“Xong hội nghị chưa?” Phá Toái kéo Đường Hoa: “Đi Hàm Đan.”
“Ây!” Đường Hoa vội nói: “Ngươi không có nghe ta với Tinh Tinh nói gì à, Nhược Hân nhà ngươi rất có vấn đề đó.”
“Vấn đề gì, chẳng phải là muốn lợi dụng ta đó sao?” Phá Toái thản nhiên nói: “Ít nhất thì ta cũng còn có giá trị để lợi dụng.”
“Ngươi nói cứ y như trên phim vậy.” Đường Hoa sờ sờ trán Phá Toái: “Không lẽ ngươi trúng độc rồi?”
“Gia Tử, ngươi không hiểu đâu, thích một người không phải là yêu cầu nàng làm chuyện gì cho ngươi, mà là xem xem ngươi có thể làm được gì cho nàng. Hai người không cần phải ở bên nhau, nếu Nhược Hân vui lòng, ta cũng sẽ vui.”
“… Nàng lên giường với người khác, nàng lên đỉnh, nàng vui thì ngươi cũng vui à?”
Phá Toái chết lặng một hồi, xong khóc ròng: “Làm huynh đệ có kiếp này không có kiếp sau, ngươi cần chi cứ bóc mẽ ta thế? Không thể để ta chết cho vĩ đại một chút sao?”
“Nếu ngươi muốn thì… Có thể.” Đường Hoa phất tay: “Đi, đi Hàm Đan.”
“Gia Tử!” Sương Vũ từ trong phòng nghị sự chạy ra: “Ngươi qua đây.”
“Hiện giờ không phải là thời gian tự do hoạt động rồi sao?”
“Qua!”
“A! Phá Toái, ngươi chờ chút.”
Sương Vũ nhỏ giọng hỏi: “Còn tiền không?”
Đường Hoa gãi đầu: “Tiền của ngươi tiêu không hết à?” Làm gì thế này? Đường Hoa dĩ nhiên sẽ không bao giờ nghĩ Sương Vũ thật sự định bao mình rồi… Lại nói, mình đây đường đường là một cao thủ, làm sao lại lê lết tới mức đi ăn cơm nhuyễn chứ?
“Thật là đồ con nít. Một nam nhân mà trên người không mang theo đồng tiền nào sẽ mất mặt lắm đó.”
“A?” Đường Hoa há hốc miệng, mê mang nhìn Sương Vũ.
“Đây còn một ngàn, ngươi cầm lấy trước đi.” Sương Vũ không để cho Đường Hoa kịp phản đối: “Phải nhớ, tối mốt tập hợp nơi Hoàng Sơn đó.”
“Ừ!” Đường Hoa lại há hốc miệng tiếp. Hắn quay đầu, thấy Tinh Tinh với Phá Toái đang thập thò gì đó bèn bay qua hỏi: “Chuyện gì thế?”
Tinh Tinh hỏi lại: “Chuyện gì chẳng lẽ ngươi không cảm thấy được sao?”
“Không cảm thấy gì cả.”
Tinh Tinh dẫn giải: “Ví dụ như ngươi bởi vì nguyên nhân nào đó mà cho một nữ sinh kia một món tiền, với lại không muốn cho người khác biết, thế nghĩa là sao?”
“Ừm, khả năng đầu tiên là ta là đồ ngớ ngẩn. Khả năng thứ hai là ta có ý đồ với nữ nhân ấy…” Đường Hoa hít vào một luồng hơi lạnh: “Không phải chứ?”
Phá Toái gật đầu: “Có khả năng.”
Đường Hoa lắc đầu thở dài: “Ai… Sương Vũ này thật là. Thực ra không đưa tiền thì ta cũng sẽ liều mạng mà. Đều là bạn bè quen thuộc cả, lại hay giúp ta nữa, cần gì phải thế? Lẽ nào nàng lo ta sẽ bị người khác thu mua à? Cũng phải, con người ta khi đứng trước tiền bạc thì luôn luôn bất ổn lập trường, đặc biệt lúc nghèo mà.”
“Ngươi ngớ ngẩn.” Tinh Tinh tỏ vẻ khinh bỉ: “Ngay cả ta đây cũng nhìn ra Sương Vũ tỷ rất quan tâm đến ngươi nữa là.”
