Song Kiếm

Chương 134 - Chương Quá Độ

trước
tiếp

Ta theo gió mà đến, ta theo gió mà đi… Đường Hoa lại nhẹ nhàng bay qua trước mặt Thủy Bích một lần nữa. Đại địch đã được trừ, Thủy Bích mở ra một cánh cổng truyền tống ra ngoài xong thì lại đánh cờ tiếp với phu quân của mình, coi như không thấy Đường Hoa đang lượn tới lượn lui.

Phá Toái đẩy Đường Hoa ra, đưa tay nện một nhát lên bàn cờ, hỏi: “Phần thưởng đâu mỹ nữ, người ta hoàn thành nhiệm vụ rồi thì ngươi phải thưởng cho chứ?”

Thủy Bích ngẩng đầu mê mang nhìn Phá Toái một cái, xong hỏi lại: “Đó là lựa chọn của các ngươi chứ có phải nhiệm vụ đâu, tại sao lại đòi phần thưởng?”

Phá Toái nghe vậy thì lui trở về mở hội nghị…

“Hai vợ chồng nhà này có ở trong trạng thái yếu ớt đâu, quả nhiên là đã có dự định quỵt nợ từ đầu.”

Đường Hoa kiểm kê lại một chút, xong báo cáo: “Thuốc của ta không còn mấy nữa.” Bởi vì phải lắp đặt đạn dưa hấu, cho nên chỗ trống trong túi Càn Khôn đã có vẻ không đủ xài nữa rồi. Mà đánh trận chiến vừa nãy cũng phải uống một mớ thuốc hồi pháp, bởi vậy bây giờ hành trang của Đường Hoa gần như trống trơn.

“Ta cũng không còn nhiều nữa!” Lúc chơi xa luân chiến, pháp lực và sinh mệnh của Huy Hoàng đều phải được bổ sung, mà trong Song Kiếm thì dược phẩm chỉ có tác dụng phục hồi từ từ, do đó trong khi đánh nhau, cơ bản là thuốc không rời khỏi miệng. Dĩ nhiên, tình hình của Phá Toái cũng chẳng khá khẩm hơn gì.

“Không được!” Phá Toái lắc đầu: “Bị họ quỵt như vậy ta thấy không dễ chịu chút nào cả, không chịu thưởng cho thì phải nghĩ biện pháp xử lý bọn họ mới được.”

“Vậy… Chỉ còn có một cái biện pháp nữa thôi.” Đường Hoa phất tay, nện một tia chớp lên trên đầu mình.

Tức khắc Phá Toái đã biết là Đường Hoa đang định làm gì, bởi thế hắn cổ vũ: “Tự mình hại mình chính là con đường đúng đắn, cố lên.”

“Ba vị tiểu ca.” Rốt cục đến khi Đường Hoa tự đánh tia chớp thứ hai lên trên đầu mình, Thủy Bích cũng phải đứng lên: “Tuy chúng ta không có phần thưởng nhiệm vụ, nhưng cũng có chút lòng thành muốn dành cho ba vị, không biết ba vị có vui lòng nhận không?”

“Cái đó còn phải xem ‘Chút lòng thành’ ấy là gì mới được.”

“Lúc bản tướng còn ở Thiên Đình cũng có am hiểu về may vá, nếu ba vị không ghét bỏ thì ta sẽ tăng dung lượng cho túi Càn Khôn của ba vị đến mức lớn nhất là chín chín tám mươi mốt ô vuông, không biết ba vị nghĩ thế nào?”

Đường Hoa nhìn nhìn lại hai người kia, xong nói: “Nếu phu nhân đã có thành ý như thế thì đương nhiên bọn ta cũng không nên cự tuyệt.”

* * * * * *

Huy Hoàng là người cuối cùng nhận lại túi Càn Khôn. Nhìn thoáng qua nó, hắn hết sức vui mừng: “Hồi đó ta xui xẻo lắm, quay chỉ được có bốn mươi chín điểm thôi hà, suýt chút nữa ta đã tự chặt tay của mình luôn đấy.”

Đường Hoa hỏi: “Tiếp tục tự hại nữa không?”

