“Kỳ quái, kỳ quái!” Người chạy thì giống như bị uống phải thuốc kích thích, còn người đuổi thì mờ mờ mịt mịt.
“Có phải là bị tức đến điên lên rồi hay không?” Mặc Tinh trước tiên cho một lời giải thích, sau đó bụp bụp bụp bụp đánh ra Kinh Thiên Động Địa quyền, Phong Vân Nộ chậm rì rì, Đường Hoa thừa cơ cho thêm vài cái sét.
“Lẽ nào lại vậy chứ?” Tôn Minh ngẫm ngẫm, xong lại nói: “Người ta tức điên lên thường sẽ xông lên liều mạng, có bao giờ thấy ai lại cụp đuôi chạy trốn đâu.”
“Để ý cái đó làm gì, hắn đánh không lại chúng ta thì hắn bỏ chạy, hắn đánh hơn chúng ta thì hắn sẽ rượt, vậy thôi.” Những quyết định của Đường Hoa từ trước đến nay đều là đơn giản và thực dụng.
Bên này thì Phong Vân Nộ đang nước mắt thi nhau lăn ào ào, sau chuyện xảy ra ở tửu lâu, hắn đã phải vay tiền nơi những bạn bè, tiểu đệ, muội muội thân thiết ở Nga Mi, phải nói danh tiếng của hắn ở trong Nga Mi cũng không tệ, cho nên rất nhanh hắn đã gom góp được một món tiền lớn, rồi Công Chúa và Vô Cực chạy tới thì Công Chúa lại lợi dụng Vô Cực vay một mớ tiền nơi huynh đệ nòng cốt trong bang… Có thể nói, đây là một con số đồ sộ, là một món tài chính mà tất cả giai cấp vô sản, giai cấp tư sản dân tộc, giai cấp tư bản có thể điều động được ở Tam Thương và Nga Mi. Con số này khổng lồ đến nỗi nếu Nhất Kiếm và Song Sư mà thấy thì cũng phải chấn kinh ba phần.
Nhưng… Tiền cứ bị từng luồng từng luồng sét đánh bay mất…
Phong Vân Nộ đã muốn gỡ pháp bảo xuống không chỉ một lần, nhưng… Điều quá vô tình là hệ thống nhắc nhở: trong trạng thái chiến đấu, không thể trang bị thêm hoặc là dỡ xuống vũ khí, trang bị và pháp bảo. Cũng tức là hiện tại hắn đang ở vào trong tình cảnh cực kỳ tồi tàn muốn chết lắm mà chết không được.
Hắn cũng đã nghĩ tới chuyện liều mạng cùi với người ta, ít nhất cũng có thể hù cho người ta dừng tay một chốc, nhưng… mình mà muốn giết tên này, thì nhất định phải giết tên hòa thượng đáng chết kia trước, mà tên hoà thượng kia thì phòng ngự cao lắm, cho dù hắn đứng im cho mình chém thì cũng phải chém cả mấy phút mới chết được, mà trong mấy phút này sẽ có bao nhiêu sét đánh xuống đây? Với lại lúc hòa thượng người ta sắp chết, thì con nhãi kia sẽ quăng cái giảm tốc qua, hòa thượng thế là thong dong bỏ trốn, vậy có khác gì với hiện trạng bây giờ?
Người ta vẫn nói bí lối cùng đường, chính là lúc này đây… Mắt thấy viện binh còn phải một lúc sau mới đến được, mà túi tiền của mình thì chẳng còn bao nhiêu… Phong Vân Nộ nghiến răng xoay người, đối mặt với ba người đang truy sát mình.
“A!” Ba người thấy trạng huống như thế, mém chút nữa đã xoay người bỏ trốn tập thể. Bọn họ đuổi theo, nhưng trong lòng thì vẫn bất an không yên, vì bọn họ đều biết uy lực của Thiên Lôi mà Đường Hoa phát ra, cho dù là nỏ chân thì hắn cũng có thể đánh cho gục xuống, nhưng Phong Vân Nộ không những sừng sững không ngã, mà hơn nữa ống máu cũng vẫn mãi bảo trì hoàn chỉnh, cho nên vừa thấy Phong Vân Nộ quay đầu, trong lòng ba người chỉ có một ý nghĩ: Người ta nổi giận rồi.
“Các ngươi muốn thế nào?” Phong Vân Nộ nghiến răng quát hỏi.
“Bọn ta… bọn ta không muốn gì cả.” Đường Hoa lau mồ hôi lạnh một cái, từ trước đến nay, có thể khiến cho hắn mở Lượng Thiên Xích ra oanh tạc mà tinh thần vẫn phấn chấn thì chưa gặp qua ai cả. Cho dù là BOSS thì mình cũng có thể đánh cho nó long đong lao đao, nhưng mà tên Phong Vân Nộ này lực phòng ngự biến thái quá, đã vượt qua mức tưởng tượng của hắn rồi. Hắn càng tạc mà càng run, mỗi một lần đánh sét ra là hắn lại chảy thêm một giọt mồ hôi lạnh: tên này có còn là người nữa không?
