Song Kiếm

Chương 280 - Khách Điếm Tiên Kiếm

trước
tiếp

Huy Hoàng hào phóng nói: “Một món ăn ngọt, mọi người tùy ý.”

“Vẫn cứ cùng nhau khai đao đi, hoa rơi nhà ai là do trời định.” Bọn người chơi ở đây vẫn còn rất biết điều.

“Tốt lắm, ba, hai, một!” Huy Hoàng vừa dứt lời thì bảy kiếm tám pháp chín kiếm nộ đều giống như không cần tiền vốn trút hết xuống nguyên thần của lão Cửu. Không cần phải nghi ngờ, phi kiếm và pháp thuật của bọn người chơi đều có chức năng chỉ đạo hồng ngoại hết, trong cự ly nhất định có thể tự động điều chỉnh phương hướng tấn công. Nguyên thần của lão Cửu thật ra cũng muốn chạy lắm, nhưng đối mặt với đám lão làng này, nó chỉ đành nhận mệnh thôi.

Một tiếng “Ầm” vang lên, hệ thống thông báo: phái Côn Lôn trên dưới đồng tâm hoàn thành được nhiệm vụ cấp một của môn phái, sau đây là phần thưởng…

Đây vốn tuyệt đối là một tin tức đầu trang, chỉ tiếc là hiện giờ hai tòa soạn đứng đầu trong Song Kiếm – Vô Biên đặc san và Song Kiếm nhật báo – đều đang đầy trời đầy đất đưa tin về những lời nói của Ốc Vít ở Côn Lôn cả.

Trong nội dung nói chuyện của Ốc Vít, đầu tiên là thông báo tin tốt, rằng mọi người không cần phải sốt ruột đổi các trang bị tồn kho ra kim tệ làm gì, bởi vì khi tới hành tinh M rồi thì vẫn còn có thể đổi được.

Tiếp theo là tin xấu: sự chênh lệch giàu nghèo giữa các người chơi sẽ bị kéo lớn ra.

Cuối cùng là một tin tức không tốt cũng không xấu: lời mời phỏng vấn cương vị nào đó.

Trừ mấy kẻ đại phú ra, điều toàn bộ mọi người quan tâm chính là tin tức không tốt cũng không xấu đấy. Ai cũng biết những người quản lý của hành tinh M đều sẽ được chọn ra từ những thanh niên có độ tuổi trung bình 20 này. Trên thì có chủ tịch liên bang, dưới thì có anh đại của các quốc gia, nhỏ nữa là các quản lý của các thành thị, với lại các lãnh đạo của các đơn vị sự nghiệp, đều sẽ sinh ra từ giữa những người này.

Nhân phẩm của Ốc Vít thì mọi người không ai tin, nhưng sự thành tín của hắn tuyệt đối chẳng ai nghi ngờ. Hắn dù sao cũng là một vị quan trọng tài duy nhất có thể làm được yêu cầu công bình nhất, công chính nhất. Trên sự thật thì khi còn ở Trái Đất, những hoạt động dễ làm rối loạn kỉ cương như việc bầu cử đều do Ốc Vít giám sát toàn bộ quá trình cả. Cho dù có là người chế tạo hắn thì cũng không có bất cứ đặc quyền nào. Ốc Vít có thể chọn ra người thích hợp nhất với những cương vị trọng yếu, điều ấy không ai dị nghị hết, có điều ai cũng mong mình sẽ có một phần trong cái bát canh thịt nọ.

Ngày thứ ba sau buổi nói chuyện của Ốc Vít nơi Côn Lôn, nhóm người may mắn đầu tiên cũng xuất hiện. Nghề nghiệp trong lần phỏng vấn này chính là quan tòa cao viện. Khi khai hoang một hành tinh, điều cần thiết nhất phải tránh là bạo loạn, cho nên pháp chế đi trước là quan trọng, mà kẻ quyết định bất cứ pháp chế nào rốt cục có thể được thực thi hay không chính là nghề quan tòa. Đồng thời quan tòa cũng là ngành duy nhất có thể chế ngự được những kẻ thống trị.

Ốc Vít cũng công khai tuyên bố, yêu cầu đầu tiên là đạo đức, yêu cầu thứ hai mới là năng lực.

