến mất giữa biển mây.
“Kỳ thực hắn đã sớm biết cọng dây leo này.” Phong Hồn ngồi qua một bên gặm táo.
“Ừ, ta cũng đã sớm biết hắn có âm mưu.”
Câu trả lời của Đường Hoa khiến Phong Hồn có chút sửng sốt : “Ngươi làm sao biết được?”
“Hắn đã chết hai lần, lại dưới tình huống chưa nghĩ ra biện pháp gì mà vẫn tổ đội. Nếu không có âm mưu thì có vẻ nói không thông.”
“Vậy ngươi?”
“Hắn dù sao cũng dẫn ta tới đây, nếu không có hắn, ta dù có chết hai lần cũng chưa chắc tới nơi này nổi.”
“Ha ha! Tốt. Ta đi trước một bước đây.” Phong Hồn đi đến bên vách núi.
“Đi đâu?”
“Thục Sơn ta phỏng chừng đi không thành, sau khi sống lại ta đi Bồng Lai là hơn.” Phong Hồn cúi đầu xuống : “Nói thật, ta đã làm cây thang hai lần rồi. Chỉ đáng tiếc cho tới bây giờ cũng không có hai người giống như ngươi trong đội ngũ, hẹn gặp lại!”
“Hẹn gặp lại!” Đường Hoa duỗi đầu nhìn nhìn vực sâu rồi than một câu : “Người bạn này thú vị thật.”
Hệ thống nhắc nhở : thoát ly trạng thái tổ đội. Vốn là Phong Hồn còn ở trong khu vực, đương nhiên là tổ đội cùng Đường Hoa, hiện tại khu vực này chỉ còn một mình Đường Hoa.
“Vì tân Trung Quốc… tiến lên.” Tráng sĩ họ Đường rốt cục cũng nghiến răng nhảy xuống dưới.
“Lại một đứa dốt nát.” Một luồng ánh sáng cuốn thân thể Đường Hoa đi mất.
* * * * * *
Chờ Đường Hoa mở được mắt ra, phát hiện mình đã đứng trước một toà đại điện khí vũ hiên ngang, chung quanh trái phải, thực sự là một cảnh sắc thần tiên. Những núi nhỏ trôi nổi giữa không trung, những thang lầu bằng đá bay bổng, bầu trời NPC dẫm kiếm bay tới bay lui, hết thảy mấy thứ này nói lên cái gì? Nói lên rằng mình đã đến Thục Sơn.
“Người mới, phải tập trung sức chú ý.” Một ông già NPC rất bất mãn việc Đường Hoa không để ý tới sự tồn tại của mình.
“A!” Đường Hoa hoàn hồn, vội nhìn trái nhìn phải. Hoá ra chỗ mình đứng đã có ba người chơi, mà đối diện với bọn họ thì có một ông già đang vuốt chòm râu vểnh của mình.
“Tên họ!” Ông già chỉ người chơi nữ đầu tiên hỏi.
“Thiên Sứ.”
“Thiên Sứ, ta thấy ngươi là óc làm bằng sứ. Đừng ấm ức, ta hỏi ngươi, ngươi có phi kiếm phải không?”
“Đúng vậy. Nhưng mà bên đó không phải không cho dùng hay sao?”
“Nói ngươi ngu tức là ngu thiệt. Ngươi không biết nhảy khỏi vách xong rồi dùng phi kiếm bay qua phía đối diện à?”
“A… vậy cũng được à?”
“Ngươi ngay thử cũng chưa thử, sao lại biết không được?” Ông già chỉ người chơi nam tiếp theo : “Tên họ.”
“Triêu Thiên Nhất Tiếu.”
“Cũng là đồ ngu, người sau.”
Người thứ ba vung cây quạt trong tay một cái, rất tao nhã hồi đáp : “Tam Thiếu Gia.”
“Ngu nốt, người sau.”
“Đông Phương Gia Tử.”
“Ừ, ngay cả cái tên cũng ngu như vậy.” ông già rất bất mãn nói : “Các ngươi… đều không dùng cái đầu, có cả trăm cái biện pháp có thể đi qua, vì đâu lại phải nhảy xuống vực tự sát đây?”
Đường Hoa cẩn thận hỏi : “Chẳng hạn như…”
“Chẳng hạn như ngươi có thể chờ nhân viên chấp nhận hy sinh trong đội ngũ tiếp theo, chẳng hạn như ngươi có thể tìm đá tảng từ từ chồng lên, chẳng hạn như ngươi có thể dùng dây leo trên vách đá cao… các ngươi làm ơn gặp chuyện thì động não đi được không, đứa nào cũng gà như quả cà.”
‘Xoẹt’, ba tên người chơi còn lại cùng nhìn về Đường Hoa.
“Nếu không phải bây giờ chưa gom đủ bốn cái danh ngạch… Ta là người tuyên bố nhiệm vụ sư môn của Thục Sơn, các ngươi hiện tại có thể vào đại điện bái sư, chính thức trở thành đệ tử Thục Sơn. Bất quá các ngươi vẫn nên nhớ, các ngươi là lũ dốt nát.” Nói xong ông già bỏ của chạy lấy người.