Phá Toái lắc đầu: “Chỉ sợ không được gì đâu, ta thấy hai NPC này đã có chút ý liều mạng rồi, cẩn thận người ta gậy ông đập lưng ông đánh lén chúng ta bây giờ. Mà lại nói, người ta cũng còn có thể chạy nữa mà, chỉ cần người ta kiên trì được một phút thôi thì với số dược phẩm còn lại của chúng ta, căn bản gặm không chết họ được.”

“Ừm… Vậy phắn thôi, lần sau lại đến nữa.”

“Phắn!”

* * * * * *

Ra khỏi đảo Phù Du, quét mắt nhìn sơ, vẫn có không ít người chơi quanh quẩn bên cạnh màn cấm chế, có người đang thay đổi trang bị để gia tăng thuộc tính đặng mà thử mạo hiểm, có người thì đang rối rắm lựa chọn nên xông vào hay không. Ba người thấy không ai chú ý đến mình thì mừng thầm, bay về hướng An Khê, tìm một tửu lâu nào đó ăn mừng thu hoạch.

Ba người ngồi xuống xong thì vấn đề đầu tiên được đặt ra: “Gia Tử, ngươi vừa trộm được cái gì của Cự Linh thần đó?”

Đương Hoa giơ tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một tòa tháp nhỏ: “Pháp bảo Thần Quang bảo tháp, có thể sử dụng chỉ lệnh ‘Vây địch’.”

“Vây địch?”

“Ta nghĩ, đại khái chính là giống như cái đỉnh trong phim mà chúng ta đã xem lúc còn ở tân thủ thôn ấy, nhốt địch nhân vào bên trong.”

Huy Hoàng nói: “Tác dụng của loại pháp bảo này không lớn, địch bị nhốt thì ngươi cũng không thể công kích hắn, mà hắn thì lại có thể phá hư bảo tháp của ngươi. Nếu ngươi muốn chữa trị nó thì sẽ phải tổn hao pháp lực, còn nếu ngươi không chữa trị thì sớm hay muộn địch nhân cũng sẽ đánh nó quay về trong túi Càn Khôn. Nhìn thấy thì có vẻ là rất trâu, mà sự thật thì lại là vô bổ.”

“Cái đó không phải là điểm mấu chốt đâu.” Đường Hoa thu tháp lại, nói: “Nhị vị nghĩ giúp ta chiêu thức nào đi với.”

“Chiêu gì?” Phá Toái hỏi.

“Là vì Sương Vũ đã thu thập tài liệu giúp ta, mà ta thì lại làm chuyện có lỗi với nàng… Phá Toái!” Đường Hoa xạm mặt lại, nói: “Đừng có làm ra cái biểu tình đó nữa, không phải giống như ngươi nghĩ đâu. Chẳng qua là ta bất cẩn làm cho nàng bị chết thôi… Xem biểu tình của nàng thì dường như đang định bắt bẻ ta cái gì đó. Hai vị cũng biết đấy, hiện giờ ta đây đang nghèo kiết xác mồng tơi, đi đâu cũng khó. Mà điều đáng chết đáng chết nhất chính là nàng đã tiêu phí mất 1200 kim để thu thập tài liệu giúp ta. Các ngươi có biện pháp nào có thể giúp ta không động can qua mà lấy được tài liệu không?”

1200 kim. Huy Hoàng thở dài. Hắn thì đã nghèo quen rồi. Tuy có thân phận là trưởng lão trong bang, lại thuộc về hàng ngũ cao thủ, được lấy tiền lương, rồi còn cả hoa hồng từ bậc quản lý, với lại gần đây còn có tiền thưởng của Tân Tiên giới nữa, nhưng tính cách lại quá hào sảng, cứ gặp nạn là sẽ cứu, cho nên hai ống tay áo cũng nhẹ tênh.

Tình hình của Phá Toái chẳng hơn gì hắn, chỉ khác một điều là phần nhiều tiền của Phá Toái đều tiêu phí vào Nhược Hãn cả, hơn nữa, vì để có thể liên tục phát triển thì nhất định phải dự trữ một số tài chính phòng thân, chứ nếu không, hai người mà ra ngoài dùng bữa, một phần bò bít tết hai mươi kim cũng không trả nổi chẳng phải là mất mặt lắm sao? Ba điều tốn tiền nhất của đàn ông: khám bệnh, tán gái, nuôi con… Thành ra vốn tài chính lưu động của Phá Toái cũng chẳng còn bao nhiêu.