Không muốn gì cả à? Phong Vân Nộ nghe mà đau cả đầu, vậy mình phải nói gì đây? Nghĩ nghĩ một lát, rồi nói: “Không muốn gì cả? Vậy các ngươi định sẽ làm gì?”
Ba người ngó mắt nhìn nhau một hồi, Tôn Minh nói: “Vậy ngươi nói xem nên làm thế nào?” Đánh đến bây giờ hắn cũng nghĩ là sẽ không đánh chết người ta nổi, cho nên giờ phải cẩn thận, đừng chọc cho người ta nổi giận lên mà phát uy.
“Ta nói à?” Phong Vân Nộ lại đau đầu nữa, phải nói gì đây? Nói ‘các ngươi đừng đuổi theo nữa’ à? Nhất định người ta sẽ nghĩ, vì sao đừng nên đuổi theo, có phải là có bí mật nho nhỏ gì đó mà không thể nói ra phải không? Mà một khi tò mò lên, thì người ta sẽ đuổi theo tiếp. Vậy mình phải thuyết phục làm sao để bọn họ đừng đuổi nữa đây? “Ta sẽ không nói!” Phong Vân Nộ cũng bất đắc dĩ lắm.
‘Xẹt, đùng!’ Đường Hoa ngứa tay nhịn không được, lại bổ một tia chớp xuống.
“Ngươi…” Phong Vân Nộ cả giận nói: “Ngươi có biết hay không, trong lúc đàm phán mà nổ súng là đê tiện lắm.”
“Ừ, Gia Tử ngươi không đúng!” Tôn Minh và Mặc Tinh lập tức chỉ trích ngay.
Đường Hoa trong kênh đội ngũ uất ức nói: “Ta định tạc thử bộ vị khác xem có thể có hiệu quả hay không đó mà.”
Đàm phán, nhưng chẳng biết phải đàm như thế nào, thế là hai bên cứ xấu hổ đứng đó. Phong Vân Nộ không dám quay đầu đi, vì sợ Đường Hoa đầu bị lừa đá lại oanh tạc mình nữa, nhưng không đi thì cũng chẳng biết phải nói gì cả.
Bên này thì Đường Hoa cũng không sờ ra đầu mối được, hắn nghĩ cho dù Phong Vân Nộ không có thủ đoạn lợi hại nào, nhưng dựa vào phòng ngự tuyệt đối thì cũng có thể chậm rãi tiêu hao chết ba người, có điều chẳng hiểu sao hắn lại vẫn khoan khoái phiêu trong gió, chẳng mảy may có dấu hiệu ra tay nào cả.
Những lúc thế này, thì thường phải có sự chuyển biến về tình thế thì mới có thể chấm dứt được. Bốn người trông thấy phía Đông đang có một bầy nữ nhân bay qua…
Trong lòng Phong Vân Nộ giật thót một cái, không đúng a, viện binh của mình thì phải tập hợp lại trước để tránh cho bị đánh tan từng tốp từng tốp, đâu thể nào nhanh như vầy được. Hắn nhìn lại bọn ba người Đường Hoa, trong lòng đã có ý định phắn ngay. Hắn nào có biết rằng tổng số nữ nhân mà ba người bọn Đường Hoa quen biết cộng lại cũng không nhiều được nhiêu đây.
* * * * * *
“Đừng đánh nữa!” Một người cầm đầu đoàn quân nương tử hô lên.
Đường Hoa sửng sốt hỏi: “Sao ta nhìn ngươi thấy có vẻ quen mắt thế nhỉ?”
“…” Người cầm đầu gân xanh nổi đầy trên mặt: “Ta tên là Song Sư Tinh Tinh, xin hỏi ông lớn có ấn tượng gì không?”
“A! Có có!” Đường Hoa đổ mồ hôi. Mình mãi tới giờ vẫn chưa lúc nào để ý xem cô nàng này có bộ dạng thế nào cả. Dù sao thì mỗi lần nàng đến cũng là vừa lúc mình phải đi, cho nên vẫn chưa có tán gẫu được bao nhiêu cả.
“Nhưng ngươi có hoá thành tro ta cũng nhận ra được.” Tinh Tinh nghiến răng.
Đường Hoa vẫy tay: “Thiên Sứ, Nhu Mễ.”
“Hai!” Thiên Sứ cùng Nhu Mễ bay qua, ba người tiến hành một cuộc trò chuyện nho nhỏ mà lại sôi nổi về vụ Đường Hoa truy sát bọn hơn trăm người người ta.