Nhóm được phỏng vấn lần này ước chừng xấp xỉ hai ngàn tên. Khi được Vô Biên đặc san phỏng vấn, Ốc Vít đã nói rằng có lẽ sẽ nhận hết, cũng có lẽ chẳng nhận ai, nếu thực không có ai thích hợp để chọn, vậy vẫn để hắn giám thị thay như cũ.

Trong đợt phỏng vấn này có người quen của Đường Hoa là Huy Hoàng và Nhu Mễ. Có điều đáng tiếc là sau sáu tiếng đồng hồ phỏng vấn, một vui một buồn. Huy Hoàng bị đào thải, mà Nhu Mễ thì trúng cử.

Bầy người Thục Sơn cùng tưng bừng chúc mừng ở tửu lâu Thiếu Gia, trong tay có phiếu cơm mấy ngàn kim, nếu không xài thì sẽ quá hạn mất. Mọi người dưới sự dẫn dắt của Đường Hoa đều cùng nhau mãnh liệt chọn toàn món đắt tiền cả, khiến Thiếu Gia ở bên cạnh nhìn mà nước mắt nước mũi tèm lem. Trên chiếu, Nhu Mễ đầu tiên cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, sau đó nói trước mắt cũng mới chỉ là tạm thời định thế thôi, chứ còn chưa phải là kết quả cuối cùng.

Mọi người cùng nâng cốc chúc mừng, không bàn đến việc này nữa.

* * * * * *

Đường Hoa không ghen tị cũng không hâm mộ, không phải do nguyên nhân gì khác, hắn vẫn luôn kiên định cho rằng có tiền là có hết thảy. Dựa theo tình hình để dành trong túi Càn Khôn của mình, cộng với số tồn trữ nơi Tôn Minh, cộng với số tiền chia hoa hồng của Vô Biên đặc san, hắn tin rằng cho dù Ốc Vít có hắc ám hơn, hắn cũng vẫn có thể thoải mái làm một phú ông nho nhỏ được. Đây cũng không phải là nói hắn chỉ nghĩ đến chuyện làm một con sâu mọt của xã hội, thực ra hắn cũng rất muốn có một cái cương vị để phát huy bản thân, nhưng đúng như lời mọi người nói đấy, hắn thực sự cũng không biết có cương vị nào thích hợp với mình cả.

Hắn hiện đang ở Ma giới, tìm Trọng Lâu đòi được thưởng. Vì sao phải thưởng? Đương nhiên là vì đã tu bổ lại tháp Tỏa Yêu rồi. Hắn đã sớm từ bên ngoài tìm hiểu được Trọng Lâu có tình cảm với một mỹ nữ kia của tộc Nữ Oa, nhưng mỹ nữ này lại yêu Từ chưởng môn của Thục Sơn, đồng thời cũng tự nguyên lấy thân thể của mình đi phong ấn tháp Tỏa Yêu.

Đối mặt với sự dây dưa của Đường Hoa, Trọng Lâu ném cho một tờ ngân phiếu, Đường Hoa nhận lấy nhìn mà suýt chút nữa diệt Trọng Lâu liền, một đồng tiền, tên này thế mà lấy một đồng tiền ra đuổi mình! Nhưng thương tình tên này tuổi nhỏ vô tri, Đường Hoa vẫn nhịn xuống, không so đo với hắn. Ai bảo mình ngốc làm chi, nhận cái nhiệm vụ mà phần thưởng được giữ bí mật làm gì. Thực ra đổi cách khác mà nói thì tên Trọng Lâu này cũng không được phúc đức cho lắm, ngươi cứ nói thẳng không thưởng cho là được rồi, Đường Hoa vẫn sẽ phải tu bổ tháp Tỏa Yêu thôi, nhưng ngươi chọc người ta như thế là không đúng.

Mạnh hơn thì ngon lắm à? Đường Hoa nghiến răng oán hận, sớm hay muộn ông cũng hợp tác với Thiên Đình tiêu diệt ngươi cho coi. Trọng Lâu thấy Đường Hoa đứng đó nghiến răng nghiến lợi thì chợt lộ ra một nụ cười hiếm gặp: “Đông Phương Gia Tử, bổn tôn không thể tùy ý thưởng cho người chơi, có điều bổn tôn lại có thể giới thiệu cho ngươi đi một nơi này rất tốt.”

