Cái khiến toàn bộ mọi người phải bất ngờ chính là kẻ luôn đại biểu cho chính nghĩa – Huy Hoàng – thế mà trong giờ đầu tiên đối phó với trận hình lõa thể của các mỹ nữ đã liên tiếp gặp nạn. Có đến mấy lần hắn thậm chí còn quên cả uống thuốc nữa, nếu không nhờ có bầy bạn hữu đứng đó hô hào thì chắc đã sớm tuyên bố thất bại mất rồi.
Bọn Đường Hoa rất là hiểu Huy Hoàng, nhưng bởi vì rất hiểu cho nên lúc này họ mới nhìn mà không hiểu nổi. Lẽ nào là thật sự khát khao quá lâu rồi, cho nên đói quá đành ăn bánh trong tranh sao? Ngay cả người xem AV thâm niên như Phá Toái đây mà cũng hiểu chuyện gì là quan trọng, cũng chỉ muốn quệt mấy dòng nước miếng trong thời khắc khẩn yếu mà thôi. Nhưng biểu hiện lúc này của Huy Hoàng thì… Thực là chênh với cái thân phận cao thủ lắm.
“Sao lại vậy chứ?” Đường Hoa nhỏ giọng nói thầm.
“Hẳn là không phải đâu!” Phá Toái chỉ: “Lại nữa kìa, ở chính giữa tia sét này uy lực lớn lắm, nhưng hắn lại không tránh đi mà cứ đón thẳng, đã vậy tiên kiếm trong tay chỉ biết tự động bảo vệ chủ, chứ không được chỉ đạo ngăn cản gì hết.”
Tôn Minh lắc đầu: “Tin nhắn không tới được, không biết thế nào rồi đây.”
“Kìa!” Sương Vũ hướng về một phía, trề môi ra.
Đám người Đường Hoa cùng nhìn lại, thấy Quàng Khăn Đỏ đang một mình buồn bực cúi đầu bóc hạt dưa… Phải, là bóc chứ không phải là ăn, nàng hung tợn cắn hạt dưa trên tay thành hai nửa, rồi dùng tay xé xác nó ra làm tám khối.
“Nếu các ngươi biết nữ nhân yêu dấu của mình đang nhìn cảnh trần truồng của nam nhân khác, không biết các ngươi sẽ nghĩ gì đây?” Sương Vũ hỏi.
“Choáng! Sẽ không là thật đó chứ, con bé này lẽ nào mới yêu lần đầu thôi à?”
“Đúng, người ta đúng là thế đấy, hơn nữa tâm tư lại rất rất đơn thuần nữa kìa.” Sương Vũ chỉ vào Đường Hoa: “Đều do huynh cả, không có việc gì đi lắm mồm làm chi? Huy Hoàng vốn là người thành thực, thấy cái bộ dạng hiện giờ của Quàng Khăn Đỏ, lại đang trong giai đoạn yêu nhau nồng nhiệt thế này thì chắc chắn hắn chẳng có tâm tư gì đi độ kiếp đâu, còn hận không thể lập tức xông ra nói cho người ta biết người hắn yêu duy nhất là nàng đấy chứ.”
Đường Hoa xấu hổ nói: “Mấy cái đứa con nít này, sao lại dán dính tình yêu với tình dục lại với nhau chứ?”
“Khụ!” Phá Toái nhỏ giọng nói: “Nói nhiều sai nhiều, nói ít sai ít, không nói thì không sai. Phế lão sư nói rồi mà.”
“Mặc Tinh, thu phục nàng.”
“Ừ ừ!” Mặc Tinh ném vỏ hạt dưa đi rồi chạy tới bên cạnh Quàng Khăn Đỏ, lấy một sợi dây chuyền lòe lòe ánh kim ra.
“Oa! Đẹp thật đó.” Quàng Khăn Đỏ quan sát sợi dây chuyền này hồi lâu, yêu thích đến không nỡ buông tay, hỏi: “Mua đâu thế? Hình như cửa hàng của hệ thống không có bán mà?”