Có điều dù sao Phá Toái vẫn là Phá Toái, suy nghĩ một thoáng là đã hỏi lại ngay: “Vậy ý của ngươi không những là phải giảm bớt nguy cơ kinh tế trước mắt mình, mà còn phải vơ vét hết mấy thứ đó vào trong hầu bao một cách nhanh chóng nhất phải không? Hơn nữa ngươi lại không muốn tiêu tiền, mà còn mong kiếm được thêm là tốt nhất phải không?”

“Phá Toái ca!” Trong hai mắt của Đường Hoa bắt đầu dâng lên dòng lệ, đây chính là dòng nước mắt kích động.

“Thực ra nó đơn giản lắm.” Phá Toái thong thả ung dung nói: “Câu nàng đi.”

“…”

“Ngươi xem, nàng là nhân vật số hai trong bang hội, hơn nữa hiện giờ đang rất được mọi người ưu ái. Vì lưu giữ nàng lại mà Hạo Nhiên đã đưa ra tỷ lệ chia hoa hồng khá lắm. Tuy gần đây có chuyện đề cao đãi ngộ lẫn tiền tương của công dân lao động, nhưng dù sao tầng lớp quản lý vẫn là phía được ăn phần to. Ngươi nghĩ xem, nếu thực sự có thể câu được nàng rồi thì ăn ngon uống tốt, tiền tiêu hết cứ việc duỗi tay, lập tức lại có thể ngao du giang hồ liền. Cờ đỏ trong nhà sừng sững, mà cờ màu bên ngoài thì phiêu phiêu, chỉ cần đúng hạn nộp lương là được…”

“Thần Quang bảo tháp!” Đường Hoa ném pháp bảo ra, nhốt Phá Toái vào trong đó.

Huy Hoàng thấy vậy thì cười khổ rồi nói: “Nếu không thì để ta nói chuyện với Sương Vũ cho ngươi nợ lại trước đi, ta nghĩ thế nào nàng cũng nể tình mà chấp nhận đấy.”

Đường Hoa thở dài: Không được rồi, tuy ta không muốn bỏ tiền mà lấy được tài liệu, nhưng tiền đề là không được bức bách người ta cơ, dù sao cũng là chỗ bạn bè mà, người ta đã vất vả giúp mình thu thập tài liệu như thế, mình có ghi giấy nợ cũng đã là quá đáng rồi, huống chi là chuyện vô sỉ như vậy, ta thật không làm được.”

“Vậy thì ta không còn biện pháp nào hay nữa.”

“Thực ra…” Đường Hoa ghé sát tai Huy Hoàng, nói: “Ta có một cái biện pháp nho nhỏ này, có điều phải làm phiền ngươi nói dối một chút.”

“A, sớm biết là ngươi đã có biện pháp rồi. Như vầy đi, chỉ cần ngươi đáp ứng ta sau này trả lại tiền cho Sương Vũ thì ta có thể giúp ngươi lừa lấy tài liệu trước.”

“Huy Hoàng ca ca!” Đường Hoa cảm động, mở miệng nhờ một người như Huy Hoàng đi nói dối giùm mình, vốn hắn cũng không hy vọng gì cho lắm, ai ngờ người ta lại nhanh chóng đáp ứng ngay thế này.

* * * * * *

Huy Hoàng nhắn tin cho Sương Vũ: “Ngươi có phần quen thuộc với Gia Tử, có rảnh thì đi an ủi hắn với.”

“Hắn bị sao vậy?”

“Mới rồi ở trong thành dưới đáy biển, hắn đã mua Côn Lân, một trong ba loại hàn khí từ tay NPC, nhưng kết quả sau khi ra ngoài phát hiện mình đã bị lừa, thế là hiện giờ đang buồn bực đây, ta có khuyên thế nào cũng vô dụng, ngươi xem có nên qua đây hay không…”

“Một trong ba loại hàn khí à? Sao ngươi lại không mua?” Đây là nhiệm vụ của Côn Lôn mà nhỉ?