“A?” Trong mắt Đường Hoa lấp lánh ánh sao: “Ý ngươi nói là nàng thích ta à?”
“Cái này… Ta cũng không dám khẳng định cho lắm.” Tinh Tinh gãi gãi mũi: “Nàng cũng thường hay trợ giúp người khác nữa. Ta chỉ có thể nói là nàng khá quan tâm đến ngươi thôi, còn phần là bằng hữu hay là cái gì thì ta thực sự không nhìn ra được.”
“Vậy ngươi ồn ào làm cái gì, khiến ta mừng hụt một trận.” Đường Hoa thở phì phò, nói: “Còn tưởng rằng không cần đeo đuổi thì đã có thể lượm được một con vợ chất ưu giá rẻ đấy chứ, thì ra vẫn chỉ là ảo giác mà thôi.”
“Chất ưu giá rẻ?”
“Đúng vậy! Chuyện giá rẻ, tức là không cần phải đeo đuổi. Một nữ sĩ như Sương Vũ chắc chắn sẽ không giống như Tinh Tinh, đến lễ tình nhân Trung Quốc, lễ tình nhân phương Tây, thánh đản, vạn thánh, vân vân, cho đến sinh nhật của mình, sinh nhật của bạn trai đều bắt buộc phải ở bên nhau cả. Thế là bớt lo bớt lao lực. Dạng nữ làm chức cao như thế tuy thời gian ở bên cạnh ngươi sẽ ít đi… Nhưng ngươi cũng phải nghĩ ngược lại, đó là thời gian ngươi ở bên cạnh nàng cũng sẽ ít đi. Theo điều kiện kinh tế thì lại càng khỏi phải nói, ít nhất cũng sẽ bớt đi được mười năm phấn đấu…”
“Ây!” Tinh Tinh ngắt ngang, hỏi: “Thì ra nam nhân các ngươi đều thích ăn cơm nhuyễn à?”
“Mỹ nữ, ngươi mới bước chân ra xã hội, không biết cái tàn khốc của xã hội đâu.” Phá Toái nói: “Ta tán thành với quan niệm đó của Gia Tử. Sương Vũ quả thật là một đối tượng rất tốt. Hơn nữa nữ nhân như vậy cũng sẽ vô cùng tốt với chồng mình, thậm chí nàng có chăm chút sự nghiệp của mình cũng là bởi vì chia sẻ ưu tư cho chồng mình, toàn thân tâm đều quay chung quanh chồng con và gia đình cả.”
“Được rồi!” Tinh Tinh gật đầu: “Vấn đề này coi như các ngươi đúng đi. Vậy Phá Toái, ngươi nhìn lại Gia Tử xem xem có cái ưu điểm gì mà hấp dẫn Sương Vũ tỷ nhà ta hết bỏ tiền lại quấn quít như thế chứ?”
“…” Phá Toái đau răng một hồi lâu mới nói: “Hắn đã qua ma kiếp thứ hai, chính là đệ nhất cao thủ chân chính trong Song Kiếm, ngoài ra còn có mấy món thần khí cộng một số tiên khí kiếm khí, là đệ tử danh môn chính phái, từng hỗ trợ nhân dân Lôi Châu chống đỡ yêu ma xâm lấn, từng…”
Đường Hoa ngắt ngang lời Phá Toái: “Thực ra ta có rất nhiều ưu điểm mà các ngươi không nhìn ra được lắm. Thứ nhất là ta không đánh bạc, thứ hai là ta không gái gú, thứ ba là sẽ không ngoại tình. Đừng có nói là ta nói bừa, ta biết rất rõ bản chất của những nhân tình, bất kể là ngây thơ hay cáo già, bản chất đều như nhau cả, ít nhất thì nói về mặt đạo đức, những nữ nhân phá hoại hạnh phúc gia đình người khác đều chẳng phải thứ tốt lành gì. Thứ tư là ta khỏe mạnh, kết quả kiểm tra sức khỏe và bói toán đều cho thấy ta có thể sống đến 99 tuổi. Thứ năm là ta rất chấp nhất với tình yêu, thời còn học trung học ta từng liên tục một tháng, mỗi ngày bảy tờ giấy đưa cho nữ sinh ở bàn trên, xé tờ này ta viết tờ khác, ngày nghỉ ngày lễ không viết, cuối cùng ép cho nữ sinh này phải chuyển lớp. Mặt khác, sở thích của ta rất rộng, câu cá, leo núi, chạy bộ, bơi lội, bóng đá, bóng rổ, cầu lông, bóng bàn, bi-a đều có thể chơi tàm tạm. Điều cuối cùng, diện mạo ta không đẹp nổi bật, như thế có nghĩa là nếu ta có thể tìm được một người vợ tốt, chắc chắn đã rất thỏa mãn, tuyệt đối sẽ không có ý tưởng không an phận gì hết.”