“Đương nhiên là không có bán rồi. Có điều nếu ngươi tiêu phí ở tổng mọi cửa hiệu châu báu trong Song Kiếm trên năm nghìn kim, sẽ lấy được một tấm thẻ hoàng kim chí tôn. Người chơi có tấm thẻ này trong tay khi ở ngoài dã ngoại có thể tùy cơ gặp được tiên thương buôn lậu. Sợi dây này là do ta bỏ ra tám trăm kim mua từ trong tay hắn đấy, tên là Giọt Lệ Của Vương Mẫu, nghe nói là khi bảy tiên nữ hạ phàm… Còn nữa, nghe nói khi tiêu phí đến một vạn kim là có thể lấy được thẻ bạch kim chí tôn, có cơ hội gặp được ma thương buôn lậu. Hai vạn kim là có thể lấy được thẻ kim cương chí tôn…”
“Thật sao?” Quàng Khăn Đỏ hâm mộ lắm: “Đẹp quá đi, ta có thể mang thử được không?”
“Có thể chứ! Ta có thể cho ngươi mượn một tuần luôn.”
“Thật sao? Cám ơn Mặc Tinh.”
Đường Hoa cúi đầu dặn dò: “Về sau ra ngoài, đừng có nói là ta quen biết hai nữ nhân này nhé, đặc biệt là Mặc Tinh… Không được, ta phải đăng báo nói rằng ta không quen biết nàng mới được.”
Phá Toái: “Giống như trên, thật là mất mặt quá mà!”
Cái dây chuyền ghẻ nào thế này? Nếu là vào trong tay Đường Hoa thì đã chơi một chiêu sóng Dâm Đãng cho nổ mất toi rồi, vậy mà vào tay các nàng thì yêu chết yêu sống vậy đấy. Còn tiểu cô nương này nữa, thế mà đã quẳng năm ngàn kim ra ngoài cửa sổ rồi đấy, một món tiền biết bao nhiêu người mơ ước cứ thế đã bị trả lại cho Ốc Vít, đổi lại một đống trang sức ăn không thể ăn dùng không thể dùng mất rồi. Mà càng đáng sợ hơn chính là nhìn cái vẻ đầy nhiệt tình kia của Mặc Tinh thì có vẻ như đang có ý đồ lấy được thẻ kim cương chí tôn luôn đấy.
Tuy Quàng Khăn Đỏ dưới sự dẫn dắt của Mặc Tinh vĩ đại đã có dấu hiệu sa đọa, nhưng bù lại là bên Huy Hoàng coi như đã ổn định rồi. Ai trên đời cũng có thể nhìn ra được, Huy Hoàng này thật lòng với Quàng Khăn Đỏ lắm. Đường Hoa không khỏi suy nghĩ tới vài vấn đề: một, chuyện vừa gặp đã yêu lẽ nào không chỉ tồn tại trên phim sao? Hai, vấn đề tình cảm của mình hình như vẫn còn có tiềm lực để khai thác tiếp.
Giờ đầu tiên dưới tình huống tim nhảy lên cổ họng cũng đã trôi qua. Kể từ giờ thứ hai mới là bắt đầu diễn luyện đao thật kiếm thật. Cứ mỗi một tiếng đồng lại có hai lượt kỹ năng chữ màu kim. Từ pháp thuật cho đến kỹ năng, từ thương tổn vật lý tập thể cho đến thương tổn thuộc tính dạng bao trùm, túm lại là các loại thủ đoạn cứ liên miên bất tận.