“Ta không có tiền, mà Gia Tử thì dường như vì phải tiêu tiền mua một mớ tài liệu gì đó, nên đã mượn một ít từ Phật Pháp Vô Biên, ai ngờ lại bị lừa như thế… Ai…!”

“Ở chỗ nào thế, ta qua xem.”

* * * * * *

Đường Hoa ngồi trên một tảng đá ngầm nhìn ra biển rộng xa tít, biểu tình đờ đẫn. Sương Vũ nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh người hắn, rồi dè dặt hỏi: “Gia Tử?”

“A… Sao ngươi lại đến đây thế?”

“Ta vừa lúc có việc đi ngang qua đây, tình cờ thấy ngươi đang ngồi ngẩn người một mình.” Sương Vũ hỏi: “Không có chuyện gì đấy chứ?”

“Không có.” Đường Hoa than một hơi, rồi nói: “Nhìn biển rộng ta lại nhớ đến mẹ ta…”

“A? Nhớ nhà à?”

Đường Hoa miễn cưỡng cười, rồi đứng lên: “Ta đi đây, đang có chút chuyện gấp. Phần mớ tài liệu kia… Mấy ngày nữa ta lại đến tìm ngươi vậy.”

“Chờ đã.” Sương Vũ gọi Đường Hoa lại: “Ngươi cứ cầm tài liệu trước đi, chờ chừng nào có tiền thì lại trả cho ta.”

“Cái này không tốt cho lắm.” Đường Hoa do dự.

“Không tốt cái gì mà không tốt, đều là bạn bè cả mà.” Sương Vũ mở bảng giao dịch, đưa N loại tài liệu qua cho Đường Hoa.

“Ngươi thật là tốt!” Đường Hoa chằm chú nhìn Sương Vũ.

Sương Vũ đỏ mặt lên, quay đầu: “Đừng có nhìn ta như thế, bạn bè thì nên giúp đỡ lẫn nhau mới phải mà.”

Đường Hoa nhìn đống tài liệu đã được gom góp đầy đủ mà trong lòng ngứa ngáy, hận không thể ngay tức khắc tự sát để quay trở lại Thục Sơn. Nhưng hắn biết, lúc này mà trốn chạy là một hành vi cực kỳ mất đạo đức. Có điều không trốn đi thì lại chẳng biết phải nói cái gì cả.

May thay, Sương Vũ rất là lương thiện: “Ta còn có chút việc, hôm nào chúng ta lại tán gẫu tiếp.”

“Ừ ừ!”

* * * * * *

Ở nơi nào đó…

Huy Hoàng rất áy náy rót trà cho Sương Vũ: “Sương Vũ…”

“Ngươi không cần phải nói.” Sương Vũ mỉm cười: “Ta biết mà.”

“Vậy sao ngươi còn…”

“Huy Hoàng, không phải chuyện gì cũng phải cần làm rõ chân tướng đâu.” Sương Vũ cầm ly trà, nói: “Chẳng phải như bây giờ vẫn rất tốt đó sao?”

* * * * * *

“Hồng Liên Địa Ngục!” Đường Hoa phất tay một cái, ngàn vạn đóa hoa sen màu đỏ rớt từ trên trời xuống, rồi trôi nổi giữa không trung, ngàn vạn bông hoa cùng chậm rãi xoay tròn theo làn gió trông rất là đẹp mắt. Một con chim nhỏ bị đám hoa sen vây quanh bắn một cây lông về phía Đường Hoa, nhưng mà không thể len lỏi qua đám sen được, lông chim đánh lên một đóa trong đám đó.

Hoa sen nổ tung, bốc lên một ngọn lửa cao đến mấy trượng, nó giống như một cuộn sóng khuếch tán ra tứ phía. Một bông hoa sen khác bị ngọn lửa chạm vào cũng nổ tung lên, rồi một truyền mười, mười truyền trăm, cơ hồ trong một nháy mắt, tất cả hoa sen đều đã nổ tung hết, một mảnh lửa dày tới mười trượng đang cuồn cuộn dâng trào như sóng cả, trong đó còn có hơn mười cơn lốc hoành hành tứ tung.