“Nơi rất tốt?”

“Ừ! Ở bên dưới đám mây nơi biên cảnh Thần – Ma có một khách điếm kia, bên trong đồ ăn ngon vô số, giá cả cũng rất rẻ, không có gì trở ngại thì cứ đi thử một lần xem.”

“Cám ơn ha!” Đường Hoa coi như có chút vừa lòng đi ra ngoài, nhưng vừa ra cửa lại bị một tên quỷ hấp tấp từ ngoài cửa chạy vào đâm sầm trúng. Đường Hoa lùi lại hai bước rồi ngạc nhiên nói: “Sói ghẻ, cuối cùng ngươi cũng đến rồi ha.”

Sói ghẻ? Ngươi ghẻ ấy. Sát Phá Lang “Hừ hừ” hai tiếng như đau răng.

“Ây! Lâu ca vừa nói với ta là ở trong đám mây nơi biên cảnh Thần – Ma có một khách điếm, trong đó món ăn ngon vô số, hơn nữa giá cả cũng rất dễ chịu đấy. Ngươi làm xong chuyện rồi thì đi chung với ta nhá.”

“A? Đồ tốt lại rẻ… Ngươi lại chừa cho ta sao?”

“Sao có thể nói như vậy chứ? Mọi người giờ đều đến Ma giới lăn lộn cả mà. Tục ngữ có nói ‘bà con xa không bằng láng giềng gần’ đó thôi. Ta chờ ngươi đó.” Đường Hoa toát mồ hôi, thằng nhãi này càng ngày càng khôn khéo đấy. Mình đương nhiên sẽ không rảnh rỗi đi tìm hắn rồi, mình tuy có phần tin chuyện Lâu ca nói có đồ ăn ngon, có điều phần giá cả dễ chịu gì gì đó thì… Nếu kéo Sát Phá Lang đi theo, mình lại có búa Bàn Cổ nơi tay, vậy chết sống gì cũng là tên này mời thầu thôi. Cái này gọi là ‘đạo hữu chết thì kệ, miễn bần đạo còn nhăn răng’.

Nhìn lại đứa bé Sát Phá Lang kia, mặc dù cảm thấy trong đó có âm mưu thật đó, nhưng lòng hiếu kỳ lại đặc biệt nặng, cho nên dù vốn không muốn đi ăn uống gì, nhưng bị Đường Hoa Đường Hoa chọt cho vài câu như thế, cũng muốn đi xem xem tới cùng tên rau củ này muốn làm âm mưu gì ngay. Bởi thế tên này bèn đáp: “Được!” Thanh âm rất to, biểu lộ rõ thái độ của hắn: ông không sợ ngươi.

* * * * * *

Lĩnh một chức quan cộng một căn nhà ma xong, Sát Phá Lang và Đường Hoa cùng nhau hướng về phía biên cảnh bay đi. Tình hình biên cảnh vẫn cứ như vậy, hai quân vẫn đối chọi nhau, nhưng không ai xuất binh cả. Mảnh đất hoãn chiến chỉ có một ít tiểu binh tiểu tướng đang bồng bềnh dạo chơi chờ người chơi rảnh rỗi đến kiếm quân công thôi.

Dựa theo chỉ điểm của Trọng Lâu, hai người tiến đến rìa của vùng hoãn chiến rồi hạ độ cao xuống, hạ khỏi tầng mây liền trông thấy phía dưới có thế giới khác ngay. Đó là một khe núi yên tĩnh, có một khách điếm hết sức náo nhiệt, thần – ma lui tới tấp nập vô cùng.

Hạ xuống đất, ngẩng đầu thì thấy bảng hiệu: Khách điếm Tiên Kiếm. Bên cạnh bảng hiệu có viết bố cáo: trong phạm vi của bổn điếm (bao gồm cả khu vực cửa vệ sinh) đều thuộc khu miễn chiến, bất cứ hành vi ẩu đả nào đều sẽ bị nghiêm túc khiển trách. Ký tên: Trọng Lâu, Phục Hy.