Đường Hoa nhìn Huy Hoàng ung dung tự nhiên ở trong đó mà không khỏi cảm thán. Tiên kiếp vẫn tốt hơn nhiều, nếu đổi lại là mình với trang bị lẫn tu vi hiện giờ thì hồi đó gặp phải tiên kiếp, vậy chỉ nằm ngủ rồi đúng giờ uống thuốc thì hơi có khoa trương, nhưng bảo không cần xuất toàn lực vẫn có thể thoải mái thông qua thì đúng là sự thực. Đâu như hồi đó mình độ kiếp thứ hai xong, trong túi Càn Khôn chỉ còn được có mấy thứ linh tinh lặt vặt… Không đúng, chính xác là ngay mấy cái thứ vụn vặt cũng chẳng còn nữa.
“Huynh đệ, công đức khó kiếm mà!” Phá Toái u sầu nói: “Ta theo đuổi Nhược Hân đã gần một năm rồi, vì kiếm được manh mối cái Tiên Nhạc Ma Khúc kia cho nàng mà đã hỏi hết mọi NPC trong Thái Nguyên, rồi cư dân của cả ba thành thị còn lại ta cũng không tha nữa. Ta còn nhớ năm trước có cái nhiệm vụ kia, ta phải bắt kẻ trộm, mà phần thưởng của nhiệm vụ là tiên cầm. Ta phải bỏ suốt cả ba ngày thời gian, vận dụng đến ba mươi tên huynh đệ lật tung cả cái Hàm Dương lên mới bắt nổi kẻ trộm ấy. Nhưng đến khi nhận phần thưởng rồi suýt chút nữa ta muốn tự sát luôn, hóa ra đó không phải là tiên cầm, mà là một con tiên cầm, là một con thú nuôi mới! Bà nội! Thật là một tên NPC không bằng cả cầm thú mà!”
Tinh Tinh góp vào: “Đúng đó! Hơn nữa nhiệm vụ công đức thì không thể buông bỏ giữa chừng. Chẳng hạn như có một nhiệm vụ kia cộng 10 điểm công đức, nếu buông bỏ thì sẽ bị trừ 30 điểm, mà còn khó làm nữa. Thế cho nên sau khi vượt qua kiếp thứ nhất thì ta đã quyết định thà là du sơn ngoạn thủy chứ không thèm nhận mấy cái nhiệm vụ xuống cống tìm mèo hay là lên núi tìm bà lão nữa rồi. Các ngươi thì khỏe lắm, muốn độ kiếp thì cứ huyết tẩy một cái trấn nhỏ là xong ngay.”
“Quá trình tuy đau khổ, nhưng cũng còn đỡ hơn cái chuyện tim thót lên cổ họng khi độ ma kiếp mà?” Đường Hoa nhìn Huy Hoàng đang nhàn nhã đằng kia: “Không có gì cần nói nữa, Huy Hoàng qua chắc rồi.” Cũng giống như chuyện đi thi đại học vậy, học sinh ưu tú miệt mài gian khổ học tập suốt 12 năm trời thì thi khá thoải mái, trong khi đó học sinh học dở ham chơi biếng học thì ngoại trừ lúc gần thi phải luống cuống đi ôm phao ra, còn phải luôn cầu nguyện cho đề bài ra giống với tủ mình vừa ôn cấp tốc nữa. Ngoài ra có người còn cầu cho có chuyện làm rối loạn kỷ luật phòng thi, rồi sắp bàn thi thuận lợi quay bài, rồi giám thị cận thị thật nặng, v.v… Nếu chơi trò ném đồng xu thì cũng còn phải xem vận may lớn đến thế nào. Đương nhiên nếu ngươi mong dựa vào cái trò này để vượt qua kỳ thi đại học thì chẳng thà đi mua vé số đi cho xong, nếu trúng được mấy ngàn vạn, vậy ngươi có thể cúi đầu nhìn xuống mấy tên học sinh giỏi sắp phải phấn đấu tới hai mươi năm kia rồi. Trong cái xã hội mà kim tiền là tối thượng này, kim tiền đã trở thành tiêu chuẩn duy nhất để đo đếm xem một người có thành công hay không.
* * * * * *
“Tám giờ rồi!” Phá Toái nhìn lại thời gian.