Đường Hoa bắt một cái pháp quyết, hơn mười luồng gió xoáy đó hợp lại với nhau thành một con rồng lửa khổng lồ, rồi dưới sự chỉ dẫn của Đường Hoa, nó lao ra khỏi biển lửa, bắn đến hướng Đông Nam, lao ra chừng vài dặm ngoài đó, thanh thế rất là kinh người, nơi nó đến thì rừng thiêu núi trụi, không gì có thể cản nổi.

Xét về pháp thuật: thương tổn ổn định. Khuyết điểm: có thời gian chuẩn bị và thời gian cooldown.

Xét về tiên thuật: ưu điểm : công kích liên tục. Khuyết điểm: uy lực nhỏ hơn, hao tốn pháp lực nhiều.

Xét về cấm pháp: ưu điểm: biến hóa tùy theo ý mình, ví dụ như Hồng Liên Địa Ngục của Đường Hoa có cung cấp hơn hai chục dạng pháp quyết để khống chế sóng lửa biến hóa thành nhiều dạng. Khuyết điểm: việc khống chế phức tạp, chẳng hạn như Đường Hoa có thể dùng xen lẫn tiên thuật và pháp thuật với nhau, nhưng một khi xài cấm pháp thì ngay cả Thiên Lôi Không Phá cũng không xen vào được nữa, bàn tay trái nhất định phải luôn bắt pháp quyết thao túng sóng lửa, nếu một khi lỡ tay thì nó sẽ khuếch trương ra bốn phương tám hướng, cho đến khi biến mất. Bởi vậy uy lực của cấm pháp đã bị một điểm trừ thật to.

Nhưng bất kể thế nào đi nữa, nhờ vào lòng kiên trì theo đuổi mà cuối cùng Đường Hoa cũng đã nhận được giấy chứng nhận tư cách đứng đầu trong hàng ngũ những tên tội phạm phóng hoả.

Có kỹ năng mới thì có thêm động lực, tên tội phạm Đường Hoa lại tiếp tục hoành hành ngang ngược nơi Vu Sơn, không biết tiêu phí mất bao nhiêu thời gian, cuối cùng cũng tăng Hồng Liên Địa Ngục lên được tầng thứ mười. So với mức gia tăng uy lực khi Liệt Diễm Nhiên Lôi thăng cấp, mức gia tăng của Hồng Liên Địa Ngục lại càng rõ ràng hơn, mỗi thăng mười tầng thì số lượng hoa sen lại tăng thêm 20%. Số lượng hoa sen gia tăng không chỉ có ý nghĩa uy lực của cấm pháp gia tăng, mà cũng có ý nghĩa rằng phạm vi bao trùm của nó đã rộng hơn rồi. Đương nhiên cũng phải nói lại, công sức bỏ ra để thăng Hồng Liên Địa Ngục thêm mười tầng tuyệt đối không thể nhỏ hơn công sức bỏ ra để thăng Liệt Diễm Nhiên Lôi thêm hai mươi tầng được.

Nếu không phải vì có một đợt phát thanh của hệ thống thì rất có khả năng Đường Hoa sẽ sống quãng đời còn lại ở Vu Sơn luôn.

Nội dung phát thanh: Sơn Hải giới được mở ra, tình huống cụ thể có thể đến quảng trường của các đại đô thị để tìm hiểu.

* * * * * *

Đường Hoa tới quảng trường của thành đô thì phát hiện đã có thêm mười một tên NPC, phân biệt là các sứ giả XX. Người đứng chính giữa nhất chính là sứ giả Hiên Viên, bên người còn có một tờ bố cáo, trên đó ghi nội dung đại khái thế này:

Bởi vì đẳng cấp của người chơi đã sát sao quá rồi, để tránh cho xảy ra cục diện người nhiều quái ít đáng xấu hổ, và vì để gia tăng thêm khu vực mới đặng mà khai thác, cũng như gia tăng số lượng nhiệm vụ cho người chơi, rồi nhiều nhiều nhiều nhiều nhiều lý do khác nữa, Song Kiếm mở ra Sơn Hải giới, hoan nghênh đông đảo chúng người chơi xung phong tiến vào đó mạo hiểm.