“Vậy… cũng còn được!” Tinh Tinh nhún vai nhìn Phá Toái: “Nếu những điều hắn nói chính là thật, vậy miễn cưỡng có thể đạt chuẩn.”
Phá Toái ve ve cằm, hỏi: “Ta thì lại rất hiếu kỳ, ngươi đã viết gì trên tờ giấy mà khiến nữ sinh kia phải chuyển lớp thế?”
“… Ta nhắc nàng là nội y rách rồi.”
“Nội y?”
“Chính là áo ngực đấy, lúc đó ta nào biết cái thứ đó chỉ có một dúm vải như thế đâu, ngày nào cũng trông thấy sau lưng nàng mơ hồ có một sợi dây lưng, cho nên cứ nghĩ là trẻ con nhà nghèo đáng thương thế đấy, nội y mà phải dùng miếng vải thay thế này. Có một lần ta còn mang nội y của bản thân mình đến đổi với nàng nữa chứ.”
“Ha ha ha!” Tinh Tinh cười to, hỏi: “Sau đó thì sao? Ngươi còn kiên trì đổi với nàng không?”
“Không… Sau này ta mới biết nhà nàng thực ra cũng giàu lắm, cho nên ta nghĩ có lẽ nàng mặc như thế cho mát, thế là không để ý đến nàng nữa. Đúng là mùa hè năm đó cũng nóng thật, lúc nào miệng lưỡi cũng khô hết.”
“Người trẻ tuổi mà, ai chẳng từng làm mấy chuyện hồ đồ?” Phá Toái cười nói: “Hồi ta học lớp năm nghe nói cô giáo Sinh vật sẽ kết hôn, thế là ta bèn thừa dịp đêm đến bắt cóc toàn bộ mấy con chuột ở trong phòng thí nghiệm đi hết.”
“Sau đó thì sao?” Tinh Tinh hiếu kỳ hỏi.
“Sau đó cô ấy tìm được đám chuột nọ ở trong nhà của thầy giáo dạy Toán.”
“Thầy giáo dạy Toán?”
“Ừ, chính là người sẽ kết hôn với cô.” Phá Toái cười khổ: “Càng lợi hại hơn là sau lễ chào cờ ta phải đọc bản kiểm điểm trước mặt toàn trường, ta đọc câu ‘con không nên bỏ đám chuột vào trong nhà thầy Vương’ thành ‘con không nên chỉ bỏ đám chuột vào trong nhà thầy Vương’. Thế là toàn trường hơn ba ngàn người bao gồm cả thầy hiệu trưởng già đều cười đến gục xuống. Thật là mất mặt chết.”
“Ha ha ha!” Tinh Tinh cười một các rất mất hình tượng: “Các ngươi làm ta buồn cười muốn chết. Bây giờ ta mới biết nam sinh các ngươi hồn nhiên đến mức nào đấy.”
“Tiểu nhị, cho bình trà!” Phá Toái hô một câu rồi hỏi: “Tinh Tinh, hồi nhỏ lẽ nào ngươi không có làm chuyện gì khác người à?”
“Sao lại không có chứ.” Tinh Tinh cười hì hì: “Không nói các ngươi biết.”
“Nói đi nói đi.” Đường Hoa khích lệ.
“Được, không được cười nhen.” Tinh Tinh xấu hổ nói: “Đó là năm thứ hai trung học, ta cố lấy dũng khí thật lớn để gửi một tờ giấy cho nam sinh kia ở sát bàn.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó? Hết rồi.” Tinh Tinh nghi hoặc hỏi: “Không tức cười à? Ta rất mạo muội gửi cho hắn một tờ giấy, mà thực ra ta lại không quen biết gì nhiều với hắn cả.”