“Đây không phải là độ kiếp. Lão bà ta đánh ta còn đau hơn cái này nhiều!” Tuy người đang độ kiếp là Huy Hoàng, nhưng trong lòng Đường Hoa vẫn có chút bất bình. Dựa vào cái gì mà đám chơi ma bọn ta phải nửa chết nửa sống, còn bọn chơi tiên lại ung dung nhàn nhã như vậy chứ? Đương nhiên hắn cũng biết là người ta làm chuyện tốt, còn mình lại thuộc dạng giết người phóng hỏa, hai bên khác nhau hẳn về bản chất, nhưng cho dù biết thì cũng không can hệ gì tới việc hắn cằn nhằn cả.
“Ừ… Sau này có thể thử xem nhé!” Sương Vũ cười một tiếng, nói: “Huynh nhớ nha, là huynh yêu cầu bị đánh đó.”
“Hiện giờ cũng có thể đánh mà!”
“Kinh tởm!” Phá Toái, Tinh Tinh, Tôn Minh cùng tập thể tỏ vẻ khinh bỉ. Vợ chồng son tán tỉnh nhau trước mặt bà con, thực là mất đạo đức quá mà.
Đúng lúc này Mặc Tinh đang nhiệt liệt thảo luận việc phối hợp đồ trang sức và y phục với Quàng Khăn Đỏ đột nhiên nhảy dựng lên: “Không hay!”
Tiếng nàng kêu rất lớn, khiến toàn trường phải đưa mắt qua nhìn, thậm chỉ cả Huy Hoàng đang độ kiếp cũng bị giật mình, không kịp chặn lại tuyệt chiêu Thiên Đạo Tuyệt Kiếm đang đánh tới, thành ra ống máu bị mất đi phân nửa.
“Ây, ngươi đừng có kêu loạn chớ!” Đường Hoa vô cùng bất mãn, nói: “Người ta đang độ kiếp, ngươi tưởng là đi chơi à? Thất bại thì điểm công đức mất hết, phải làm lại từ đầu đó.”
“Không phải!” Mặc Tinh nói gấp: “Có người định hại tiểu Lang.”
“Hại thế nào?”
“Cũng không biết có việc gì mà đang có mấy trăm người vây quanh tiểu Lang ở thành đô. Hơn nữa, tiểu Lang giết mấy người xong, phát hiện bị trừ không ít điểm công đức. Vốn hắn chỉ còn có chừng một ngàn điểm, nhưng đánh vài lượt xong giờ chỉ còn ba trăm nữa là phải độ kiếp rồi. Mà đám người này vẫn còn đang vây quanh hắn.”
“Liên can gì đến ta?” Đường Hoa nói: “Hắn làm gì không chạy vậy? Nếu hắn muốn chạy thì ngay cả ta cũng khó ngăn mà?”
“Nhưng mà… Nhưng mà…” Mặc Tinh ấp úng nói.
“Nhưng mà khắp thành đô đều đang treo biểu ngữ mắng Tinh Tinh, hơn nữa lời lẽ còn rất khó nhìn, khó nghe đúng không?” Tôn Minh nói: “Mặt khác, không phải là mấy trăm người, mà là hơn một ngàn hai trăm người đang muốn tập thể hại Sát Phá Lang, khẩu hiệu lại còn rất chính nghĩa nữa: vì dân trừ hại.”
“Ngươi đã sớm biết rồi à?” Mặc Tinh hỏi.
“Đúng vậy. Sáu ngày trước, do một người thần bí tổ chức. Hơn nữa hắn còn đăng tin lên một góc nhỏ ở Song Kiếm nhật báo nữa: Nhà ai có bảo vật bị người ta cướp? Người liên hệ là một người chơi sinh hoạt cấp 30.”
“Vậy sao ngươi không nói sớm?”