Đối thoại với sứ giả của nước XX, đồng thời giao nộp mức phí dụng nhất định thì có thể tiến vào nước XX trong Sơn Hải giới. Sơn Hải giới không thiết lập điểm sống lại, cho nên chết rồi thì chỉ có thể hồi sinh nơi môn phái. Sơn Hải Giới cũng không thể thiết lập nơi trú quân của bang hội, đồng thời giữa nó và Trung Nguyên không thể liên hệ bình thường với nhau được, ngay cả Phi Kiếm Truyền Thư cùng những thủ đoạn khác cũng thế. Sau đó, trên bố cáo giới thiệu: Gần đây chiến tranh giữa các quốc gia trong Sơn Hải giới xảy ra rất nhiều, cho nên khi thám hiểm thì nên thật là cẩn thận.

Sứ giả Hiên Viên còn có tuyên bố thêm một nhiệm vụ nữa: thu thập Tinh Diệu thạch trong Sơn Hải giới. Tinh Diệu thạch có khả năng sẽ xuất hiện khi đánh quái hoặc làm nhiệm vụ, thu thập được đủ hai mươi tám viên thì có thể mang đến chỗ sứ giả Hiên Viên hoặc là sứ giả XX để đổi lấy một lễ vật thần bí hoặc là 1000 kim. Có điều vì Tinh Diệu thạch với lễ vật đều là loại vật phẩm cố định, không thể giao dịch, cho nên muốn thu được chúng thì nhất định phải tự thân cố gắng.

Ngoài ra mỗi sứ giả XX đều đại biểu cho một quốc gia, ngươi thông qua sứ giả nào tiến vào Sơn Hải giới thì sẽ xuất hiện ở trong quốc gia đó, đồng thời còn có được một cái thẻ xanh. Nhưng mà phải chú ý, bởi vì ngươi có thẻ xanh của nước XX, cho nên sẽ bị NPC của quốc gia đối địch với nước đó công kích, hơn nữa nếu tự tiện tiến vào thành thị của nước nào mà mình chưa có thẻ xanh thì cũng rất có khả năng sẽ bị công kích luôn. Một khi tử vong thì thẻ xanh cũng sẽ bị biến mất.

Thanh Long quốc, Huyền Vũ quốc, Mao Dân quốc, Để Nhân quốc, Kỳ Quăng quốc, Chu Nghiêu quốc, Nữ Nhi quốc, Bạch Hổ quốc, Chu Tước quốc, Yếm Hỏa quốc, Trường Cổ quốc, Ngư Nhân quốc, Bạch Dân quốc, Nhất Mục quốc. Đây chính là mười bốn quốc gia tạm thời được khai mở.

Sứ giả Thanh Long quốc: “Chúng ta là dân tộc của thần, tiên kiếm phải dùng đơn vị tấn để tính, pháp bảo phải dùng số hàng triệu để ghi. Đến đây đi, chỉ cần ngươi có được thẻ xanh của Thanh Long quốc thì tiên kiếm pháp bảo sẽ lấy hoài không hết, dùng hoài không tận. Bằng hữu, ngươi còn do dự cái gì nữa? Chỉ cần 80 kim thì ngươi đã có thể tìm được tiên kiếm trong truyền thuyết rồi, đừng chần chờ làm gì…”

Đường Hoa rùng mình một cái, thiệt tình còn thổi phồng hơn cả mấy cái quảng cáo trên TV nữa đó nha.

Sứ giả Chu Tước quốc: “Bổn quốc có được vô số các cao thủ, hiện giờ đã đánh khắp Sơn Hải vô địch thủ rồi, đang xâm lược khắp nơi đây. Nhiệm vụ trong quân nhiều lắm, kẻ có chiến công không những có thể được thưởng cho Tinh Diệu thạch, mà còn có thể được thưởng cho tiên bảo nữa. Nam nhi sống trên đời mà trải qua vó sắt chiến trận thì cho dù có da ngựa bọc thây cũng không uổng một kiếp. Chỉ cần 100 kim là ngươi đã có được quyền đồ sát, còn do dự làm chi? Hãy cầm lấy thanh kiếm trong tay ngươi, cùng thống trị Sơn Hải giới với chúng ta nào!”