“Câu chuyện cười này có hơi lạnh.” Hai nam nhân cùng cụng ly uống trà, hoàn toàn là hai mức độ khác nhau mà.
Phá Toái giơ tay: “Ta lại kể thêm một chuyện nữa, đó là chuyện mối tình đầu của ta, chính xác thì là lần đầu yêu thầm. Cái cảm giác đó rất giống như có một trăm con kiến đang bò trong lòng vậy. Trông thấy nàng, có lúc ta muốn hôn nàng, lại có lúc muốn đánh nàng. Ông anh già học năm ba hàng xóm của ta đã nghiêm túc cảnh cáo ta, rằng ngươi có thể hôn nàng, nhưng không được phép đánh nàng. Thế là sau đó ta bèn hôn nàng ta… Nghe nói sau đó nàng bệnh suốt một tháng, tiếp đó gặp ta là cứ trốn.”
“Vậy sau đó thì sao?” Nhược Hân không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh ba người, hỏi một câu xong thì ngồi vào ghế.
“Nhược Hân?” Phá Toái kinh hãi cực kỳ: “Sao muội lại đến đây?”
Đường Hoa lập tức chạy ra ngoài trà lâu, ngước nhìn rồi nói trong kênh đội ngũ: “Đậu xanh, Nhất Phẩm cư Hàm Đan.”
“Ta đệt!” Phá Toái toát mồ hôi, mải nói chuyện thế mà bất tri bất giác đã đi vào trong này, đã thế còn vô tư quên mất cả mục đích tới đây của mình nữa. Phá Toái tức khắc biến thành một con chó con, cười lấy lòng: “Nhược Hân, đã lâu không gặp muội rồi, muội vẫn khỏe chứ?”
“Trời ạ!” Đường Hoa và Tinh Tinh cùng đập tay lên trán, sao lại như biến thành một người khác thế này?
Quả nhiên Nhược Hân nhìn thấy khuôn mặt tươi cười này của Phá Toái thì nhíu lại hai hàng mi, thanh âm trở nên lạnh lẽo: “Huynh có thể tới, vậy sao ta không tới được?”
“Đúng! Đúng!” Phá Toái vội nói: “Ngày mai là buổi diễn của muội rồi, đương nhiên muội có thể tới chứ. Muội muốn uống gì nào? Bụng có đói hay không? Bụng đói mà uống trà là không tốt cho dạ dày đâu, ở đây có bánh nhân đậu ăn rất ngon, có muốn ăn một cái trước không? Có phải không quen uống trà hay không? Vậy muội muốn uống gì? Ta đi mua đồ uống cho. Đúng rồi, tửu lâu sát đây có có món chiêu bài rất là ngon, nhất định muội sẽ thích đấy…”
“…” Sắc mặt của Nhược Hân rất khó xem, thậm chí ngay cả Tinh Tinh cũng vậy. Hình tượng của Phá Toái đã hoàn toàn vụn nát.
Đường Hoa thì vẫn luôn mỉm cười, nhắn tin: “Nhanh lên đi!”
“Đến rồi đến rồi.”
“Biểu diễn có cực khổ lắm không? Ta đúng là nói nhảm đó, nhất định là cực khổ rồi. Vậy sau buổi diễn cùng nhau đi ăn khuya nhé? Ta nghe đám bạn bè nói chỗ Tế Nam có một đầu bếp nấu khá ngon, chỉ có điều là người đông lắm, phải đặt chỗ trước. Nhưng không sao cả, ta rảnh mà, hồi nữa ta đi đặt chỗ trước là được rồi…” Hệ thống nhắc có Phế Sài gia nhập đội ngũ. Người nào thế? Mặc kệ! Phá Toái tiếp tục nói: “Muội thích món cay Tứ Xuyên hay là…”
“Ngậm miệng!” Một giọng nói lạnh như băng vang lên từ trong kênh đội ngũ. Trong khi Phá Toái còn đang mê mang, giọng nói lạnh lùng này lại tiếp tục vang lên: “Uống một hớp trà, sau đó rót một chén cho nữ nhân này, trong lúc đó đừng nói gì cả.”
Đường Hoa nói: “Giới thiệu nhé, Phế Sài, đồng bọn của Thiếu Gia, là chuyên gia cua gái, đặc biệt mượn đến dùng một hồi.”