Đường Hoa nói vài câu đã biết được mục đích đến đây của Tinh Tinh. Hoá ra là mình đã trở thành công địch của Nga Mi rồi, đệ tử của Nga Mi đã tụ tập tới chủ thành Lôi Châu rồi, đang chuẩn bị chém mình thành lát thịt đấy. Lần động viên này nhân số Nga Mi có tới mấy ngàn người, thanh thế to lớn lắm. Song Sư Hạo Nhiên tất nhiên không thể nào mà không biết được, vì thế hắn vội vàng phái ra người có giao tình với Phong Vân Nộ là em gái mình – Tinh Tinh, lên sân khấu, đồng thời cũng lợi dụng tâm lý của nam nhân, bảo em gái mình mang theo đội quân nương tử đi ứng phó tràng cảnh, hy vọng có thể bình ổn lần xung đột này.
“Đàm cái rắm!” Phong Vân Nộ nghe xong mục đích đến đây của Tinh Tinh thì trong lòng mắng một câu trước, bố mày đây đang có nhiều người đấy! Nhưng hắn lại thu được ngay một tin tức: Phá Toái, đệ nhất cao thủ của Bồng Lai, nghe thấy tình cảnh của Đường Hoa cho nên đã tập kết theo mấy trăm tên đệ tử của Bồng Lai đang bay về bên này, có vẻ là chuẩn bị hỗ trợ đấy, nhưng tất nhiên đối tượng hỗ trợ không phải là phe mình. Lại có thêm một tin tức nữa, đột nhiên Song Sư Hạo Nhiên có dấu hiệu phải phân rõ chiến tuyến, đang bắt đầu triệu tập nhân thủ, đồng thời cũng hạ lệnh cho các đường chủ ước thúc lấy những người chơi Nga Mi trong phân đường.
“Phong vân ca ca.” Tinh Tinh cười ngọt ngào: “Thực ra, chuyện này hình như không có liên quan lắm đến Gia Tử đâu nhỉ? Tất nhiên là Gia Tử cũng có sai…”
Đường Hoa đang nói chuyện phiếm ở một bên nghe vậy không vui nên chuyển qua hỏi: “Ta có chỗ nào sai nào? Hắn dẫn theo hơn trăm người hùng hổ bức chúng ta đấy.”
“Đúng thế!” Mặc Tinh ở bên cạnh cũng phụ họa: “Tên Vô Cực kia còn nói cái gì mà khách khí với ngươi là đã cho ngươi thể diện, ngươi đừng… cái gì nhỉ?”
Tôn Minh tiếp lời: “Đừng có mà không biết điều, đừng nói là dạng cao thủ cỡ ngươi, cho dù là Nhất Kiếm Cầu Bại, Song Sư Hạo Nhiên đến, trông thấy ta cũng phải khách khách khí khí đấy.”
Mặc Tinh nghi hoặc hỏi: “Có câu này à?”
“Có a!” Tôn Minh lấy ra đặc san vừa mới in xong, lật qua nói: “Ngươi xem này, giấy trắng mực đen viết rõ ra đây.”
“A?” Mặc Tinh gãi gãi đầu của mình, trí nhớ của mình làm như giảm đi rồi thì phải.
Giờ này Phong Vân Nộ mới biết được tác giả của cái đặc san đang đắt hàng kia là ai. Có vẻ như mình đã dẫm lên một đống phiền phức lớn lắm rồi. Phóng viên là cái gì nào? Trong thời đại tự do ngôn luận thì phóng viên chính là ông vua không ngai đấy, có lẽ hắn không thể dẫn dắt được hướng đi của tất cả mọi người, nhưng lại có thể dẫn dắt được tâm lý của đại chúng rất dễ dàng. Hôm nay, cho dù Nga Mi có thể thật sự giết được mấy người này thì sợ rằng ngày mai thanh danh của mình cũng sẽ trở nên thối tha ngay. Lại nói còn có Song Sư và Bồng Lai sắp nhúng tay vào nữa, rồi lại nói, cho dù mấy ngàn người bên mình có đến đánh gục được ba người Đường Hoa thì chỉ sợ tổn thất phải gánh cũng không phải nhỏ tí teo, đặc biệt là hai cái pháp thuật quần công biến thái kia, sợ rằng tác dụng của nhân số sẽ không được bao nhiêu cả. Rồi lại lại lại nói, vạn nhất thằng này đang kiếm cái chỉ tiêu giết người thì mình hoá ra thành toàn cho nội tâm âm hiểm của hắn mất à.
“Đàm phán ra sao nào?” Phong Vân Nộ nói: “Người khác có lẽ ta sẽ không cho thể diện, nhưng Tinh Tinh muội thì ta nhất định phải cho.”