Vừa mới bước chân vào trong khách điếm, một tên thiếu niên có vẻ vừa mới tỉnh ngủ đã bước ra nghênh đón ngay: “Hai vị nghỉ chân hay là ở trọ?”

“Nghỉ chân!”

“Nghỉ chân hai vị!” Tên thiếu niên này hô một tiếng, sau đó lập tức dẫn hai người tới chỗ ngồi ngay.

Sát Phá Lang và Đường Hoa ngồi xuống, một nữ tử với cách ăn mặc của người Miêu bước tới châm trà. Thiếu niên kia chờ trà được rót xong mới cầm giấy bút hỏi: “Hai vị khách quan dường như là lần đầu tiên đến đây phải không? Về sau xin tới chiếu cố tiểu điếm làm ăn với.”

Đường Hoa tùy ý hỏi: “Chưởng quầy họ gì?”

“Tại hạ Lý Tiêu Dao, phụ trách tiếp khác, chạy phòng, thu tiền và đuổi ruồi nhặng.”

Nữ tử tộc Miêu nói: “Tiểu nữ a Nô, tham kiến hai vị ma tôn.”

“Đây là thê tử tại hạ, bên trong còn hai thê tử nữa, một người tên là Triệu Linh Nhi, một người tên là Lâm Nguyệt Như, phụ trách lo liệu phòng bếp.” Lý Tiêu Dao ân cần hỏi: “Không biết hai vị muốn gọi món gì?”

“Xem thực đơn trước đã!” Đường Hoa không cảm thấy người này nổi danh bao nhiêu, có điều có thể khiến cho anh đại hai bên đều gật đầu thì hẳn phải có chút lai lịch, hoặc là đồ ăn bên này thực sự rất ngon.

Lý Tiêu Dao giới thiệu: “Món ăn bảng hiệu hôm nay: đậu hủ Thái Cực, người khác mài đậu dùng đá mài, chúng ta mài đậu dùng thái cực, trơn bóng ngon miệng, không cho thêm chút thạch cao nào. Cua Lũ Kim Long Phượng, lấy từ ao tiên của Tiên giới, hai con trống mái luôn kề bên nhau, một con đi rồi thì con còn lại tất nhiên không ở đó nữa. Canh ba ba thịt cừu, chọn từ thịt cừu thượng đẳng ở cao nguyên ma địa, cộng với thịt của ba ba do sáu tiên nữ tự nuôi dưỡng…”

Đường Hoa nghe mà ngón trỏ giật giật, tất cả đều là những món ngon mà trần gian không thể nào thấy được. Vừa gọi món ăn, Đường Hoa vừa hỏi: “Xem chưởng quầy hình như không phải người thường nhỉ?”

“Không dám, nếu khách quan ăn hài lòng, xin truyền bá giúp cho.”

“Nhất định, nhất định.”

Sát Phá Lang chờ Lý Tiêu Dao đi khuất rồi mới hỏi: “Ngươi biết chưởng quầy này là ai không?”

“Ai thế?”

“Lý Tiêu Dao, chưởng môn phái Thục Sơn, là nam nhân vật chính đời đầu của trò XX kiếm trong Song Kiếm.”

“Sao ngươi biết vậy?”

“Bên thư viện có tài liệu, lúc nhàm chán ta có lật ra xem. Hình như còn suy diễn ra một câu chuyện tình yêu đẹp đẽ nữa.”

“Tình yêu gì thế?”

“Cho xin đi, ta là một đại lão gia, cái loại tình tiết đó ta chỉ thoáng xem rồi lật đi thôi.” Sát Phá Lang nói: “Có điều dựa theo hoàn cảnh này mà xem thì hẳn phải là phần ngoại truyện của trò XX kiếm: kế hoạch khách điếm Tiên Kiếm đấy.”

“Ừ. Ta nghĩ có lẽ do Ốc Vít nóng nảy quá rồi. Hắn thiết lập ra một nơi tốt như vậy mà không có ai đến, bởi vậy mới làm bừa bằng cách thông qua Trọng Lâu giới thiệu với ta. Ốc Vít cũng thật là ngu quá, chuyện trần gian người chơi người ta còn lo không xuể, làm gì còn tơ tưởng đến chuyện Ma giới chứ?”