“Ta thu phí rất cao.”
“Không thành vấn đề.” Đường Hoa cười híp mắt, đừng nói là tiền, chỉ cần là giúp được hắn, hắn làm trâu làm ngựa cho ngươi cũng được.
“Bây giờ phải làm sao?” Phá Toái khẩn trương hỏi.
“Nói ngươi còn có chuyện, phải đi trước, hôm nào sẽ tán gẫu.”
Phá Toái nói gấp: “Ta không có việc gì.”
“Bây giờ có.” Phế Sài kiên quyết nói: “Một nữ nhân mà có thể chịu đựng nghe ngươi nói nhảm lâu như thế, hoặc là tính khí tốt vô cùng, hoặc là đang có việc tìm ngươi.”
Phá Toái lập tức nói: “Nhược Hân, ta còn đang có chút chuyện, hôm nào lại tán gẫu nhé.” Nói xong, ba người đã đứng lên.
“Chờ chút!” Nhược Hân vội kêu lên một câu, trái tim của Phá Toái tan nát.
Phế Sài nói: “Xoay người, dùng giọng nói hơi nghi hoặc và quan tâm hỏi: ‘sao thế’.”
Phá Toái làm theo, Nhược Hân đáp: “Ta có chút việc muốn thương lượng với huynh.”
“Nói: ‘ngại thật, ta đã đáp ứng đi mua chút đồ cho Gia Tử rồi, lát nữa rảnh rồi sẽ liên hệ với muội’.”
Phá Toái làm theo, Nhược Hân hơi thoáng thất vọng, nhưng lại lập tức nói: “Vậy huynh cứ đi làm đi, chừng nào rảnh thì liên hệ với ta.”
“Nếu như chuyện của muội gấp quá thì…”
Phá Toái còn chưa nói xong, Phế Sài đã tức giận bừng bừng ngắt ngang: “Ngậm miệng.”
“Nếu chuyện của muội gấp quá, vậy huynh sẽ mau chóng xử lý chuyện đang bận, hẹn gặp lại nhé.” Phá Toái vội ngoặt một vòng tròn.
* * * * * *
“…” Đường Hoa hít vào một luồng hơi lạnh: “Tiểu Phế, ngươi còn thành thục hơn một chút so với trong tưởng tượng của ta đó.” Rời khỏi trà lâu, tuân theo chỉ thị đi đến tửu lâu sát vách, vừa bước qua cửa, đám Đường Hoa đã trông thấy có một người đang đứng đó nghênh đón.
“Ha ha!” Phế Sài cười khổ một tiếng: “Đã ba năm rồi mà, cũng phải thành thục thôi. Mời ngồi.”
Mọi người cùng ngồi xuống tán gẫu. Phá Toái coi Phế Sài như là người trời vậy, tên nhãi này khủng quá rồi, sau khi bị đá hồi sơ trung, hắn bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu cách cua gái, đến cao trung dùng diện mạo không xuất chúng một mẻ hốt gọn bốn đại hoa khôi của khối, ba đại hoa hậu của giảng đường. Đại học lại càng khủng hơn, năm nhất trảm rớt ngựa con gái của nhà giàu nhất tỉnh, năm hai thì hốt hoa hậu giảng đường. Năm ba phát triển ra nước ngoài, một đôi tỷ muội đen trắng song bào thai đến du học bị tên này thu vào trong túi. Năm bốn, suýt chút nữa đã kết hôn với cô chủ xinh đẹp của một doanh nghiệp tư nhân. Khi thực tập thì hốt người hướng dẫn của mình, khi đi làm thì hốt sếp của mình… Suốt một đường đi, người chắn giết người, phật chắn sát phật. Nhưng bi kịch đã giáng xuống, đi làm được năm thứ ba, hắn hốt gái lại bất cẩn khiến cho bao cao su bị rách một lỗ nhỏ, kết quả là 3 tháng sau kết hôn, 10 tháng sau làm cha. Từ đó hắn nhụt chí…
Về sau cứ mỗi khi bạn bè gặp nạn, hắn chỉ hỗ trợ bằng cách đưa ý kiến, còn trông thấy vưu vật tuyệt thế cũng chỉ có thể âm thầm nuốt nước miếng mà thôi, theo hắn nói thì cái này chính là báo ứng. À! Đã quên giới thiệu rồi, bà xã của hắn chính là thành viên cấp bự của đội tuyển nhu đạo quốc gia. Đời này điều hắn hận nhất chính là chuyện bất bình đẳng giữa nam – nữ. Vì sao lại có Liên đoàn phụ nữ mà không có Liên đoàn nam giới chứ? Cả miệng đầy mật vàng mà không có chỗ phun ra, thậm chí ngay cả cha mẹ của mình cũng giống như cái khuỷu tay hướng ra ngoài, chỉ toàn bênh con dâu…
“Bi kịch mà!” Phá Toái dè dặt rót rượu cho Phế Sài: “Chẳng trách được ngài lại lấy cái tên ngầu như thế, chị dâu khỏe không?”