Sứ giả Mao Dân quốc: “Chúng ta là những người thành thật, mà người thành thật thì sẽ không nói dối, mà cũng bởi vì chúng ta thành thật, cho nên chúng là là một quốc gia trung lập, mà bởi vì là một quốc gia trung lập, nên ngươi hoàn toàn có thể chuyên tâm tầm bảo trong quốc gia của chúng ta. Chỉ cần 20 kim là ngươi đã có được một tấm thẻ xanh của Mao Dân rồi. Lén nói cho ngươi biết nhé, nội trong quốc gia chúng ta đã có 28 viên Tinh Diệu thạch thạch rồi đấy, nhưng ngàn vạn lần đừng nói cho người khác biết đó.”

Sứ giả Ngư Nhân quốc: “Phong cảnh xinh đẹp cực kỳ nơi đáy biển chính là thánh địa cho tình yêu của ngươi. Ngươi muốn tản bộ trong biển cùng với người bạn đời của ngươi à? Ngươi muốn hẹn hò trong biển với tình nhân của mình sao? Hay là ngươi muốn 3X… Cũng không phải là không thể đâu, chỉ cần 50 kim thì hết thảy đều có thể thành sự thật hết.”

Sứ giả Nữ Nhi quốc: “Những cô gái như hoa, một quốc gia như vẽ. Ngài đang âu sầu vì không được nhìn thấy mỹ nữ à? Chỉ cần đến Nữ Nhi quốc chúng ta…”

“Bao nhiêu tiền?” Đường Hoa còn chưa kịp nói gì thì bầy sói bên cạnh đã nhao nhao lên.

“Chỉ cần 200 kim là ngài đã có thể cùng trải qua một buổi tối tuyệt vời với vô số các cô gái hồn nhiên rồi.”

“Mắc quá rồi! Rẻ chút đi, rẻ chút đi.” Tuy có tính sói, nhưng cũng vẫn còn tính người, cho nên chuyện chặt giá là nhất định phải có.

Sứ giả Nữ Nhi quốc vội nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên, cho nên lấy giá ưu đãi vậy, hết thảy đều còn 80%, một trăm người đầu tiên đăng ký còn được tặng kèm một mỹ nữ hướng dẫn viên du lịch trong ba giờ nữa.”

“Oa…” Bầy sói ùa lên.

Sứ giả Chu Tước quốc nghiến răng nói với người bên cạnh: “Chừng nào về thì phải nói với đại vương diệt trừ Nữ Nhi quốc đầu tiên mới được. Bà cố tổ nhà nó, suốt cả buổi sáng chỉ toàn bọn nó làm ăn được thôi.”

Sứ giả Nhất Mục quốc khóc ròng: “Đừng có thấy ta xấu xí mà lầm, thật ra ta cũng có nhiều ưu điểm lắm. Chỉ cần 5 kim thì ngươi đã có thể biết những ưu điểm của chúng ta là gì rồi… Anh bạn à, 3 kim cũng được. Thôi vậy, 1 kim đi, 1 kim là đã có thẻ xanh rồi…”

Trong số các quốc gia thì náo nhiệt nhất chính là Nữ Nhi quốc, tiếp theo là Thanh Long quốc, sau đó đến Chu Tước quốc. Ngư Nhân quốc, Bạch Hổ quốc, Huyền Vũ quốc cũng có thu hoạch không nhỏ, còn phần những nước khác như Kỳ Quăng quốc, Bạch Dân quốc hay Nhất Mục quốc thì vì tướng mạo có phần dị dạng nên chẳng ai hỏi thăm cả.

Đường Hoa nắm ngân phiếu mà lắc đầu, gần đây bán hàng phế thải thu được hai mươi mấy kim, thế nên trừ mấy quốc gia có ngoại hình hung ác, còn lại đều không đi nổi. Câu nói ‘Đến khi cần xài tiền thì luôn chê ít’ chính là nói về mấy trường hợp này đấy. Trong khi đang thất vọng thì hắn nhanh tay lẹ mắt túm được một tên đầu trọc: “Giao tiền thì không giết.”

“Hoa ca?” Tôn Minh cười ha ha, rồi khoác vai hắn: “Nghe nói gần đây ngươi bế quan ở cữ, cho nên mọi thông tin đều khóa lại cả.”

“Ai nói thế?”