“Ha ha!” Tôn Minh cười nói: “Số người biết việc này có rất nhiều, sao ngươi không hỏi vì sao chẳng ai báo với ngươi nào? Thực ra bản thân ta lại cảm thấy họ nói có lý đấy. Chẳng hạn như Gia Tử này, có hư hỏng đến mấy cũng chỉ là khiến người ta bị chút thiệt thòi, hoặc là hại bên này đỡ bên kia thôi. Nhưng tiểu Lang thì lại là trắng trợn cướp bóc. Chơi trò chơi thì ngươi có năng lực lớn, ngươi là vua, có điều ngươi lại bị người ta vơ được nhược điểm thì là lỗi ở ngươi rồi. Ngươi thử nghĩ xem, ngươi đánh BOSS đến bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng bị người ta một kiếm cướp mất thì ngươi thấy thế nào? Đúng, trước kia Gia Tử cũng từng trải qua, nhưng đã sớm thu tay rồi. Hơn nữa da mặt Gia Tử dày, chiêu này vô dụng với hắn… Lại nói, lúc Gia Tử độ kiếp, số người muốn giết hắn còn ít à? Ở bãi cát có trận Bát Quái lúc đó, bạn thì có mấy chục, còn kẻ thù đến mấy chục vạn đấy.”
“Ta thật sự không biết mà.” Đường Hoa vội giơ tay: “Gần đây ta vẫn cứ lêu bêu nơi biển Đông với Phá Toái và Tinh Tinh, tới sáng nay mới đến đây đấy. Ta thấy ngươi nên lập tức bảo Sát Phá Lang chạy mau đi, đừng có để cho tên đỏ hơn, chưa chuẩn bị gì mà đã độ ma kiếp thì chỉ có chết thôi.”
Phá Toái vỗ ngực an ủi: “Mặc Tinh yên tâm, nếu thật sự Sát Phá Lang không còn nữa thì có người khi dễ ngươi, bọn ta cũng sẽ không mặc kệ đâu.”
Vẫn là Sương Vũ có chút ý kiến xây dựng: “Mặc Tinh, ngươi bảo tiểu Lang liên hệ với Thần Chi Lĩnh Vực đi, nếu họ đưa mấy ngàn người đến thì chuyện gì cũng có thể dẹp được hết mà.”
“Muội đã liên hệ rồi, nhưng Mông Mông, Phi Thường Kiếm với Thắng Giả Vi Hậu Vi Vương đều đang ở Sơn Hải giới hết. Bây giờ phải làm sao đây?” Mặc Tinh nhìn qua Sương Vũ: “Sương Vũ tỷ, tỷ có thể giúp không?”
“Cái này…” Sương Vũ tỏ vẻ khó xử: Thực ra trong đám bọn họ có không ít người thuộc Song Sư. Như vầy đi, ngươi cũng là thành viên của Song Sư, xong việc này rồi ta sẽ chịu trách nhiệm bắt họ phải xin lỗi ngươi, đồng thời cũng sẽ công khai xin lỗi cả trên Song Kiếm nhật báo và Vô Biên đặc san nữa.”
“Được rồi… Để muội tự đi vậy.” Mặc Tinh không nói gì thêm, khởi kiếm bay đi ngay.
“Thực ra… Lần trước ở tửu lâu muội nói nhân phẩm của Sát Phá Lang không tốt… Là muội đã biết có người đang định hại hắn phải không?” Đường Hoa hỏi.
“Phải!” Sương Vũ thừa nhận: “Huynh có biết Sát Phá Lang có thù với bao nhiêu bang hội không? Nói vầy đi, cơ hồ có một nửa số bang hội từng bị tên này cướp BOSS đấy. Loại người này mà hiện giờ không trừ thì nếu thực sự qua được kiếp thứ hai, vậy về sau thấy hắn là phải ngoan ngoãn dâng BOSS ra mới có thể lưu được cái mạng mất. Lại nói, huynh cũng không phải là chưa từng bị hắn cướp mà, có điều vì huynh gian xảo hơn hắn nên hắn mới không thành công thôi. Nếu thực sự hắn thành công cướp được, vậy huynh có định trả thù không?”