“Vấn đề này không thể trả lời được.” Phế Sài nói: “Các ngươi đã là bạn của Thiếu Gia, vậy cũng sẽ là bạn của ta. Theo biểu hiện vừa rồi của ngươi, vả lại nghe nói có người thứ ba chen chân, vậy ta sẽ thu phí cao hơn một chút, một ngàn kim.”
“Được!” Phá Toái vội vàng hỏi: “Cần bao lâu?”
“Ba ngày, nhiều nhất là ba ngày.” Phế Sài chìa ra ba ngón tay ra, nói: “Ta thấy nàng không phải là không có cảm giác với ngươi, chẳng qua chỉ là chịu không nổi ngươi mà thôi. Ta nhất định phải cải tạo toàn diện lại cho ngươi, để một đòn chết ngay mới được.”
“Vậy được!” Đường Hoa đứng lên: “Các ngươi cứ từ từ chơi đùa đi, ta với Tinh Tinh đi dạo một chút.”
* * * * * *
“Ngươi hay nhỉ, loại người này mà ngươi cũng tìm ra được à?”
“Không phải ta, là do lần trước mọi người đến chúc mừng ta, Thiếu Gia có hỏi vì sao nhìn Phá Toái lại giống như quả cà nhũn nước vậy, ta nói lý do, thế là hắn đề cử người ấy đấy.” Đường Hoa cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, bèn gãi gãi đầu rồi tự nói với bản thân: “Có lẽ nào ta cũng nên đi tìm một viên Vong thạch hay không nhỉ? Cái tên này của ta có vẻ hơi xui xẻo.”
“Cho hai tấm vé vào cửa buổi diễn ngày mai.” Tinh Tinh không thèm để ý đến Đường Hoa, ghé vào chỗ bên cạnh mua vé vào cửa, vừa đi vừa nói: “Đã đến rồi, chúng ta cũng nên xem thử xem sao.”
“A! Ta lại quên mất rằng ngươi là fan siêu cấp của Huyên Huyên đấy.”
“Ta biết trong câu nói này của ngươi có ý châm chọc.” Tinh Tinh nghiêm nghị nói: “Thực ra con người có tốt hay không không can hệ. Nhược Hân rõ ràng bụng dạ tốt hơn Huyên Huyên, nhưng Huyên Huyên nổi danh vô cùng, còn Nhược Hân lại chỉ có chút danh tiếng, ngươi có biết là vì sao không?”
“Vì sao?”
“Vì hát dễ nghe.” Tinh Tinh nói: “Nhược Hân hát cũng không tệ, nhưng dường như đều lấy mình làm trung tâm cả. Khổ sở, cô đơn, xót thương… Còn Huyên Huyên lại hát bình dị hơn, các ca khúc của nàng thì ngay cả người bình thường cũng có thể hát theo được. Ngươi cứ thử đưa ra một bài giọng nam cao năm ba xem, dễ nghe thì dễ nghe thật, nhưng tuyệt đối không phổ biến nổi. Cho nên… Huyên Huyên là người nào cũng không có quan hệ gì, chỉ cần nàng hát dễ nghe, vậy cho dù là tội phạm giết người ta cũng không để ý.”