“Bút ký phỏng vấn Phá Toái của Vô Biên đặc san.” Tôn Minh bất mãn nói: “Hoa ca! Đều là người mình cả, sao lần trước tìm ngươi để hỏi vụ Vân Trung giới, ngươi lại biến mất thế?”

Tên Phá Toái chết tiệt, chẳng phải chỉ là nhốt hắn một hồi thôi sao? Đường Hoa hỏi: “Nếu không thì… Ngay bây giờ đi?”

“Không thể, bây giờ ta không rảnh đâu.” Tôn Minh lắc lắc thẻ chứng nhận phóng viên: “Ta phải chạy khắp 14 quốc gia này một lượt đấy.”

“Miễn phí à?”

“Hỏi thừa, ta là phóng viên, ai dám thu tiền của ta, không sợ ta viết báo bôi nhọ hắn à? Chắc Hoa ca ngươi không biết đó chứ, những quốc gia này dùng tiền của người chơi để kiến thiết trong nước đấy. Số tiền mà bọn họ thu được sẽ có quan hệ tới thực lực của quốc gia. Đúng rồi, tới tháng sau là đặc san của chúng ta sẽ đắt khách lên rồi, cho nên nếu kinh tế của Hoa ca có phần khó khăn thì cũng ráng mà chịu đến khi đó nhé. Được rồi, ta đi đây.” Tôn Minh nhìn qua thì biết Đường Hoa là giai cấp vô sản ngay, nhưng thật đáng tiếc là hiện giờ hắn đang cũng ở trong hàng ngũ đó, thành ra mới phải nói trước, để tránh chuyện Đường Hoa hỏi mượn tiền mình không có mà đâm ra xấu hổ.

“Đi đi, đi đi!” Đường Hoa phất tay.

* * * * * *

“Gia Tử!” Song Sư Tinh Tinh đột ngột xuất hiện trước mặt Đường Hoa, cười hỏi: “Nghe nói gần đây ngươi đang ở cữ à?”

“Ta…” Chuyện tốt không ra ngoài, chuyện xấu thì đồn ngàn xa. Ngay cả chuyện xấu mình không làm mà cũng có thể lan truyền nhanh đến khiếp luôn.

“Biết là trò đùa rồi.” Tinh Tinh cười nghịch ngợm, nói: “Làm sao lại có khả năng ở cữ trong trò chơi được.”

“Ra khỏi trò chơi ta cũng không có.”

“Rồi rồi! Gia Tử, có muốn đi cùng ta đến Thanh Long quốc chơi không? Nghe nói Thanh Long quốc được xây dựng ở trên một thân cây khổng lồ đó.”

“A… Ta đang định đến Đa Mao quốc vui đùa một chút đây.” Tinh Tinh không phải là Sương Vũ, mà cũng không quen thuộc bao nhiêu, cho nên nếu bắt bí nàng thì có nhiều chướng ngại trong tâm lý lắm.

“Không có cầu tiến gì hết.” Tinh Tinh khinh bỉ: “Được rồi, ta đi đây!”

“Ai…” Đường Hoa nhìn lại mấy quốc gia mà mình có thể đi, thấy chỉ có bộ dạng của người Đa Mao quốc là còn giống người được chút, tuy lông có hơi nhiều, nhưng thôi chín bỏ làm mười đi! Thế là bèn đổi một tờ ngân phiếu lấy một tấm thẻ xanh, sau đó chọt vào thẻ xanh, biến mất.

*** Tinh Diệu thạch: tinh = ngôi sao; diệu = sáng lấp lánh; thạch = đá.

*** Để Nhân quốc: Để: một dân tộc thời cổ ở Trung Quốc.

*** Kỳ Quăng quốc: kỳ = kỳ lạ; quăng = cánh tay.

*** Chu Nghiêu quốc: chu = tuần lễ, vòng quanh, chu vi; nghiêu = may mắn.

*** Yếm Hỏa quốc: yếm = hài lòng, thỏa mãn, nhiều quá đến mức ngán; hỏa = lửa, nóng nảy, thịnh vượng.

*** Trường Cổ quốc: trường = dài; cổ = bắp đùi.

*** Bạch Dân quốc: bạch = màu trắng, rõ ràng; dân = nhân dân.

*** Nhất Mục quốc: nhất = một; mục = mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.