“A! Các ngươi cũng ở đây à?” Có một người chơi nọ bước vào trong khách điếm, xong hướng về phía hai người đi tới.

“Phong Vân Nộ?” Đường Hoa tỏ ý mời ngồi xong nói: “Nhãi con ngươi, có nơi tốt thế này sao không báo với bọn ta một tiếng?”

“Cũng phải có cơ hội chứ, lần nào gặp các ngươi cũng đều là làm nhiệm vụ này nhiệm vụ nọ cả mà.” Phong Vân Nộ giơ ngón cái lên, nói: “Đồ ăn nơi này đúng thật là không tệ. Đúng rồi, chưởng quầy nơi đây còn có một thân phận khác là chưởng môn Thục Sơn nhà ngươi đó, có điều là trễ hơn ngươi mấy đời mà thôi.”

“Đừng nói chuyện này nữa, Huy Hoàng đang tìm ngươi đấy, nói là phải cảm ơn ngươi thật hậu. Nếu không nhờ ngươi xuất hiện đúng lúc, chỉ sợ mọi người đã bị đánh cho tàn phế cả rồi.”

Phong Vân Nộ lắc đầu: “Không có gì lớn lao cả. Thành thật mà nói, cuộc đời này mau lên mau xuống có thể khiến người ta biết cái gì là hiện thực tàn khốc, cũng khiến cho người ta biết thế nào mới là những người bạn nên chơi.”

“Cái gì mà mau lên mau xuống chứ?” Đường Hoa thử đồ ăn, thầm giơ ngón cái với Lý Tiêu Dao xong nói: “Lẽ nào đến bây giờ ngươi còn chưa biết rằng đó là do muội muội của ngươi với Táng Ái cùng liên thủ diễn trò sao?”

Phong Vân Nộ lắc đầu cười khổ: “Mới đầu là như vậy. Nhưng sau đó muội muội ta cũng đã trở thành một con dê béo rồi. Các ngươi có khả năng không biết, trong hiện thực ả Táng Ái kia chính là một kẻ lừa đảo đó, cho dù là cái khuôn mặt kia cũng là giả thôi. Muội muội ngu ngốc kia của ta… Ai… Nếu hai vị có trở về trần gian, xin chuyển lời của ta tới nó giúp, người một nhà sao ta có thể giận nó được. Chờ đến khi lấy được một viên linh thạch Thiên Địa xong ta sẽ trở về thăm nó.”

“Nói chuyện này không vui chút nào.” Đường Hoa hô: “Lý chưởng quầy, đưa ra cho chúng ta mấy vò Nữ Nhi Hồng năm trăm năm với. Rồi cho thêm một mâm Quân Cờ Rồng Nước nữa.”

Sát Phá Lang chờ đồ ăn được mang ra đầy đủ rồi thì nói: “Tên kia, có rảnh đi với ta đến Thập Vạn Đại Sơn không?”

“Tìm Ma Khúc?” Phong Vân Nộ với Đường Hoa đồng thanh hỏi.

“Ừ!”

“Lại rớt nữa rồi?” Hai người lại cùng nhau hỏi.

“Ừ!”

“Anh đại nhà các ngươi ngay phát nhiệm vụ cũng lười thế đấy, quăng Ma khúc ra rồi bắt các ngươi đi tìm là xong.” Phong Vân Nộ nói: “Thập Vạn Đại Sơn ta quen lắm, lần trước bản Ma Khúc Gia Tử cần cũng là do ta tìm được đấy. Nếu không vầy đi, xong chuyện các ngươi giúp ta về Thiên Đình thì ta sẽ đi với các ngươi một lần.”

“Vậy là tốt nhất.” Sát Phá Lang sảng khoái nói: “Hôm nay ta mời khách.”

“Lý chưởng quầy, mọi đồ ăn đưa thêm một lượt nữa.”

“Ngươi đi chết đi!” Sát Phá Lang cả giận. Người này sao thích láo nháo thế này, mỗi khi tốt với mình một lần là phải làm ác với mình một lần mới được, cứ làm hoài làm mãi như sợ không chơi chết được mình ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.