“Có lý!” Đường Hoa gật đầu. Ngươi đã mua đĩa nhạc hoặc là đã bỏ tiền ra nghe nhạc hội, vậy tức là fan rồi, nhưng ngươi lại còn đi quan tâm minh tinh ấy thích màu gì, thích ăn gì nữa sao? Thế này là có phần quá đáng lắm, bởi vì đó chính là những chuyện mà chỉ những người bên cạnh người ta mới biết được thôi. Đương nhiên đây chỉ là nói về những ca sỹ phái thực lực thôi, chứ còn phái thần tượng thì người ta thiếu điều muốn nói cả màu quần lót mình đang mặc ra để hấp dẫn các fan ấy chứ.
“Gia Tử ở đâu đó?”
“Hàm Đan!”
“Ta đến đây, ngươi chờ ta nhé.”
Đường Hoa tắt bảng tin: “Có bạn đến, phải tìm chỗ.”
“Ai?”
“Thi Thi.”
“A? Là nữ nhân ấy à?” Tinh Tinh không đánh giá cao minh tinh này.
“Dựa theo lời ngươi nói ấy, có tiền để kiếm là được, ta thèm vào mà để ý xem nàng có phải là tội phạm giết người hay không.” Đường Hoa cười hè hè: “Thực ra chúng ta vẫn có nhiều điểm tương đồng lắm đấy.”
“Xì!” Tinh Tinh tỏ vẻ khinh bỉ.
* * * * * *
“Lần ủy thác này thuộc dạng ủy thác treo giải.” Có thể thấy Thi Thi đang khá là vội, sau khi ngồi xuống thì không hề nói một câu nhảm nào, mà vào thẳng chủ đề ngay: “Mục tiêu là cờ đỏ của Tam Thương, treo giải bốn ngàn kim. Ngoài ra, mỗi khi trợ giúp cho một bang hội bị Tam Thương cướp cờ lấy lại được cờ thì sẽ thưởng ba trăm kim.”
“…” Đường Hoa hít vào một luồng hơi lạnh: “Thi Thi, người thuê lần này của ngươi thật đúng là hại người không lợi mình đó. Thế này cần cừu hận lớn bao nhiêu đây?”
“Không giấu gì ngươi, là Vô Cực ủy thác đó.” Vô Cực từ sớm đã rời khỏi Tam Thương, đồng thời chiếm núi, mở bang, tên của bang là Vô Cực. Hắn chiếm núi Võ Di lập nghiệp, bằng vào một ít lính tử trung trong tay, không ngờ lại kéo được bang hội lên tới cấp bốn. Nhưng bang Vô Cực từ khi thành lập đến nay đều vô cùng kín tiếng, hơn nữa khá cách xa Trung Nguyên, rất nhiều người lại không bao giờ xem danh sách các bang hội, cho nên không biết cái bang hội cấp bốn này là do Vô Cực sáng lập.
“Vụ này…” Đường Hoa hơi đau đầu, hắn suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói: “Vụ này ít nhiều gì cũng có quan hệ với Sương Vũ. Ta khó mà nói sẽ nhận hay không, nhất định phải hỏi ý Sương Vũ trước đã. Bán đứng bằng hữu thì phải xem chuyện xem người, có thể lớn có thể nhỏ.”
“Đã nói là treo giải mà.” Thi Thi cười nói: “Ngay một ít cao thủ trong bang Tam Thương cũng có nhận ủy thác này nữa, dù sao thì không làm được cũng có bị trừ tiền đâu. Còn nếu hoàn thành được thì coi như là kiếm bộn.”
“Được.”
“Đúng rồi, quên chúc mừng ngươi qua kiếp thứ hai thành công.” Thi Thi đứng lên bắt tay với Đường Hoa: “Chúc mừng.”
“Cảm ơn!”
Tinh Tinh nhìn Thi Thi đi ra mà “Hừ” một tiếng: “Thậm chí còn không bắt tay với ta nữa.”
Đường Hoa bắt lấy tay Tinh Tinh, lắc lắc: “Ta bắt tay giúp nàng ấy rồi đây, đồ hẹp hòi.”
Tinh Tinh hỏi: “Ngươi định báo cho Sương Vũ tỷ biết à?”
“Ta cho rằng nàng có quyền biết mối thù hận của Vô Cực đối với Tam Thương. Dù sao thì nếu Tam Thương không có nàng, tuyệt đối cũng sẽ không được uy phong như thế.” Đường Hoa tự giễu: “Ta dù sao cũng chỉ là một tên lính đánh thuê, ai có sữa thì là mẹ, không có quyền đưa ra quyết định gì cả.”